“Trằn trọc trở người, khó khăn chìm vào giấc ngủ.”
Lạc Thành Dã hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy bước lại gần.
Tô Vãn Vãn bối rối hỏi: “Anh định làm gì thế?”
Lạc Thành Dã dứt khoát nói: “Đỡ cô vào phòng vệ sinh.”
Tô Vãn Vãn túm chặt chăn, do dự trả lời: “Như thế… như thế… không ổn lắm đâu.”
Lạc Thành Dã thản nhiên nói: “Thế cô định chờ Vu Tư Đồng về hả?”
Tô Vãn Vãn bi thương nhìn cái chân bị bó bột, chính bản thân cô cũng tự cảm thấy không thể chờ nổi. Nhất thời, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, càng chờ càng gấp gáp muốn đi vệ sinh.
Lúc này, không chỉ gương mặt Tô Vãn Vãn đỏ bừng mà đến cả cổ và lỗ tai cũng ửng hồng.
Lạc Thành Dã nhìn xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng cố nhịn.”
Tô Vãn Vãn cắn môi, ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Lạc Thành Dã vén chăn lên, cẩn thận ôm lấy Tô Vãn Vãn.
Động tác của anh nhẹ nhàng tới mức khiến Tô Vãn Vãn sinh ra ảo tưởng là cô đang ở tiệc cưới. Ối giời, cô lại nghĩ cái gì thế này.
Trong khoảnh khắc được bế bổng lên, Tô Vãn Vãn ôm cổ Lạc Thành Dã. Cô có thể cảm nhận được sức lực của cánh tay anh, rất ổn định và rắn chắc.
“Cô nhẹ quá.”
Giọng nói trầm thấp bên tai làm pháo hoa sặc sỡ trong lòng Tô Vãn Vãn nở rộ.
Đương nhiên tình trạng của Tô Vãn Vãn chưa thảm đến nỗi cần Lạc Thành Dã đưa cô vào tận trong nhà vệ sinh, dù sao cũng chỉ bị rạn xương ở chân trái chứ đâu què cả hai chân. Thế nên đến trước cửa nhà vệ sinh, Tô Vãn Vãn giật nhẹ cổ áo Lạc Thành Dã: “Thả tôi xuống, tôi tự vào trong được.”
Dù nhảy lò cò thì cô cũng phải tự nhảy vào trong!
Lạc Thành Dã không đồng ý: “Đưa cô vào trong, đặt cô xuống đất rồi tôi ra ngoài ngay.”
Tô Vãn Vãn còn muốn đấu tranh thêm, nhưng bản thân đang bị người ta bế trên tay thì có thể làm nên trò trống gì? Tất nhiên chỉ đành đầu hàng, để mặc người ta “áp bức”.
Lúc mở cửa trở về phòng, Vu Tư Đồng đã thấy trên giường trống trơn. Cô nàng đi thẳng vào nhà vệ sinh cạnh ban công thì thấy Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, cò kèo mặc cả trong tư thế bế công chúa.
Vu Tư Đồng lúng túng vì tưởng mình vừa phát hiện ra gian tình giữa hai người, nhưng cô nàng chợt nhớ ra Tô Vãn Vãn vừa làm tiểu phẫu xong, Lạc Thành Dã dù cầm thú thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bộc phát ngay lúc này. Thế nên cô ấy ngập ngừng lên tiếng: “Hai người…”
“Cuối cùng mày cũng về rồi!” Tô Vãn Vãn như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng vẫy Vu Tư Đồng lại gần: “Nhanh lên coi, tao muốn đi vệ sinh.”
Lúc hai cô gái nói chuyện, Lạc Thành Dã đã cẩn thận đặt Tô Vãn Vãn xuống đất. Động tác của anh rất nhẹ, cẩn trọng như đang nâng niu châu báu giá trị chục triệu khiến Tô Vãn Vãn cảm giác bản thân được quý trọng vô cùng.
Sau khi chạm chân xuống đất, cô vịn vào tường. Lạc Thành Dã cũng hiểu chuyện lùi về phía sau để Vu Tư Đồng đỡ Tô Vãn Vãn vào phòng vệ sinh.
Phòng bệnh của Tô Vãn Vãn là phòng đơn, không phải vì cô thừa tiền mà các phòng bệnh khác đều đã chật nên cô được phân đến một phòng riêng. Giữa phòng bệnh và phòng vệ sinh có một ban công nhỏ. Đi vệ sinh xong, Tô Vãn Vãn như bị động vào dây thần kinh xấu hổ nên nhất định không chịu về phòng bệnh ngay mà vịn tường ra ban công hóng gió.
Tô Vãn Vãn vui mừng: “Mày mà không về, chắc tao bị người ta bế thẳng vào nhà vệ sinh rồi.”
Vu Tư Đồng thản nhiên: “Không phải bế vào động phòng thì mày sợ gì.”
“…” Tô Vãn Vãn nhéo cánh tay của cô nàng: “Sao tao lại vớ phải đứa bạn tồi như mày nhỉ.”
Vu Tư Đồng cười hì hì: “Mày thấy tao căn giờ chuẩn không? Vừa đủ để mày hưởng thụ quyền lợi được bế công chúa, lại vừa giữ được thể diện. Chị em tốt nhất Trung Quốc còn giề.”
Cái miệng của Vu Tư Đồng cực kì giảo hoạt, có thể nói chết thành sống, xứng với danh blogger làm đẹp nổi tiếng trên mạng.
“Nhắc tới đây tao mới nhớ.” Tô Vãn Vãn chuyển đề tài, quan tâm hỏi han: “Mày ra ngoài gọi điện gì mà lâu thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Không sao. Chẳng qua đợt trước tao đánh giá màu son mới nhất của Lạc Thần giống hệt mấy phi tần bị ban nhất trượng hồng [] nên phòng quan hệ công chúng của bên đó gọi điện xin tao thay đổi đánh giá. Đùa gì vậy, Vu Tư Đồng tao giống người sẽ khom lưng vì đấu gạo hả?”
[] Nhất trượng hồng: Dùng gậy dài đánh từ phần bàn tọa trở xuống của cung nữ cho đến khi da thịt đẫm máu.
Tô Vãn Vãn lắc đầu: “Không giống.”
Vu Tư Đồng làm việc rất có nguyên tắc, vì vậy cũng đắc tội với không ít người.
Vu Tư Đồng chống hông, vênh váo nói: “Ít nhất cũng phải đấu gạo chứ.”
“…” Tô Vãn Vãn bị cô nàng chọc cười.
“Thật thế à?” Bỗng nhiên có một giọng nam trầm cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cô gái.
Tô Vãn Vãn và Vu Tư Đồng sững người, cùng quay đầu lại thì thấy Lạc Thành Dã đang nghiêm túc nhìn hai người.
Vu Tư Đồng cười ha hả: “Tất nhiên không phải rồi. Anh trai nhỏ Thành Dã ra đây làm gì thế?”
Lạc Thành Dã trả lời: “Tôi lo một mình cô không đỡ được cô ấy, lỡ lăn đùng ra đấy lại phải vào phòng phẫu thuật chịu tội thêm lần nữa.”
Nghe vậy, Tô Vãn Vãn tức giận vặn lại: “Anh vừa khen tôi nhẹ xong mà.”
“Ồ?” Lạc Thành Dã nhíu mày làm bộ không thừa nhận.
Một tiếng ồ này có thể làm người ta tức chết, ồ cái gì mà ồ? Chẳng nhẽ cô nặng à? Tô Vãn Vãn hận không thể lập tức tăng thêm , cân để đè bẹp Lạc Thành Dã.
Tô Vãn Vãn khoác tay lên vai của Vu Tư Đồng: “Bãi giá hồi cung.”
“Tao thấy Lạc Thành Dã nói có lý đấy. Để tao đỡ mày lỡ ngã một phát thì hỏng.” Vu Tư Đồng nói xong liền cười hì hì với Lạc Thành Dã: “Anh trai nhỏ Thành Dã, làm phiền anh nhá.”
“Ừ.” Lạc Thành Dã cầm tay Tô Vãn Vãn, đáy mắt lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt như muốn nói cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi đấy thôi.
Tô Vãn Vãn: “…”
Hai người này cứ tự tiện quyết định mà không thèm hỏi ý kiến của người trong cuộc hả? Tất nhiên, bây giờ một chân của cô đang “tàn phế”, ý kiến ý cò cũng chẳng có tác dụng gì thật.
Tô Vãn Vãn còn đang tức giận nghĩ bạn với chẳng bè, chẳng nhờ cậy được gì sất thì Vu Tư Đồng đã dúi luôn tay cô vào tay Lạc Thành Dã rồi.
Lạc Thành Dã khoác một tay Tô Vãn Vãn lên vai, một tay ôm eo cô để trọng lượng cơ thể của Tô Vãn Vãn hoàn toàn đặt lên người anh.
Nhiệt độ cơ thể hai người làm gò má Tô Vãn Vãn đỏ ửng, nhưng tư thế này chẳng phải bế mà chỉ là đỡ thôi khiến cô hoang mang “ớ” một tiếng.
“Sao thế?” Lạc Thành Dã nhướn mắt, khẽ cười nhìn cô: “Muốn tôi bế cô à?”
Tô Vãn Vãn thấy trong mắt anh toàn là sự cười nhạo, cô cảm thấy không thể bị dắt mũi mãi thế được, bèn nói: “Thôi bỏ đi, chẳng còn tí sức nào. Tiểu Dã Tử, đỡ bổn cung cẩn thận đấy.”
Cứ thế, cô sai bảo Lạc Thành Dã như thái giám.
Lạc Thành Dã cười híp mắt nhắc nhở: “Cẩn thận chân của cô.”
Tô Vãn Vãn không rõ vì sao: “Hả?”
Không đợi Tô Vãn Vãn kịp hiểu ra chuyện gì, Lạc Thành Dã đã khom lưng, nhẹ nhàng bế cô lên, thấp giọng đáp trả: “Yên tâm, riêng đối với cô lúc nào tôi cũng có sức.”
Chỉ một câu đã chặn họng lời Tô Vãn Vãn định nói. Hiếm khi Tô Vãn Vãn tỏ ra thông minh, chỉ yên lặng ôm cổ Lạc Thành Dã.
Vu Tư Đồng: “…”
Vu Tư Đồng không chịu nổi bèn gửi tin nhắn cho Na Na Mỹ: Chị Na, chị Na Na!!! Chị ác quá đi mất. Chị nỡ lòng nào bỏ mặc em ở đây không đưa em về chung chứ (┬_┬)
Na Na Mỹ:?
Na Na Mỹ nhanh chóng gửi một sticker đã hiểu: Hiểu rồi, chị xin lỗi nhá.
Vì chân của Tô Vãn Vãn đang bị thương nên cần một người trông lúc ban đêm. Đây vốn dĩ là nhiệm vụ của Vu Tư Đồng, nhưng Lạc Thành Dã đã chủ động nhận lấy công việc này.
Lúc Lạc Thành Dã đưa ra lời đề nghị này, Tô Vãn Vãn nào dám ho he gì. Cô rất sợ Lạc Thành Dã lại nói mấy câu có sức sát thương khủng khiếp kiểu như “Riêng đối với cô lúc nào tôi cũng có sức”. Thế nên cô cứ ngồi im giả làm tượng đá thì hơn.
Lạc Thành Dã ở lại chắc chắn tốt hơn Vu Tư Đồng, cô ấy cũng hiểu rõ điều này. Huống hồ Vu Tư Đồng còn nghĩ cho tương lai hạnh phúc của Tô Vãn Vãn, thế là cô nàng ra vẻ ngang nhiên lẫm liệt vỗ vai Lạc Thành Dã: “Ok, làm phiền anh rồi, tôi về trước đây.”
Vu Tư Đồng rời khỏi bệnh viện mới sực nhớ ra, lúc đi là hai người, lúc về chỉ còn một người. Thế cái vị nói muốn đưa cô đi vì đêm hôm con gái ra đường một mình không an toàn đâu rồi?
Trong phòng bệnh chỉ còn Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã. May là Lạc Thành Dã không được nước lấn tới tiếp tục trêu đùa Tô Vãn Vãn, anh thành thật ngồi bên cạnh xem điện thoại.
Tô Vãn Vãn liếc một cái đã phát hiện ra anh đang xem tạp chí thời trang. Cô thầm nghĩ, cái tên này chăm học phết.
Vì vừa chui ra từ trong lòng người ta, Tô Vãn Vãn vẫn chưa hết thấp thỏm. Cô lấy điện thoại ra bắt đầu nghịch, tiện thể che giấu điều gì đó luôn.
Kết quả không xem điện thoại còn đỡ, vừa mở Weibo ra, bài đăng đầu tiên trên bảng tin của cô chính là tấm ảnh Lạc Thành Dã trong phòng gym đang luyện tập. Nội dung đơn giản là đã chạy bao nhiêu km, làm bao nhiêu bài tập tăng nặng.
Ôm ôm tui: Úi úi úi, mị nghĩ mị có thể đánh đu trên cánh tay của anh trai nhỏ Thành Dã cũng được luôn á.
Hôm nay kinh doanh chưa: Mị muốn chơi đùa trên lông mi của ảnh.
Mỗi ngày đều đứng bên ranh giới trèo tường: Nhìn anh trai nhỏ Thành Dã là biết mạnh mẽ ròi, lực cánh tay siêu khủng.
Có mặt khắp nơi: Mị thấy anh trai nhỏ Thành Dã là kiểu người không nói một lời đã ôm bồ lên, siết eo bồ, ấn bồ vào tường để bồ ôm chặt ảnh, sau đó hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, bên tai bồ là tiếng thở gấp.
Mẹ ư: Đệch! Đưa bút cho lầu trên, mau viết tiếp đê.
Đợi mặt trời mọc phía Nam: Mị đồng ý 【mỉm cười】
Hôm nay kinh doanh chưa: Mị cũng đồng ý 【mỉm cười】
Tô Vãn Vãn: “…”
Weibo bị cái quỷ gì vậy, càng đọc càng ngượng chín người. Ánh mắt Tô Vãn Vãn bình tĩnh nhìn bình luận của bạn nào đó tên bốn chữ trên kia, chỉ gõ vài chữ đơn giản đã gợi ra cả một khung cảnh.
Cái chính là cô đã được trải nghiệm, Lạc Thành Dã thật sự có thể nhẹ nhàng bế cô lên, thế nên bình luận này có ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Aaaaaaaa, không được, không thể tiếp tục nghĩ linh tinh nữa!
Thấy trên giường bệnh có động tĩnh, Lạc Thành Dã ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Vãn: “Sao mặt cô đỏ thế?”
“Không sao, không sao, nóng quá ấy mà.” Tô Vãn Vãn cuống quýt xua tay rồi lướt qua bài Weibo kia. Nhưng cô không biết động tác vừa rồi vô tình lại chạm vào nút like.
Điện thoại của Lạc Thành Dã nhanh chóng nhận được thông báo: [Người bạn theo dõi đặc biệt Tô Vãn Vãn Night đã thích bài Weibo này.]
Lạc Thành Dã: “…”
Anh cong môi, khẽ mỉm cười sau đó mặt không đổi sắc đăng thêm một bài mới.
Lạc Thành Dã: Không được [mỉm cười]
Fan nhanh chóng bình luận dưới bài viết mới nhất: Đàn ông không thể nói không được!
Tô Vãn Vãn tải lại bảng tin thì nhìn thấy bài đăng mới nhất của Lạc Thành Dã. Sao cô cứ cảm thấy icon mỉm cười của Lạc Thành Dã có ý tứ sâu xa làm sao ấy?
Bỏ đi, ngủ trước đã.
Tô Vãn Vãn đặt điện thoại xuống rồi nằm xuống giường bệnh.
Lạc Thành Dã: “Ngủ rồi à?”
“Ừ.”
Lạc Thành Dã đứng dậy tắt đèn, sau đó mặc nguyên quần áo nằm xuống ghế sô pha bên cạnh.
Nghe thấy tiếng động, Tô Vãn Vãn ngẩn người: “Anh không cần ngủ sớm giống tôi đâu.”
Lạc Thành Dã nằm nghiêng, dáng người thẳng như núi. Tô Vãn Vãn im lặng quan sát một lát, phong cảnh đồi núi này mà điểm thêm chút trăng sao thì thật là hoàn hảo.
“Cùng nhau ngủ thôi. Ngủ ngon, mai gặp.”
Giọng nói êm ái nhẹ nhàng lọt vài tai Tô Vãn Vãn. Cô thầm nghĩ ngoài cửa sổ không có trăng sao cũng chẳng quan trọng, tất cả đều tụ lại trong giọng nói của anh rồi.
Tính ra đây không phải lần đầu tiên hai người ở chung một phòng. Trước kia họ từng cùng ngủ trong lều vải, khoảng cách lúc đó còn gần gũi hơn. Chẳng qua lúc ấy Tô Vãn Vãn đã ngủ thiếp đi nên chẳng biết gì, còn bây giờ trong đầu cô luôn có một giọng nói nhắc nhở rằng Lạc Thành Dã đang ở bên cạnh.
Tô Vãn Vãn trằn trọc trở người, khó khăn chìm vào giấc ngủ.