Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Comment của cư dân mạng 2098743 khiến rất nhiều người hoang mang.
Một số người hỏi ý anh ta là gì, tại sao anh ta lại vu khống người khác; một số người nói đừng trả lời comment này nữa, cứ để nó chìm xuống đi; một số người khác lại hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Rất nhanh sau đó, cư dân mạng 2098743 đã đăng ảnh chụp màn hình của tin tức này lên mạng.
Dịch nôm na là vào năm 2012, hai sinh viên Đại học Yale đã gặp nguy khi đi leo núi ở nơi hoang dã, một người rơi xuống chân núi và bị thương, người còn lại đã được giải cứu thành công.
Tin tức vô cùng ngắn gọn, không tiết lộ quá trình cụ thể, nhưng có nói rằng hai sinh viên này một người họ Lạc người Trung Quốc và một người người New Zealand.
Dòng tin này khiến phần bình luận dưới bài đăng của Tô Vãn Vãn dậy sóng. Một số người bắt đầu suy đoán ác ý rằng liệu người họ Lạc kia có bỏ rơi người bạn đồng hành bị thương của mình và bỏ chạy hay không, nếu không thì tại sao anh ta là người duy nhất được cứu?
Tô Vãn Vãn thậm chí còn không suy nghĩ nhiều, lập tức chụp màn hình comment này, sau đó xóa bỏ.
Nhưng cô không xóa còn đỡ, vừa mới xóa, cư dân mạng 2098743 còn chưa kịp nói gì, những người khác đã nghi ngờ tại sao Tô Vãn Vãn phải xóa comment, liệu có phải giấu đầu hở đuôi hay không.
Phần bình luận nhanh chóng hỗn loạn, đa số Bồ Câu Nhỏ vẫn tin tưởng Lạc Thành Dã, bọn họ lên tiếng bảo vệ anh, nhưng cũng có một số người đứng ngoài quan sát hướng gió.
Đám antifan được dịp phản công, cười nhạo lũ Bồ Câu Nhỏ hâm mộ một người suy đồi đạo đức, nói rằng có khi bọn họ còn không bảo vệ cha mẹ mình tích cực như vậy.
Nhìn war trong phần bình luận, Tô Vãn Vãn vô thức che màn hình điện thoại, lo lắng liếc mắt nhìn Lạc Thành Dã một cái, sợ anh nhìn thấy.
Nhưng cô nghĩ nhiều rồi, Lạc Thành Dã mắt nhắm mắt mở, dựa vào đầu giường ngáp dài một cái, đầu gục lên gục xuống, trông có vẻ buồn ngủ lắm rồi.
Tô Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ vỗ cánh tay anh.
Lạc Thành Dã mơ màng ngước mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt ngây thơ không chút phòng bị này khiến lòng Tô Vãn Vãn mềm nhũn.
“Anh lên đây ngủ đi.” Tô Vãn Vãn vỗ giường bệnh của mình, chiếc giường này mặc dù lớn hơn giường bệnh thường một chút, hai người nằm hơi chật chội nhưng vẫn ngủ được.
“Ừm.” Lạc Thành Dã ngoan ngoãn làm theo.
Tô Vãn Vãn phát hiện Lạc Thành Dã lúc nửa ngủ nửa tỉnh cực kỳ nghe lời, như chú chó lớn dễ bị bắt nạt.
Có lẽ do đang nằm cạnh Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã ngủ cực kỳ nhanh, cũng ngủ rất sâu. Dưới hàng mi dày rậm là hai quầng thâm mắt, cho thấy gần đây anh rất mệt mỏi.
Tô Vãn Vãn nghe đoàn làm chương trình nói hai ngày nay Lạc Thành Dã cũng tham gia cứu viện, đến những người khác trong đoàn hễ còn sức là sẽ cố gắng giúp đỡ.
Comment và ảnh chụp màn hình tin tức của cư dân mạng kia bất giác hiện lên trong đầu cô.
Tô Vãn Vãn mím môi, lo âu nhăn mày.
Trong tình huống nguy hiểm như thế này mà Lạc Thành Dã vẫn không bỏ cô lại, cho nên cô tin chắc rằng anh sẽ không bao giờ bỏ lại bạn bè.
Nhưng những người khác không biết điều ấy, thậm chí bọn họ còn dùng những lời công kích ác ý để phỏng đoán hành động của anh.
Không biết những tin tức ác ý này sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào đối với Lạc Thành Dã.
Phải biết rằng nhiều thương hiệu cực kỳ coi trọng hình ảnh của người phát ngôn, nếu xảy ra bê bối trong thời gian làm đại diện thì không chỉ mất quyền làm người đại diện thương hiệu đó mà còn phải đối mặt với khoản bồi thường rất lớn.
Nỗi lo lắng giữa hai hàng lông mày của Tô Vãn Vãn càng sâu. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô gửi bức ảnh chụp màn hình kia cho Phan Khải, hy vọng anh ấy có cách xử lý.
Phan Khải nhanh chóng trả lời: Cảm ơn em.
Phan Khải hành động rất nhanh, anh liên lạc với bên truyền thông, hy vọng họ không đưa tin này. Nhưng truyền thông thì dễ chứ đám account marketing thì không dễ nói chuyện như vậy. Vào thời điểm này, Phan Khải chỉ có thể dùng tiền trao đổi.
Nhận tiền rồi, đám account marketing đều ngoan ngoãn xóa những tin tức mới nhất đã được lên lịch sẵn.
Tuy nhiên vẫn còn một số fan và người qua đường không kiềm chế được đã comment bên dưới bài đăng trên weibo của Lạc Thành Dã, hỏi năm đó chuyện gì đã xảy ra, thậm chí còn có một số người cực đoan đã nhắn tin chửi rủa anh.
Chửi anh ích kỷ, nhát gan bỏ bạn bè ở lại chờ chết, mình thì lên mạng thể hiện tình cảm, đắp nặn hình tượng cứu bạn gái, đúng là đồ không biết xấu hổ.
Cũng may Phan Khải biết tài khoản weibo của Lạc Thành Dã, anh ấy dặn Tô Vãn Vãn để mắt tới Lạc Thành Dã, không cho anh lên weibo.Lạc Thành Dã cũng không nghiện internet, bình thường không chú ý đến tin tức trên mạng lắm, hơn nữa hiện tại đang ở nước ngoài, còn rất nhiều chuyện cần xử lý, bị Tô Vãn Vãn quấy rầy, anh càng không muốn cầm điện thoại lên mạng làm gì.
Đây là thời gian và cơ hội để Phan Khải lén lút xử lý tin tức và bình luận trên mạng.
Nhân viên công tác và các khách mời trong đoàn làm chương trình cũng biết về tin đồn nhảm về Lạc Thành Dã, nhưng dưới sự căn dặn của đạo diễn và Phan Khải, tất cả mọi người đều phối hợp không hỏi nhiều.
Khi cơn giông bão cùng thảm họa vừa đi qua, đoàn làm chương trình chưa từng trải qua chuyện tương tự trở nên hỗn loạn, chính Lạc Thành Dã đã tập hợp mọi người lại để đi tìm một nơi trú ẩn an toàn.
Chính vì lần đồng cam cộng khổ này mà mọi người đều tin tưởng nhân phẩm của Lạc Thành Dã.
Nhưng dù có cố gắng giấu giếm như thế nào, chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.
Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã và đoàn phim đáp máy bay về nước, rất nhiều phương tiện truyền thông đã có mặt ở sân bay từ sớm.
Khi Lạc Thành Dã giúp Tô Vãn Vãn đẩy xe lăn đi ra, cánh truyền thông cùng các nhóm fan đón máy bay chen nhau xông lên.
Mọi người chen lấn xô đẩy, vây quanh hỏi về những gì họ đã trải qua lần này.
Trong đó có một phóng viên lớn tiếng hỏi: “Lạc Thành Dã, Lạc Thành Dã! Xin hỏi trên mạng nói rằng anh là hung thủ giết người, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra và anh nghĩ như thế nào về lời đồn này?”
Phan Khải nhất thời kinh ngạc, anh ấy nổi giận đùng đùng: “Cậu là phóng viên báo đài nào? Nói linh tinh cái gì vậy?”
Hiển nhiên Lạc Thành Dã cũng nghe thấy câu hỏi của phóng viên này, anh nhìn người nọ, đáp lại một cách khó hiểu: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Nói xong, anh kéo mũ xuống, im lặng đẩy Tô Vãn Vãn rời khỏi sân bay dưới sự hộ tống của nhân viên bảo vệ.
Lúc lên xe bảo mẫu, Lạc Thành Dã hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hung thủ giết người là sao? Trong khoảng thời gian ở nước ngoài, trên mạng lại lan truyền chuyện gì rồi?”
Tô Vãn Vãn và Phan Khải hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấy hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, Lạc Thành Dã ngạc nhiên nhìn Tô Vãn Vãn: “Chuyện này em cũng biết sao? Chỉ có mình anh là không biết?”
Tô Vãn Vãn ngập ngừng: “Thật ra em đã nhìn thấy trước, sau đó mới gửi cho anh Phan, hy vọng có thể xử lý chuyện này trước khi anh về nước.”
Lạc Thành Dã ngẩn người, sau một hồi trầm mặc, anh bỗng nhận ra điều gì đó.
Anh nắm chặt tay, khàn giọng hỏi: “Có người nào đó… đã nói gì với em?”
Thật ra dù hỏi như vậy, song trong lòng đã lờ mờ có được câu trả lời.
“Có người comment dưới weibo của em, tiết lộ chuyện của anh hồi đại học, nói anh là hung thủ giết người…” Thấy sắc mặt dần trắng bệch của Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn vội vàng cầm tay anh.
Giờ khắc này, cô có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay trong tay mình đang run rẩy, đến da thịt vốn luôn ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo.
Tô Vãn Vãn khẽ nói: “Thành Dã, em tin anh, thật đó, em thật sự tin tưởng anh.”
Lạc Thành Dã mệt mỏi ngước mắt nhìn Tô Vãn Vãn như muốn nói gì đó, nhưng khóe môi mấp máy hồi lâu mà vẫn không thốt nên lời, bầu không khí yên lặng trở lại.
Cuối cùng anh chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
Tô Vãn Vãn không hỏi tiếp, chỉ nắm chặt lấy tay anh rồi nhẹ nhàng tựa vào người anh.
Xe bảo mẫu rời khỏi đường cao tốc và lái vào thành phố, Lạc Thành Dã đột nhiên lên tiếng.
“Đưa em về chỗ cô chú trước nhé?”
Giọng anh bình tĩnh đến nỗi khiến Tô Vãn Vãn sợ hãi, giống như một cái giếng cổ, vừa tối lại vừa sâu, thậm chí còn không có ánh sáng.
“Dạ thôi, về nhà của chúng ta đi, nơi đó gần bệnh viện, chẳng phải mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện sao?” Tô Vãn Vãn thầm cầu nguyện, mong cha mẹ không trách mình.
Lạc Thành Dã: “Ừm.”
Biết Tô Vãn Vãn đã về nước, Vu Tư Đồng đã sớm ở nhà chờ cô.
Nhưng Tô Vãn Vãn nói đêm nay muốn ở nhà Lạc Thành Dã, Vu Tư Đồng không hề hỏi nhiều, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.
Cô ấy vô cùng tri kỷ mang quần áo cần thay tới, sau đó dặn cô sáng mai trước khi đi viện nhớ gọi mình.
Sau khi Vu Tư Đồng rời đi, trong phòng khách chỉ còn Tô Vãn Vãn. Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng hơi khó chịu.
Đúng lúc này, mẹ Tô gọi điện đến.
“Mẹ, hôm nay chắc con chưa về nhà được.” Tô Vãn Vãn vô cùng áy náy, “Ngày mai con phải tới bệnh viện, nơi này gần bệnh viện hơn chút.”
“Được rồi, không sao. Mẹ gọi điện hỏi thăm con đã đến nơi an toàn chưa thôi. Mẹ đọc tin tức trên mạng, thấy có rất nhiều người ra sân bay đón bọn con.”
Tô Vãn Vãn ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng: “Thật ra hôm nay con không về vì lo cho Thành Dã, con lo cho anh ấy ở nhà một mình.”
Mẹ Tô hiểu ra: “Là vì chuyện trên mạng sao?”
“Mẹ cũng biết ạ?” Tô Vãn Vãn thở dài, xem ra chuyện này đã lan ra rộng rãi, “Mẹ đừng tin mấy lời đó, chỉ là lời đồn thôi, không phải thật…”
“Rồi rồi, đừng lo, mẹ và ba con có phải trẻ con đâu mà tin lời đồn trên mạng chứ không thèm tin bọn con. Con cứ ở bên thằng bé đi, đừng để nó nghĩ linh tinh, ngày mai ba mẹ sẽ đến viện thăm con.”
Tô Vãn Vãn mỉm cười: “Con cám ơn mẹ.”
Lúc này, Lạc Thành Dã bước ra từ phòng tắm, mái tóc lộn xộn, đuôi mắt hơi đỏ.
Hiển nhiên anh đã khóc.
Lòng Tô Vãn Vãn quặn lại, cô chưa thấy một Lạc Thành Dã như thế này bao giờ.
Hiện tại đối mặt với Tô Vãn Vãn, thật ra Lạc Thành Dã không biết làm sao mới tốt, anh chỉ có thể lơ đãng hỏi: “Ai gọi vậy em?”
“Mẹ em gọi ạ.”
Lạc Thành Dã căng thẳng nhìn cô: “Cô đã nói gì à? Cô chú cũng đọc được những lời bình luận trên mạng sao?”
“Mẹ bảo em ở bên anh, đừng để anh suy nghĩ linh tinh.”
Lạc Thành Dã vô cùng kinh ngạc, dường như hơi khó tin.
“Ba mẹ em ấy à, lúc không vừa ý anh thì anh làm gì cũng không tốt, nhưng lúc chấp nhận anh rồi thì dù anh có là gì thì cũng tốt trong mắt họ, cho nên anh đừng lo rằng họ sẽ có ấn tượng xấu với anh chỉ vì mấy lời chỉ trích trên mạng.”
Lạc Thành Dã thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay đi nghỉ trước nhé, sáng mai anh đưa em tới bệnh viện.”
“Dạ.”
Thái độ bình tĩnh của Tô Vãn Vãn khiến Lạc Thành Dã ngẩn ra.
Anh buồn bực sờ chóp mũi: “Anh còn tưởng em sẽ hỏi anh chuyện năm đó.”
“Em sẽ không bao giờ ép hỏi anh.” Tô Vãn Vãn nắm tay Lạc Thành Dã, cô ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn anh: “Còn nhớ em đã nói gì khi lần đầu tiên anh dẫn em đi ngắm sao không?”
“Em sẽ đợi, đợi đến khi anh muốn nói. Chỉ cần anh muốn nói, em sẽ luôn ở đây lắng nghe anh.”
Lạc Thành Dã mím môi, đôi môi và hàng mày cứng đờ thấp thoáng vẻ lạnh lùng.
Sau đó, sự lạnh lùng chuyển thành lo lắng, anh đi đi lại lại trong phòng, như thể đang rối rắm.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, như thể đã hạ quyết tâm.
Lạc Thành Dã đi đến trước mặt Tô Vãn Vãn, ngồi xổm xuống, sau đó nhìn cô: “Anh nghĩ giữa hai người yêu nhau, điều quan trọng nhất chính là thẳng thắn.”
Tô Vãn Vãn gật đầu.
Lạc Thành Dã chuyển sang tư thế ngồi, cố gắng thả lỏng. Anh tựa vào chân Tô Vãn Vãn, nắm tay cô, nghịch nghịch ngón tay mảnh khảnh của cô, như một đứa trẻ đang căng thẳng.
Một lát sau, anh mới chậm rãi cất lời: “Ellen là con trai của Mike và Dani, anh quen cậu ấy ở trại hè quốc tế, năm đó bọn anh 12 tuổi.”
“Ellen có mái tóc màu đỏ như lửa, tính cách nhiệt tình hào phóng, bọn anh bằng tuổi, lại cùng sở thích cho nên nhanh chóng trở thành bạn thân.”
“Sau đó, cứ đến mùa đông, anh lại bay đến New Zealand để nghỉ mát và sống ở trang trại của cậu ấy một thời gian. Cậu ấy dạy anh cưỡi ngựa, bắn súng và bắn cung. Cậu ấy cũng thường xuyên đưa ba mẹ sang Trung Quốc chơi. Tình bạn của hai đứa trẻ dần phát triển thành tình bạn giữa hai gia đình.”“Rồi bọn anh cùng nhau trúng tuyển vào các trường đại học ở Mỹ. Trong kỳ nghỉ, bọn anh sẽ đi chơi cùng nhau như thường lệ. Ellen rất thích các môn thể thao ngoài trời như lướt sóng, chèo thuyền, trượt tuyết, leo núi. Bất cứ trò gì hay, trò gì kích thích, bọn anh đều chơi thử.”
“Khi ấy bọn anh còn trẻ, không biết trời cao đất rộng, cảm thấy bản thân đã đủ mạnh để chinh phục mọi thứ trên thế giới.”
Nói đến đây, Lạc Thành Dã yên tĩnh lại.
Tô Vãn Vãn vô cùng kiên nhẫn, cô lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố hoa lệ chiếu sáng bầu trời đêm.
Lạc Thành Dã đưa mắt nhìn ngọn đèn đằng xa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, giọng dần trầm xuống.
“Năm hai đại học, cậu ấy đề nghị đi leo núi đá ở nơi hoang dã. Núi đá đó rất hiểm trở. Mặc dù bọn anh đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.”
“Ellen vô tình rơi xuống, anh cũng bị thương.”
Tô Vãn Vãn bỗng nhớ ra, cô từng thấy một vết thương rất dài trên lưng Lạc Thành Dã, có lẽ là lúc đó?
“Khi đó Ellen không thể cử động, cậu ấy bảo anh ra ngoài tìm cứu viện. Lúc anh dẫn đội cứu viện tới, cậu ấy đã không còn thở nữa.”
Lạc Thành Dã đau đớn che mắt lại, giấu mặt vào giữa hai đầu gối, cất giọng nghẹn ngào: “Trước khi anh rời khỏi đó, rõ ràng cậu ấy vẫn ổn, ý thức tỉnh táo, có nước, có đồ ăn, có quần áo, anh nghĩ cậu ấy sẽ không sao…”
“Anh không thể ngờ lúc gặp lại, cậu ấy đã trở thành thi thể lạnh lẽo cứng ngắc.”
“Thức ăn và nước uống vương vãi khắp mặt đất, thậm chí quần áo trên người cũng bị xé rách. Cậu ấy… cậu ấy như phát điên vậy.”
“Bác sĩ nói có lẽ cậu ấy lâm vào ảo giác khi rơi vào tuyệt cảnh nên mới làm những hành động mất lý trí như vậy.”
“Nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi. Anh không biết, không biết lúc đó cậu ấy phải trải qua những gì, có lẽ cậu ấy đã rất sợ hãi, rất tuyệt vọng…”
Lạc Thành Dã nắm chặt tay và tự trách: “Nếu như anh hành động nhanh hơn và liên lạc với đội cứu hộ sớm hơn thì cậu ấy đã không phải chết.”
“Không, nếu như lúc ấy anh không bỏ cậu ấy lại, hoặc ngay từ ban đầu anh nên ngăn cậu ấy đi leo núi.” Lạc Thành Dã thì thào.
Tô Vãn Vãn bỗng hiểu ra, vì sao lúc cô nói “Hay là anh để em lại đây rồi đi tìm người tới giúp”, Lạc Thành Dã đã kích động như thế.
Bởi vì anh sợ chuyện tương tự sẽ lại xảy ra.
Tô Vãn Vãn ôm chầm lấy cơ thể đang run rẩy của Lạc Thành Dã: “Đây không phải lỗi của anh.”
“Thành Dã, không ai trách anh cả, em nghĩ cả Mike và Dani cũng không trách anh, cho nên anh đừng tự trách nữa, anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Dưới tình huống ấy, Lạc Thành Dã chỉ còn cách ra ngoài tìm cứu viện, để Ellen ở lại là phương án cuối cùng, hơn nữa bản thân anh cũng bị thương.
Tô Vãn Vãn đoán có lẽ khi ấy Lạc Thành Dã đã dùng hết sức mình, dùng tốc độ nhanh nhất để liên lạc với bên ngoài, tiếc là vẫn chậm một bước.
Cô vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng an ủi anh.
Cô biết cho dù Lạc Thành Dã hiểu được những gì cô nói, nhưng sự áy náy vẫn giống như cây kim chôn thật sâu trong đáy lòng anh.
Bình thường có lẽ sẽ không sao, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cây kim này sẽ chui ra và đâm vào tim anh.
Một lúc lâu sau, Lạc Thành Dã chậm rãi mở miệng.
“Em không phải lo lắng cho anh đâu, chuyện này xảy ra lâu rồi, anh đã sớm ngộ ra, chỉ là đột nhiên bị gợi lại chuyện cũ nên anh mới hoảng loạn, anh không biết em sẽ nghĩ thế nào, anh…” Lạc Thành Dã lạc giọng, anh thấy mờ mịt và hoảng sợ.
Tô Vãn Vãn ôm lấy cổ anh rồi hôn mạnh lên má anh một cái, ánh mắt cô sáng ngời: “Em nghĩ gì được chứ, đương nhiên là em sẽ ở bên anh, cùng đối diện với anh, mặc kệ người khác nói gì.”
“Người khác có thể không biết nhưng sao em có thể không rõ người em chọn là người như thế nào được?”
Tô Vãn Vãn nói từng từ một, mạnh mẽ và vang dội, không hề lay động.
Ban đầu Lạc Thành Dã ngẩn ra, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, anh cọ cọ trán cô, dịu dàng đáp lại: “Được.”