Editor: Cup
Beta: Dâu Tây
________________
Mùng mới chính thức khai giảng, sau khi ăn xong bữa sáng, Diêu Mỹ Nhân và bạn cùng phòng đến sân vận động nhận quân phục, giày, một chiếc ghế nhỏ, một bình nước ấm để chuẩn bị đi quân sự.
Tất cả mọi người đều tự giác xếp hàng nên không gây ra cảnh tượng nhốn nháo.
“Mỹ Nhân, cậu đang nhìn gì vậy?” Thấy Diêu Mỹ Nhân liên tục nhìn xung quanh, Hà Ương tò mò hỏi.
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, “Không có gì, nhiều người thật đấy.” Không biết Thư Mạch có tới không, cô đã nhắn tin nhưng mãi cậu vẫn chưa trả lời.
“Cả các khoa khác nữa nên mới đông như vậy.” Bởi vì béo và lùn nên Ngô Đan Quế phải nhón chân mãi mới xem được. “Mỹ Nhân, cậu xịt gì lên người mà thơm thế?”
Lúc nãy cô đã thoáng ngửi thấy mùi thơm, giờ đến gần mới biết mùi hương này phát ra từ người Diêu Mỹ Nhân.
“Thật không?” Diêu Mỹ Nhân cười cười.
“Thật mà, da cậu đẹp quá!!!” Ngô Đan Quế vui sướng như phát hiện ra đại lục mới, cô chưa từng thấy người con gái nào có làn da mịn màng, căng bóng như vậy.
“Nói nhỏ thôi.” Dương Lê nhắc nhở, nãy giờ có mấy nam sinh liên tục liếc mắt về phía này nhìn Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân xinh đẹp như một nàng tiên đứng giữa biển người, khó trách mọi người lại ngắm nhìn.
Ngô Đan Quế cũng biết điều đó, vì vậy cô ấy đã lặng lẽ đến cạnh Diêu Mỹ Nhân để chặn hết những ánh mắt đang nhìn sang bên này.
Khóe môi Diêu Mỹ Nhân cong lên, cô rất muốn mở miệng nói cảm ơn.
Do giày tập cứng và phải sử dụng trong một thời gian dài nên sau khi nhận đồ, Diêu Mỹ Nhân và các bạn cùng phòng đã đến một quầy gần đó mua miếng lót giày.
Ở cùng một thời gian, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy mọi người khá hợp nhau, ai cũng thẳng tính, sống đơn giản, nói chuyện không quanh co lòng vòng.
“Muốn khóc quá!!! Mai là bắt đầu học quân sự rồi.” Ngô Đan Quế nằm trên giường, bên cạnh có thêm một chiếc quạt, tập luyện dưới thời tiết nắng nóng không khác gì tra tấn người béo như cô.
Hà Ương ngồi trên ghế nhai táo, “Trời ơi, mãi mới trắng lên được một xíu, vậy mà giờ lại phải đi phơi nắng, ông trời muốn mình làm mỹ nhân da đen sao?”
Đúng lúc đó, Diêu Mỹ Nhân ra khỏi WC, cô vừa đi vừa sấy tóc. Do tóc dài và dày nên cô đã mất rất nhiều thời gian để gội đầu.
“Mỹ Nhân.”
Hà Ương không thể rời mắt khỏi làn da trắng nõn, mềm mại như có thể véo ra nước và mái tóc mượt mà của Diêu Mỹ Nhân.
“Khi nào mình mới có thể trắng như vậy? Không, dù chỉ trắng bằng một nửa thôi thì mình cũng vui lắm rồi.” Cô ấy nhìn Diêu Mỹ Nhân bằng ánh mắt thèm thuồng, “Cậu chỉ bí kíp cho mình đi!!!”
Diêu Mỹ Nhân lấy khăn lau tóc, chân thành trả lời: “Uống sữa bò có tính không?”
Hà Ương: “……Bỏ đi, coi như mình chưa hỏi gì nhé.”
Diêu Mỹ Nhân chớp chớp đôi mắt to tròn, cô nói thật mà.
Sau khi lau khô tóc, Diêu Mỹ Nhân cầm điện thoại lên, thấy không có động tĩnh gì, cô khẽ thở dài, đã qua khai giảng hai ngày mà vẫn chưa thấy mặt của Thư Mạch, không biết bao giờ cậu mới xong đây.
Trắng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, những ngôi sao tinh nghịch rủ nhau lặn mất.
Tất cả các phòng trong ký túc xá đều phát ra tiếng nô đùa ầm ĩ, ký túc xá nam ở đối diện thi thoảng lại truyền đến vài tiếng hú lớn.
Ngô Đan Quế nằm trên giường say sưa đọc sách. Thấy điện thoại ở bàn bên cạnh đang rung lên, cô vội gọi: “Mỹ Nhân, có người gọi cậu kìa.”
Diêu Mỹ Nhân vừa tắm xong, cả người mang theo hơi nước, “Được rồi, mình tới đây.”
Diêu Mỹ Nhân đặt chậu rửa xuống, vô cùng sung sướng khi nhìn thấy cái tên lóe lên trên màn hình.
“Thư Mạch.” Cô dịu dàng trả lời điện thoại.
“Bây giờ á? Ừm, được mà.”
Ngô Đan Quế liếc nhìn khuôn mặt động lòng người của Diêu Mỹ Nhân, nhất định là có chuyện gì đó rồi.
Sau khi tắt điện thoại, Diêu Mỹ Nhân nhanh chóng đến tủ quần áo chọn quần áo, cô không thể mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình này đi gặp cậu được.
“Mỹ Nhân, muộn rồi mà cậu vẫn muốn ra ngoài sao?”
Thấy Diêu Mỹ Nhân vào WC thay một chiếc váy hoa, Ngô Đan Quế tò mò hỏi.
“Ừm, mình ra ngoài một lúc, sẽ về nhanh thôi.” Dứt lời, cô lập tức ra khỏi phòng.
“Cậu……” Ngô Đan Quế há miệng thở dài, vẫn chưa nói xong mà người kia đã mất hình rồi.
Ai mà quan trọng đến vậy nhỉ?
Bên kia, Diêu Mỹ Nhân chạy nhanh xuống tầng , khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cô mới đi chậm lại.
Mấy nữ sinh đi ngang qua nhìn chằm chằm vào bóng người cao gầy đứng dưới bóng cây tối tăm. Nửa người cậu giấu vào trong bóng tối, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ cảm xúc.
“Thư Mạch.”
Diêu Mỹ Nhân vừa đến liền ngước mặt lên nhìn.
Nam sinh trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi màu đen phối với quần tây, mái tóc đen bù xù rũ trên trán, một thời gian dài không gặp, cậu càng ngày càng trở nên chững chạc.
“Cậu xong chưa?”
“Chưa.”
Thư Mạch cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Chàng trai chỉ tay vào ngực trái, “Năm ngày không gặp, nơi này nhớ cậu lắm.” Cậu tiến lên một bước để tới gần cô hơn, “Cậu có nhớ mình không?”
Mấy ngày nay, cậu cứ lao đầu vào làm việc mà không dám nghỉ ngơi một giây nào cả, chỉ cần dừng tay nửa giây là hình ảnh cô lại nhảy lên trong đầu.
Khoảng thời gian sau đó, cậu đã dồn hết thời gian để làm việc, cố gắng không nhớ đến cô, nói đúng hơn là không dám nhớ đến cô.
Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, bàn chân vô thức quẹt quẹt vài cái, “Nhớ.”
Ngoài lần tham gia thi đấu, đây là lần thứ hai hai người xa nhau lâu như vậy, cô thật sự rất nhớ cậu.
Thư Mạch vô cùng hài lòng khi nghe xong đáp án, giây tiếp theo, cậu bỗng nhíu mày, ai oán nói: “Mình không thích ở đây.” Cậu cầm tay cô rồi kéo cô ra ngoài, “Ở ký túc xá, mình không thể gặp cậu mỗi ngày, không thể ôm cậu mọi lúc mọi nơi, càng không thể hôn……”
“Đừng…… Đừng nói nữa.”
May là trên đường không có ai, nếu không cô thật sự không dám nghe tiếp.
Thư Mạch dừng bước, yên lặng nhìn cô, “Cậu có thích mình không?”
Diêu Mỹ Nhân gật đầu, “Thích.”
“Cậu có yêu mình không?”
Diêu Mỹ Nhân hít một hơi thật sâu, “Yêu.”
“Cậu có nhớ mình không?”
Diêu Mỹ Nhân cắn môi, “Nhớ.”
Thư Mạch cúi đầu nhìn xuống, mũi hai người gần như có thể chạm vào nhau, “Mình cũng thích cậu, mình cũng yêu cậu, ngày nào mình cũng nhớ đến cậu. Vậy nên……” Cậu hôn lên đôi môi đỏ căng mọng của cô, “Chúng mình sống chung nhé.”
Cái này…… cái này……
Diêu Mỹ Nhân không ngừng giãy giụa nhưng vẫn bị cậu ngậm chặt môi, “Cậu có ý gì?”
“Đồ ngu ngốc, mình muốn bọn mình sống chung.”
“Không…… Không được.” Diêu Mỹ Nhân kiên định từ chối.
“Không được từ chối.”
Lưỡi cậu lại len lỏi vào miệng cô lần nữa, mấy đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa vùng eo.
“Đồ ……. đồ lưu manh.”
Diêu Mỹ Nhân không thể đứng vững được nữa, eo chính là vị trí mẫn cảm mà Thư Mạch đã vô tình phát hiện.
“Cậu đồng ý được không?”
“Bọn mình sống với nhau sẽ tốt hơn mà.” Cậu dụ dỗ, “Hàng ngày mình sẽ nấu cơm cho cậu ăn.”
Cậu vừa nói vừa tiếp tục xoa eo, Diêu Mỹ Nhân lắp bắp trả lời: “Cậu bỏ tay ra trước đi.”
“Cậu đồng ý trước đi.” Cô biết, nếu cô không đồng ý, bàn tay kia sẽ không bao giờ chịu dừng lại.
“Đừng trêu mình.”
Diêu Mỹ Nhân dựa vào người cậu, đôi mắt đen kịt ngập nước như sắp chảy ra, “Mình…… để mình suy nghĩ kĩ đã.”
Thư Mạch hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô lần nữa, cậu biết đây là giới hạn lớn nhất của cô rồi. Cậu ôm cô vào trong lồng ngực, “Vậy cậu nghĩ nhanh lên nhé!!”
“Cậu bắt nạt mình……” Diêu Mỹ Nhân cảm thấy hông mình càng lúc càng tê.
_________________
Hôm sau, kỳ học quân sự bắt đầu.
Diêu Mỹ Nhân gọi các bạn dậy từ sớm, ngày đầu tập luyện mà dám đến muộn, chắc chắn sẽ bị thầy dạy cho một bài học nhớ đời.
Ai cũng ý thức được vấn đề này nên đều dậy từ sớm để mặc quần áo. Mỗi người đều được phát bộ đồ màu xanh lá để thay đổi.
Diêu Mỹ Nhân thay quần áo, đeo thắt lưng, sau đó buộc tóc cao, cô bôi kem chống nắng lên mặt, lên cổ, lên mu bàn tay để da đỡ bị tổn thương.
Ngô Đan Quế nhìn Diêu Mỹ Nhân rồi lại nhìn bản thân, cùng một bộ trang phục nhưng sao lại khác biệt thế?
Ai nói mặc quần áo quân sự xấu lắm? Rõ ràng là đẹp đến mức khiến người khác ngẩn người.