Editor: Saki
“Anh biết hết rồi ư?” Minh Phù lặp lại một lần nữa, giọng nói run run: “Anh ta nói với anh? Vậy nên anh mới đánh anh ta?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra.
Trần Tự Chu “Ừm” một tiếng, nhận ra tâm trạng của cô gái nhỏ không ổn, đưa tay ra định ôm cô, nhưng bị đẩy ra.
“Anh đánh anh ta làm gì vậy? Anh cứ mặc kệ anh ta nói gì, đừng quan tâm là được rồi! Anh có biết bây giờ trên mạng toàn là người chửi anh không? Nếu anh bị bệnh viện đuổi việc thì sao? Còn nữa, hôm qua nếu anh làm tay bị thương thì làm sao cầm dao mổ được? Anh có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình được không?”
Minh Phù vừa tức giận vừa lo lắng, nói đến cuối cùng giọng đã rõ ràng nức nở.
Trần Tự Chu sững người.
Anh vừa nhận được điện thoại từ Tống Tử Phong và mới biết chuyện trên hot search, vội mở Weibo ra xem.
Tuy không hoạt động trong showbiz và cũng không nhạy cảm với chuyện hot search, nhưng Trần Tự Chu cũng hiểu rõ không ít mánh khóe bẩn thỉu trong giới thượng lưu.
Chỉ cần nhìn tiêu đề, Trần Tự Chu đã biết ai là kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc, anh không có thời gian để giải quyết, bởi anh lo lắng hơn cả việc bị cư dân mạng chỉ trích là việc Minh Phù nhìn thấy video và nhận ra Dương Minh, gợi lại những ký ức không đẹp.
Nghĩ rằng Minh Phù không phải là người thích lướt mạng, Trần Tự Chu thầm cầu nguyện cô chưa nhìn thấy, nhưng khi bước ra khỏi nhà, anh lại thấy Minh Phù đứng trước cửa, cầm điện thoại, khuôn mặt trắng bệch.
Vốn tưởng rằng cô bị Dương Minh k1ch thích đến, nhưng không ngờ sau khi cô gái nhỏ bước vào cửa, la mắng một trận xối xả là vì lo lắng cho anh.
Tim Trần Tự Chu mềm nhũn như bùn, còn ray rứt từng cơn đau nhói.
“Anh không sao đâu, đừng lo lắng, anh đã giải quyết xong rồi.” Trần Tự Chu dịu dàng dỗ dành: “Cái hot search này rõ ràng là bị mua, phần lớn bình luận bên dưới đều là thủy quân (*), anh trai anh đã cho người điều tra, sẽ có kết quả sớm thôi, bệnh viện cũng không có vấn đề gì.”
(*) “Thủy quân” có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).
Minh Phù hít mũi, vẫn còn nghi ngờ: “Thật ư?”
“Thật chứ, anh lừa em làm gì.” Trần Tự Chu lại ôm cô, thấy cô gái nhỏ không kháng cự mới từ từ ôm cô vào lòng: “Làm em lo lắng rồi.”
Minh Phù khẽ đẩy tay lên cánh tay anh: “Bệnh viện không nói gì sao?”
Minh Phù không đợi Trần Tự Chu trả lời, liền xụ mặt nói thêm: “Lần trước em đã kết bạn Wechat với Tống Tử Phong, nếu anh lừa em em sẽ thật sự tức giận.”
Trần Tự Chu nắm bắt trọng tâm, ngả người ra sau, nhướng mày nhìn cô: “Từ khi nào cậu ta kết bạn với em sau lưng anh vậy?”
“Lần trước chơi game cùng ấy, anh ta rủ em vào đội.” Minh Phù nhìn anh: “Nói đi, bệnh viện nói gì?”
“Không nói gì nhiều.” Trần Tự Chu ôm eo cô chặt hơn, như sợ cô bỏ đi, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Tạm thời bị đình chỉ công tác để xem xét.”
Minh Phù bỗng sốt ruột: “Đình chỉ bao lâu?”
“Không lâu, dự kiến một tháng, nếu giải quyết nhanh thì mai có thể về được.” Bị lời đe dọa của cô lúc nãy, Trần Tự Chu không dám không nói thật với cô, vuốt v e lưng cô: “Đừng giận, đừng giận, em giận là anh lại lo.”
Minh Phù nhìn anh một lúc, rồi bất chợt cúi đầu xuống.
“Em xin lỗi.”
“?”Trần Tự Chu đưa một tay nhấc cằm cô lên, khiến cô nhìn vào mắt anh: “Em làm gì vậy? Em xin lỗi cái gì? Em đâu có làm gì sai.”
“Tất nhiên anh cũng không sai, hắn ta nói xấu bạn gái anh, nếu anh không làm hắn ta, đó có còn là đàn ông không?” Trần Tự Chu véo nhẹ cằm cô: “Sai là hắn ta, đừng có chuyện gì xảy ra lại đổ lỗi cho bản thân, trong mắt anh em luôn là người đúng, biết chưa?”
Minh Phù rũ mắt xuống, nhìn vào vết thương trên vai anh.
Trần Tự Chu véo nhẹ cằm cô, lắc nhẹ: “Nhìn gì vậy? Nhìn anh này.”
Cô gái nhỏ ngước đôi mắt đen láy từ vai anh lên khuôn mặt anh.
“Nói gì đi, biết chưa?”
Minh Phù gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”
“Qua ăn cơm, ăn xong anh đưa em đi làm.”
Minh Phù không nhúc nhích, cảm nhận Trần Tự Chu từ từ buông vòng tay ôm cô, Minh Phù vòng tay qua anh, nép vào lòng anh.
Nghiêng mặt áp sát vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ, đều đặn của anh.
Trần Tự Chu khựng lại, ôm cô vào lòng một lần nữa, giọng đùa cợt: “Chủ động ôm anh rồi mà, vậy còn hôn anh nữa không?”
Chỉ là trêu chọc cô gái nhỏ mà thôi, nhưng hai giây sau, đầu cô trong vòng tay anh động đậy, rồi một mảng ấm áp áp lên cằm anh.
Chỉ chốc lát sau lại rời đi.
Trần Tự Chu rũ mắt nhìn cô, giọng điệu khá nghiêm túc: “Em vừa hôn hơi lệch phải không?”
Mặt cô nghiêm túc như không đùa.
Minh Phù mím môi, ngẩng đầu lên hôn chính xác lên môi anh.
Rồi rúc vào lòng anh.
Không ngờ Minh Phù lại dứt khoát như vậy, Trần Tự Chu ngẩn người một lúc, rồi bật cười, sau đó mới nhận ra hành động này của cô gái nhỏ giống như đang nũng nịu với anh.
Lòng anh bỗng chốc xao động.
Nụ cười trên môi anh còn chưa kịp mở rộng, thì đã nghe Minh Phù bất chợt lên tiếng: “Anh ta không thực hiện được, sau đó em —”
Minh Phù lấp lửng, vẫn không thể thốt ra được tiếng “mẹ”: “Bọn họ về rồi, mọi chuyện đã xong.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi, không có gì ly kỳ, thậm chí giọng điệu còn bình thản đến mức không có lấy một gợn sóng cảm xúc, nhưng lại khiến Trần Tự Chu im lặng hồi lâu.
Anh không dám tưởng tượng Minh Phù đã trải qua đêm đó như thế nào.
Cô gái nhỏ không có góc nhìn của ông trời, không biết khi nào Từ Hân Vinh sẽ về, cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với kết quả gì, từng phút từng giây đều là sự giày vò, chỉ có nỗi sợ hãi và bất lực bao trùm lấy cô.
Nghe thôi anh cũng cảm thấy nghẹt thở.
“Anh ta không thực hiện được.” Minh Phù lặp lại một lần nữa, giọng nói khe khẽ: “Em không bẩn, anh đừng ghét em.”
Trần Tự Chu bỗng chốc cảm thấy như tim bị ai đó đấm mạnh, vừa tức giận vừa đau đớn, lưng vốn thẳng tắp của anh cũng cong xuống.
Cổ họng anh nghẹn lại, mở miệng nói với giọng khô khốc: “Nói bậy bạ gì vậy? Bẩn hay không, có ghét hay không, vứt bỏ hay không, anh bảo em lập tức ném mấy chữ đó ra khỏi đầu, đừng để anh nổi giận với em!”
Khi đã bắt đầu, những lời còn lại dường như cũng không khó để nói ra.
“Em đã nghĩ đến việc báo cảnh sát.” Minh Phù nghiêng đầu, trán đặt lên vai anh: “Nhưng họ ngăn em lại, họ nói rằng ngày đó là ngày giỗ mẹ anh ta, chỉ là tâm trạng anh ta tạm thời không tốt, em nghĩ em không có lý do phải gánh chịu hậu quả tâm trạng tồi tệ của anh ta, nhưng Từ Hân Vinh nói đó chỉ là chuyện nhỏ, hy vọng em hiểu chuyện hơn.”
“Hai chữ này em nghe từ nhỏ, sau khi ba qua đời, họ thường nói với em phải hiểu chuyện, nếu không sẽ không cần em nữa, nên khi bà ấy yêu cầu em như vậy, em không muốn phản kháng, không phải vì sợ bà ấy không cần em, mà là vì em thấy không có ý nghĩa gì.”
Hôm nay Trần Tự Chu mặc chiếc áo thun trắng. Minh Phù không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào một chỗ trên áo anh, trước mắt toàn là màu trắng, chói mắt đến mức khiến mắt cô hơi đau.
“Em biết bà ấy không thật sự thương em, trước đây em rất quý bà ấy, nhưng sau khi bà ấy nói câu đó, em cảm thấy như sau này em sẽ không còn mẹ nữa.”
Rõ ràng cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng hai giọt lệ vẫn lăn dài, rơi xuống áo Trần Tự Chu, nhanh chóng loang lổ thành một vệt nước.
“Sau đó em dọn ra ngoài, có lẽ bà ấy nghĩ em chỉ đang giận dỗi nên cũng không níu giữ.”
Tầm nhìn bị che mờ bởi những giọt nước mắt, sau khi rơi xuống, Minh Phù có một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, nhưng rồi lại nhanh chóng mờ mịt, cô bực bội, dứt khoát nhắm mắt lại: “Em ở khách sạn vài ngày, sau đó về thành phố Tô, cho đến khi tốt nghiệp đại học, thầy giáo dạy em muốn em vào văn phòng luật của thầy ấy, nên em mới đến thủ đô. Mấy năm nay em không liên lạc với họ, cũng chẳng nhớ gì mấy.”
Như đang trình bày một báo cáo, Minh Phù còn tự kết thúc cho mình: “Em nói xong rồi.”
Trần Tự Chu nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi.
Anh kéo Minh Phù ra khỏi vòng tay mình, sau đó lùi lại một chút để ngang tầm mắt với cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô: “Không nhớ cũng tốt thôi, những kẻ tồi tệ đó ghi nhớ chỉ tốn dung lượng não bộ, ai mất đi em đều là tổn thất của họ, người nên buồn là họ, em không cần có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.”
Minh Phù im lặng.
Mặc dù đã đoán được, Trần Tự Chu vẫn hỏi: “Có phải từ đó về sau em không mặc váy nữa không?”
Trước đây, Trần Tự Chu luôn thấy kỳ lạ khi Minh Phù chỉ mặc áo dài tay, áo len. Khi hỏi, Minh Phù nói rằng cô sợ lạnh, tuy nhiên Trần Tự Chu nhớ rõ ràng hồi cấp ba, Minh Phù rất sợ nóng.
Minh Phù vốn không phải người quá quan tâm đ ến ăn mặc, nhưng dù sao cũng là con gái, cô vẫn thích mặc váy, kể cả váy rộng. Tuy nhiên, kể từ khi gặp lại nhau, cô chưa bao giờ mặc váy, hoàn toàn trái ngược với thời cấp ba.
Lúc đầu, anh tưởng là do công việc của cô cần tiện lợi, nhưng sau khi biết chuyện tối qua, anh nghĩ rằng sự thật không phải như vậy.
Có lẽ vì không ngờ anh sẽ để ý đến điều này, Minh Phù hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái, rồi gật đầu một cách chậm rãi.
“Sau này em muốn mặc gì cũng được, anh luôn ở bên cạnh em.” Trần Tự Chu đặt trán lên trán cô, kiên nhẫn dỗ dành từng câu từng chữ: “Bên anh, em không cần phải hiểu chuyện, thích làm gì thì làm, miễn em vui là được, có bực tức gì cứ trút hết lên anh, có bị bỏ rơi hay không là điều anh nên lo lắng, em không cần phải bận tâm, cục cưng của anh tốt thế này, có rất nhiều người tranh giành.”
Minh Phù ngơ ngẩn đối diện với anh hai giây, rồi tiến đến hôn anh, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn anh, không cần ai khác.”
“Được, muốn anh.” Trần Tự Chu cười khẽ, đưa tay xuống nắm lấy tay cô và khẽ nhéo: “Anh đã nói với em rồi, thật ra anh rất thích cách em giận anh, vô cùng đáng yêu, khiến anh không thể rời mắt, cho nên anh mới hay trêu chọc em.”
Minh Phù không ngờ anh lại có sở thích này, lấy trán nhẹ nhàng đụng đầu anh một cái, lẩm bẩm một câu: “Thần kinh.”
Trần Tự Chu mỉm cười rạng rỡ hơn: “Giống như bây giờ, quá đáng yêu.”
Mặt Minh Phù nóng lên vì lời anh nói, nghiêng đầu né tránh, vùi vào bờ vai không bị thương bên kia của anh.
“Nói chuyện nghiêm túc với em đây.” Trần Tự Chu vỗ nhẹ vào lưng cô ra hiệu.
Minh Phù không nhúc nhích, vẫn dựa vào anh: “Chuyện gì vậy anh?”
“Hai câu bậy bạ vừa rồi của em, mau quên đi cho anh, cái suy nghĩ đó cũng vứt bỏ luôn, đừng để anh nghe thấy lần thứ hai, nghe chưa?”
Minh Phù suy nghĩ một lát để nhớ xem Trần Tự Chu đang ám chỉ đến hai câu nói nào của mình, rồi gật đầu: “Em nghe rồi.”
“Vậy giờ có thể đi ăn được chưa?” Anh hỏi cô.
“Được.”
Đã nhận được câu trả lời, Trần Tự Chu vẫn không buông tay cô, lập tức bế cô bước đến bàn ăn rồi đặt cô xuống ghế.
Đặt tô cháo đã nguội trên bàn sang một bên, anh quay trở lại nhà bếp hâm nóng lại hai tô cháo mới, bỏ muỗng vào tô và đưa đến trước mặt Minh Phù, rũ mắt nhìn cô: “Có muốn anh đút cho em không?”
Minh Phù cầm lấy muỗng, nói hai chữ về phía anh: “Không cần.”
Cảm xúc của cô đã lắng dịu xuống và trở lại vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo quen thuộc.
Trần Tự Chu khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
Minh Phù múc một muỗng cháo, không ăn, mà gọi anh: “Trần Tự Chu.”
Trần Tự Chu nhìn sang cô: “Hả?”
“Cảm ơn anh.”
“Em bị thần kinh à?” Trần Tự Chu không rõ nguyên do: “Tự dưng cảm ơn gì vậy?”
Nói xong anh nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt bỗng trở nên căng thẳng, ném đũa xuống bàn, “Em đừng nói câu tiếp theo là ‘Anh là người tốt’ rồi sau đó chia tay nhé?”
“Không phải!” Minh Phù thoáng có chút im lặng nhìn anh: “Chỉ là em cảm ơn anh vì đã tốt với em, anh nghĩ gì vậy.”
“Đối xử tốt với em không phải là việc nên làm sao, nếu không em còn coi anh là đối tượng chó má gì nữa…” Trần Tự Chu tranh luận với cô: “Em đột nhiên cảm ơn anh một câu, anh không thể không suy nghĩ linh tinh.”
“Không phải vừa rồi em đã nói sao, muốn anh không cần ai khác, ai nói muốn chia tay chứ.”
Minh Phù bị lời nói của anh k1ch thích đầu óc nóng lên, không chút do dự liền nói ra những lời này.
Sau khi nói xong nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng người đàn ông kia mới phản ứng lại chính mình.
Cô lập tức cúi đầu, im lặng ăn cháo.
Người bên cạnh không biết kiềm chế chút nào, cười ra tiếng.
Minh Phù cầm lấy chiếc muỗng trên bàn đâm mạnh vào bát của anh, phát ra tiếng “cạch”.
“Ăn đi! Đừng cười nữa.”
Trần Tự Chu cười càng to hơn, nhìn cô gái nhỏ sắp chui đầu vào bát mới dừng lại, anh đỡ trán Minh Phù và nâng lên: “Được rồi, đừng chui vào nữa, mặc dù mặt em nhỏ nhưng cái bát này cũng không đựng nổi em đâu.”
Minh Phù vỗ tay anh ra, khôi phục tư thế ngồi bình thường.
Thoáng nhìn thấy tai cô vẫn còn đỏ ửng, Trần Tự Chu dựa vào cắn nhẹ một cái, mơ hồ lẩm bẩm: “Cục cưng của anh giận lên trông đáng yêu thật.”