Tháng tư ở New Zealand, mùa thu đẹp đến nao lòng. Cuối cùng cha mẹ của Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn cũng được gặp nhau ở trang trại.
Ban đầu Tô Vãn Vãn còn lo hoàn cảnh sống của cha mẹ hai bên khác nhau sẽ dẫn đến việc không tìm được chủ đề chung để nói chuyện, nhưng cô nhanh chóng nhận ra lo lắng của mình là dư thừa.
Vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, xung quanh đều là người ngoại quốc, chỉ có cha mẹ hai bên là người Trung, do văn hóa và lối sống đều tương tự cho nên hai nhà nhanh chóng thân thiết với nhau, hơn nữa Mike và Dani còn nhiệt tình hiếu khách, thi thoảng sẽ nói vài câu tiếng Trung, sáu người lớn vui vẻ giao lưu, còn chơi đến là vui vẻ.
Khi thấy cha mẹ mình và cha mẹ Lạc Thành Dã xúm lại một chỗ, thương lượng xem làm thế nào để bắt được cừu trên đồng cỏ, Tô Vãn Vãn biết quyết định để cha mẹ hai bên gặp nhau ở New Zealand của Lạc Thành Dã là hoàn toàn chính xác.
Đến ngày thứ ba, Tô Vãn Vãn đột nhiên nhận được một bó hoa hồng.
Cả nhà tò mò chụm đầu vào xem xét, thảo luận rôm rả.
Mẹ Lạc nói: “Hay là Thành Dã chơi trò lãng mạn, lén tặng hoa hồng? Hồi xưa thời còn đi học, cha nó cũng thích mấy trò này lắm.”
Cha Lạc: “Hừ… Hồi đó bà còn chê tôi tặng hoa chẳng có tác dụng gì, chẳng thà tặng một bộ mô hình hàng không vũ trụ còn tốt hơn.”
Mẹ Tô lại nói: “Tôi nghĩ không phải, nếu là Thành Dã tặng thật, thằng bé sẽ không lặng lẽ tặng như thế này.”
Cha Tô tiếp lời: “Mọi người đừng đoán mò nữa. Ở đây có một tấm thiệp này, Vãn Vãn mở thử xem bên trong viết gì đi.”
Dưới sự thúc giục của cha mẹ hai bên cùng với sự tò mò của bản thân, Tô Vãn Vãn mở tấm thiệp ra. Bên trong có viết một câu tiếng Anh: “Tặng cho người đáng yêu.”
Cha mẹ hai bên đồng thanh: “Nhất định không phải Thành Dã!”
Nếu là hoa Thành Dã tặng, trên thiệp sẽ viết tiếng Trung.
Cha mẹ Lạc cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, thằng nhóc này có tình địch rồi.”
Đúng lúc Lạc Thành Dã từ bên ngoài về, người lớn hai nhà đều nhìn anh, cười rõ là hớn hở.
Lạc Thành Dã: “???”
Tô Vãn Vãn ôm bó hoa hồng, lúng túng nhìn anh. Lạc Thành Dã lại hiều lầm, tươi cười hớn hở: “Em muốn tặng hoa hồng cho anh à?”
Tô Vãn Vãn: “…”
Cha mẹ Lạc vỗ vai Lạc Thành Dã, lời ít ý nhiều.
Ngày hôm sau Tô Vãn Vãn lại nhận được hoa hồng, có điều lần này Lạc Thành Dã lấy giúp cô.
Lạc Thành Dã ngồi ở trước cửa vườn hoa, vừa dùng kìm cắt hết gai nhọn của hoa hồng vừa nói: “Hoa hồng tươi đấy, nhưng tặng hoa hồng lại chẳng nhớ nhổ gai đi. Không cẩn thận gì cả.”Tô Vãn Vãn buồn cười nhìn anh.
Một lát sau, Lạc Thành Dã đưa bó hoa hồng đã bị nhổ hết gai cho Tô Vãn Vãn: “Này, của em.”
“Cảm ơn anh.” Tô Vãn Vãn ôm bó hoa rồi thơm lên má Lạc Thành Dã một cái.
Ngày thứ ba, cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng không nhận được bó hồng bí ẩn nào nữa. Nhưng lúc ra ngoài chạy bộ buổi sáng, cô bị một cậu nhóc người nước ngoài cản đường.
Cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, trên má có vài nốt tàn nhang nom khá là đáng yêu. Cậu nhóc chắp tay sau lưng, rụt rè nhìn Tô Vãn Vãn, nói chuyện bằng thứ tiếng Trung bập bẹ: “Xin… xin chào.”
“Xin chào.” Tô Vãn Vãn dùng khăn lau mặt, mỉm cười trả lời.
Ở nơi này có rất ít người Trung Quốc. Giống như những năm 80, người Trung Quốc thích chào “hello” với người nước ngoài thì ở đây người nước ngoài cũng thích nói “xin chào” với người Trung Quốc.
“Tặng chị!” Cậu bé rút một bó hoa hồng từ sau lưng ra.
Tô Vãn Vãn ngẩn người, cuối cùng cũng tìm ra chân tướng.
Hóa ra không chỉ chào hỏi đơn giản mà cậu bé này chính là nhóc theo đuổi cô đây mà.
Cậu bé người nước ngoài ngượng ngùng nói: “Em thích chị lắm, chị có thể làm bạn gái của em không ạ?”
Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười: “E rằng không được đâu, chị lớn hơn em đó.”
“Em biết mà, chị khoảng 16 tuổi đúng không ạ? Dù em mới 13 tuổi nhưng không sao hết, mẹ em cũng lớn tuổi hơn ba em mà.”
Tô Vãn Vãn không muốn đả kích cậu bé này, cô nhịn cười nói: “Chị 26 tuổi rồi.”
Cậu nhóc nghệt mặt: “Sao… sao có thể? Trông chị vừa trẻ vừa đáng yêu vậy cơ mà.”
Tô Vãn Vãn không biết nên khóc hay nên cười. Tất nhiên cô cũng khá vui vì bị nhận nhầm thành 16 tuổi.
Người nước ngoài rất khó đoán được tuổi tác của người Trung Quốc, cho nên hồi ở nước ngoài cô từng bị hiểu lầm là trẻ vị thành niên.
Trước đây khi đi công tác ở nước ngoài, cô và Lạc Thành Dã từng ghé vào một khách sạn. Hai người xuýt thì bị hiểu lầm thành trẻ vị thành niên lén đi thuê phòng.
“Chị nói thật mà. Chị đã 26 tuổi rồi. Mà chị cũng có bạn trai, tình cảm của bọn chị khăng khít lắm.”
Nghe thấy vậy, hai mắt cậu nhóc đẫm lệ. Cậu cố nén nước mắt, nhìn Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt tội nghiệp: “Là chồng chưa cưới ạ?”
Trong quan niệm của người nước ngoài, nam nữ hẹn hò và và kết hôn là hai chuyện khác nhau; còn người Trung Quốc lại quan niệm “Yêu đương mà không có dự định kết hôn thì đều là đồ lưu manh”. Thế nên cậu chàng phải hỏi cho rõ, chỉ cần hai người chưa đính hôn, cậu vẫn còn cơ hội.
Tô Vãn Vãn nở nụ cười ngọt ngào: “Đúng rồi.”
Đôi mắt cô đen láy sáng ngời, đong đầy hạnh phúc.
Đó là một đôi mắt màu nâu hoàn toàn khác với đôi mắt màu xanh lam của cậu. Cậu nhóc nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng ít giây sau, cậu lại khóc lóc thảm thiết: “Chị nói dối, trên tay chị đâu có nhẫn đính hôn. Hu hu hu, sao chị từ chối em dứt khoát vậy? Sao chị nỡ lừa em?”
“Ơ…” Tô Vãn Vãn luống cuống chân tay không biết nên xử lý ra sao. Ở trong nước, hai bên gia đình gặp nhau coi như đã đính hôn rồi, nhưng người Trung Quốc bọn họ không có tục tặng nhẫn.
“Bây giờ chị ấy có rồi.”
Lạc Thành Dã đột nhiên xuất hiện, anh dúi bó hoa hồng siêu lớn vào lòng Tô Vãn Vãn, sau đó tự nhiên nắm tay cô.
Tô Vãn Vãn cảm giác có thứ gì đó được đeo vào ngón tay mình. Sau khi Lạc Thành Dã kéo tay cô lên, cô mới phát hiện ra ngón giữa của mình có đeo một chiếc nhẫn bện bằng cỏ.
Cậu bé chớp mắt, ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn trên tay Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn cứ nghĩ cậu sẽ khóc tiếp, nói rằng hai anh chị lừa con nít. Rõ ràng đây là cọng cỏ.
Ai ngờ cậu bé sụt sịt mũi, chân thành ngưỡng mộ: “Lãng mạn quá đi.”
Tô Vãn Vãn: “???”
Không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy cậu thiếu niên.
“Đừng thích chị ấy nữa, biết chưa nhóc?” Lạc Thành Dã không những không giận vì cậu bé kia theo đuổi Tô Vãn Vãn mà còn khen ngợi: “Ánh mắt của nhóc khá đấy.”
“Ừ hứ.” Cậu chàng lí nhí khen: “Bạn gái của anh xinh lắm, chúc hai anh chị hạnh phúc nha.”
Sau khi cậu bé người nước ngoài rời đi, Lạc Thành Dã chậc một tiếng, nhéo mũi Tô Vãn Vãn: “Em xem em kìa, được chào đón quá cơ.”
“Dù được chào đón hơn nữa thì em vẫn chỉ là của anh thôi mà.” Tô Vãn Vãn tựa đầu vào vai Lạc Thành Dã, khẽ cọ cọ bắt chước động vật nhỏ: “Em đã nói mới sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu. Thì ra là lén đi hái hoa hồng.”
“Ngày nào cũng có người tặng hoa hồng cho em, anh đâu thể ngồi yên được. Anh cũng muốn tặng hoa cho em, còn phải tặng nhiều hơn, đẹp hơn cơ. Hừ.”
Tô Vãn Vãn bật cười: “Ha ha, anh là trẻ con hả?”
Ngày hôm sau, cậu bé kia lại đến, nhưng lần này người cậu tìm không phải Tô Vãn Vãn mà là Lạc Thành Dã. Cậu bé mang hoa hồng đến nhờ Lạc Thành Dã dạy cách bện thành nhẫn, không ngờ ngoài bện nhẫn, cậu còn phát hiện ra những kĩ năng khác của Lạc Thành Dã.
Kết quả là, dưới sự quảng cáo của cậu nhóc, có rất nhiều trẻ con đến tìm Lạc Thành Dã.
Tô Vãn Vãn ngồi trong vườn, ngắm Lạc Thành Dã cùng đám trẻ nước ngoài cưỡi ngựa, đá bóng, vui chơi quên trời quên đất. Còn dám nói cô là người được chào đón nhất? Sao bây giờ bạn trai cô lại trở thành người được hoan nghênh nhất rồi?
Nhìn Lạc Thành Dã chơi đùa với đám trẻ trên đồng cỏ, cô thầm nghĩ chắc hẳn sau này anh sẽ trở thành một người cha tốt.
Hoàng hôn buông xuống, đám trẻ trở về nhà hết, khu vườn lập tức chìm vào im lặng. Lạc Thành Dã đang dọn dẹp những đồ vật rơi lung tung trên mặt đất.
Anh chỉ mặc một chiếc quần bò, cạp quần ôm sát phần hông rắn chắc, lộ ra đường nhân ngư. Ánh mặt trời đỏ rực chiếu xuống người anh, cơ bắp săn chắc cùng hõm lưng rõ sâu tạo thành hình ảnh tuyệt đẹp in sâu vào lòng Tô Vãn Vãn. Cô cảm thấy khung cảnh trước mắt thật sự đẹp đến nao lòng.
Tô Vãn Vãn đi đến, lặng lẽ ôm eo Lạc Thành Dã. Cơ thể mềm mại của cô dựa vào anh, cô kiễng chân, cố gắng đặt cằm lên vai anh.
Tô Vãn Vãn dịu dàng hỏi: “Trời vào thu rồi, anh có lạnh không?”
Lạc Thành Dã cười xấu xa: “Vừa nãy thì hơi lạnh, nhưng em tới gần thì anh lại đột nhiên thấy nóng.”
Tai Tô Vãn Vãn ửng đỏ, tất nhiên cô hiểu ý Lạc Thành Dã. Thẹn quá hóa giận, cô nhéo eo anh một cái.
Lạc Thành Dã hít một ngụm khí lạnh vì đau, anh nắm chặt tay cô: “Em châm lửa đấy hửm?”
Tô Vãn Vãn ngó lơ câu hỏi không đứng đắn của anh, cô hỏi: “Anh thấy sau khi về hưu, chúng mình qua bên này mua một trang trại và biệt thự nhỏ để dưỡng lão có được không?”
Tô Vãn Vãn thảnh thơi tính toán: “Hằng ngày hai đứa mình sẽ trồng hoa, nuôi thêm mấy chú cừu đáng yêu và mấy chú chó thông minh.”
“Em nuôi cừu á?” Lạc Thành Dã liếc một cái đã nhìn thấu ý đồ của cô: “Thế chắc em sẽ phụ trách vuốt ve còn anh phụ trách hót phân chứ gì.”
“Hì hì.” Bị nhìn thấu ý đồ, Tô Vãn Vãn cười ngại ngùng.
“Nếu định cư ở bên đây, em từ bỏ được niềm vui nhận hàng Taobao và gọi đồ ăn khuya à?”
Nghe thấy thế, Tô Vãn Vãn lập tức rối rắm, lông mày cô nhíu lại, hình như đang cân nhắc xem giữa cuộc sống nhàn nhã và niềm vui nhận hàng online thì cái nào quan trọng hơn.
“Có điều sau này dù em muốn ở đâu, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Em muốn định cư ở bên này thì chúng mình sẽ định cư ở đây. Nếu em muốn đi khắp thế giới, anh sẽ cùng em đi khắp thế giới.” Lạc Thành Dã vuốt nhẹ lông mày của Tô Vãn Vãn, dịu dàng nói: “Thế nên em không cần băn khoăn đâu.”
Trái tim Tô Vãn Vãn loạn nhịp. Cô ngước mắt nhìn Lạc Thành Dã, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng: “Dạ được, chúng mình đã hứa rồi nhé.”
Lạc Thành Dã vuốt ve khuôn mặt cô, kìm lòng không đặng hôn lên đôi môi mềm mại.
Nụ hôn này nhiệt tình như lửa, in sâu vào lòng cô giống như lời hứa hẹn vừa nãy.
Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chân trời góc biển đều như vậy cả.