Khả Ly chỉ khẩn trương hai ngày, thì trong tiếng ca thán của Lưu Tiểu Tình mà biết được Phong Chi Thu cũng sẽ không thường đến công ty Nghệ Tinh, dưới chướng của tập đoàn Tân Hải còn có mấy sản nghiệp lớn, mà Phong Chi Thu trở về làm tổng giám đốc cũng là trấn giữ ở trụ sở chính.
Vì vậy cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng cô chưa từng quên Phong Chi Thu, cho đến bây giờ, gặp lại anh tim vẫn đập dị thường như cũ, tình cảm dây dưa, nhưng cô thủy chung vẫn cảm thấy hai người là khác biệt một trời một vực.
Có thể nói anh là thiên chi kiêu tử, năm đó sau khi Phong Hải qua đời, anh liền tiếp quản tập đoàn Hải Liên, tuy rằng cũng không thường xuyên ở trong nước, lại từng cái từng cái rót tiền bạc của anh ở nước ngoài vào thị trường trong nước, Tề Đông là loại người tài giỏi toàn năng và trợ lý tốt nhất trấn giữ trong nước, đương nhiên là như hổ thêm cánh.
Bởi vậy năm sau khi tập đoàn Tân Hải khuếch trương mấy sản nghiệp lớn đều đứng vững vàng thậm chí là phát triển nhanh chóng, cô không phủ nhận cũng từng chú ý đến anh và sự phát triển của Tân Hải, chẳng qua năm gần đây lại cảm nhận rõ ràng hơn sự chênh lệch của hai người mới bắt buộc chính mình không chú ý đến anh nữa.
Chuyện Nghệ Tinh bị anh thu mua là chuyện thường niên, cho nên lúc trước anh cũng không biết, bằng không cô không biết mình có đến làm việc ở đây hay không, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn gặp anh lại sợ nhìn thấy anh.
Xấu hổ về thân phận, xấu hổ vì chuyện cũ, bời vì các loại xấu hổ, làm cho cô không có cách nào đối mặt anh, nói rõ mọi chuyện với anh.
Tuy rằng từ trong miệng Lưu Tiểu Tình cũng đã biết hiện tại anh vẫn độc thân, nhưng bên người anh ấy mỹ nữ như mây, thường xuyên đổi bạn gái giống như thay quần áo vậy, cô cũng không nhận ra bản thân có cái loại năng lực làm cho anh yêu cô hơn nữa còn cưới cô, cho nên cô phải cùng anh trở thành những người xa lạ chưa từng gặp nhau.
Bởi vì, Ngọc nhi mới là bảo bối yêu quý nhất đời này của cô, tuyệt đối không thể để cho anh biết, nếu anh biết đến mà nói, nhất định anh sẽ đoạt lại thằng bé , trong các bộ phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?
Phong thị gia đại nghiệp đại, có nuôi thêm một đứa bé cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng Ngọc nhi lại là duy nhất của cô, nếu mất đi thằng bé, chính cô còn có mẹ cô phỏng chừng cũng không có cách nào sống tiếp được nữa.
"Mạnh tiểu thư, hãy vào đây một chút!" Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, là giọng nói của cấp trên Lâm Ngọc Liên.
Khả Ly lắc tay lưu lại văn bản trong máy vi tính, nhanh chóng vào phòng làm việc của Lâm Ngọc Liên. Bên trong mùi thơm ngát xông vào mũi, là mùi thơm của hoa gừng trên bàn làm việc, đóa hoa trắng tinh mềm mại, thanh mát như mùi U Lan, Lâm Ngọc Liên còn yêu hoa hơn so với các cô gái trẻ, chưa bao giờ không bày hoa tươi trong phòng làm việc, bất quá, đều là chính bà xuất tiền nhờ Khả Ly mua giúp.
Lâm Ngọc Liên thấy cô tiến vào mới dừng tay, hướng cô mỉm cười nói: "Lại đây ngồi xuống nói chuyện đi."
Khả Ly cũng mỉm cười ngồi xuống, trong lòng đối với ngừơi thủ trưởng vẫn đối xử với cô không tệ này rất là cảm kích.
"Thế nào? Nửa tháng rồi, quen rồi chứ?"
"Vâng, quen rồi, chỉ sợ trong công việc có chỗ làm không tốt." Hai tay Khả Ly nắm vào nhau một chút, ngay từ đầu quả thật cô có rất nhiều chỗ không hiểu không quen, thật tốt là Lâm Ngọc Liên giao việc đều bàn giao thật sự cẩn thận, bởi vậy cô mới lên tay nhanh như vậy, bất quá thời gian thử việc là tháng đây, cô còn phải cố gắng mới được.
"Đừng khẩn trương như vậy, cô làm tốt lắm, tôi thấy quan hệ của cô với đồng nghiệp cũng rất tốt, không cần quá mức câu nệ, tôi tin tưởng năng lực của cô."
"Cám ơn quản lí!"
"A! Đúng rồi, tôi gọi cô vào là muốn nói cho cô biết, chúc mừng công ty tròn một năm trừ bỏ nội bộ công ty ăn mừng ra, còn tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn Hoàng Gia bên cạnh trụ sở chính, có quy định lựa chọn người tham dự, bộ phận của chúng ta chỉ có hai suất, tô muốn đưa cô cùng tham dự, cô cần chuẩn bị một bộ lễ phục thích hợp."
"Này. . . . . ." Khả Ly có chút kinh ngạc nhìn Lâm Ngọc Liên liếc mắt một cái, cô chẳng qua là một nhân viên mới, tại sao phải chọn cô cùng đi đây? "Tôi, tư cách và thâm niên của tôi chỉ sợ không đủ điều kiện đi, còn có phó quản lí. . . . . ."
"Lão Dương đối với loại tiệc rượu này rất không có hứng thú, ông ấy không nguyên ý tham gia, cứ như vậy đi, cô chỉ cần chuẩn bị một bộ lễ phục dạ hội thật đẹp là được, tôi tin tưởng ánh mắt của cô, ra ngoài làm việc trước đi, tạm thời đừng nói cho những người khác."
Khả Ly đành phải gật đầu đi ra, vừa xoay người mày liền nhíu lại, trời biết cô cũng không nguyện ý tham gia loại tiệc rượu như vậy đâu, trước kia nhà họ Mạnh cũng thường tổ chức, hai người chị gái là thích nhất rồi, có điều cô luôn luôn chỉ có thể tránh ở góc khuất vụng trộm nhìn một cái mà thôi.
Lễ phục dạ hội! Haiz, vào công ty này còn chưa có lấy tiền lương đâu, còn phải mua quần áo đắt như vậy, cho dù tùy tiện mua một bộ cũng sẽ vượt qua dự toán bình thường cô mua quần áo rất nhiều.
Đáng tiếc không thể mượn quần áo của Mỹ An mặc, lễ phục của cô ấy quá nhiều, nhưng số đo không vừa với Khả Ly, Mỹ An rõ ràng mặc size lớn hơn cô số, cái nha đầu kia từ lúc cảm thấy không có cơ hội làm diễn viên sẽ không tiếp tục kiên trì giảm béo bảo trì dáng người nữa, cho nên vẫn cứ tròn tròn nhuận nhuận .
Quên đi, tùy tiện mua một bộ quần áo đối phó là được, cô chỉ là người bình thường, không muốn làm người khác chú ý.
Thật không ngờ chình vì tâm tính đó của Khả Ly mới thúc đẩy Lâm Ngọc Liên chọn cô cùng đi tham gia yến hội, mấy ngày nay bà cũng cẩn thận quan sát qua, Khả Ly rất cố gắng rất tập trung tinh thần vào công việc, đối đãi với mọi người thân thiết ôn hòa, không tám chuyện, hơn nữa bà phát hiện cô ấy căn bản là tận lực làm cho chính mình không dính vào bất cứ phiền phức nào.
Cho nên bà tin tưởng cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất, đi cùng cô ấy sẽ không gặp phải phiền toái gì, không giống những cô gái khác người người đều ảo tưởng chim sẻ biến Phượng Hoàng, đến những bữa tiệc như này không khéo lại gây ra cái gì chê cười.
Đương nhiên dung mạo của Khả Ly cũng là một vấn đề, tuy rằng cô ấy cũng không phô trương, nhưng thiên sinh lệ chất nói không chừng sẽ khiến cho một số người chú ý, bất quá từ trong đáy lòng bà đối với cô lại có chút thương tiếc, cảm giác nếu như cô ấy có đặt lên cành cây cao thì cô ấy cũng có năng lực tiếp nhận, ý nghĩ này hơi kỳ quái, mà điểm quan trọng nhất là, bà cảm thấy cho dù Khả Ly trêu chọc phải người nào, nhất định cũng sẽ không mang đến phiền toái cho bà, như vậy cũng đủ rồi!