Editor: Saki
Có lẽ vì quậy phá quá mệt vào nửa đêm, hoặc cũng có thể là do thật sự tin tưởng vào vòng tay của Trần Tự Chu mà Minh Phù đã có một giấc ngủ ngon vào đêm qua.
Sáng hôm sau khi tiếng chuông báo thức reo lên, hiếm khi cô cảm thấy bực bội.
Cô nhíu mày, xoay người lại, vùi mình vào lòng người bên cạnh, mong muốn thoát khỏi tiếng chuông báo thức phiền toái.
Trần Tự Chu cũng tỉnh dậy, mắt còn ngái ngủ, anh với tay qua lấy điện thoại của Minh Phù, tắt chuông báo thức, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, dỗ dành cho đến khi cô ngủ lại.
Đợi đến khi nếp nhăn trên trán Minh Phù dần giãn ra, Trần Tự Chu mới nhẹ nhàng bước ra khỏi giường.
Vẫn đang cầm điện thoại của Minh Phù trong tay, anh vô tình chạm vào màn hình, một giọng nam bất ngờ vang lên từ loa —
“Được rồi, cậu không phải là trẻ con, cậu là bà cô của mình.”
Giọng nói thanh tao của thiếu niên, mang theo nụ cười và sự thân mật.
Trần Tự Chu ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy giọng nói này nghe có chút quen thuộc.
Giọng nói từ loa vẫn tiếp tục vang lên —
“Cậu dễ nói chuyện thế này ư? Mình tưởng phải năn nỉ cậu nhiều lần mới được chứ.”
Trần Tự Chu nhận ra rồi.
Đó là giọng nói của anh.
Cũng là những lời anh đã từng nói với cô.
Anh quay đầu nhìn Minh Phù.
Có lẽ đã quen, Minh Phù nhíu mày, thả lỏng khuôn mặt, dù chuông điện thoại vang to, cô cũng không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.
Trần Tự Chu bước ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa.
Trên màn hình khóa điện thoại hiện ra một cửa sổ nhỏ của ứng dụng nghe nhạc.
Tên của ứng dụng chỉ đơn giản là chữ cái “C”.
Anh biết mật khẩu điện thoại của Minh Phù, nhưng anh chưa bao giờ lén lút xem điện thoại của cô.
Tiếng chuông điện thoại không được tắt đi, âm thanh của anh vang vọng trong căn phòng khách tĩnh lặng, tạo nên cảm giác vô cùng trống trải.
Nhấn vào cửa sổ nhỏ của ứng dụng nghe nhạc, nhập mật khẩu, sau khi mở khóa, giao diện tự động chuyển sang phần mềm ghi âm.
Thời lượng của bản ghi âm đang phát hiện nay khoảng hai mươi mấy phút.
Trong những năm tháng ở nước ngoài, mỗi khi màn đêm buông xuống, nỗi nhớ quê hương lại trào dâng như sóng biển cuồn cuộn.
Không thể kìm nén được.
Ký ức về gần hai năm bên nhau cùng Minh Phù như một thước phim tua nhanh, lần lượt hiện ra trong tâm trí anh.
Có những điều nhỏ nhặt, tưởng chừng như đã bị lãng quên từ lâu, lại bất chợt hiện về rõ nét trong tâm trí anh vào mỗi đêm mất ngủ.
Lắng nghe đoạn âm thanh ghi lại lời nói của anh, từng câu từng chữ gợi nhắc anh về những gì đã xảy ra vào lúc đó.
Toàn bộ âm thanh đều là giọng nói lúc đó anh gửi cho Minh Phù, hoặc là lúc nói chuyện cùng Minh Phù qua video.
Cô đã ghép nối tất cả những thứ này thành một tệp âm thanh.
Khi sao lưu đồng bộ trên điện thoại, miễn là không sửa đổi, thời gian của tất cả tệp tin bên trong sẽ chỉ hiển thị thời gian tạo ban đầu.
Thời gian tạo tệp âm thanh này.
Là tám năm trước.
Nghĩa là.
Mình Phù đã nghe đoạn âm thanh ngắn chỉ dài hai mươi phút này suốt tám năm liền.
Nhớ lại lời cô nói tối qua rằng không ngủ được, sau khi cầm điện thoại sang nhưng không thấy cô ấy chơi, sáng hôm sau màn hình khóa vẫn còn hiển thị ứng dụng ghi âm dạng cửa sổ nổi.
Điều đó chứng minh rằng.
Cô đã nghe đoạn âm thanh này trước khi ngủ tối qua.
Có thể là vậy.
Không chỉ tối qua.
–
Khi tỉnh dậy, Minh Phù nhìn lên trần nhà xa lạ và ngẩn người trong giây lát.
Ký ức về những gì đã xảy ra trước khi ngủ dần hiện về trong tâm trí cô.
Tiếng thở hổn hển trầm thấp của người đàn ông, những nụ hôn nồng nàn và những đụng chạm nóng bỏng.Hiện lên trong tâm trí vô cùng rõ ràng.
Minh Phù lặng lẽ kéo chăn cao hơn, đôi tai trắng ngần bắt đầu ửng hồng dần dần.
Hít vào một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc của Trần Tự Chu tràn ngập khoang mũi.
Minh Phù vội vàng vén chăn, bật dậy khỏi giường.
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài, ánh mắt của Minh Phù va vào Trần Tự Chu vừa bước vào.
Minh Phù bỗng dưng căng thẳng, ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.
So với sự gượng gạo của cô, Trần Tự Chu lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, như không có chuyện gì xảy ra.
“Dậy rồi à?” Trần Tự Chu bước vào, “Anh còn định qua gọi em dậy nữa.”
Minh Phù chỉ gật đầu.
Coi như đã trả lời.
Đứng bên giường, Trần Tự Chu ngắm nhìn cô hồi lâu, bỗng dưng cúi người áp sát, chống tay lên giường, chỉ cách khuôn mặt Minh Phù một khoảng bằng một nắm đấm: “Sao vậy hả em, ôm anh ngủ cả đêm, sáng ra tỉnh dậy lại thành như ngày đầu mới quen à? Đây không phải là điển hình của việc kéo quần lên mà không nhận ra người sao?”
“Minh Phù.” Anh véo mặt cô: “Đạo đức em không tốt.”
Mới hôm qua còn lên án tư tưởng của cô, hôm nay lại bảo phẩm chất đạo đức của cô không tốt.
Sao anh hay tìm lỗi thế nhỉ.
“Em không có!” Minh Phù đẩy anh, “Em phải về rửa mặt đây.”
Cô chỉ là ngại đối mặt với anh thôi.
Ai bì được với anh chứ.
Đúng là mặt dày thật.
Trần Tự Chu không hề nhúc nhích, hơi cúi người về phía trước, trán tựa vào trán cô: “Rửa xong em sẽ không lén lút bỏ trốn chứ?”
Minh Phù cụp mắt xuống, mi mắt run rẩy hai lần, nhỏ nhẹ trả lời: “Em vẫn còn phải ăn sáng.”
“Được.”
Trần Tự Chu nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô, không biết là cố ý hay vô tình, tạo ra tiếng “chụt” vang dội.
Minh Phù kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.
Cô che miệng anh lại và đẩy anh ra sau.
Trần Tự Chu thuận theo lực đẩy của cô gái nhỏ mà lùi lại, cuối cùng đứng thẳng người.
Minh Phù vội vàng xuống giường, đi dép lê và nhanh chóng chạy đi.
Sợ chậm một giây sẽ bị đàn ông bắt lại để làm gì đó.
Trần Tự Chu đi theo sau, tựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng vội vã bỏ chạy của cô mà khẽ bật cười.
“Đừng hòng trốn đi nhé, dọn dẹp xong rồi qua ăn cơm.”
Đáp lại anh là tiếng “ầm” vang dội khi cánh cửa nhà bên cạnh đóng sập.
–
Vừa bước đến cửa phòng, cửa phòng đối diện của Đào Lộ đã mở ra từ bên trong.
Minh Phù khựng lại, cảm giác chột dạ dâng trào.
Đào Lộ hôm nay buồn ngủ không chịu được, hai mắt nhòe ướt và liên tục ngáp dài khi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Minh Phù, cô ấy giơ tay vẫy chào một cách yếu ớt: “Chào buổi sáng, bé Phù!”
“Chào buổi sáng.”
Nhận được phản hồi từ cô, Đào Lộ như một bóng ma trôi về phía nhà bếp.
Hoàn toàn không nhận ra lý do tại sao Minh Phù lại mặc đồ ngủ một cách kỳ lạ đứng bên ngoài phòng.
Minh Phù thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng và bước vào.
Sau khi rửa mặt và đánh răng, Minh Phù quay trở lại phòng để thay quần áo.
Lúc cởi cúc áo, cô nhìn thấy những vết bầm tím lốm đốm trên ngực.
Tất cả đều là dấu hôn mà Trần Tự Chu để lại tối qua.
Cảm giác nóng ẩm ùa về.
Minh Phù “vèo” một cái ngẩng đầu lên, không dám nhìn nữa.
Đôi tay đang tháo nút áo run rẩy.
Theo thói quen, cô lấy từ tủ ra một bộ đồ công sở dài tay và quần dài.
Khi quay người lại, cô khựng lại.
Suy nghĩ vài giây, cô lại treo bộ trang phục đó về chỗ cũ.
Sau đó, cô lục tung tủ quần áo một hồi lâu và chọn ra một chiếc váy.
Sự kết hợp đơn giản giữa hai màu đen và trắng, điểm nhấn là chiếc thắt lưng bản rộng màu đen tôn lên vòng eo thon gọn.
Thiết kế ôm sát tôn lên đường cong cơ thể đầy đặn, phần vạt váy xếp bèo nhẹ nhàng tạo điểm nhấn tinh tế, mang đến sự trưởng thành pha chút trẻ trung.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba nhiều năm như vậy cô cũng không mặc váy nữa, lúc cùng Đào Lộ đi dạo phố nhìn thấy váy xinh đẹp, cũng chỉ nhìn một chút liền rời mắt.
Vào dịp sinh nhật năm nay, Trần Tự Chu đã nhờ Trịnh Nhan Hương trao tặng cho cô món quà là chiếc váy này.
Tổng cộng bốn bộ, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ.
Kiểu dáng của váy phù hợp cho cô mặc đi làm hàng ngày.
Kích thước váy cũng vừa vặn.
Lâu không mặc váy, Minh Phù còn hơi ngượng ngùng.
Cô đứng trước gương đắn đo hồi lâu mới bước ra khỏi cửa.
Vốn tưởng rằng Đào Lộ đã trở về phòng ngủ, kết quả lúc vừa mở cửa lại đụng phải cô ấy.
Trong lòng Đào Lộ ôm một gói khoai tây chiên và hai chai sữa chua.
Chắc là cô ấy vừa tìm thức ăn trong tủ lạnh.
Tưởng chừng như cô ấy vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Minh Phù lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh và tự tin.
Lần này, Đào Lộ không dễ dàng bỏ qua cô như vậy.
Đôi mắt lim dim vì buồn ngủ lướt qua Minh Phù, sau đó đột ngột mở to: “Bé Phù, hôm nay cậu mặc váy hả?”
Minh Phù vuốt tóc: “À, đúng vậy.”
“Thật xinh đẹp, dáng người cậu đẹp quá.” Đào Lộ huhu hai tiếng, dang hai tay ôm qua: “Bé Phù, hãy đến đây và ôm chị một cái! Chị muốn được nhiễm một chút năng lượng tích cực từ em.”
Minh Phù dở khóc dở cười vỗ vỗ cánh tay Đào Lộ: “Được rồi, mình phải đi làm đây.”
Đào Lộ buông tay cô ra, chợt nhận ra “Ồ” một tiếng: “Thì ra phụ nữ khi yêu thật khác biệt, cuối cùng cũng biết chăm chút cho bản thân rồi! Chắc chắn khi nhìn thấy cậu, bạn học Trần sẽ ôm cậu và hôn say đắm cho xem!”
“…”
Lúc không mặc váy, anh cũng hôn cô nhiều mà.
Minh Phù không tiếp lời cô ấy, đuổi khéo: “Cậu về ngủ sớm đi nhé, mình đi đây.”
“Được rồi, nhanh đi sang nhà bên cạnh để khiến bạn học Trần choáng ngợp đi nào!”
“…”
“À đúng rồi bé Phù!” Đào Lộ bước vào nhà rồi lại bước ra, bám vào khung cửa, người ngả ra sau, nhìn về phía Minh Phù đang đứng ở chỗ cửa ra vào: “Chiều nay mình về nhà một chuyến, khoảng ba ngày sau mới quay lại.”
“Được rồi.” Minh Phù dặn dò cô ấy: “Đi đường cẩn thận nhé, nhớ mang theo chứng minh thư.”
Đào Lộ ra dấu “OK”, một lần nữa chui vào nhà.
Minh Phù lôi ra đôi giày cao gót do Trần Tự Chu tặng, mang vào chân và mở cửa bước sang nhà bên cạnh.
Khi Minh Phù bước vào, Trần Tự Chu đang bưng hai đ ĩa nhỏ ra ngoài, nghe tiếng động, anh quay sang nhìn về phía cửa.
Bước chân dừng lại.
Váy liền áo được cắt may có độ hoàn mỹ phù hợp với dáng người cô, chỗ bả vai lụa trắng mỏng có thể thấy được da thịt trắng nõn phía dưới, làn váy dài tới đầu gối, bắp chân lộ ra có những đường nét thẳng tắp lưu loát, mảnh mai và duyên dáng.
Vẫn còn chút gượng gạo, Minh Phù khẽ kéo vạt váy, hỏi anh: “Đẹp không?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô, như kéo Minh Phù quay trở lại khung cảnh đêm qua.
Ánh mắt đó đã nói lên tất cả.
“Đẹp.” Trần Tự Chu vẫn đáp lời, rồi lại thêm một câu chọc ghẹo: “Tuy nhiên, em đẹp hơn vào tối qua.”
Mặt Minh Phù đỏ bừng lên trong giây lát, lẩm bẩm: “Lưu manh!”
Nhưng sự bối rối của cô đã bị câu nói của anh xua tan.
Cô đi đến và ngồi xuống, im lặng như người câm.
Chỉ cặm cụi ăn.
Lơ đẹp người xung quanh.
Trần Tự Chu ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
Lâu dần, Minh Phù cảm thấy kỳ lạ.
Cô sờ lên má, hỏi: “Trên mặt em có gì sao?”
“Không có.”
“Vậy mà anh cứ nhìn em chằm chằm thế?”
“Chỉ muốn nhìn em thôi.”
Nhìn em những năm tháng không có anh bên cạnh.
Em một mình, lắng nghe đoạn âm thanh đó.
Em đã trải qua những năm tháng đó như thế nào?
Minh Phù bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, cô che mắt anh lại: “Đừng nhìn nữa, ăn nhanh đi, không lát đi làm muộn mất!”
Trần Tự Chu nắm lấy tay cô, áp lên má mình, cười lười biếng: “Em yêu của anh xinh đẹp quá.”
Nói xong, anh còn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô.
Sáng sớm đã bị Trần Tự Chu liên tiếp trêu chọc, Minh Phù cảm giác mình giống như nhìn thấy Thương Trụ Vương của Tô Đát Kỷ.
Có chút choáng váng.
Nghe anh khen mình, đáp lại một câu theo bản năng: “Cảm ơn, anh cũng đẹp trai.”
–
Cho đến khi bước vào văn phòng luật sư và ngồi xuống, những lời đáp trả Trần Tự Chu trên bàn ăn tối vẫn còn vang vọng trong tâm trí Minh Phù.
Tiếng cười của người đàn ông vẫn còn vang vọng bên tai.
Nắm chặt tập hồ sơ, Minh Phù bực bội vỗ lên đầu mình.
Cứ như trước mặt Trần Tự Chu, đầu óc Minh Phù bỗng trở nên ngớ ngẩn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Minh Phù lấy lại bình tĩnh, tập trung vào công việc: “Mời vào.”
Hà Lai đẩy cửa đi vào: “Luật sư Minh, thân chủ đã đến rồi ạ.”
“Được, chị qua ngay.”
Hôm nay công việc không quá bận rộn, buổi sáng, cô đã gặp gỡ một thân chủ, buổi chiều, cô đến đồn cảnh sát để cập nhật tiến độ vụ án của Lý Gia Tuệ.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát, Minh Phù mở cửa xe, bước vào và gục mặt xuống vô lăng, vẻ mặt uể oải.
Cả buổi chiều nay, đầu óc cô cứ nặng trĩu, đè nặng lên cổ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Thử lấy mu bàn tay áp lên trán, cô không thấy nóng gì cả.
Tiếng tin nhắn vang lên “ting”.
Minh Phù mở khóa điện thoại, là tin nhắn của Trần Tự Chu gửi đến.
Hỏi cô khi nào về.
Minh Phù khẽ nhúc nhích ngón tay, gõ hai chữ “Qua ngay”.
【Trăng sáng chiếu hoa sen: Lập tức.】
Cô bỏ điện thoại xuống ghế lái phụ, thắt dây an toàn rồi lái xe về nhà.
Tránh được giờ cao điểm tan tầm, đường đi khá thông thoáng.
Ra khỏi thang máy, Minh Phù muốn về nhà thay quần áo rồi sang nhà bên cạnh, kết quả đứng ở cửa lục lọi cả buổi cũng không tìm được chìa khóa.
Cửa chống trộm của các cô không có vân tay mở khóa, Đào Lộ cũng không ở nhà.
Đầu càng thêm nặng nề, Minh Phù không khỏi có chút phiền não.
Cửa nhà bên cạnh mở ra, Trần Tự Chu đi ra vứt rác, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy trán Minh Phù tựa vào cửa nhà, giống như đang quay mặt vào tường suy nghĩ.
Anh khó hiểu nhướng mày, tạm thời không quan tâm đ ến rác rưởi, liền đi qua.
“Phạt đứng ở đây à?”
Nghe tiếng động, cô khẽ đẩy cửa và quay đầu lại.
Nhìn chằm chằm vào Trần Tự Chu trong vài giây, cô mới nhận ra anh là ai.
Đầu óc như bùn nhão dần dần sáng tỏ.
Cô tiến đến gần, trán va vào vai anh.
Giọng nói nức nở vang lên từ trong vòng tay anh.
“Em quên mang chìa khóa rồi, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm.”