Yêu cầu của Hiyori-chan là tuyệt đối

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

===

Khởi đầu của mọi chuyện là-

「Mình, mình thích cậu! 」

Mọi chuyện bắt đầu với lời tỏ tình với cô.

「Cậu- Cậu hẹn hò với mình nhé! 」

-Đôi mắt cô như những ngọc quý dưới nước, làn da hơi rám nắng do ánh mặt trời tại Setouchi.

Mái tóc dài ngang vai lấp lánh dưới ánh nắng, đôi môi thanh mảnh đang mím chặt. Dải ruy băng của bộ đồ thủy thủ tung bay trong gió, hay tay đặt trước ngực, cổ trắng muốt.

「...Xin lỗi, mình không có ý làm cậu bất ngờ. 」

Có lẽ vì lo lắng về phản ứng của cậu, cô vội vàng nói.

「Nhưng mà nhé, mình nghiêm túc đó... Mình thích Kurohashi-san, mình thích cậu... Chắc chắn là vậy, dù cậu có ngạc nhiên... nhưng-」

「À, không, mình không có ngạc nhiên. 」

「Hể? 」

「Nếu nói đúng hơn, thì mình biết trước rồi. 」

「Heh? 」

Tự mình nói ra thì có vẻ xấu hổ, nhưng thành thật mà nói, lời tỏ tình này có thể đoán trước được. Có rất rất nhiều dấu hiệu mà bất kì ai cũng có thể thấy được.

Phía sau cô ấy, tôi thấy thành phố Onomichi nơi tôi đang sống. Biển Seto lấp lánh dưới nắng, những ngôi nhà cổ kính được xây trên sườn núi. Nhìn chiếc phà băng qua hòn đảo Mukajima rậm rạp cây cối, tôi nhớ lại kí ức trước kia.

-Hamune Hiyori.

Cô gái này học cùng trường cao trung và cùng lớp với tôi. Kể từ khi học cùng lớp vào mùa xuân, tôi đã luôn thấy cô ấy thật dễ thương.

Tuy không phải là quá nổi bật, nhưng khuôn mặt hồn nhiên, hiền lành, cô luôn gây được ấn tượng tốt với người khác. Mà, nếu nhìn kĩ, thì trông cô ấy cũng khá xinh. Ở đây có rất nhiều người thích cô ấy, dù họ không quá nổi tiếng.

Hamune-san là kiểu người tôi thích.

Bước ngoặt của đời tôi, là vụ đổi chỗ diễn ra vào học kì hai. Sau khi bắt thăm, tôi và cô ấy được xếp cạnh nhau.

「-Ừm, đây là lần đầu tiên mình và cậu ngồi cạnh nhau... 」

「-Mình có lo một chút... 」

「-Dù chỉ là một tên ngốc, nhưng mình hy vọng chúng ta có thể là bạn bè... 」

Tôi mở đầu bằng những lời chào thông minh đến bất ngờ - khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn ngay lập tức.

Tôi nói với cô ấy mỗi ngày, dù không thực sự nói chuyện với nhau. Tuy vậy, chúng tôi ở bên nhau cho đến giờ nghỉ trưa, và vào những ngày nghỉ, tôi nhắn tin cho cô ấy.

Hơn cả vậy, cô ấy đã nhắn

「-Này, cậu có muốn đến Hiroshima không...!? 」

「-Mình thích đi mua đồ ở đó... 」

「-Vậy cậu có muốn đi với mình không...? 」

Ngay khi có hẹn, tôi đã nghĩ: Có lẽ Hamune thích mình...!? Phải chăng cô ấy đang tiếp cận tôi, mong rằng có thể phát triển mối quan hệ...!?

Cũng có thể đó chỉ là sự ngộ nhận quá mức. Tuy nhiên, với một thằng lần đầu trong đời được đối xử như này, tôi cảm thấy bồn chồn và khó chịu. Sau khi kết thúc cuộc hẹn hò ở Hiroshima (Ấy là nếu nó có thể được gọi là hẹn hò...?), vào một ngày nghỉ trưa, tôi tiếp tục sống trong những chuỗi ngày lâng lâng. Cuối cùng, cô ấy đã đưa ra yêu cầu này.

「...Nè, mình có một chuyện quan trọng mình cần nói với cậu. Sau giờ học... Cậu có rảnh không? 」

「...Mình đến rồi. 」

Chắc đây là một lời tỏ tình nhỉ...?

Hơn nữa, những gì cô mang đến cho tôi là một địa điểm gần trường, nó được gọi là『Cổ Nham』. Tôi không thể nghĩ ra một『Chuyện quan trọng』 nào ngoài điều tôi muốn nghe trước khung cảnh tuyệt diệu của thiên nhiên như này.

Cô ấy do dự trong vài phút. Sau một lúc quan sát, cuối cùng cảm xúc của tôi và cô ấy đã được bày tỏ.

Nói chung thì – Yep, tôi vui lắm chứ. Nói đúng hơn, vì vui quá nên có chút bối rối. Đây là lần đầu được tỏ tình, mà nói thật chứ, còn phấn khích hơn vì đó là một cô gái rất dễ thương.

「...Ồ, mấy đứa nhóc đó, chúng làm gì vậy? 」

「...Chắc hai đứa nhóc học ở trường gần đây nhỉ...? 」

「...Có lẽ nào... Tỏ tình? 」

「Cậu nhóc! Chúc may mắn! 」

Khá là xấu hổ khi khác du lịch thỉnh thoảng đi ngang qua chúng tôi và bình phẩm như vầy.

『Cổ Nham』 là một trong những điểm du lịch tốt nhất ở Onomichi. Hamune nè, nếu định tỏ tình, thì cậu nên chọn nơi nào kín đáo hơn một chút không.

Và người cổ vũ hồi nãy! Tôi không phải người tỏ tình, mà là người được tỏ tình! Hamune thì mặt đỏ bừng, nếu nhìn kĩ thì mấy người phải hiểu chứ.

「...Hah... 」

Tôi thở dài vì tôi muốn suy nghĩ kĩ. Trước khi trả lời, có một điều tôi muốn xác nhận. Trước khi trả lời, có một điều tôi muốn xác nhận.

「...Tại sao lại là mình? 」

Đúng – Đó chính là điều tôi không hiểu.

Chúng ta là bạn bè, nhưng Hamune thấy mình có gì tốt à?

Tuy rằng xấu hổ khi hỏi câu này, nhưng tôi thực sự tò mò.

Tôi thấy Hamune là một cô gái nhẹ nhàng và kiêu kỳ. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cãi nhau với ai đó hoặc nói bậy, nhưng đúng là tôi không thể đưa ra quyết định trong nhiều tình huống khác nhau, đặc biệt là lúc này.

Giờ đây, tôi cũng chỉ đang nhìn quanh đây.

「Hm... Nước trái cây, sữa chua... Đào, mận... Cậu muốn uống gì? 」

「Kurohashi-kun, cậu muốn ăn gì vào bữa trưa...? Ở quanh đây có mấy cửa hàng ngon lắm... 」

「Mà cậu muốn chọn lớp nào? Âm nhạc hay nữ công gia chánh với cậu đều ổn cả. 」

Thực ra thì tôi cũng chả cần lo lắng về việc đó.

「-Mình sẽ uống cà phê. 」

「Vậy ăn hamburger ở đó nhé. 」

「-Nhân tiện, mình sẽ giúp cậu về phần lập trình. Nhưng mà nhé, nếu cậu cứ ngồi không thì chẳng kịp hạn chót được đâu. 」

Nhiều lúc, tôi và Hamune nói chả ăn nhập gì với nhau, và tôi nghĩ cậu ấy khá là khó chịu về việc đó.

Nhưng tại sao cậu ấy lại thích mình...

「...Hmm.」

Hamune chậm rãi nói.

「...Chắc do cậu có gì đó mà mình không có... 」

「Thứ gì cậu không có? 」

「Ừm. Cậu thấy á, mình đang phải để tâm về nhiều thứ khác nhau mà? 」

Aha, Hamune cười như thể đang gặp rắc rồi.

Biểu cảm đó – Như lưỡi kiếm đâm xuyên qua ngực tôi.「Tính mình thiếu quyết đoán, nên mình đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội chỉ vì nó... nhưng Kurohashi-kun hoàn toàn khác mình. Cậu có chính kiến riêng và có thể đưa ra quyết định một cách nhanh chóng và dễ dàng... 」

Nói xong, Hamune nhìn tôi.

「Điều đó – Mình đã khao khát nó. 」

Tim tôi đập mạnh lên rất nhiều. Tôi có chính kiến riêng-

Tôi rất vui vì cậu ấy nói vậy. Những người khác đôi khi nói tôi vô cảm và lạnh lùng. Bản thân tôi đôi khi thấy bản thân cũng y như vậy.

Tuy nhiên, cậu ấy khen và nói rằng cậu ấy muốn nó.

「Vì vậy... 」

Khẽ nghiêng đầu, Hamune nói.

「Cậu hẹn hò với mình nhé...? 」

Tôi hiểu rồi, cậu ấy đã phải suy nghĩ rất nhiều. Đúng thật nhỉ, là một người thiếu quyết đoán. Nói vậy chứ, cũng có những lúc mà tôi cũng lo và bối rối lắm.

Nhưng ít nhất – Có vẻ cậu ấy rất giỏi trong việc đưa ra những yêu cầu.

「...Mình cần thêm thời gian. Mình có thể nghĩ một chút trước khi trả lời không? 」

「Thời gian? ...Ừm, được chứ! 」

Hamune gật đầu.

「Cũng đâu ai có thể quyết định ngay đâu... Nè, cậu cần bao lâu? Một tuần? Mình có thể đợi, thậm chí là một tháng, một năm. 」

Hướng người về phía trước, Hamune hỏi.

「...Không, một đêm thôi. 」

「Nhanh thật đấy... 」

*

- Đã có những lúc, cụm

từ『Thế giới』 đã bị lạm dụng

Nó đã thực sự bị lạm dụng, chỉ dùng để chỉ vào một khoảng nhỏ quanh bạn. Hay chỉ về mọi thứ mà bạn không thể chạm đến.

Đôi khi, nó cũng được dùng để chỉ sự nhầm lẫn giữa hai người.

Từ đó đến nay đã lâu lắm rồi. Tất lẽ dĩ ngẫu, thế giới luôn có tất cả.

「-Do tình hình dịch bệnh nên thành phố ra lệnh hạn chế đi lại. 」

Trên đường đi về nhà, tôi xem thông tin mới nhất trên điện thoại thông minh. Khi bước lên cầu thang và nhìn xung quanh, tôi ngẫm về những thông tin trên màn hình.

「Dịch bệnh ngày càng nghiêm trong, đã xuất hiện một chủng virus mới... TSE đã dừng hoạt động... Như này... 」

Thói quen hằng ngay khi đi về nhà của tôi là đọc các tin tức hằng ngày. Hay là xem bình luận về các vấn đề, xem tin tức thế giới được phát sóng.

Đến tận bây giờ tôi vẫn rất bồn chồn vì lời tỏ tình của Hamune. Tim tôi vẫn đập nhanh kì lạ, chân tay bủn rủn, nhưng khi nhìn vào màn hình điện thoại, tôi thấy bình tĩnh hơn một chút.

「Kết quả của Hội nghị Thượng đỉnh hửm. 」

Tôi vuốt màn hình, chuyển từ『Tin tức trong nước』 sang『Tin tức thế giới』.

「Hm – Hội nghị kết thúc với khá nhiều tuyên bố chung. 」

Chà, tuyên bố như vậy là một điều bình thường trên toàn thế giới.

Bản thân tôi cũng không thể hiểu được ý nghĩa của việc lãnh tụ hai nước nắm tay nhau.

Tuy vậy, tôi có một cảm giác kì lạ khi biết tin này.

「...Đúng ra mà nói, hầu như là không thể để hai nước đồng thuận với nhau. 」

Không khó để có thể nhận thấy việc hai nước hòa hợp với nhau vì lợi ích chung là bất khả như nào, khi mà tôi đây còn đang bồn chồn bứt rứt chỉ vì một lời tỏ tình. Thở dài, tôi nhìn lên một con dốc hẹp, ở hai bên là những ngôi nhà cổ kính như đang uốn lượn vô tận.

Thị trấn Onomichi được chia làm 3 khu. Khu thương mại ở quanh ga Onomichi. Một khu gồm những tòa nhà cổ kính và đền thờ kéo dài tới sườn nói. Khu còn lại là xưởng đóng tàu Mukojima và một khu dân cư ở bên kia biển nội địa Seto.

Nhà tôi ở xóm hai, trong một khu dân cư trên sườn núi – Để về nhà, tôi phải đi bộ lên một con dốc giữa những tòa nhà xưa cũ.

Truyện Chữ Hay