Editor: Saki
Thứ hai, cũng là ngày lễ Thất Tịch.
Cũng là kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường trung học Trưởng Lập.
Minh Phù là thủ khoa của tỉnh năm đó, đương nhiên nằm trong danh sách cựu học sinh ưu tú của trường trung học Trưởng Lập.
Năm đó thành tích thi tốt nghiệp cấp ba của Trần Tự Chu cũng rất tốt, vẫn duy trì thành tích thứ hai đứng dưới Minh Phù.
Tuy nhiên, thông thường do ánh hào quang của thủ khoa quá chói lọi, á khoa thường ít được chú ý đến.
Tuy nhiên, có lẽ do Trần Tự Chu quá nổi tiếng khi còn đi học, gần đây lại lên hot search một lần nữa, nên mức độ quan tâm dành cho anh không thua kém gì Minh Phù, anh cũng có tên trong danh sách những cựu học sinh ưu tú được mời về tham dự.
Anh hoàn toàn không quan tâm đ ến những điều này.
Chỉ cần Minh Phù được mời, anh liền vui vẻ.
So với cá nhân được mời, anh càng nguyện ý làm người nhà của Minh Phù, cùng đi dự.
Anh cảm thấy như vậy càng có mặt mũi.
Lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường trung học Trưởng Lập vô cùng náo nhiệt.
Được tổ chức theo hình thức hội chợ du lịch, từ cổng trường, hai bên đường dưới những cây long não, các gian hàng san sát nhau.
Rực rỡ muôn màu, bán cái gì cũng có, giá cả cũng không đắt, chỉ để mua vui.
Minh Phù dắt tay Trần Tự Chu len lỏi qua từng gian hàng nhỏ.
Mỗi gian hàng nhỏ đều phải dừng lại xem.
Hoàn toàn không giống như lần trước đi dạo trung tâm thương mại thiếu hứng thú.
Trần Tự Chu kiên nhẫn đi theo phía sau cô, cô đi đâu anh liền đi đó.
Khi đi qua một gian hàng bán vòng hoa thủ công, anh kéo Minh Phù dừng lại.
Minh Phù không chú ý đến gian hàng này, cô đang bị thu hút bởi quầy hàng vẽ tranh thạch cao ở phía trước.
Bất chợt bị Trần Tự Chu kéo lại, cô lùi về phía sau hai bước, đâm vào lòng anh.
Trần Tự Chu giống như đã sớm chờ đợi, khoảnh khắc cô dựa vào, cánh tay anh vòng lên vai cô.
Minh Phù không mang giày cao gót, thấp hơn anh một khoảng, đầu cô ngẩng lên có thể cọ qua cằm anh.
Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh tia sáng vui vẻ.
“Chỗ đông người, xung quanh còn có đàn em, em nên chú ý hình ảnh một chút, luật sư Minh ạ.”
Thời gian ở bên Trần Tự Chu cũng không ngắn, từ lúc đi học Minh Phù đã biết tính tình Trần Tự Chu xấu xa thế nào.
Nhưng mỗi lần vẫn bị anh chọc cho đỏ mặt.
Minh Phù nhấc chân lui về phía sau một bước, giẫm thẳng lên chân anh, nói: “Vậy anh buông em ra đi.”Cô muốn ra khỏi lòng anh, bả vai lại bị người đàn ông giữ chặt.
“Ảnh hưởng đã xảy ra rồi, không sao đâu, chỉ một lát thôi.”
Minh Phù khẽ va khuỷu tay vào anh.
Đúng là anh nói gì cũng được.
Đang định hỏi anh kéo mình lại làm gì, thì thấy anh cúi người xuống tìm kiếm, lấy một chiếc vòng hoa trên gian hàng phía trước đội lên đầu cô.
Hôm nay Minh Phù mặc một chiếc váy liền áo có dây đeo rộng, chân đi một đôi giày vải đế bằng, trong sáng lại xinh đẹp.
Màu xanh bạc hà làm cho làn da cô càng thêm trắng nõn.
Một mái tóc xoăn dài đơn giản xõa tung ở phía sau, hoa sơn chi màu trắng bện thành vòng hoa đội ở trên đầu.
Ánh nắng rực rỡ len lỏi qua kẽ lá, chiếu lên người cô như một tinh linh lạc bước vào nhân gian.
Yết hầu Trần Tự Chu lăn lăn, thậm chí có chút không dám nhìn thẳng cô.
Anh liếc mắt sang một bên, nhìn về phía chủ quầy, chỉ Minh Phù: “Vòng hoa kia bao nhiêu tiền vậy?”
Chủ quán là một cô gái nhỏ, rất có phong cách bờ biển mùa hè đội một cái mũ rơm.
“Mười đồng, xin hỏi đàn anh trả tiền mặt hay quét mã ạ?”
“Quét mã đi.”
Trần Tự Chu lấy điện thoại ra, quét mã QR và chuyển tiền.
Lúc ngẩng đầu lên, thấy cô bé đội mũ rơm nhíu mày trừng mắt nhìn anh, sau khi đụng vào tầm mắt anh lại quay đầu nhìn Minh Phù.
Lông mày càng nhíu chặt hơn một chút.
Minh Phù thấy thế, hỏi: “Sao vậy?”
Cô bé đội mũ rơm tạm thời không trả lời, con ngươi nhanh chóng xoay qua xoay lại trên người hai người bọn họ.
Minh Phù và Trần Tự Chu nhất thời cảm thấy mới lạ, cũng không rời đi, đứng trước quầy hàng để cô bé đội mũ rơm quan sát.
Sau một hồi, cô bé đội mũ rơm chợt nhớ ra hơi há miệng, vỗ mạnh vào trán: “Em nhớ rồi, em nhận ra hai anh chị rồi! Hai anh chị chính là những người được treo ảnh trên tường phòng truyền thống của trường, em nghe thầy giáo chủ nhiệm nhắc đến tên hai anh chị rất thường xuyên.”
Trần Tự Chu nhướng mày: “Nếu anh nhớ không nhầm, chỉ những người đã khuất mới được treo ảnh trên tường phòng truyền thống của trường.”
Sao hai người bọn họ còn sống khỏe mạnh mà lại được treo ảnh lên tường khi còn trẻ như vậy chứ?
“À không, hai năm trước phòng truyền thống trường được đổi mới hoàn toàn, giờ đây học sinh đạt top 3 tỉnh kỳ thi đại học mỗi năm đều có cơ hội được treo ảnh lên tường.” Cô bé đội mũ rơm dịch chuyển chiếc mũ ra sau gáy, nhìn hai người họ với ánh mắt đầy hứng thú: “Đàn chị Minh Phù và đàn anh Trần Tự Chu đúng không nhỉ?”
Minh Phù cong khóe miệng, gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô bé đội mũ rơm chắp tay trước ngực, ánh mắt lấp lánh tò mò: “Thế hai anh chị quen nhau từ hồi cấp ba đến giờ sao? Giáo viên chủ nhiệm của lớp em chỉ kể chuyện đến lúc hai anh chị tốt nghiệp cấp ba thôi, sau đó em vẫn luôn chờ đợi phần tiếp theo, chờ đến lúc hoa cũng sắp héo rồi.”
Minh Phù và Trần Tự Chu liếc nhau.
Trong mắt đối phương thấy được cảm xúc tương tự.
Minh Phù hỏi cô ấy: “Chủ nhiệm lớp các em là ai?”
“Ngô Bằng Húc ạ.” Cô bé đội mũ rơm nhớ ra, “Lúc đi học thầy ấy thường xuyên kể cho chúng em nghe về khóa của hai người, đặc biệt là về hai anh chị. Em nhớ thầy ấy kể rằng, để được ngồi cùng bàn với đàn chị, đàn anh đã chạy đến phòng làm việc tìm thầy ấy, kết quả là bị thầy ấy bắt thề không được có ý đồ xấu với đàn chị, không thì sẽ không bao giờ theo đuổi được đàn chị.”
Minh Phù và Trần Tự Chu là học sinh đầu tiên Ngô Bằng Húc dạy sau khi chuyển từ giáo viên bộ môn sang chủ nhiệm lớp, cho nên tình cảm không tầm thường, vô cùng khó quên.
Những chuyện đã qua với bọn họ bị ông lấy ra nói đi nói lại.
Từ đó về sau mỗi học sinh mà ông dạy, trên cơ bản đều biết sự tồn tại của Minh Phù và Trần Tự Chu.
Cô bé đội mũ rơm dừng lại, lại châm chọc một câu: “Ngay từ đầu em đã cảm thấy những lời này của thầy Ngô có bug, nếu anh không có ý đồ với chị, làm sao thầy ấy có thể đổi chỗ cho anh được chứ? Thầy ấy dạy toán mà logic lại kém thế.”
Lúc trước Minh Phù đoán được cô đột nhiên bị đổi đến bên cạnh Trần Tự Chu, nhất định là kết quả anh đi tìm Ngô Bằng Húc thương lượng.
Nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Minh Phù, cô bé đội mũ rơm cũng sửng sốt: “Đàn chị, chị không biết động tác nhỏ sau lưng đàn anh sao?
Minh Phù lắc đầu: “Không biết, anh ấy chưa bao giờ nói với chị những điều này.”
Sau khi ở bên Trần Tự Chu, Minh Phù nghe được nhiều nhất chính là hai câu “Anh ấy thật sự rất thích cậu” và “Cậu không biết sao?”
Cô bé đội mũ rơm vừa nghe lời này, cho rằng mình không cẩn thận thổ lộ ra bí mật vô song gì đó, sẽ khiến Trần Tự Chu mất hứng, lặng lẽ liếc qua, thấy anh không chỉ không lộ ra vẻ bất mãn, nụ cười trên khóe miệng còn mở rộng hơn nữa.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt cô ấy, chính là ý tứ “Biết nói thì nói nhiều một chút”.
Cô bé đội mũ rơm bắt đầu kể lể: “Thầy Ngô còn nói, hồi đó anh không bao giờ viết bài văn trong các kỳ thi ngữ văn. Để được ngồi cùng bàn với chị, anh đã mặc cả với thầy giáo bằng điều kiện này, hứa sẽ giúp chị học tập và giúp chị đạt danh hiệu học sinh giỏi nhất khối.”
Nói đến đây, cô nghi hoặc nhìn về phía Trần Tự Chu: “Nhưng đàn anh, thầy Ngô còn nói rằng sau này thành tích của anh lúc nào cũng thấp hơn đàn chị, vậy với vị trí thứ hai của mình, sao anh lại có thể không biết xấu hổ mà giúp đỡ người đứng đầu nhỉ?”
Cô gái này tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.
Mở miệng ra là đã châm chọc.
Trần Tự Chu không có chút ngượng ngùng, cà lơ phất phơ “Ồ” một tiếng, ngón tay gõ gõ bả vai Minh Phù: “Đây không phải vì lúc ấy tâm tư đều đặt trên người chị ấy à, sao còn tâm trí nào học hành được chứ.”
Minh Phù quay đầu mắng anh: “Anh chú ý ảnh hưởng được không, học sinh cấp ba không thể yêu sớm, anh đừng nhồi nhét tư tưởng xấu này cho các em.”
“Không thể yêu sớm mà lúc đó em còn thích anh à?”
Từ sau khi Trần Tự Chu biết chuyện Minh Phù yêu thầm anh, cả người anh vẫn trôi nổi trên mây chưa từng xuống.
Buổi tối nằm ở trên giường ôm cô ngủ, trước khi nhắm mắt nhất định phải nói một câu “Thì ra là cục cưng thích anh trước” mới có thể ngủ yên.
Điều này khiến Minh Phù vô cùng bực mình.
Anh thậm chí còn khoa trương mua một chiếc két sắt về nhà và cất chiếc ghim cài áo vào đó.
Tuyên bố đây là kỷ vật minh chứng cho tình yêu của họ và sẽ truyền lại cho con cháu đời sau.
Minh Phù cũng mặc kệ anh.
Những đứa trẻ ba tuổi đều trưởng thành hơn anh.
Hiện tại thấy anh lại bắt đầu đắc ý, lần đầu tiên Minh Phù có xúc động muốn trợn trắng mắt.
“Từ hai phía à? Rất tốt.” Cô bé đội mũ rơm hưng phấn vỗ tay một cái, lại lặp lại một bên vấn đề không nhận được hồi âm: “Cho nên hai người từ cấp ba vẫn luôn ở bên nhau sao? Phải không phải không?
Minh Phù không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, nhìn về phía Trần Tự Chu, để câu hỏi cho anh.
“Không phải.” Trần Tự Chu nhận được ánh mắt ý bảo của cô gái nhỏ nhà mình, ôm vấn đề lại, trả lời cô bé đội mũ rơm: “Bọn anh tốt nghiệp cấp ba thì xa nhau rồi.”
Cô bé thất vọng “A” một tiếng: “Tại sao vậy ạ?”
“Bởi vì lúc đó anh đã làm một chuyện khốn kiếp, khiến chị ấy tức giận bỏ chạy.” Trần Tự Chu giải thích sơ lược một câu, nắm chặt vai Minh Phù: “Sau đó anh trở về theo đuổi chị ấy, may mắn chị ấy còn đồng ý cho anh cơ hội.”
Một câu rất đơn giản.
Minh Phù nghe mà cay mũi.
Ngoài miệng Trần Tự Chu không buông tha người, thường xuyên nói những lời không đúng mực chọc giận cô, còn có thể trả đũa, đổ lỗi cho cô về những việc mà chính anh đã làm.
Điều này cũng chỉ giới hạn trong một số chuyện vô hại.
Trong những vấn đề mà anh coi là nguyên tắc, anh luôn đặt tất cả vào bản thân mình.
Giống như chuyện Minh Phù thích anh trước, khi chỉ có hai người bọn họ, Trần Tự Chu sẽ lấy chuyện này ra đùa với cô.
Nhưng trước mặt người ngoài, anh luôn nâng cô lên cao.
Nói cho người khác biết là anh theo đuổi cô trước, thích cô trước.
Giữ cô luôn ở vị trí lợi thế.
Minh Phù cũng cảm nhận được, mỗi lần anh trêu chọc cô về chiếc ghim cài áo, tâm trạng anh lại có chút kỳ lạ.
Có niềm vui mãn nguyện, có niềm hân hoan tìm lại thứ đã mất, và cả sự hối hận khó hiểu.
Thậm chí còn có rất nhiều tình cảm khác cô không phân tích được trộn lẫn trong đó.
Giống như đang ghi nhớ điều gì đó.
Minh Phù nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tự Chu.
Từ thời niên thiếu, Trần Tự Chu đã có một luồng khí chất lười nhác không thể xua đi, làm cho người ta có cảm giác như không để ý đến bất cứ điều gì nhưng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Khi tâm trạng không tốt, đôi mày của anh nhíu lại, toát ra vẻ sắc sảo khiến người ta sợ hãi.
Có lẽ vì giờ đây đã đạt được mọi thứ mình mong muốn, nên quanh thân anh lại toát lên một nét dịu dàng.
Khi mỉm cười, đôi mắt luôn lấp lánh những tia sáng li ti.
Càng làm cho người ta không rời mắt được.
Cô nhìn anh không chớp mắt.
Khóe miệng nhếch lên, cho câu nói vừa rồi của anh thêm một câu trả lời.
“Cũng may là anh còn thích em.”