“Có người thiếu đòn thật sự.”
Lạc Thành Dã vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Tô Vãn Vãn ra sau tai. Khi đầu ngón tay anh chạm vào vành tai mềm mềm của cô, không có gì bất ngờ xảy ra, nơi đó đỏ ửng lên, chẳng mấy chốc đã lan ra hai má Tô Vãn Vãn, khuôn mặt cô đỏ hồng như sắc hoa anh đào.
Trong mắt Lạc Thành Dã đượm ý cười tinh quái, anh cười nhạo cô: “Tô đại nhiếp ảnh gia à, cô không biết bây giờ mới hỏi là muộn rồi sao? Lên xe rồi mới mua vé bổ sung hửm?”
“…..” Hình như Lạc Thành Dã nói đúng, Tô Vãn Vãn đuối lý hừ một tiếng.
Lạc Thành Dã cười nói: “Rồi, để tôi lên xe tặc của cô, được chưa?”
“Xe tặc cái gì mà xe tặc.” Tô Vãn Vãn không phục: “Xe tôi là xe sang trọng xa xỉ độc nhất vô nhị nhé!”
Lạc Thành Dã hào sảng đáp: “Đúng đúng.”
“Kỹ năng lái xe của chủ xe cũng xịn luôn.”
Lạc Thành Dã vô cùng “thành khẩn”: “Phải phải phải.”
“Á!”
Một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Tô Vãn Vãn ngẩng đầu, chợt thấy Lâm San cuống quýt lôi bạn trai rời khỏi đây.
“Đi đi, chúng ta mau đi thôi.” Lâm San vừa kéo bạn trai vừa nói với Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn: “Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi.”
Lạc Thành Dã nhướng mày, ung dung đẩy Tô Vãn Vãn: “Tiếp tục đi kìa?”
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú kia xán lạn đến nỗi khiến người ta ngứa cả răng.
“…..” Tô Vãn Vãn đứng dậy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tốc độ không hề bình tĩnh thong dong chút nào, còn hơi lảo đảo vì tê chân do đứng lên quá nhanh.
Cái giọng thiếu đòn của người nào đó vang lên, nhắc nhở cô: “Tô đại nhiếp ảnh gia, cẩn thận chút đi.”
Tô Vãn Vãn trừng mắt lườm anh một cái rồi đuổi theo Lâm San.
Mấy giây sau, Lạc Thành Dã thấy Tô Vãn Vãn quay lại. Anh phủi phủi cọng cỏ dính trên người, dưới ánh mặt trời, cơ bắp màu lúa mạch nom vô cùng quyến rũ: “Sao thế?”
Tô Vãn Vãn ném chiếc áo khoác trong tay về phía Lạc Thành Dã, “Anh khoác vào đi, đừng để cháy nắng.”
Một luồng gió thơm ngát phả vào mặt Lạc Thành Dã, nhiệt độ cơ thể Tô Vãn Vãn vẫn lưu lại trên chiếc áo khoác, thậm chí còn khiến lớp vải lạnh cứng như mềm mại đi nhiều.
Áo khoác của Tô Vãn Vãn là kiểu ngoại cỡ, chống gió, chống thấm nước và rất ấm. Cô đã mua tạm ở siêu thị địa phương để đối phó với thời tiết thay đổi thất thường ở New Zealand cho nên kích cỡ áo khá lớn, Lạc Thành Dã cũng có thể mặc. Tất nhiên, ngoài màu hồng phấn ra, chiếc áo khoác này không có khuyết điểm nào khác.
Lạc Thành Dã kinh ngạc nhìn chiếc áo màu hồng phấn trên tay.
Tô Vãn Vãn giục: “Mặc vào đi, ánh nắng lúc này độc lắm.”
Lạc Thành Dã mím môi, sau một hồi rối rắm, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt vào, kết hợp với khuôn mặt đó của anh trông cứ như sư tử tỏ vẻ dễ thương vậy, mang lại cảm giác vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Lạc Thành Dã trông theo bóng lưng của cô, một lúc lâu sau mới cúi đầu, bình tĩnh nhìn áo khoác trên người. Mùi hương quanh quẩn quanh chóp mũi vừa nãy đã quay lại, hơn nữa lần này nó còn tràn ngập khắp người anh.
Tối đến, tại nhà Lạc Thành Dã, cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng được sử dụng mạng internet nhanh và ổn định, cô có thể yên tâm tải ảnh lên. Mở Weibo ra, có khoảng mấy trăm bình luận, tất cả đều là mấy lời ao ước và nhớ nhung của fan.
Tô Vãn Vãn Night: Ngày đầu tiên ở New Zealand, ánh mặt trời ở đây vô cùng rực rỡ, nếu muốn đến chơi, nhớ chuẩn bị kem chống nắng đầy đủ nha! Nếu không kiểu gì cũng bị cháy nắng cho xem! 【Ảnh sân bay】【Ảnh bầu trời】【Ảnh đường phố】
Tô Vãn Vãn Night: Trên đường đến Rotorua, ở đây trâu và cừu còn nhiều hơn cả con người, mà chúng ngang ngược lắm, không sợ người chút nào! 【Ảnh trâu cừu trên đồng cỏ】 【Cừu bá đạo chặn đường】【Trâu bá đạo chắn đường】
Hôm nay lại là một ngày đi la liếm: Ảnh Vãn Vãn chụp đẹp ghê, bầu trời bên đó trong xanh thật đấy!
Hôm nay anh tui đăng weibo chưa: Ảnh đẹp, nhưng em càng muốn ngắm Vãn Vãn xinh đẹp hơn. Lướt weibo toàn thấy ảnh phong cảnh không hà, thân là một nhiếp ảnh gia, chị đi du lịch không tự sướng hở? Như vậy không được đâu.
Sắp hết nghỉ đông rùi: Trước kia tui từng đến đây rồi nè, bị cừu đuổi sấp mặt, đáng sợ lắm huhuhu. Nhiếp ảnh gia đi du lịch mà không tự sướng là không được đâu +.
Sao bồ phiền phức vậy: Haha ở trong nước bị mắng nên phải chạy ra nước ngoài tìm niềm vui à?
Tô Vãn Vãn lạnh lùng block thẳng, mắt không thấy tâm không phiền.
Tô Vãn Vãn Night: Đến thăm ngôi làng Hobbit đáng yêu, đăng mấy tấm ảnh tự sướng các bạn tâm tâm niệm niệm mãi nè~ 【Ảnh ngôi làng Hobbit trong Chúa tể những chiếc nhẫn】, nếu tui không phải nhiếp ảnh gia đủ tiêu chuẩn thì còn ai vào đây nữa! phất tay phất tay .
Hôm nay lại gầy: Trời ơi ảnh chụp thần tiên gì đây! Cơ mà Vãn Vãn đẹp quá huhuhu, mỹ nữ chân dài da trắng.
Sắp hết nghỉ đông rùi: Mặc dù là con gái nhưng tui cũng thích gái xinh á!
Hôm nay anh tui đăng weibo chưa: Éc, còn bắn tim nữa, cái dáng chụp này, Vãn Vãn à, chị có xứng với nghề nghiệp của chị không vậy hả hả hả! Chủ biên mà nhìn thấy không đánh mới là lạ á.
Sắp hết nghỉ đông rùi: Lầu trên nên biết đủ đi, lần trước bả còn giơ tay chữ V kìa, bị bọn tui cười một trận lần này mới đổi thành bắn tim đấy.
Mấy người này có người phàn nàn, có người khen cũng có người mắng cô.
Đập bể nước tương: Chân dài vậy, photoshop à? 【mỉm cười】
Tô Vãn Vãn: “…..”
Tại sao mấy kẻ anti này còn đáng ghét hơn cả những mẩu quảng cáo đột ngột nhảy ra vậy?
Tô Vãn Vãn cười khinh bỉ, sau đó mở máy tính lên rồi lựa ảnh chụp bầu trời sao. Trong một loạt bức ảnh chụp cảnh đêm, vẻ đẹp Lạc Thành Dã vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác. Tấm ảnh cưỡi ngựa dưới ánh nắng đẹp không gì sánh nổi; Khuôn mặt ngủ say điềm tĩnh nửa ẩn dưới cánh tay và mái tóc rủ xuống; Đường cơ lưng và vòng eo tinh tế kết hợp cùng một chỗ tạo thành rãnh sâu gợi cảm; Chiếc quần jean cạp trễ che giấu cảnh xuân bên dưới, lại càng khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ vẩn vơ.
Tô Vãn Vãn ngẫm nghĩ một lúc rồi đăng cả ảnh chụp Lạc Thành Dã và bầu trời sao lên weibo.
Đột nhiên, phòng bên cạnh có tiếng vật nặng rơi xuống, sau đó lại thêm vài tiếng nổ nữa. Bàn tay cầm chuột của Tô Vãn Vãn thoáng khựng lại, cô thuận tay tắt máy tính, lúc này cô không còn nhìn thấy lượt chia sẻ và bình luận đang điên cuồng tăng lên trên weibo nữa.
Tô Vãn Vãn đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ rồi gõ cửa phòng bên cạnh: “Lạc Thành Dã, có chuyện gì vậy, anh không sao chứ?”
Cô đợi một lúc lâu, cửa mở ra, một bóng người cao lớn đập vào mắt.
Lạc Thành Dã tóc tai lộn xộn, anh đứng ngược sáng, khuôn mặt ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề, tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng Tô Vãn Vãn vẫn có thể cảm nhận được trạng thái của anh không được tốt lắm.
Giọng anh khàn khàn, nghe có vẻ mệt mỏi: “Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
Ác mộng? Một chút bối rối chợt lóe lên trong lòng Tô Vãn Vãn. Lạc Thành Dã không sợ trời không sợ đất lại bị ác mộng dọa sợ ư? Nhìn sắc mặt anh, nó không giống một cơn ác mộng bình thường.
“Vậy anh nghỉ ngơi tiếp đi nha.” Thấy anh không có việc gì, Tô Vãn Vãn chuẩn bị quay về phòng.
Một thoáng u ám lướt qua ánh mắt Lạc Thành Dã, sau một hồi do dự, anh vẫn gọi Tô Vãn Vãn lại: “Đợi đã.”
“Hửm?” Tô Vãn Vãn nghiêng đầu nhìn anh.
Lạc Thành Dã chần chừ hỏi: “Cô có buồn ngủ không?”
Nói thật, Tô Vãn Vãn có hơi mệt, nhưng xem ra tâm trạng Lạc Thành Dã không được tốt lắm, cho nên cô đã đáp trái với lương tâm: “Tôi không.”
Vừa nói xong, Tô Vãn Vãn đã muốn ngáp, cô cố gắng kìm lại, khẽ nấc một cái, nghe có vẻ vô cùng vang dội trong ban đêm yên tĩnh.
Một cái không đủ, nấc thêm cái nữa mới chịu.
“…..” Ban đầu Lạc Thành Dã trầm mặc một lúc, sau đó bật cười.
Tô Vãn Vãn che miệng, nghe anh cười, cô không khỏi cười theo. Cuối cùng cô bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, bây giờ thì tôi không buồn ngủ, có cần tôi tâm sự chuyện đời và chuyện lý tưởng với anh không?”
“Được.” Ánh mắt đen nhánh của anh đã khôi phục lại thần thái, cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng nhìn thấy ánh sáng trong đó.
Tô Vãn Vãn khoác thêm áo ấm rồi đi theo Lạc Thành Dã ra khỏi biệt thự. Nửa đêm mà đi ra ngoài cùng với một người đàn ông quả là một chuyện vô cùng mạo hiểm, ngay cả cô cũng không biết Lạc Thành Dã muốn đi đâu, nhưng không biết tại sao, cô vô cùng tin tưởng anh.
Bọn họ đạp lên ánh trăng và ánh sao, chậm rãi cất bước, yên lặng đi trong đêm tối chỉ văng vẳng tiếng kêu của côn trùng.
“Nếu có chuyện không vui, anh có thể tâm sự với tôi.” Tô Vãn Vãn phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Đương nhiên nếu như anh muốn nói.”
Lạc Thành Dã khẽ ừ. Thấy anh không muốn nhiều lời, Tô Vãn Vãn cũng không hỏi tiếp. Không biết đã đi được bao lâu, Lạc Thành Dã bỗng dưng dừng lại: “Tới rồi.”
“Hả?? Đây là…” Nhìn phong cảnh trước mắt, thân cây cô độc đứng dưới bầu trời sao, vô cùng quen thuộc.
Ban đầu cô ngẩn người, sau đó lập tức lấy điện thoại ra đối chiếu với tấm ảnh màn hình khóa điện thoại. Hai cái cây giống nhau y như đúc, đương nhiên vị trí của những ngôi sao có sự thay đổi, hơn nữa cây cũng cao hơn chút.
“Chính là nơi này!” Tô Vãn Vãn vô cùng mừng rỡ: “Sao anh biết chỗ này?”
Lạc Thành Dã: “Bức ảnh kia là tôi chụp, người trong ảnh cũng là tôi.”
Tô Vãn Vãn: “Hả?!”
Lạc Thành Dã cười khẽ, trêu cô: “Cô đặt ảnh tôi chụp làm màn hình khóa điện thoại à?”
Sau khi biết sự thật, trong lòng Tô Vãn Vãn nổi sóng cuồn cuộn, khiến biểu cảm cũng thay đổi theo.
Ngắm nhìn nét mặt thay đổi liên tục của cô, Lạc Thành Dã nghiêng người, sau đó lừa cô mà không biết ngượng: “Không mặc quần áo đâu.”
“!!!” Tô Vãn Vãn chợt thấy điện thoại trong tay chẳng khác gì một củ khoai lang nóng phỏng tay, trong tay cô là Lạc Thành Dã không mặc quần áo??
Lạc Thành Dã cười ha hả, “Lừa cô đó, có mặc.”
Tô Vãn Vãn: “……”
Lạc Thành Dã vươn vai, hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên nói: “Tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều rồi.”
Tô Vãn Vãn buồn bực: “Rõ ràng tôi chưa an ủi gì mà.”
Lạc Thành Dã: “Nhìn cô là thấy vui rồi, không cần an ủi.”
Nghe xong, Tô Vãn Vãn vô cùng muốn đánh người.
Trên đường về, Tô Vãn Vãn thầm nghĩ, tấm ảnh mà cô luôn ao ước lại do Lạc Thành Dã chụp, đến nhân vật trong ảnh cũng là anh, đây có tính là giấc mộng thiếu nữ vỡ tan tành không?
Lạc Thành Dã túm Tô • xuýt thì giẫm trúng bãi phân bò • Vãn Vãn lại: “Nghĩ gì mà thất thần vậy, chú ý nhìn đường đi chứ.”
Nghĩ anh á, tên vô lại phá vỡ giấc mộng thiếu nữ của tôi, Tô Vãn Vãn oán thầm, nhưng ngoài miệng chỉ khẽ “Ò” một tiếng.
Về tới nhà, Lạc Thành Dã vô cùng ga lăng đưa cô đến tận cửa phòng —— mà thật ra đi vài bước nữa là tới phòng anh, cho nên người này có ga lăng hay không không quan trọng.
Tô Vãn Vãn đang mở cửa phòng, đột nhiên, Lạc Thành Dã đưa tay lướt qua vai Tô Vãn Vãn rồi nhẹ nhàng ấn lên cửa. Nếu như vòm ngực rộng lớn của anh chạm vào tấm lưng mảnh mai của Tô Vãn Vãn thì hình ảnh này trông chẳng khác gì một cái ôm từ phía sau, trái tim Tô Vãn Vãn thoáng run lên.
Rõ ràng cơ thể hai người không tiếp xúc trực tiếp, nhưng hơi thở trên người Lạc Thành Dã không ngừng xâm nhập vào cơ thể cô từ phía sau.
Giọng nói từ tính vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ, thổi bay vài sợi tóc mềm mại.
“Hôm nay, cám ơn cô.”
Mặt Tô Vãn Vãn đỏ bừng, “Không có gì!”
Cô nhanh chóng mở cửa chạy trối chết.