Editor: Saki
“Lặp lại lần nữa đi.”
“Em thích anh.”
“Bé cưng, nói lại đi, anh chưa nghe đủ.”
“Em thích anh.”
Trần Tự Chu như thể chưa từng nghe ba chữ”em yêu anh” bao giờ, giữ chặt Minh Phù trên bồn rửa tay, liên tục yêu cầu cô lặp lại những lời này.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Minh Phù đỏ mặt tía tai, cả người nóng ran như con tôm luộc.
Mềm nhũn nằm úp sấp trên người Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu bị lời tỏ tình bất chợt của cô làm cho kích động không thôi, vừa rồi đè ép cô hôn mạnh hơn một chút, th ở dốc cũng vất vả.
Cảm giác ngột ngạt vẫn còn cuộn trào trong lồ ng ngực Minh Phù, xua đuổi không đi.
Th ở dốc vài hơi, Minh Phù cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô buông một tay ôm Trần Tự Chu, đưa ra sau lưng và sờ soạn móc cài áo ngực.
Trần Tự Chu vỗ nhẹ vào mông Minh Phù: “Em nghịch ngợm gì thế? Cẩn thận rớt xuống bây giờ.”
Minh Phù nhỏ giọng oán giận: “Móc cài hơi chật, hình như cài sai rồi.”
Trần Tự Chu “Ồ” lên một tiếng, cười đùa một cách không đứng đắn, vẻ mặt lưu manh: “Xem thường anh rồi cục cưng, lần đầu tiên cài không quen tay thôi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Lúc cởi thì sao không thấy anh không quen tay nhỉ?
Trong lòng Minh Phù chửi thầm một câu.
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Minh Phù, Trần Tự Chu bổ sung thêm: “Lên núi dễ mà xuống núi khó, móc cài cũng vậy, tháo ra dễ mà cài lại khó.”
Minh Phù dùng trán đập nhẹ vào cằm anh.
Người đàn ông này lúc nào cũng có nhiều lời ngụy biện thế.
Hai người vừa đi ngang qua cửa phòng bệnh, cánh cửa đã bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh ra.
Hai người đang quấn quýt nhau liền quay sang nhìn.
Đinh Hân vội vã xông vào từ bên ngoài, tay xách theo một hộp thuốc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Khi nhìn rõ tình hình trong phòng bệnh, nét mặt cô ấy trở nên cứng đờ một cách rõ rệt.
Minh Phù vốn dĩ là người ngại ngùng. Khi chỉ có hai người, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, nhưng trước mặt người khác, cô lại không thích và không cảm thấy thoải mái khi thân thiết với Trần Tự Chu.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Đinh Hân, ý định ban đầu muốn rời đi của cô đã tan biến.
Thậm chí, cô còn lén lút tiến sát lại Trần Tự Chu, như để khẳng định chủ quyền của mình.
Dù Minh Phù có bình tĩnh và lý trí đến đâu, trên phương diện tình cảm cũng có một mặt của con gái, thích quấn quýt bạn trai và cũng sẽ ghen tuông.
Mặc dù sau đó đã giải tỏa được hiểu lầm với Trần Tự Chu, Đinh Hân cũng đã tiết lộ bí mật về ảnh đại diện Wechat của anh, xem như đã ý định từ bỏ, nhưng Minh Phù vẫn để ý đến cảnh tượng đã nhìn thấy trong phòng làm việc của Trần Tự Chu lần trước.
Cô không biết mình làm vậy có đúng hay không, nhưng cô chỉ biết rằng hiện tại cô không muốn rời khỏi vòng tay Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu Tu vốn dĩ đã mặt dày, nên càng không cảm thấy có gì không ổn. Nếu có thể, anh chỉ muốn nhét Minh Phù vào túi, để được ở bên cạnh cô 24/24 giờ.
Anh nhìn về phía Đinh Hân: “Có chuyện gì vậy?”Giọng điệu của anh không gọi là lạnh nhạt, nhưng cũng không gọi là nhiệt tình.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, đây dường như là lần đầu tiên Trần Tự Chu và Đinh Hân gặp mặt kể từ lần chia tay ở quán bar.
Đinh Hân cong môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Không có gì, chỉ là nghe nói anh từ trên lầu ngã xuống, nên qua thăm thôi.”
Cô ấy đưa hộp thuốc qua: “Trên đường đến đây, tôi gặp được Tống Tử Phong, nên tiện tay mang theo luôn.”
“Ôm kỹ nhé.” Trần Tự Chu dặn dò Minh Phù một câu, chờ cô trả lời xong mới đưa tay ra nhận hộp thuốc, khách khí nói cảm ơn Đinh Hân.
Đinh Hân: “Không khách khí, anh đã không sao thì tôi đi đây.”
Cửa đóng lại, trong phòng bệnh lại trở về trạng thái chỉ có hai người bọn họ.
Anh đặt Minh Phù lên giường, rồi cũng ngồi nghiêng bên mép giường, kéo chân Minh Phù đặt lên đùi mình, mở hộp thuốc lấy ra miếng bông khử trùng và dùng nhíp để xử lý vết thương cho cô.
“Anh và Đinh Hân là bạn đại học, ngoài ra không có gì khác.”
Anh bất chợt nói một câu như vậy.
Minh Phù sửng sốt, gật đầu “Ồ” một tiếng.
Khóe miệng thoáng nhếch lên một độ cong nhỏ.
Người đàn ông cúi đầu rửa sạch vết thương cho cô, mái tóc trên trán rủ xuống, che mặt anh, từ góc độ của Minh Phù, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh.
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ chân của cô, miệng hổ chặt chẽ kẹp chặt vào những gân cốt phía sau của cô.
Minh Phù im lặng, vẫn nhịn không được, hỏi anh: “Dì nói anh chưa từng yêu đương.”
“Ừm.” Trần Tự Chu không ngẩng đầu: “Cho nên em là mối tình đầu của anh, phải đối xử tốt với anh, biết không?”
“Em cũng là mối tình đầu mà!” Minh Phù nhỏ giọng phản bác một cách không cam tâm, cô rụt chân về phía mình, kéo theo cả cánh tay của Trần Tự Chu: “Nhưng em cảm thấy anh —”
Minh Phù chần chừ một lát, rồi tiếp tục: “Rất thành thạo.”
“Thành thạo cái gì?” Trần Tự Chu hỏi lại, quay người lấy một miếng bông gòn mới đã được khử trùng: “Hôn em quá thành thạo, hay là cái gì khác?”
Minh Phù ôm lấy chân còn lại, cằm tựa vào đầu gối, hừ hừ hai tiếng: “Cả hai.”
“Được rồi, anh đã hiểu.”
Minh Phù không hiểu câu nói không đầu không đuôi đó: “Anh hiểu cái gì?”
“Hiểu ý em rồi.” Trần Tự Chu ngẩng đầu nhìn cô, cà lơ phất phơ cười: “Khen anh kỹ thuật tốt, khiến em thoải mái phải không?
Sợ với da mặt dày hơn, Minh Phù vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.
“Không phải! Không có! “Cô cao giọng phản bác, tức giận mắng anh một câu: “Lưu manh.”
Trần Tự Chu vô cùng thẳng thắn: “Lưu manh với vợ mình thì sao?”
Minh Phù nghiêng đầu, nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên cười, cũng không tự giác cười theo.
Trước mặt những người thân quen, Minh Phù bộc lộ tính cách khá hoạt bát.
Nhớ lại lời khuyên trước đây của Đào Lộ, kỹ năng làm nũng là bí kíp lợi hại nhất để chế ngự cánh mày râu.
Đôi mắt đen láy của cô đảo quanh một vòng, bỗng nhiên nổi hứng nghịch ngợm, lại rụt chân về sau, mềm giọng hô một tiếng “đau”.
Mí mắt Trần Tự Chu giật giật, ngẩng đầu nhìn cô: “Em biết phòng VIP không có camera không.”
Minh Phù mơ hồ gật đầu: “Biết rồi.”
“Biết là được.” Trần Tự Chu vừa nói vừa đưa tay ra khỏi cổ chân cô, thò vào trong ống quần của cô, ám chỉ vuốt v e bắp chân cô rất nặng, hơn nữa còn có xu thế dần dần hướng lên trên: “Em nói thêm một câu nữa, anh không ngại để lại cho em trải nghiệm khó quên gì trong phòng bệnh này đâu, dù sao cũng không ai nhìn thấy.”
“Không muốn không muốn.” Minh Phù trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn, lui về phía sau, liên tục xin tha: “Em sai rồi, anh đừng, anh lấy tay ra đi.”
Trần Tự Chu hừ nhẹ một tiếng, rút tay ra, kéo cổ chân cô về phía mình, tiếp tục xử lý vết thương cho cô, động tác dưới tay nhẹ nhàng hơn, cười cô một tiếng: “Rất có tiền đồ.”
Minh Phù cúi đầu, bắt đầu giả câm.
Sau khi khử trùng từng vết xước, Trần Tự Chu bôi thuốc mỡ cho cô, cuối cùng dùng băng gạc bọc lại.
Làm xong tất cả, anh lại bắt đầu thu dọn hộp thuốc.
Minh Phù ôm đầu gối ngồi ở trên giường, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người anh.
Tiếng “cách” vang lên.
Nắp hộp thuốc đóng lại, người đàn ông xoay người lại, bất ngờ tới gần cô.
“Anh nói cho em biết tại sao lại có kỹ năng như vậy.”
Tay anh từ vạt áo Minh Phù chui vào, hướng lên trên, đụng phải nút thắt nội y sau đó cởi ra, hơi sờ s0ạng một hồi rồi thắt lại cho cô, trói buộc trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Đối diện với ánh mắt ngây thơ lại có chút kinh hoảng của cô gái nhỏ, anh mơ hồ nở nụ cười: “Cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần trong mơ của anh, hơn nữa nữ chính đều là em.”
–
Nhờ có tin nhắn và hình ảnh, cơ quan công an đã nhanh chóng xác định được nghi phạm.
Kẻ hạ thuốc là anh họ của bạn học Lý Gia Tuệ, tên là Tôn Triều Huy. Hắn ta có gia thế, được coi là công tử nhà giàu, ngày thường cũng không ít lần chơi phụ nữ.
Vào ngày sinh nhật của bạn học s1nh Lý Gia Tuệ, hắn ta đi ngang qua phòng riêng và ghé vào chào hỏi. Vừa nhìn thấy Lý Gia Tuệ đang ngồi ở ghế sô pha, hắn ta đã lập tức chú ý đến cô bé.
Nhìn vào tướng mạo, cơ bản có thể đoán được tính cách của một người.
Nhìn qua, Lý Gia Tuệ có vẻ là một cô gái ngoan hiền, không giống như những người phụ nữ mà hắn ta có thể dễ dàng chinh phục bằng tiền bạc.
Trở về phòng riêng của mình, hắn ta kể lại chuyện này cho những người bạn đang ngồi cùng. Nghe vậy, mọi người thi nhau đưa ra những chiêu trò để giúp hắn ta.
Chính vì vậy mà hắn ta đã dùng đến những thủ đoạn đê tiện sau này.
Hắn ta đã dẫn cô gái đến khách sạn nhà mình. Sau đó, hắn ta lấy trộm camera giám sát của khách sạn vào đêm hôm đó và xóa sạch tất cả dữ liệu ghi hình, nói với bên ngoài rằng hệ thống camera gặp sự cố và không thể lưu lại video.
Ban đầu, chính Minh Phù là người cùng Lý Gia Tuệ đến trình báo cảnh sát, sau đó, ba Lý và mẹ Lý cũng toàn quyền ủy thác cho Minh Phù. Do đó, cảnh sát sẽ trực tiếp liên hệ với Minh Phù để thông báo mọi thông tin mới.
Cuối cùng khi cảnh sát gửi ảnh của nghi phạm cho Minh Phù, Trần Tự Chu cũng ở bên cạnh nhìn.
Anh ôm Minh Phù từ phía sau, hai người cùng nằm trên giường bệnh.
Vừa nhìn, liền nhìn ra sự liên quan.
Trần Tự Chu nhận ra hắn ta là người đàn ông đi cùng Dương Minh ngày đó.
Cũng rất trùng hợp.
Anh như có điều suy nghĩ gãi gãi cằm Minh Phù: “Anh ấy gửi cho anh một phần tư liệu.”
Minh Phù ngẩng đầu dậy khỏi vòng tay anh: “Mặc dù hắn ta là nghi phạm, nhưng việc tiết lộ thông tin cá nhân như vậy cũng không ổn đâu.”
Cô hỏi Trần Tự Chu: “Anh định làm gì vậy?”
“Nếu anh nhớ không nhầm thì ba của hắn ta đã từng đến gặp anh trai anh để đề nghị hợp tác làm ăn. Nhưng hình như khách sạn nhà hắn ta có vấn đề gì đó nên anh trai anh không đồng ý.” Trần Tự Chu vẫn đang đặt tay lên vai Minh Phù, khẽ khẽ vuốt cằm cô như trêu mèo. “Mặc dù nói họa không bằng cha mẹ, nhưng cũng có câu tục ngữ nói rất hay, nhà dột từ nóc dột xuống.”
“Khách sạn rách nát kia nếu thật sự có vấn đề, cũng không cần mở cửa, nếu không có vấn đề thì thu, nếu không rơi vào tay tên cặn bã Tôn Triều Huy sớm muộn gì cũng phải đóng cửa.”
Lời nói tuy bóng gió nhưng Minh Phù đã hiểu rõ ý tứ.
Ngón tay cô nhanh chóng bấm hai cái lên màn hình, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tự Chu: “Gửi cho anh rồi.”
Trần Tự Chu nhướng mày, cúi đầu cọ chóp mũi cô: “Em xấu xa quá.”
“Đây là thay trời hành đạo.” Minh Phù nói nghiêm túc: “Mà thôi.”
Trần Tự Chu cười rộ lên, cầm điện thoại chuyển tư liệu và công việc liên quan của Tôn Triều Huy cho Hoắc Nghiên Hành.
Sau khi gửi xong, anh tắt điện thoại, cằm đặt lên đầu Minh Phù, nhìn cô trả lời tin nhắn của cảnh sát liên lạc với cô.
Sau khi sự việc được bàn giao không nhiều lắm, khi Trần Tự Chu nhìn thấy Minh Phù đã gõ ra hai chữ “tạm biệt” sắp gửi đi, đối diện đột nhiên gửi tới một meme.
Meme này Trần Tự Chu nhận ra.
Cùng một bộ sưu tập với con mèo đào ngọt mà Minh Phù gửi cho anh lúc trước.
Trần Tự Chu nhíu mày, lạnh lùng kết luận: “Nhân phẩm cảnh sát này không tốt.”
“Hả?” Minh Phù không rõ nguyên do, hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Nói chuyện nghiêm túc như vậy mà anh ta lại gửi meme, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn.”
Trần Tự Chu mím môi, dùng ngón trỏ chặn lại hai chữ “tạm biệt” mà Minh Phù chưa kịp nói, sau đó lấy điện thoại của Minh Phù cất sang một bên.
“Đã muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Minh Phù: “Được, vậy em xuống đây.”
Minh Phù định từ trong vòng tay Trần Tự Chu đứng dậy, nhưng vừa cử động liền bị người đàn ông ôm chặt lấy eo.
Trần Tự Chu khẽ cắ n vành tai cô: “Đi đâu vậy?”
“Không phải anh nói muốn ngủ sao?”
“Đúng vậy, ngủ.” Trần Tự Chu kéo chăn lên bọc lấy cô: “Ngủ cùng nhau.”
Minh Phù trợn tròn mắt nhìn anh.
Như thể vừa nghe được điều gì đó vô lý từ miệng anh.
Mặc dù hai người dạo này thường xuyên ôm ấp hôn hít, thậm chí vừa nãy còn cùng nhau nằm trên giường, nhưng dù sao đó cũng khác với việc ngủ chung.
Trần Tự Chu: “Nếu không em nghĩ anh đổi sang phòng VIP để làm gì?”
Nửa khuôn mặt Minh Phù đều núp ở dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo và sâu thẳm, thanh âm rầu rĩ: “Không, không tốt đâu…”
“Sao em vừa ôm hôn anh vừa níu kéo không buông, đã chiếm hết hời rồi mới nói chuyện không hay thế?”
Trần Tự Chu rũ mắt liếc nhìn cô, trong mắt đầy vẻ trách móc, như thể Minh Phù đã làm điều gì đó có lỗi với anh: “Em không thể không trân trọng những gì mình có được, bắt đầu lăng nhăng thay lòng đổi dạ ư, luật sư Minh?”