Yêu Anh Từ Trang Giấy

chương 5: thực tế không phải là như vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Anh đi ngày đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy một tiết bốn mươi lăm phút là quá dài. Nếu không phải vì anh kiên quyết ngăn lại, nhất định tôi sẽ trốn học tiễn anh ra máy bay. Trên lớp bởi vì tôi liên tiếp ngẩn người, hai lần bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi, đương nhiên một câu tôi cũng không trả lời nổi. Đến tiết cuối cùng, ngay cả sách vở tôi cũng không thèm lấy ra. Lòng tôi không ở chỗ này, cho dù thầy giáo có nói ra đáp án thi cuối kỳ tôi cũng không nghe lọt.

Thật vất vả nhịn đến tan học, tôi sách vở cũng không nhặt, liền vọt ra ngoài cổng trường, ngăn lại một chiếc taxi đến thẳng sân bay.

Nếu như để anh nhìn thấy cách tôi giục xe chạy như điên trên đường cái, nhất định sẽ trách tôi không muốn sống. Nhưng chỉ cần có thể đến sân bay sớm hơn một chút, cho dù lần sau lại phải vào bệnh viện, tôi cũng sẽ cam lòng.

Đến sảnh chờ xuất phát của sân bay, tôi rất nhanh liền nhìn thấy anh, dù chỉ là bóng lưng, tôi cũng biết chắc chắn đó là anh.

Nhưng cứ mỗi lần tôi muốn chạy tới chỗ anh, lại trùng hợp có một đoàn khách du lịch ngăn cản phía trước. Xuyên qua một đám đầu, tôi thấy anh đang tiến dần về phía cổng soát vé. Tôi gấp đến độ mau khóc lên, nhìn anh cách tôi ngày càng xa, trong lòng tôi không ngừng chửi bới đám hành khách du lịch sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình tới vào lúc tôi vội nhất. Cầu mong ngày mai mưa thật to, mưa đá xối xả làm bọn họ không thể đi chơi chỗ nào được!

Tôi muốn gọi anh. Khi anh nghe thấy thanh âm của tôi sẽ dừng bước, quay đầu lại nhìn, sau đó ôn nhu mỉm cười, chờ tôi chạy tới bổ nhào vào trong ngực.

Nhưng âm thanh mắc trong cổ không cách nào phát ra được. Tôi biết rõ, cho dù tôi có kêu đến ách cuống họng, anh cũng sẽ không nghe thấy.

Đám khách du lịch cuối cùng cũng đi qua, tôi lấy hết sức lực chạy về phía anh, vậy nên kết cục cũng không được lãng mạn như trong phim cái kiểu hai người ôm chầm lấy nhau ấy, mà là tôi dúi dụi đâm vào lưng anh, khiến anh suýt nữa thì té ngã.

Anh rốt cục quay đầu lại, cứ việc không phải là do tiếng kêu của tôi.

Nhìn thấy tôi, anh vốn định mỉm cười, nhưng vì đôi mắt ẩm ướt ngân ngấn lệ mà chuyển thành lo lắng.

Thì ra thứ tôi bị mắc kẹt chỉ có âm thanh, không bao gồm nước mắt.

Anh rút gói khăn giấy từ trong túi ra, không đưa cho tôi, mà cẩn thận giúp tôi lau nước mắt.

Tôi thò tay vào túi áo anh, móc ra quyển sổ cùng bút bi.

"Anh đi bây giờ sao? Không phải nói hai giờ mới bay sao?"

"Anh có đi bây giờ đâu?"

"Anh nói dối, rõ ràng em thấy anh ra cửa."

Anh đại khái hiểu ra tại sao tôi lại khóc, chỉ chỉ ra toilet gần phía cửa soát vé.

Thì ra là tôi hiểu lầm. Tôi cố gắng nín khóc, không muốn anh vì tôi mà đau lòng.

"Vậy anh mau đi đi, em không sao."

"Trông em thế này làm sao anh đi được, lúc lên máy bay mới đi cũng không sao."

Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Tôi cảm thấy rất thẹn thùng, khi nào tôi khóc trông cũng rất xấu, anh còn xem kỹ như vậy. Nhưng tôi cũng biết, anh muốn nhìn kỹ hơn là vì muốn đem khuôn mặt tôi khắc sâu vào trong đầu, bởi vì giờ phút này, tôi cũng đang làm như vậy.

Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, không hề rời đi tầm mắt. Nếu như có thể, tôi hi vọng thời gian sẽ dừng ở nơi này, tôi thật sự muốn nói với anh, "Đừng sang Mỹ, em sẽ ở cùng anh cả đời. Mặc kệ anh có nghe được hay không, có quay đầu lại mỗi lúc em gọi hay không, chỉ cần anh ở lại bên cạnh em, em liền cảm thấy thỏa mãn."

Nhưng tôi biết rõ đây là không có khả năng, tựa như lúc trước tôi nằm trên xe cứu thương hi vọng bọn họ tắt tiếng chuông đi, đều là không có khả năng.

Chỉ là, sự ‘không có khả năng’ của lúc này bị phủ thêm một tầng sắc thái bi ai.

Có người vỗ vỗ bờ vai của anh, chúng tôi rốt cuộc cũng ly khai tầm mắt. Tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên, có lẽ thế.

“Chào cháu, cháu chính là Hiểu Tuyền phải không? Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho con trai của hai bác thời gian qua.”

Thì ra là ba mẹ anh!

Những lần trước họ đến thăm anh ở bệnh viện tôi đều tránh mặt, đến nhà anh chơi cũng chỉ chọn thời điểm anh ở một mình, vậy nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba mẹ anh. Tôi lúng túng không biết phải làm sao, căn bản là không nghĩ tới sẽ gặp được họ trong hoàn cảnh này.

“Cháu chào hai bác ạ! Vừa rồi có lỗi quá, cháu đã không để ý tới hai người.”

Thật là xấu hổ, rõ ràng đứng trước mặt họ, không nhận ra họ thì thôi, còn không coi ai ra gì nhìn chằm chằm con trai họ, đã thế còn khóc nữa.

Nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại một lần, dù biết ba mẹ anh ở nơi này, tôi sẽ vẫn tiếp tục làm như vậy.

“Cháu thật đúng là một cô gái đáng yêu.”

“Đâu có ạ, bác cứ quá khen.”

Tôi khẩn trương đến mức, hai tay hai chân không biết để vào đâu, vậy mà anh còn đứng bên cạnh cười trộm.

“Chuyến bay đi New York – Mỹ, số hiệu YYY ZZ chuẩn bị khởi hành, xin kính mời những hành khách của chuyến bay này đến cửa X để soát vé lên máy bay.”

Giọng nữ thánh thót vang lên ở đại sảnh với tôi không khác nào câu thoại kinh điển của viên quan trên truyền hình, “Giờ ngọ đã qua, lập tức xử trảm.”

Tôi bối rối nhìn anh. Ba anh đang dùng thủ ngữ nói cho anh biết đã đến giờ xuất phát.

Anh nhìn tôi một lúc, lại lấy sổ ra viết viết mấy câu, sau đó xé ra gấp lại, ở phía trên viết thêm một câu nữa rồi mới đưa cho tôi.

Tôi nhìn thấy bên ngoài viết, "Chờ anh đi rồi hãy mở."

Tôi gật gật đầu nhìn anh, tỏ ý biết rồi.

Anh cúi người xuống ôm tôi, ôm rất chặt, tôi cũng vòng tay ôm anh thật chặt.

Anh buông tay ra, cầm lấy hành lý, đối với tôi cười cười. Tôi nhìn ra được anh cũng giống như tôi, muốn dùng nụ cười để che đi nước mắt.

Ba mẹ anh nói tạm biệt tôi xong, cả ba cùng xoay người, đi về phía cổng X.

Tôi vẫn nhìn anh, cho đến khi anh biến mất trong đám người, một lần anh cũng không quay đầu nhìn lại.

Xem ra những gì tôi gào thét ở trong lòng anh đều không cảm nhận được, nếu không anh đã trở lại đây, nói cho tôi biết anh không đi Mỹ nữa.

Truyện tranh chung quy cũng chỉ là truyện tranh, tiểu thuyết chung quy cũng chỉ là tiểu thuyết, lòng có linh tê (thần giao cách cảm) chỉ là lời nói dối mà thôi.

Trong phim “Điều kiện của ma nữ”, Lang Trạch Tú Minh lúc ở trên xe taxi có thật sự vì cảm giác được người yêu tha thiết gọi mới xuống xe chạy về không?

Khó trách nó lại bị bầu chọn là bộ phim hão huyền nhất, bởi vì, thực tế không phải là như vậy.

Thực tế giống tôi và anh, dù cho chúng tôi đều đã tìm được nửa kia của mình, cuối cùng cũng vẫn phải chấp nhận chia cách. Không có ai quy định một vòng tròn khép lại sau sẽ không được phép chạy tiếp.

Đây mới là vận mệnh, mới là thực tế. Trong tiểu thuyết người ta luôn nói vận mệnh là ở trong tay mình, chẳng qua đó chỉ là mong ước hão huyền của tác giả. Bởi vì ở hiện thực chẳng ai có thể cãi lại số mệnh, vậy nên họ mới đành thổ lộ bất mãn vào tiểu thuyết.

Chúng tôi không sống trong tiểu thuyết, chúng tôi sống trong hiện thực.

Vậy nên chung quy đến cuối cùng, chúng tôi cũng vẫn phải tách ra.

Không phải chia tay, mà là tách ra, căn bản chưa từng bắt đầu, làm sao có thể nói đến kết thúc?

Khoảng thời gian anh mới rời đi, tôi liều mạng sống phóng túng, thậm chí còn dùng tiền của mình chiêu đãi bọn cùng phòng đi ăn hết lần này đến lần khác. Sống hai mươi năm qua, tôi cũng chưa từng hào phóng như vậy.

Tất cả mọi người đều nói tôi là buồn quá hóa cuồng, tôi lại cười to, “Ai bảo thế? Con trai đầy đường ra đó, đi một người tao lại sợ không tìm được người tốt hơn hay sao? Lần sau nhất định tao sẽ dẫn một anh đẹp trai hơn về đây cho chúng mày xem!”

Mọi người đều thương hại nhìn tôi, nghĩ tôi đang thương tâm quá độ.

“Đùa à? Chúng mày thấy tao thương tâm hồi nào?”

Từ ngày đó tới giờ tôi không hề khóc, thậm chí cũng không hề đau lòng. Tôi tự nói với mình, đây đâu phải là lần đầu tiên chuyện tình cảm tan vỡ, cuộc sống không phải luôn là như vậy sao, đợi đến khi tôi thích người khác, tôi tự khắc sẽ quên anh thôi.

Vui vẻ nhất có lẽ là ba mẹ tôi, ngày anh đi, họ còn dẫn tôi đến nhà hàng ăn một bữa no đủ.

Cuối tuần ba mẹ đi mua đồ, để tôi một mình ở nhà xem tivi.

Mấy chương trình hôm nay không có gì thú vị đáng nói, chỉ có kênh ca nhạc là tạm thời xem được. Nhưng không biết tên khốn kiếp nào lại cứ phát bài "Tâm ngữ tinh nguyện" của Trương Bá Chi.

Nhậm Hiền Tề trong MV của cô ta vừa mù vừa câm, luôn dùng gật đầu cùng xua tay để biểu đạt ý tứ.

Nhưng người kia của tôi rất ít khi như vậy, anh thích dùng viết để trao đổi, không thích dùng thủ ngữ với tôi.

Anh không buồn sầu như gã kia, chỉ cần có cơ hội, nhất định anh sẽ bắt nạt tôi, sau đó mỉm cười đắc ý.

Nhậm Hiền Tề có thể thổi saxophone, anh thì không, anh căn bản không thể nghe được bất cứ âm thanh gì. Nhưng anh biết vẽ tranh, biết dùng bức tranh để diễn tả cảm xúc.

Nghe tới câu “Không tìm được lý do để kiên cường” của Trương Bá Chi, cho dù giọng hát của cô ta dở không khác gì vịt đực, cuối cùng lại vẫn khiến tôi cảm động mà nức nở òa khóc. Bởi vì, rốt cuộc tôi cũng không tìm được lý do giúp mình kiên cường.

Ngày đó ở sân bay, anh viết cho tôi dòng chữ.

"Em đã từng hỏi qua, không nghe được bất cứ âm thanh gì là cảm giác gì vậy, lúc ấy thật sự anh không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ anh có thể nói cho em biết, đó là cảm giác tan nát cõi lòng.

Đến bây giờ anh mới biết, việc khó vượt qua nhất cuộc đời này chính là không nghe được tiếng khóc của em.

Anh không có cách nào trao cho em hạnh phúc, vậy nên, em hãy tìm nó ở nơi khác đi.

Nhưng nhớ kỹ phải tìm một chàng trai tốt, như vậy anh mới có thể yên lòng."

Đám bạn của tôi nói, tôi bị thương tâm quá độ. Tôi trả lời, “Đùa à? Chúng mày thấy tao thương tâm hồi nào?”

Nếu như tâm tình của tôi có thể dùng hai chữ thương tâm để hình dung, vậy cũng tốt.

Cái cô Trương Bá Chi đáng ghét, đã không biết ca hát còn bày đặt hát hò thâm tình như vậy!

Tôi muốn tắt tivi, nhưng không cách nào tìm ra điều khiển, chỉ có thể tùy ý tiếng hát của cô ta phiêu miểu trong không khí, lan tràn vào lòng tôi.

“Em muốn bản thân kiên cường hơn, không để ai phải thấy mình khóc thút thít.

Làm bộ thờ ơ không nhớ anh, nhưng trong lòng lại tự trách mình thiếu dũng khí.

Trái tim đau đến không thở nổi, không cách nào tìm được dấu vết của anh.

Trơ mắt nhìn anh, bất lực để mặc anh biến mất khỏi thế giới này.

Không tìm được lý do để kiên cường, không cảm nhận được ôn nhu của anh nữa.

Nói cho em biết, vì sao nơi anh đến liệu đã phải là cuối cùng.

Gửi tâm nguyện lên trời cao, mong vì sao kia sẽ giúp em nói rằng,

Chàng trai à, em yêu anh nhiều lắm!”

Quả thực đây không phải là lần đầu tiên chuyện tình cảm của tôi tan vỡ, tôi cũng luôn biết cuộc sống là như vậy, nhưng cho dù về sau tôi có thích người khác hay không, tôi cũng biết mình nhất định sẽ không quên được anh.

Bởi vì anh không giống như những người bình thường khác.

Bởi vì, đó là anh.

Truyện Chữ Hay