Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

chương 32: cô giáo tô, dạy tôi đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Kịch hay bắt đầu.”

“Kịch hay á?” Mắt Tô Vãn Vãn sáng rực, làn da trắng nõn của cô càng tôn lên dáng vẻ kiều diễm như hoa đào.

Lạc Thành Dã ngẩn người. Hôm nay Tô Vãn Vãn mặc chiếc váy xanh ombre, ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt quá đỗi quyến rũ.

Thấy Lạc Thành Dã ngẩn người ngắm mình, khuôn mặt Tô Vãn Vãn ửng đỏ: “Trên mặt tôi dính gì à?”

Lạc Thành Dã lắc đầu, nghiêm túc khen: “Không, chỉ là tôi cảm thấy hôm nay em xinh đẹp lắm.”

Nghe thấy lời khen của Lạc Thành Dã, trong lòng Tô Vãn Vãn vui vẻ nhảy cẫng lên hệt như có muôn vàn tinh tú lấp lánh đang nhảy múa.

Chẳng biết Na Na Mỹ và Vu Tư Đồng đã rời đi từ lúc nào, có lẽ vì không đỡ nổi bầu không khí hường phấn này, mà có lẽ cũng do muốn dành khoảng không gian riêng cho đôi chim ri này.

Nhưng khả năng quan sát của một vài người lại không tinh tế được vậy. Một vài vị khách nữ nhận ra Lạc Thành Dã bèn chủ động tiến lại trò chuyện, chưa nói được mấy câu đã có người chủ động xin phương thức liên lạc của anh.

“…” Tô Vãn Vãn không ngờ các quý cô lại trực tiếp đến vậy, cô cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, giả vờ ho khan một tiếng rồi quay sang chỗ khác làm bộ như chưa thấy gì.

Phản ứng của Tô Vãn Vãn làm Lạc Thành Dã buồn cười, anh hỏi ý kiến của cô: “Em nói xem có nên cho hay không nhỉ?”

Tô Vãn Vãn ngẩn người, không ngờ Lạc Thành Dã sẽ hỏi ý mình nên nhất thời rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

May là Lạc Thành Dã chỉ muốn trêu cô chứ không thật sự ép Tô Vãn Vãn đóng vai xấu, anh nhanh chóng quay đầu nói xin lỗi mấy cô gái kia.

Bọn họ thấy hình như Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn rất thân mật nên không tiếp tục hỏi thêm mà mỉm cười rời đi.

“Tôi nhớ ba cô gái kia đều là tiểu thư nhà giàu, có gia thế, có học thức, vẻ ngoài cũng xinh xắn. Anh cứ từ chối thẳng thừng thế à?”

Lạc Thành Dã thản nhiên nhún vai: “Không cần suy nghĩ.”

Tô Vãn Vãn dừng lại vài giây, bỗng nhận ra cô lại bất giác coi Lạc Thành Dã là nhóc đáng thương về nước phấn đấu.

“Mà sản nghiệp nhà anh đều do tổng giám đốc Hạ quản lý sao?”

“Ừ, tôi không có hứng thú với công việc kinh doanh giống cha mẹ. Mọi công việc lớn nhỏ trong công ty đều do dì tôi quản lý, hai năm trước mới bàn giao cho anh trai tôi.” Lạc Thành Dã cười nói: “Nhà tôi không xảy ra tình huống tranh giành lẫn nhau, anh em đoàn kết khiến nhiều gia đình khác hâm mộ lắm.”

Tô Vãn Vãn gật đầu, với những gia đình có sản nghiệp khổng lồ như nhà họ Lạc, tình cảnh anh chị em ruột tranh giành vỡ đầu chảy máu cũng không chịu bắt tay nhau cùng phát triển vô cùng khốc liệt.

Tô Vãn Vãn tò mò hỏi tiếp: “Thế anh học ngành gì?”

Lạc Thành Dã trả lời: “Thiên văn học đó.”

Tô Vãn Vãn: “???”

Thảo nào Lạc Thành Dã lại hiểu rõ các chòm sao như vậy, trong nhà anh còn có cả kính thiên văn nữa. Hóa ra đây không phải sở thích mà là chuyên ngành học của anh.

Tô Vãn Vãn nhìn mái tóc đen dày của Lạc Thành Dã, giọng đầy ẩn ý: “Thế mà anh không bị trọc, đúng là bất ngờ ha.”

Bỗng nhiên được Tô Vãn Vãn quan tâm đến chuyện đầu tóc, Lạc Thành Dã bật cười thành tiếng. Có đôi khi anh rất tò mò không hiểu trong đầu cô chứa gì mà thú vị như vậy.

Đúng lúc có một nhiếp ảnh gia bước đến hỏi thăm liệu có thể chụp cho Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn một bức ảnh không, hai người vui vẻ đồng ý. Sau khi nhiếp ảnh gia nọ rời đi, Lạc Thành Dã tò mò hỏi: “Chụp ảnh trên sàn diễn xong còn phải chụp ảnh ở tiệc rượu nữa sao?”

“Cái này xem như ảnh bên lề sự kiện, sau này có thể dùng để đăng lên các phương tiện thông tin đại chúng.” Tô Vãn Vãn tủm tỉm cười: “Cư dân mạng thích xem ảnh bên lề lắm đó.”

“Ồ?”

Tô Vãn Vãn cười nói tiếp: “Vì ngoài chiến trường trên sân khấu chữ T ra, khán phòng cũng là chiến trường mà. Ví dụ như chuyện các nghệ sĩ và hotgirl mạng ngồi đâu, ngồi cạnh ai, hôm nay trang phục của nhãn hàng nào được dân mạng bàn tán hăng say.”

Điện thoại của Lạc Thành Dã đột nhiên đổ chuông, anh nhấc máy, nói với đối phương vài câu rồi lấy một chiếc USB trong túi áo ra.

Tô Vãn Vãn: “Có chuyện gì thế?”

Lạc Thành Dã dở khóc dở cười: “Trợ lý của nhà thiết kế đánh rơi USB ở chỗ tôi, tôi phải vào hậu trường trả đồ cho người ta.”

“Tôi đi cùng anh nhé?” Tô Vãn Vãn khẽ xoay bả vai, rầu rĩ nói: “Tiện thể ra ngoài hóng, ở đây chán quá.”

Lạc Thành Dã mỉm cười: “Đi thôi.”

Phía sau sân khấu còn rất nhiều người mẫu đang bận rộn, không khí ở đây cũng náo nhiệt không kém phía trong tiệc rượu.

Tô Vãn Vãn từng xem rất nhiều show diễn thời trang, nhưng những lúc ấy cô thường ngồi bên ngoài sân khấu. Cô từng gặp rất nhiều người mẫu nhưng đa số đều vào thời điểm họ tỏa sáng nhất trên sàn chữ T. Cô hiếm khi nhìn thấy cảnh nhóm người mẫu cúi đầu bận rộn hoặc vội vàng ăn bữa tối sau buổi diễn ở hậu trường như thế này.

Dù ở trong studio, phần lớn người mẫu đều chụp xong là rời đi luôn.

Lạc Thành Dã nói khẽ: “Để duy trì trạng thái tốt nhất trên sân khấu, trước buổi diễn mọi người đều không ăn gì.”

Tô Vãn Vãn gật đầu tỏ ý đã hiểu, lúc nhìn nhóm người mẫu, ánh mắt cô lại thêm vài phần kính nể.

Để duy trì cân nặng lý tưởng nhất, người mẫu phải trải qua những vất vả mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Không phải tất cả người mẫu tham gia show diễn thời trang đều có đủ tư cách tham gia tiệc tối, mà không phải ai cũng muốn tham gia. Đối với họ, sau khoảng thời gian căng thẳng trên sân khấu chữ T mà lại phải dự tiệc với khách mời thì ngồi ở sau cánh gà ăn cơm hộp còn thoải mái hơn.

Bên ngoài tấm rèm đằng sau Tô Vãn Vãn là tiếng nhạc và tiếng khách khứa trò chuyện vui vẻ, trước mắt cô lại là một khung cảnh đối lập hoàn toàn. Trong lòng Tô Vãn Vãn xúc động, so với những tấm ảnh sân khấu hoa lệ trước đây cô từng chụp, hình ảnh ở đằng sau sân khấu chữ T này càng khiến cô muốn chụp hơn.

Tiếc là hôm nay cô chỉ đến dự tiệc, không cầm theo máy ảnh.

Nhưng với kỹ thuật chụp ảnh điêu luyện của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, camera của điện thoại cũng tạm ổn.

Nhiều người mẫu đã phát hiện ra Tô Vãn Vãn đang chụp ảnh. Có rất nhiều người biết Tô Vãn Vãn hoặc là đã từng làm việc với cô, cộng thêm cảm giác quen thuộc trước ống kính nên họ thoải mái mỉm cười vẫy tay với camera. Có mấy người mẫu nam ngoại quốc còn trao cho cô một cái ôm hữu nghị.

Lạc Thành Dã nhíu mày, anh yên lặng đứng xếp hàng sau nhóm người mẫu nam ngoại quốc, đến lượt anh, anh cũng định nhân cơ hội ôm Tô Vãn Vãn một cái.

Tô Vãn Vãn phát hiện ra Lạc Thành Dã, cô buồn cười giơ tay dí trán anh: “Đừng nghịch nữa.”

Lạc Thành Dã khẽ hừ bày tỏ sự bất mãn của mình.

Khi hai người đi ra khỏi cánh gà, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, ánh đèn sân khấu sáng lên, một chùm sáng tụ lại ở chỗ cầu thang.

MC đứng trên cầu thang nhiệt tình nói: “Kính thưa các vị khách quý, chào mừng quý vị tới tham dự show diễn thời trang của Lạc Thần. Sau các màn catwalk vô cùng mãn nhãn, chúng tôi còn chuẩn bị thêm một tiết mục đặc sắc dành tặng quý vị.”

“Tôi tin rằng trong show diễn thời trang vừa rồi của Lạc Thần, quý vị đều có ấn tượng sâu sắc với màn trình diễn xuất sắc của người mẫu Lạc Thành Dã. Tôi đoán chắc hẳn các quý cô trong buổi tiệc tối nay đều bị trúng một mũi tên nhỉ?” MC giả vờ ôm ngực, giả bộ như vừa bị trúng tên, tiếp tục pha trò: “Đó chính là mũi tên của thần Cupid.”

Trong buổi tiệc, có rất nhiều quý cô giơ ly rượu lên, khẽ mỉm cười phụ họa với lời của MC.

“Tôi nghĩ chắc hẳn quý vị rất muốn xem lại màn trình diễn đặc sắc đó phải không ạ?”

Có vài quý cô nhiệt tình, cao giọng trả lời MC: “Đúng vậy!”

MC giơ tay về phía Lạc Thành Dã làm tư thế mời: “Nếu vậy thì xin mời Lạc Thành Dã của chúng ta lên sân khấu phục vụ cho các quý cô nào.”

Ánh đèn dừng trên người Lạc Thành Dã, anh gật đầu coi như đồng ý với yêu cầu của MC.

Tô Vãn Vãn thoáng nhận ra có gì đó không ổn, bèn hỏi khẽ: “Anh tính làm gì đó?”

Lạc Thành Dã cười khẽ: “Tiết mục biểu diễn của người mẫu vô danh đó.”

“Trong tiết mục này, chúng tôi sẽ mời một người cùng tham gia với Lạc Thành Dã, ồ, tôi thấy các quý cô rất nóng lòng muốn thử đây.” MC cười ha ha: “Để đảm bảo tính công bằng, chúng tôi sẽ dùng cách bốc thăm nhé.”

Nghe thấy MC nói vậy, Hạ Thành Giác nhíu mày. Anh đã nhận ra có điều gì đó là lạ và cũng đoán được tiết mục này do ai sắp xếp.

Trợ lý của anh vội vàng hỏi có cần hủy bỏ tiết mục nằm ngoài chương trình này không.

Khóe môi Hạ Thành Giác khẽ giật: “Không cần.”

Trên sân khấu, MC vẫn tiếp tục: “Khi tham gia tiệc tối, quý vị đã được cung cấp một mã số may mắn, sau đây tôi sẽ bốc thăm một con số từ trong chiếc hộp này để chọn ra vị khách mời may mắn được hợp tác với Lạc Thành Dã.”

Những mã số này vốn được chuẩn bị cho hoạt động khác, bây giờ được MC, nói đúng hơn là Lạc Thành Dã mượn tạm.

Sau khi MC bốc được số , anh ta thản nhiên nói dối: “Số .”

MC nhìn danh sách khách mời rồi đọc tên: “Số , tổng giám đốc Vương – Vương Lực. Ha ha, xin mời ngài lên sân khấu.”

Tổ ánh sáng phối hợp với lời của MC, ánh đèn quét quanh khán phòng một vòng rồi dừng lại chỗ gã đàn ông lắm tiền tên Vương Lực.

Đồng thời, ánh mắt của tất cả khách khứa đều đổ dồn về phía gã.

Vương Lực cứ cảm thấy MC gọi gã lên sân khấu chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam, nhưng cả trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gã, gã chỉ đành nhắm mắt bước lên để tránh mất mặt.

Vương Lực bước đến bên cạnh MC, gã cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Xin hỏi tôi cần phối hợp như thế nào?”

Lạc Thành Dã cười như không cười: “Mời tổng giám đốc Vương đến trước cột gỗ kia, dựa sát lưng vào, đứng vững.”

Vương Lực hoài nghi nhìn Lạc Thành Dã, nhưng gã nghĩ trước mặt bao nhiêu người, chắc Lạc Thành Dã chẳng dám làm gì đâu. Thế nên gã ta nghênh ngang bước đến chỗ cột gỗ.

Nhân viên nhanh chóng trói Vương Lực vào cột gỗ rồi dựng một tấm bia ở phía sau.

Thấy dây thừng được mang lên, các khách mời cảm thấy nhất định tiết mục này vô cùng kích thích nên túm năm tụm ba bắt đầu thảo luận.

Sau khi nhân viên đã trói Vương Lực vào cột gỗ, MC nói với mọi người: “Trong show diễn thời trang hôm nay, các quý cô đã trúng một mũi tên vô hình, còn trong tay Lạc Thành Dã lúc này chính là một mũi tên hàng thật giá thật.”

MC vừa nói vừa biểu diễn cho mọi người xem mũi tên này sắc bén thế nào.

Vương Lực nghe thấy vậy, sự bất an trong lòng lập tức dâng lên.

MC: “Vậy bây giờ xin mời anh Lạc Thành Dã trình diễn cho quý vị thấy khả năng bắn cung điêu luyện của mình!”

Vương Lực: “???”

Cái gì cơ? Dám dùng gã làm bia bắn hả? Điên hết rồi sao? Vương Lực điên cuồng giãy dụa, nhưng gã bị trói chặt vào cột gỗ không thể động đậy. Gã hoảng sợ nhìn xuống dưới sân khấu mong tìm được sự giúp đỡ.

Nhưng khách mời ai cũng nghĩ biểu cảm sợ sệt của Vương Lực nằm trong màn biểu diễn đã được sắp xếp trước.

“Trước khi biểu diễn, Thành Dã có muốn nói gì không?” MC đưa mic đến gần miệng Lạc Thành Dã.

Lạc Thành Dã khiêm tốn nói: “Lần đầu tiên tôi biểu diễn với người thật, nếu xảy ra sai sót thì mong mọi người lượng thứ nhé.”

Khách khứa bên dưới cười ồ lên, đương nhiên mọi người không tin lời của Lạc Thành Dã. Tiết mục được xét duyệt để biểu diễn công khai tất nhiên sẽ không gây ra thương tích, vì vậy họ còn vỗ tay nhiệt tình hơn.

Vương Lực điên cuồng giãy dụa nhưng tất cả đều cho rằng gã đang phối hợp với màn trình diễn của Lạc Thành Dã.

MC lên tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Vương đừng giãy dụa nhé, lỡ bị trúng tên thì không hay đâu.”

Lời vừa dứt, Vương Lực không dám ngo ngoe nữa.

Lạc Thành Dã im lặng rút một mũi tên đặt lên cung, dùng sức kéo mạnh, cơ bắp trên cánh tay rắn chắn nổi lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

“Phập.”

Dây cung phát ra âm thanh trầm đục.

Mũi tên bay ra, lao thẳng về phía Vương Lực. Mũi tên cắm ngay sát cánh tay của Vương Lực khiến gã ta sợ đến nỗi nhắm tịt hai mắt, run như cầy sấy.

Khách mời vỗ tay khen ngợi không dứt.

Lạc Thành Dã lại rút thêm một mũi tên nữa, kéo căng dây cung, đôi mắt anh sáng như đuốc.

“Phập.”

Mũi tên thứ hai xé gió lao tới, nằm sát gò má của Vương Lực, bắn trúng tấm bia phía sau lưng gã. Gã bị dọa run bần bật, tiếng phập phập vang lên tựa như tiếng lưỡi hái Tử Thần hạ xuống.

Đối với khán giả, đây là một mũi tên đặc sắc, còn với gã, đây chính là một mũi tên đòi mạng.

Vương Lực lúc này không thể nói năng trôi chảy được nữa: “Hay… hay… hay là thôi đi, không cần bắn tiếp nữa đâu.”

Nhưng tiếng vỗ tay dưới sân khấu quá lớn, át cả tiếng của gã.

Bấy giờ lại có một nhân viên khác bước tới, đặt quả táo lên đầu gã.

Mồ hôi lạnh của Vương Lực chảy ròng ròng: “Chúng… chúng mày muốn làm gì? Thả tao ra, mau thả tao ra!”

MC coi như không trông thấy tín hiệu xin giúp đỡ của Vương Lực, anh ta giơ một ngón tay lên, cười hì hì: “Tổng giám đốc Vương, còn một mũi tên nữa cơ, ngài đừng nhúc nhích nhé.”

Vương Lực gào lên: “Đm, chúng mày thả tao ra!!!”

Nhưng tiếng nhạc sôi động trong hội trường lại át mất tiếng thét chói tai của gã một lần nữa.

“Aaa!!!” Vương Lực trợn trừng mắt vì sợ, toàn thân run lẩy bẩy.

“Phập.” Mũi tên của Lạc Thành Dã nhanh chóng bắn trúng quả táo.

Lạc Thành Dã bước lại gần, cầm quả táo nhét vào mồm Vương Lục đã sợ mất mật.

Khách mời bên dưới không biết rõ ẩn tình nên ồ lên tán thường, còn Vương Lực sợ đến nhũn chân thì bị nhân viên khiêng xuống dưới.

Haiz, Hạ Thành Giác thở dài. Anh biết ngay cậu em họ nhà mình sẽ làm vậy mà.

Tiết mục biểu diễn kết thúc, MC kịp thời ra hiệu cho ban nhạc đổi sang âm nhạc khiêu vũ, nghe thấy bản nhạc quen thuộc, khách khứa ai cũng nhẹ nhàng đung đưa.

Lạc Thành Dã giao cung tên cho nhân viên, dưới sự quan sát của mọi người, anh bước về phía Tô Vãn Vãn, muốn mời cô khiêu vũ.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các quý cô, Tô Vãn Vãn đặt tay mình vào lòng bàn tay Lạc Thành Dã.

Lạc Thành Dã chớp mắt: “Thật ra tôi không biết khiêu vũ.”

Trong nhà anh, người có sở trường trong lĩnh vực này là anh họ Hạ Thành Giác.

Tô Vãn Vãn phì cười: “Thế mà anh còn dám mời tôi khiêu vũ.”

Do yêu cầu công việc thỉnh thoảng cần tham gia các buổi tiệc tối nên Tô Vãn Vãn từng bị Na Na Mỹ bắt đi học khiêu vũ.

Lạc Thành Dã cúi người, thì thầm bên tai cô: “Cô giáo Tô, dạy tôi đi.”

Giọng nói khàn khàn gợi cảm tựa như chiếc đuôi mèo quét qua vành tai và cả trái tim của Tô Vãn Vãn.

Đợi chú nai nhỏ chạy loạn trong lòng bình tĩnh lại, Tô Vãn Vãn nở một nụ cười xinh đẹp: “Đi nào, ba mũi tên kia xem như học phí nha.”

Truyện Chữ Hay