Cô cứ trân trân nhìn cậu. Cậu vừa bảo cái gì ấy nhở? Cậu băng bó cho cô ư? Không nghe lầm đấy chứ?
- Cậu nói gì cơ?
Cô cố tình hỏi lại, không phải vì cô không nghe rõ đâu mà là vì cô muốn nghe nó một lần nữa. Cậu nhìn cô, hơi cau mày, lặng im, nhẹ nhàng mở hộp thuốc ra, đôi tay ấy đang cầm băng vải và thuốc tới gần cô mà ngồi xuống.
Nhím nhắm chặt mắt lại, đợi chờ đôi tay ai đó chạm chân. Hắc cúi xuống, ngồi chống chân ngay trước mặt Nhím, thấy cô nhắm mắt sợ thì không khỏi mỉm cười. Hình như cô không mạnh mẽ như cậu tưởng. Ai biết đâu được là cô nhắm mắt lại chờ đợi sự sung sướng chứ nào có phải sợ hãi gì như cậu nghĩ.
"Cô ngốc này."- Cậu cười, mà cô không thấy.
Bàn tay nhẹ nhàng, còn một chút nữa là hai làn da chạm nhau. Tim cô đập thình thích, sung sướng. Lý trí quấn rối rít như tơ vò. Chết mất, ai đó hãy giết cô đi. Cô muốn cười mà phải nén chịu đựng, cứ tưởng áp lực tới bục cả bụng chứ. Nhanh lên, nhanh lên, cô thầm cầu mong trong sự sung sướng điên loạn
- Ủa... em, bạn làm sao vậy?
Cô Tường Vi từ cửa bước vào, cô vừa tới canteen lấy đồ ăn, bây giờ mới quay lại, cơ mà hình như cô thấy có mùi gì khen khét ý. Cô ngó trước ngó sau, liệu có phải đang bị ai lườm không nhỉ? Cô thấy mùi sát khí tỏa ra nồng nặc.
Nhím như bị một cây kéo cắt xoẹt mất sợi sung sướng lại. Đôi tay từ từ bỏ khỏi khuôn mặt, đôi mắt long song sọc lên, con ngươi như muốn lộn ra khỏi hốc mắt. Cô đáng sợ quá! Nhất là cái lúc này. Cảm giác này còn đau hơn cả khi bị ăn liên hoàn tát vô mặt.
"Chết tiệt!" - cô rủa thầm
Chính từ lúc này, cô Tường Vi chính là kẻ thù không đôi trời chung của Mã Lệ Nhi này.
....
Một lúc sau, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Khớp bị trật cũng đã về đúng vị trí cũ, mỗi tội sưng u như quả ôi, tim tím, nhìn mà thấy đau ứa nước mắt. Cô Tường Vi đưa cho một hũ thuốc bôi tiêu sưng giảm đau và dặn dò không nên đi lại quá nhiều không thì sẽ lâu khỏi. Cậu cảm ơn, rồi lại cõng cô trên lưng đi đến canteen nhưng đã quá muộn, cơm cũng hết nhẵn, cô bảo cô ăn bánh ngọt cũng được nhưng cậu lắc đầu, cậu cõng cô ra ngoài cổng trường
- Cậu mang tôi đi đâu đấy? - Nhím ngác nhiên hỏi
- Bắt cóc cậu! - Nhị Hắc cười, một nụ cười hiếm hoi.
- Thật hả, vật nhờ cả vào cậu đó! - Nhím cười híp mắt
Cậu chỉ còn biết lắc đầu cười trừ thôi, cô gái này, là người đáng yêu nhất trong lòng cậu. Cậu ước, khoảng thời gian này đừng trôi nữa, cứ mãi mãi như thế, để cậu có thể gần cô thêm một chút, để được cô quan tâm, để được cô yêu thương và nhất là cậu có thể bảo vệ cho cô. Cậu cần lắm, trái tim bé nhỏ này. Lòng cậu vui mơn mởn, trăm hoa như đua nở.
Cậu cõng cô đi qua các con đường, chẳng biết đi đâu, chân cứ bước thôi. Còn cô, ở trên lưng cậu, thì cậu có mang cô đi tới tận đâu, cô cũng chịu, miễn là nơi đó có cậu. Những con người không nhận được tình cảm cha mẹ, có lẽ đã cảm thấy được sự tương đồng, dễ dàng hiểu và cảm thông được cho nhau hơn những người không đồng cảnh ngộ. Một điều tưởng trừng như đơn giản mà nhiều năm qua, hai người cũng chẳng có lấy một chút. Bây giờ coi nhưng được bù đắp lại, không tự thương lấy nhau thì đợi ai thương nữa. Sống thì nên chủ động một chút.
- Này... cậu cõng tôi như này đến khi chân tôi khỏi được không? - Nhím hỏi nho nhỏ, vì ngại.
Cậu im lặng, tới một con đường lớn, cậu đợi đèn xanh mới qua đường. Mọi người cứ nhìn, nhìn như điều gì lạ lắm, có khi nào họ nghĩ đây là một cặp đôi tình cảm không hay là chỉ mỗi mình cô cảm thấy thế.
Đèn xanh.
Cậu thận trọng đi qua đường, dòng người dừng đèn đỏ hai ở hai bên chăm chú nhìn người con trai cõng người con gái qua đường, như nổi bật hẳn so với đám người cùng đi vội vã, xung quanh hai con người ấy, có một màu xanh tươi mát, một màu đỏ nồng nàn. Cô quàng tay qua vai cậu, xiết chặt thêm một chút. Lưng cậu rộng lại ấm áp, khiến cô thấy tim mình yên tâm lắm.
- Cậu có thấy ngại không? - cô thì thầm, lo cậu ngại khi bị mọi người nhìn
- Có! - cậu trả lời. - Ngại vì cậu cứ nói sát vào tai tôi ấy.
Nhím cười thầm, nhìn tai cậu đỏ rực, cô biết cậu ngại nhưng cô nghịch lắm, càng thổi thổi vào tai cho cậu buồn. Cái tai cứ đỏ theo cấp số nhân, cô lại phì cười. Dễ thương như cậu, tại sao bây giờ cô mới biết đến nhở, không là cô đã tán cậu lâu lẳm rồi ý chứ chẳng để mốc tới tận giờ đâu. Cậu cũng cong môi cười, cảm giác nhồn nhột thinh thích, đây có lẽ là lần đầu tiên. Cũng phải, với bộ mặt lạnh lùng của cậu thì ai có gan làm trò ý chứ? Cô bạn này, rất biết cách khiến người khác vui.
Cậu đưa cô đến một con đường, một con đường ngập tràn hoa giấy, bức tường dài vô tận phủ kín màu trắng hồng. Những bông hoa tưởng như mỏng manh lại mãnh mẽ vươn lên trong gió, trong nắng. Gió thổi hiu hiu nhẹ, cô khen hoa đẹp, thế là cậu đặt cô xuống băng ghế gỗ ngay cạnh giàn hoa. Sau đó, cậu chọn những ngọn hoa giấy dài ngoằng, bẻ cho gọn lại, nhiều lắm, đi một đoạn đã thu được một nắm lớn. Cậu bảo cậu tỉa cho gọn á, để dài quá người ta đi qua giẫm lên thì bị nát mất. Cô cười, cậu cò có trái tim ấm áp nữa, ấp áp với tất cả mọi thứ, hình như cô đang ghen với những bông hoa trên tay cậu.
Hai đứa ngồi trên ghế gỗ, ngắm nhìn mọi người, xa xa là cây cầu Long Biên cổ kính, không có quá nhiều xe, thi thoảng mới có chiếc xe lớn qua lại, không biết có phải nó cũ không. Nhưng ở đó nhiều người lắm, già có trẻ có, mọi người ra hóng gió, lũ trẻ nô đùa với nhau. Trời đột nhiên mát hẳn, nắng tắt lịm từ bao giờ, trời trong xanh, có đám mây trắng khổng lồ lững lờ trôi trông như một chiếc kẹo bông, chiếc kẹo trong ảnh mà bà ngoại cho cô xem thời xưa ấy, Nhím ngồi bên dưới tha hồ tưởng tượng mọi hình thù, rồi lại cười hi hí. Bỗng nhiên, có thứ gì đó đặt nhẹ trên đầu cô, đưa tay lên chạm. Một cái vòng đội đầu được tết bằng hoa giấy. Cô vội vàng lôi điện thoại ra săm soi
- Sâu đíp! - cô thốt lên.
Nhím hớn hở vừa nhìn cậu bằng con mắt sung sướng, mồm cứ cười mãi không ngậm được vào. Thích đến run người, lòng mề cứ nhảy nhộn nhạo trong lòng. Cậu khéo tay quá, thế nào mà con nào không đổ cô vái ngay làm cụ.
- Cho... cho cậu đấy! - Cậu e thẹn ngồi xuống bên cạnh, gãi đầu gãi tai
- Tui thích lắm á! - Nhím cứ mân mê mãi chiếc vòng hoa xinh đẹp
Cậu không có hoa tay, chẳng biết làm gì, cả tấm lòng mình chỉ biết gói gọn trong đó để tặng cô, miễn cô thích là được. Cậu thấy cô cười, tự dưng cũng muốn cười lắm, hình như bên cạnh cô, cậu được cười nhiều hơn ý. Vòng hoa đẹp, được đội trên đầu một cô gái đẹp thì càng có giá trị hơn, nó quý hơn vô số vàng bạc trên thế gian này.
Cả tuần sau, ngày nào cậu cũng cõng cô đi học rồi lại cõng về, thi thoảng còn cho cô ra ngoài ngắm cảnh đường phố hay lên đồi dã quỳ sau trường ngắm hoàng hôn.
Hình như càng lúc, cô càng thích cậu nhiều hơn và rồi nó trở thành tình yêu lúc nào không hay.
Năm lớp đã đến, cũng là năm cuối của đời học sinh, cô muốn tỏ tình với cậu, tỏ tình một cách thực sự, một cách nghiêm túc chứ không phải những lời bày tỏ vu vơ cô nói hàng trăm lần. Vấn đề là cô không biết làm như nào để cậu đồng ý. Cậu hình như chưa một lần nói thích cô, cô sợ lắm, nếu câu trả lời của cậu là "Không"" thì cô biết làm sao bây giờ? Lấy lý do gì để tiếp tục.
- Mày dốt lắm, tán trai đẹp là phải chai mặt. Hiểu chưa? Chưa đổ thì lại tán, mà đổ rồi thì nâng lên tán tiếp cho ngã sấp mặt luôn - Lạc quân sư cho ý kiến
- Mày nói gì ghê vậy? Thì ra mày dùng cách đó nên lão Bối mới đổ mày điên đảo đúng không? - Nhím cười trêu lại Lạc
- Mày....vớ vẩn. - Lạc đỏ mặt, chạy biến.
Cô thở dài, nói vui thì vậy thôi, cậu mà dễ tán thế thì đã mừng, đây cậu lại chẳng nói gì, thích chẳng kêu mà ghét cũng chẳng nói. Không biết thế nào mà lần. Rốt cuộc cậu muốn như nào, cô chẳng muốn ngồi im đợi cậu mang kiệu tới rước đâu, nhát như cậu chắc cô chết già mất.
Những tiết học năm nhẹ đi rất nhiều, trôi qua cũng rất nhanh. Vì sao, vì trường cô không phải thi vào đại học trên giấy, mà thi theo kiểu thực tập, đạt tiêu chuẩn thì tuyển thẳng, còn đâu tùy mức độ có thể lưu chuyển đến các trường đại học quân đội khác trong nước. Cô đã vượt qua được huấn luyện cuối năm vừa rồi, được hẳn bằng vượt cấp nhưng cô không thích, cô muốn học với cậu. Cậu lỳ lắm, cậu nhận được bằng từ năm lớp cơ, mà cậu không chịu, cậu bảo " Học hết chương trình phổ thông rồi nhảy chưa muộn." Ừ, cậu thì giỏi rồi, môn gì chẳng đứng đầu, cô lại khác, ngoài thành tích thể thao ưu tú và tài bắn cung siêu đẳng ra thì lẹt đẹt, may mà còn vương lại tí hóa, tí toán không thì đúp mất. Có phải cô không muốn học đâu mà là học không nổi, cô nhanh quên lắm, vừa học thuộc đoạn sau đoạn trước đã quên rồi. Cậu vẫn hay nói cô là não cá vàng, cá vàng đâu mà cá vàng, nếu là não cá vàng thì sao hình ảnh cậu trong đầu cô đâu lại in đậm tới tận bây giờ?
Cô suốt ngày bị cậu mắng "Chỉ được cái cãi chính quyền là giỏi!", ừ thì sao, một nhà phải có một người nhu hiền, một người ghê gớm thì mới không bị hàng xóm láng giềng bắt nạt chứ, và cô rất sẵn lòng làm cái thiên chức ghê gớm đầu bò ấy, việc của cậu chỉ là yêu cô thôi. Hàng ngày đến lớp, gặp cậu, cái cảm giác lâng lâng xao xuyến thuở mới gặp nhau còn rung lên rất mãnh liệt, đã ba năm bên nhau rồi đấy, trải qua nhiều sóng gió, nhưng cô vẫn chưa thể biết được lòng câu. Có phải cô ngốc không? Hay do cậu dấu quá sâu?
Buổi sáng hôm nay rất đẹp trời, cô nhận bài kiểm tra điểm môn văn, cậu hỏi cô một câu vu vơ
- Cứ học hành thế này thì cuộc đời đi về đâu?
- Cậu ở đâu thì tôi đi về đó! - Nói rồi cô cười khì khì
Cậu chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu. Cậu bảo cậu bó tứ chi rồi. Cũng có ngày loa phát thanh bị điểm kém môn văn hay sao? Cô bảo cô cãi nhau là giỏi chứ văn thơ lai láng cô xin khiếu.
Từ giờ, chiều nào cậu cũng xuống thư viện và chưa bao giờ cô bỏ cậu đi một mình, bám riết, cậu đọc gì cô đọc đấy. Hai người cùng nhau đọc, tìm hiểu. À quên, bây giờ cô và cậu đã nằm trong đội tuyển cấp Alpha học về chế tạo và tháo bom rồi. Cuối tháng sau là thi quốc gia, suôn sẻ là được ra nước ngoài đào tạo.
Cô và cậu, chẳng biết từ bao giờ lại đam mê cái chuyên ngành nguy hiểm nhất như này nữa. Sống chết vì nó. Sách đọc trong những năm qua xếp chắc cũng cao như một ngọn núi, cô rất có duyên với những quả bom, nhất là quả bom nặng kí ngay trước mặt cô, không biết bao giờ nó nổ, chỉ biếc cô đã châm ngòi rất nhiều lần mà chưa xi nhê. Hết đọc sách, tìm hiểu trên mạng, cậu lại tới phòng thí nhiệm.
Trong phòng thí nhiệm này chỉ dành riêng cho việc chế tạo và thử nhiệm bom, hơn nữa, không phải ai cũng được vào, chỉ những người được cấp thẻ và huy hiệu của đội tuyển Alpha thôi. Cả căn phòng trắng, rất rộng và được chia thành nhiều phòng nhỏ đặc chế để phù hợp với từng loại bom mìn khác nhau. Hai người mặc đồ bảo hộ mũ, áo, kính, đeo găng tay đầy đủ, bước qua cửa khử trùng mới bước vào chính bên trong.
- Hôm nay làm ở đâu đây? - cô hỏi, tay cầm sẵn hộp dụng cụ
- Bom AAC. - Cậu nói nhanh gọn rồi đẩy cửa phòng "Bom từ AAC"
Thực ra ở cái năm này thì bom từ còn khá là lạ, trong vòng năm qua, mới có vài nước được sở hữu loại bom này, nhưng loại được cấp phép lưu hành thì không có sức công phá lớn, loại nặng nhất cũng chỉ xóa xổ một thành phố thôi, nhưng tất nhiên quả đó không ở đây rồi. Phòng thí nhiệm hầu hết chỉ là mô hình hoặc cùng lắm là bản nguyên tử hiển vi, tức là rất nhỏ, không phóng xạ. Cô nói cậu rất thích thứ nguy hiểm quả là không sai, để cậu ở đây chắc cậu say sưa mấy ngày không biết trời biết đất nữa.
- Này! - Cậu nói rồi đưa cho cô một bản mô hình
- Sao tớ không được dùng bản thực nghiệm, xem mô hình thì có gì cơ chứ! - cô hậm hực, lần nào cậu cũng hất cô ra rìa.
Cậu chẳng nói nữa mà tập trung tháo dỡ quả bom hiển vi, cô cũng chẳng dám làm càn nên ngậm ngùi ôm đống mô hình ra một góc xem, thật là, cái đống mô hình này không biết cô đã tháo ra lắp lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhắm mắt cũng lắp được. Miệng cô tức, cứ chìa ra, phụng phịu, cậu nhìn mà vừa thương vừa buồn cười, con gái con đứa gì đâu không vừa ý là dễu cái mỏ ra như vịt.
- Hừm...Lại đây! - Cậu hắng giọng
Cô sung sướng, tí ta tí tởn bám tay cậu, cười híp cả mắt cả mũi vào nhau. Cô biết mà, cậu không đành lòng làm cô khó chịu đâu. Hai người đang làm, nghiêm túc nhất, không nói chuyện, cậu nhẹ nhàng hướng dẫn cô tháo rỡ ra. Cô nhìn cậu làm một lần cho rõ rồi cô bảo để cô tự làm. Cậu đồng ý, thi thoảng vẫn ngó sang để đảm bảo tất cả đều đúng.
Cậu hy hoay một lúc, hết bỏ thứ này lại bỏ thứ kia ra, rồi ghi ghi chép chép, dưới máy hiển vi, cậu muốn nhìn cho thật rõ lớp cấu tạo. Trong khi đó, Nhím khá bỡ ngỡ, thực sự bản thật với bản mô hình nó khác nhau tới %, có nhiều bộ phận cô không biết, lịch kịch mở sách ra dò từng cái một chứ vớ vẩn động lung tung gây nổ thì lần sau chỉ có nước ôm mô hình mà ngắm.
- Quái lạ, đây là cái gì mà sao dò mãi trong sách không có nhỉ? - Cô vừa nói vừa lấp kẹp kim loại định đưa vào gắp ra
Cậu nhìn sang, mặt mũi hốt hoảng, buông khỏi máy hiển vi, vừa lao vừa nói để ngăn cô lại
- Tránh xa ra... đó là kíp từ gây nổ.