Tôi ra khỏi bệnh viện, nơi mà tôi được nói là rất ngột ngạt trong từng hơi thở khi ở đó. Thứ mà tôi không thể nào yên tĩnh mấy ngày nay, vì sao ư?? Vì cái nơi gọi là bệnh viện ấy, nó chỉ làm tôi trở nên mệt mỏi hơn thôi, hết chuyện bạn bè rồi lại tới chuyện gia đình. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ đến cái bệnh viện chết tiệt này nữa. Chỉ làm tôi khóc nhiều hơn thôi.
Tôi thở dài đi bộ về ngôi nhà thân yêu của mình. Tôi được biết, mẹ và ba tôi đã không còn thường xuyên về căn nhà hạnh phúc cũ này nữa và đã đi tìm căn nhà mới. Một căn nhà của bến đỗ bình yên cho cả hai. Tôi cứ nghĩ, cái nhà tôi hiện giờ, không khác gì một căn nhà trọ, nếu thích thì ba mẹ tôi về còn nếu không thích thì ba mẹ tôi sẽ không thèm đếm xỉa tới nó. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ chuyện ba mẹ tôi, nếu như ba mẹ tôi ly dị rồi đi tìm tình mới thì tôi sẽ như thế nào? Quyền, luật pháp ai sẽ được nuôi tôi? Bạn bè tôi sẽ nói tôi là đứa đáng thương, cha mẹ ly dị không quan tâm đến tôi??...
Điều đó còn làm tôi nhức đầu thêm. Vừa đi tới chỗ cây cầu dài, tôi bắt gặp được một dáng người khá quen thuộc, dáng người ấy thật sự đối với tôi rất ư là thân quen. Không ai khác đó chính là hắn, hắn đang đi với một người con gái. Phải! Đó chính là một người con gái rất xinh đẹp, tay trong tay, cười nói vui vẻ với nhau khiến tim tôi đang bắt gặp khoảnh khắc ấy như muốn tắt lịm. Tôi đứng khựng trong vài giây nhưng lại cố gắng đi tiếp. Hắn đi ngược chiều với tôi nên hai chúng tôi sẽ chạm mặt. Tôi mỉm cười nhạt nhẽo với bản thân. Cứ nghĩ sao hắn lại bước vào cuộc đời của mày vậy? Sao hắn lại cho mày niềm tin rồi lại đạp đổ nó hay nói đúng hơn là hắn ban cho mày tình yêu rồi để rồi lấy lại làm cho mày đau gấp bội lần.
Cảm giác lòng ngực có một chút hơi đau đau nhưng tôi vẫn chịu được. So với việc ba mẹ tôi sắp phải ly hôn rồi bỏ tôi thì nó không đáng là bao.
...
Hắn thấy tôi thì im lặng không còn cười nói nữa. Khoảnh khắc đó làm tôi không còn suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn về nhà. Thấy tôi đi nhưng lại không bao giờ nhìn hắn làm hắn có một phần hơi sượng mặt lại, vội buông tay cô gái kia ra nhìn tôi. Tôi vẫn cứ bước đi, một bước chậm rãi...
bước, bước, bước... Đi ngang qua hắn như người xa lạ không hề quen biết. Hắn ngạc nhiên khi tôi cố tình lẫn tránh hắn đi. Cô gái đứng bên cạnh vội nhíu mày kéo vai hắn bảo.
- Oppa, sao anh lại đứng lại thế??
- Ờ không có gì... Ta đi thôi!!
Hắn và cô gái bỏ đi, tôi thì vẫn cứ nghẹn ngào bước đi nhanh về phía trước.
...
Về đến nhà. Vẫn khung cảnh quen thuộc đối với tôi, vẫn cái cây hoa hồng trước nhà mà tôi đã trồng lúc nhỏ, nó vẫn cứ xanh tươi như bao ngày, vẫn cứ đỏ rực như một màu tình yêu bất diệt. Đó chính là điều tôi muốn nói với hắn nhưng giờ thì hết hi vọng lâu rồi.
Tôi vừa mở hé cánh cửa ra một chút bất ngờ vì cửa không khóa.
Xoảng, rầm
Một âm thanh của chén đĩa va vào nền đất và kèm theo tiếng động của một thứ gì đó phát ra rất lớn và to. Tôi khựng lại trong vài giây, trước mắt tôi là một tình huống tôi không biết xử lí như thế nào. Làm tôi thất thần khi nhìn vào đó.
Ba đánh mẹ tôi, bà nằm bệch xuống sàn nhà rồi ôm mặt không khóc, còn ba tôi thì đứng đó, mặt ba tôi đỏ lên vì rất giận mẹ tôi nhưng tôi không biết đó là chuyện gì. Đây là lần đầu tiên ba tôi đánh mẹ tôi.
- Bà im đi, tôi muốn sở hữu căn nhà này sau khi ly dị có sao à??_Ba tôi quát thẳng vào mặt mẹ.
- Ông không chịu nhận nuôi con, rồi giờ lại còn bảo muốn lấy căn nhà này? Con của chúng ta sống ở đâu??_Mẹ tôi không khóc mà la lên đáp.
- Con của chúng ta?? Xin lỗi, nhưng từ trước tới giờ, đứa con mà bà sinh ra tôi chưa bao giờ tự hào về nó một lần nào cả, chỉ toàn là ăn hại thôi!!_Ba tôi mỉa mai tôi.
- Ông nói gì vậy hả?? Ông điên à? Đó là con của ông đó, sao ông lại nói nó như thế??_Mẹ tôi đánh vào ngực ba tôi.
Chát
Ba lại tát mẹ tôi một cái mạnh trước mắt tôi. Ba tôi đẩy mẹ tôi xuống đất, nghiến răng chỉ mặt mẹ tôi như rất ghét điều đó.
- Tôi nói sai sao?? Một đứa bệnh hoạn như nó thì tôi không cần, muốn nuôi thì cô tự mà nuôi nó đi, nếu được thì moi lấy tiền gã giám đốc ngu ngốc của công ty cô rồi mua căn nhà nhỏ cho nó sống, cần gì ở căn nhà này? Sắp nữa tôi cũng bán nó lấy tiền thôi..._Ba tôi thảnh thơi nói rồi đút tay vào túi quần.
Lời nói như ngàn vết dao đâm xuyên vào tim tôi, ba tôi nói tôi là đồ bệnh hoạn??. Tôi bệnh hoạn khi từ lúc sinh ra sao? Không làm cho ông tự hào điều đó sỉ nhục ông ư?. Tôi là đứa thực dụng đến thế sao??.
Mẹ tôi lắc đầu không ngờ chồng mình lại thay đổi quá nhanh đến thế. Thật là không tin nổi.
Lúc trước ba đâu có như thế đâu, ba yêu thương mẹ tôi hết mực, một căn nhà hạnh phúc với bao tiếng cười đùa, nhưng khi con hồ ly tinh ấy xuất hiện, ba tôi lại thay đổi thái độ khác hẳn lên. Ba tôi luôn nóng giận với mẹ kể cả tôi, mỗi lần nói chuyện là lại thích đánh người, tôi không biết cái con ả hồ ly tinh của ông ấy đã cho ba tôi uống cái bùa mê thuốc lú gì mà lại biến ba tôi trở thành như thế.
Tôi im lặng rồi mở cửa nhẹ bước vào nhà.
Thấy tôi, hai người bỗng giật mình, mẹ tôi đứng dậy nhanh nhẹn, đôi mắt bà đỏ hoe nhìn tôi nói giọng run rẩy. Ba tôi thì có phần hơi lúng túng. Sao đây? Không có tôi thì nói tôi hay lắm mà, giờ có tôi lại im thinh thích không dám lên tiếng sao?
- Con... con về rồi sao??
- ..._Tôi im lặng không nói lời nào.
- Về rồi sao con? Sao không nói ba đón??_Ba tôi giọng trở nên nhẹ nhàng hơn.
- Ba mẹ chào mừng tôi trở về như thế này sao??_Tôi nói lạnh.
- Ý con là sao??_Ba tôi giật mình nhìn chỗ khác.
Tôi không nói gì mà bỏ vào phòng của mình. Liếc qua hai người, vẫn cái khuôn mặt giả bộ hạnh phúc ấy, thật là khó hiểu!. Chắc chắn mẹ tôi đã nói với ba tôi là tôi biết hai người sắp ly hôn rồi nên ba tôi mới giận lên đến thế. Ba tôi không muốn chuyện bí mật tiết lộ cho ai hết kể cả đứa con như tôi.
Vào tới phòng, nằm lên giường mệt mỏi. Nhớ lại chuyện đó, nước mắt tôi bỗng nhiên rớt xuống ướt hết cả gối. Tôi lại trở nên yếu đuối khi ở một mình. Khóc không thành tiếng.
- Hết chương -