Sau khi vòng qua siêu thị mua ít đồ ăn về để nấu cho bữa tối. Chúng tôi trở về với một ngày mệt mỏi. Khi tắm xong, tôi lại lao đầu vào cuộc chiến vội bếp nút. Nấu một bữa ăn tối đầy dinh dưỡng cho cả hai người. Tuy lúc trước ít vào bếp nhưng bây giờ tôi muốn xem trình độ nấu nướng của mình ra sao. A Hào sau khi tắm hắn lại hỏi tôi.
"Sao em lại nói như vậy?"
"Gì cơ?"
"Sao em lại nói vậy với Tô Mịch. Cô ấy thất sự muốn kẹt thân với em đó! Em đúng thật là lạnh lùng!"
Tôi giải thích cho hắn nghe về suy nghĩ lúc hồi chiều của mình. Tôi không muốn ai bị tôi gieo rắc xui xẻo thêm nữa. Thật sự người như tới không có gì đặc sắc cũng chỉ là một đứa chán phèo và ăn nói nhẫn tâm. A Hào chỉ biết phì cười, ôm eo tôi.
"Hoá ra cái tính hồi nhỏ của anh bị truyền qua em sao? Thật thú vị!"
"Dòng đời đưa đẩy nên đóng vai "đụt" thôi!" Tôi đành đáp.
"Nhưng anh lại thích cái tính đó của em. Nếu như mà em là mốt đứa con gái năng động và hay mỉm cười thì thật sự đã có hàng tá con trai đổ gục em rồi!"
Tôi trở mặt trứng chiên rồi đáp lại vôn cùng hò hững "Nhưng anh lại quên rằng nếu muốn con trai gục trước tiên là phải đẹp!"
"Em xinh đẹp mà. Trong mắt anh, em là người đẹp nhất! Dù em không đẹp anh cũng yêu em, yêu cái tính cách mà em bảo là nhạt!"
"Cảm ơn anh!" Tôi cười mỉm một cái.
Hắn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt nên suýt xoa khen tôi. "Em nấu gì mà thơm vậy?"
"Là cơm chiên, trứng cuộn, canh rong biển sườn non và em có làm thêm một ít hummus này!"
"Chu choa. Em đỉnh thật đấy. Em có cần anh phụ không?~"
"Không đâu. Em sắp xong rồi!"
Tôi mỉm cười nhìn hắn. Rồi sau mot giấy định mệnh đó tôi hét lớn đến mức tai hắn sắp ù lên. Hắn..hắn đang trần chuồng như nhộng. Lại còn không mặc đồ lót vào. Tôi lắp bắp không thánh tiếng dùng sạn chỉ vào hắn.
"A..anh! Sao anh..Sao anh khổng mặc quần áo vào?...!"
"Đẹp chứ? Thân hình của anh trên mức tuyết vời!"
"Trời ơi! Anh bị điên hả? Mặc đồ vào đi, bộ anh không biết xấu hổ ngại ngùng sao? Mặc quần áo đi! Cái tên vô sỉ này!"
"Anh như vậy thì có sao?. Bởi hôm nay tiết trời khá nóng nên thông cảm cho anh nhé! Với lại ở đây cách khá xa cũng chẳng có hạng xóm cạnh bên đồng thời mai mốt gì em cũng sẽ được ngắm thân hình của anh mà thôi nên em ngắm đi cho bớt bỡ ngỡ" Hắn cười tươi hơn hoa.
"Ý anh là sao?" Tôi cau có.
"Đằng nào em cũng sẽ là vợ anh mà thôi! Hehe!" Hắn cười dâm.
Rồi ôm chặt tôi. Người hắn các cơ bắp rõ nét và rất đẹp. Không biết mắc cỡ là gì. Tôi bất giác đá hắn một cái mạnh làm hắn ôm bụng đau đớn. Gượng gạo nhũ "Sao...sao em lại. Anh hiểu tại sao Tô Mịch dùng cái mặt hào hứng nói em xử đẹp mấy người kia rồi!"
"Em xin lỗi. Anh có sao không?"
"Anh muốn gãy xuống rồi này!" Hắn xoa xoa bụng.
Tôi lại giục hắn mặc đồ vào. Chứ kiểu này đi long nhong ra ở trong nhà còn thể thống gì?. Mẹ hắn mà biết đứa con trai lạnh lùng, trầm tính của mình là một người vô liêm sỉ như vậy chắc tức chết mất. Hắn vẫn không màng, đi mãi gần tôi. Nắm lấy tay tôi rồi nham hiểm đáp "Anh đau quá. Xoa giúp anh với!"
Tôi vùng vẫy đẩy hắn ra. Thầm quát mắng "Anh tránh ra. Cái đồ biến thái mặt dày này. Sao anh dám hả?"
"Em làm gì vậy? Sao lại chửi anh xổ xàng như vậy?" Hắn buồn não lòng.
"Anh nín đi. Anh đừng có trưng cái bộ mặt giả tạo đó nữa. Tôi đã bịt còn người thật của anh là một kẻ vô sỉ, không bịt mắc cỡ lại còn biến thái nữa chứ! Anh là loại trai hư, tôi ghét anh!" Tôi lấy cái sạn đang chiên trứng chỉ thẳng vào mặt hắn.
Hắn khẽ rơi nước mắt, dãy nãy không chịu khiến tôi còn ớn hơn. Hình như tôi yêu sai người rồi!. Cho tôi xin nguyện ế cả cuộc đời này nếu tôi gặp loại người đê tiện như hắn ta. Hắn vừa khóc lóc vừa kêu la "Em hết thương anh rồi..Em ghét anh rồi sao? Anh đã làm sao điều gì ư? Tại hôm nay nóng quá nên anh mới vậy chứ bộ. Em đừng hiểu lầm anh là loại người hèn hạ như vậy!"
Nói xong hắn chạy lại nhưng tôi quơ loạn xạ cây sạn. Nói lớn.
"Anh cút đi. Anh mà lại gần tôi đá anh chết đó!"
Hắn lại khóc to lên khiến tôi hốt hoảng. Y chang con nít chả khác gì mấy. Cái tính trẻ con ở đây ra thế không biết. Cái con người sắp trưởng thành này. Tôi bất lực tắt bếp khi đã nghe thấy mùi khét đến gần. Vì hắn mà công sức chiên trứng của tôi tận vỡ. Tôi muốn tống hắn một cứu về biệt thự ngay tức khắc.
"Nhưng nóng chết đi được. Sao em không cởi ra luôn đi?"
"Câm miệng ngay!"
Tôi lại nói tiếp. Khẽ nhắn mặt trợn mắt.
"Vậy sao không bật máy lạnh lên? Nhà có máy lạnh để trưng cho đẹp à?"
"Ờ ha!" Hắn nhớ lại rồi đập tay vÒ nhau một phát.
...Và sau đó, hắn cũng đã chịu đi mặc quần áo vào. Tôi thề hắn mà còn làm vậy tôi sẽ đánh hắn bán sống bán chết cho mà xem. Sau khi đánh chén no nê, hắn lại xem phim còn tôi thì đi rửa chén. Cơ mà hắn không định học bài sao? Lên vẫn còn thong thả coi phim mỗi tối mà không hối hả đi học bài sao?. Tôi nhanh nhẹn lật đật từ trọng phòng hắn lấy vở bài tập của tôi lẫn của hắn quăng lên bàn khách. Hắn vẫn không quan tâm cười hả hê khi xem khúc đánh nhau. Tôi ngồi xuống kế bên rồi hằng giọng. "A Hào!"
"Sao cơ?"
"Bộ ảnh khổng định học bài sao?"
"Chút đi. Anh đang xem phim!"
"Coi chút thôi đó nhưng mà không học thì em cho anh biết tay!"
"Được rồi!" Hắn đồng ý.
Tôi lại chăm chú làm nốt bài tập của mình một cách nhanh nhạy để còn ngủ sớm. Tôi thì chăm chú làm còn hắn thì ngồi ở đó vắt chân lên bàn xem TV ăn bánh uống trà.
Sau tiếng đồng hồ. Tôi đã làm xong bài tập Hoá của mình. Có mấy phần khổng hiểu tôi lấy máy điện thoại hắn trả lại bài giảng ngay. Mong mỏi sẽ trâu dồi được nhiều kiến thức. Ườn vai vui vẽ vì đã giải quyết xong đống bài tập Hoá rắc rối!. Khẽ liếc qua hắn, vẫn còn không đoái hoài gì tới một lần. Tôi kéo vai hắn "Anh mau làm bài tập đi! Muốn bị đội sổ hả?"
"Chút đi. Còn sớm mà..."
"Sớm cái đầu anh. Anh nhìn đồng hồ kìa. Đã h rồi đó!"
"Nhưng đối với dân hay chơi đêm như anh là sớm!" Hắn không vui.
Tôi toả ra sát khí đáp "Vậy muộn của anh là h sáng sao?"
Thấy có chút căng thẳng nên hắn vội cười cười. "Em yên tâm. Chút anh làm!"
"Hết cách với anh!...hay là..."
"..." Hắn quay sang.
"Hay là em "trừng trị" anh bằng cách..."
Hắn vui vẻ phấn khích. Ánh mắt chờ đợi, đỏ mặt một chút. Người hắn trở nên sáng lạng và đôi môi mỉm cười không ngừng. Quả là hắn rất thích cách này...nhưng xin lỗi tôi khổng phải loại như vậy. Hắn tắt TV rồi nhắm tịch đôi mắt lại rồi hào hởi nói "Em hãy đến đây trừng phạt anh đi! Mau lên!"
"Anh có hối hận không?" Tôi hỏi.
"Không! Em hãy "trừng phạt" anh thật nặng đi!"
"Được..."
Tôi kéo hắn dậy trong lúc hắn đang ngỡ ngàng. Tôi lật lật trang sách quen thuộc, chọn bài Hoá học khó khó chút cho hắn. Tôi mỉm cười đặt bít lên tay hắn tiện thể đưa tập cho hắn ghi, mỉm cười đáp.
"Hòa tan hoàn toàn hỗn hợp gồm , mol Cu và , mol Mg vào dung dịch chứa , mol KNO và , mol HSO thì thu được dung dịch..."
"..." Hắn im lặng không biết nên nổi gì cùng không muộn nơi nữa.