Tôi mới cùng hắn đi ra khỏi cửa hàng, lúc đó đã là đêm tối. Trong tiết trời nhè nhẹ cơn lạnh từ đâu thổi tới, tôi đứng đó nhìn hắn đề xe môtô. Khẽ hỏi hắn.
- Sao anh lại đến đây?
Hắn không nhìn tôi, chỉ nói một câu rồi vội đội nón bảo hiểm vào.
- Anh đến để đưa em về! Con gái đi đường vào ban đêm một mình rất nguy hiểm!
Tôi nghe thế thì có chút vui vui trong lòng, bởi đơn giản chúng tôi không cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với nhau. Hắn vẫn còn quan tâm tôi, tôi vẫn vui vì hắn không hận tôi đến thấu xương. Tôi mỉm cười nhìn hắn, vẫn dáng vẻ bình thản đấy. Hắn lúc này mới thở dài lấy mũ rồi đội lên đầu tôi, kèm theo một câu nói quen thuộc tôi nghe cách đây khá lâu bây giờ mới nghe lại.
- Sao em cứ như con nít thế? Cứ bắt anh đội nón suốt cho à?
.........................................................................
Hắn chở tôi về ngôi biệt thự lớn, tôi đã có ý định nói với hắn về việc Lộ Khiết muốn gặp hắn nhưng hắn không muốn đi vào. Hắn bảo sợ Lộ Khiết sẽ buồn, sợ em ấy khi gặp lại sẽ bị sốc tinh thần. Bởi lần trước hắn đã nói chuyện không hay về Lộ Khiết rồi vô tình lọt vào tai em ấy, khiến em ấy khóc ròng rã. Hắn cũng chưa một lời xin lỗi Lộ Khiết. Hắn nói với tôi khi nào ba mẹ đi công tác về, hắn sẽ đến thăm em.
Tôi chỉ biết nghe vậy rồi đi vào nhà. Bởi tính hắn tôi biết, khi hắn không muốn gặp ai đó, đừng nó là bắt hắn đi thì hắn cũng ngồi yên không chịu đi. Nên dù tôi có nói cách mấy thì hắn cũng chẳng bằng lòng vào một lần. Vào thăm Lộ Khiết khó đến vậy sao?. Khi tôi vừa mới mở cổng, A Hào lại lên tiếng.
- Tiểu Như!
Tôi quay sang nhìn hắn, khuôn mặt hắn trong đêm tối trở nên mờ ảo, tôi không thể thấy được hết thảy biểu cảm của hắn lúc đó. Nhưng tôi lại nghe được giọng nói run run, lời nói lúc to lúc nhỏ không đều đặn của hắn nói rằng.
- Anh biết bây giờ em trưởng thành hơn rất nhiều, cứng cỏi hơn với bất cứ chuyện gì xảy ra thì em đều nhẹ nhàng giải quyết được! Vậy, anh có thể hỏi em một câu được không?.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái. Trông chờ hắn hỏi gì đó, tôi sẽ nói cho hắn nghe hết những suy nghĩ của mình. Tôi trưởng thành cùng với hắn, trải qua hết mọi thứ rồi nên bây giờ có lẽ tôi có thể giải đáp hết mọi câu hỏi của hắn hỏi tôi. Tôi nghĩ là vậy...
Hắn im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.
- Theo em, thanh xuân của một đời học sinh là mấy là năm nhiều?
- năm cấp , năm cấp ! Chẳng phải là rất nhiều hay sao?_Tôi nhìn hắn, khẽ đáp.
- Vậy là năm thanh xuân ròng rã, nhưng anh nghĩ đối với em chỉ duy nhất là năm thanh xuân tươi đẹp, còn năm thanh xuân cấp của hiện tại em đã phải đổ nhiều mồ hôi và suy nghĩ nên nó không được tính vào hàng ngũ thanh xuân! Thanh xuân là để vui chơi, không cần suy nghĩ như giờ...Em thấy có đúng vậy không?
- Theo anh thì chắc là đúng, nhưng nếu không có năm cấp cùng với năm thanh xuân hiện tại...Chắc sẽ không có được em của ngày hôm nay đâu!_Tôi khẽ mỉm cười.
- Em chín chắn đấy, sau tất cả...Em lại là mẫu người anh rất thích cho đến thời điểm hiện tại..._Hắn nói xong rồi thở dài.
Dừng lại một chút, hắn mới nói thêm.
- Vậy nếu như năm thanh xuân của em vô tình gặp đúng người, đúng thời điểm nhưng lại không đến được với nhau! Cảm giác của em như thế nào?
...Trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi khẽ im lặng không nói tiếng nào. Câu hỏi của hắn đơn giản nhưng tôi lại không thể dùng lưỡi để đáp lại cho hắn những suy nghĩ trong lòng, nói ra những tâm tư tôi phải cố giấu.
Tôi mới đứng đó, nhìn hắn hồi lâu. Cố gắng nhìn rõ khuôn mặt hắn nhưng không thành, bởi hắn đứng khá xa ngôi biệt thự, ở đây lại không có đèn. Chỉ có ánh đèn nhỏ chiếu sáng ngay phía chỗ tôi đứng. Cứ ngỡ như tôi đang được vinh quang, còn hắn thì bị tôi đạp xuống địa ngục tối tăm như chỗ hắn đang đứng đó. Tôi mới nhẹ nhàng đáp.
- Trong tình yêu, không có vô tình hay cố ý!...
Hắn cắt ngang lời tôi vừa định nói.
- Em đừng giảng cho anh những thứ câu như nếu yêu anh, em sẽ trái luân thường đạo lý! Anh bây giờ chỉ muốn biết, cảm giác của em nếu như gặp đúng người, đúng thời điểm nhưng không thể bên nhau mà thôi...
Lời nói của hắn vừa cay cú lại vừa khó nghe như thể hắn không muốn tôi giảng chuyện cho hắn nghe về những triết lý cuộc sống rồi vờ cố tình lấn sang chuyện khác để không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn đặt ra. Nhưng hắn lại muốn tôi nói không trái với lòng mình...
Tôi mới nói.
- Anh muốn biết cảm giác ư?.
Hắn im lặng mong chờ tôi...
- Cảm giác của anh bây giờ là gì?
- ...Đau đớn, tuyệt vọng, bất lực rồi lại hy vọng!
- Anh hiểu cảm giác của em rồi đó!_Tôi cười chua xót.
....................................................................
Thật sự mà nói thì cảm giác còn đau hơn bị một con dao nhọt sắc bén cứa mạnh vào da thịt, đau đớn, tuyệt vọng, bất lực là cảm giác của hắn. Tôi đã từng nếm trãi!. Tôi không biết phải khuyên hắn bằng cách nào nhưng tôi nghĩ sẽ không thể. Nếu như không thể được, cả hai chúng tôi đều sẽ đau lòng. Hắn chỉ biết thở dài, tiếng thở dài ngao ngán của sự bất lực, hắn chào tạm biệt tôi lần cuối rồi đề ga chạy đi mất hút. Tôi đứng đó nhìn hắn rời xa con đường này, trở về với ngôi nhà riêng của hắn. Tôi lại suy nghĩ, trong tình yêu không chỉ yêu nhau tha thiết là đủ, nếu như cuộc đời không cho chúng tôi đến được với nhau thì cách tốt nhất chấm dứt nó càng nhanh càng tốt để tránh phải lụy tình về sau. Tôi chỉ lặng nhìn một lúc lâu rồi nhanh nhẹn trở về ngôi biệt thự...
" Em và anh từ nay về sau, không có sinh ly chỉ có tử biệt! "