Editor: Bánh Trứng
Beta: Dâu Tây
________________
Trừ lễ kỉ niệm, hôm nay là lần đầu tiên Lục Hạo Niên thấy cô ăn mặc đẹp đến vậy, cô gái xinh đẹp thanh tú, da trắng như tuyết, thut hút ánh nhìn của mọi người.
Diêu Mỹ Nhân nhìn hai người đang đứng cách đó không xa, đôi mắt long lanh chợt tối xuống, "Ừ. Thật trùng hợp."
"Cậu cũng đi xem phim? Đi một mình à?" Lục Hạo Niên tiến lên một bước.
Phương Mộng Nhàn cũng bước lên một bước, theo sát Lục Hạo Niên, ánh mắt sắc bén, khóe mắt lộ ra vẻ khó chịu, cô ta nhìn Diêu Mỹ Nhân rồi nói: "Đúng vậy, em họ, thật trùng hợp, sao em biết chị và Hạo Niên cũng đi xem phim mà đợi bọn chị ở đây."
Diêu Mỹ Nhân nở nụ cười châm chọc, "Xin lỗi, em đang đợi người khác." Nói xong, cô quay đầu sang chỗ khác, không nhìn về phía hai người nữa.
Nhìn cần cổ xinh xắn của cô gái vừa quay đầu đi, Lục Hạo Niên rục rịch trong lòng, dịu dàng hỏi: "Cậu đang đợi ai thế?" Dứt lời, lại muốn lại gần cô thêm một chút nữa.
"Cậu ấy đợi tôi." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Lúc này, một dáng người cao ngất bỗng xuất hiện, cậu cầm hai hộp sữa, một túi bỏng ngô trong tay.
"Thư Mạch?"
"Thư Mạch!"
Lục Hạo Niên và Phương Mộng Nhàn đồng thời lên tiếng, nhưng cảm xúc lại hoàn toàn khác nhau.
"Sao cậu lại ở đây?" Xung quanh Lục Hạo Niên nổi lên một tầng mây mù, cậu ta nhìn chằm chằm Thư Mạch đang đi tới chỗ Diêu Mỹ Nhân, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Diêu Mỹ Nhân nhận lấy hai hộp sữa mà Thư Mạch đưa cho, rất tức giận khi Lục Hạo Niên tra hỏi Thư Mạch như vậy, cô mở miệng trả lời: "Người mình đợi là cậu ấy." Giọng nói của cô ôn hòa nhưng mang theo ý lạnh lùng: "Phim sắp chiếu rồi, có thể nhường đường cho bọn mình đi trước không? Hai người đang chắn đường bọn mình."
Thư Mạch cong cong khóe miệng.
"Em họ, hóa ra em chờ Thư Mạch."
Bị nói như vậy, Phương Mộng cũng không ái ngại, cô ta sớm đã khôi phục nét mặt tươi như hoa. Thật không ngờ, Diêu Mỹ Nhân lại đi cùng Thư Mạch.
Thư Mạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần jeans nhạt, dáng người không tệ chút nào. Nhưng ngoại trừ thành tích xuất sắc, cậu chằng có gì cả.
Diêu Mỹ Nhân ở cùng với người như vậy, cô ta rất rất tán thành.
"Tránh ra một chút, cảm ơn."
Diêu Mỹ Nhân không muốn nói nhảm nữa, sau chuyện lần trước, cô biết rõ Phương Mộng Nhàn là một con rắn độc, chỉ chờ cơ hội để lao ra cắn người khác.
Thấy Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch đã đi xa, Phương Mộng nhàn nở nụ cười thỏa mãn, "Hạo Niên, phim sắp chiếu rồi, chúng ta cũng nên vào thôi."
Mặt Lục Hạo Niên tối sầm lại, tức giận nhìn bóng lưng anh tuấn và bóng lưng mềm mại kia.
"Hạo Niên?"
"Chúng ta vào thôi?"
Trong rạp chiếu vẫn đang quảng cáo, chỗ ngồi của Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch là hàng thứ ba tính từ dưới lên.
Sau khi ngồi xuống, Thư Mạch cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân nghiên đầu nhìn chàng trai cao hơn cô một cái đầu, tầm mắt cô chuyển xuống bờ môi mỏng đang mím chặt của cậu. Cô đưa hộp sữa đến miệng Thư Mạch, ngại ngùng nói: "Cậu uống trước đi."
Lần này, Thư Mạch không phản đối, thẳng thừng cầm lấy tay cô, đưa ống hút vào miệng, hút hai cái.
Diêu Mỹ Nhân vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy yết hầu đang nhô lên nhô xuống vô cùng quyến rũ và gợi cảm của chàng trai. Giọng nói của cậu vang lên bên tai cô: "Sữa trong miệng cậu thật ngọt ngào."
"Thư! Mạch!" Cô đỏ bừng mặt.
Lúc này, Lục Hạo Niên và Phương Mộng Nhàn cũng đi vào, ngồi phía bên trái ngay sau Diêu Mỹ Nhân.
Nhìn thấy hai người họ, lông mày Thư Mạch nhíu chặt lại.
Phim bắt đầu chiếu, cả căn phòng bị bao trùm bởi màu đen tối.
Diêu Mỹ Nhân nhìn về phía màn hình.
Bộ phim ngay từ mở màn đã đánh nhau kịch liệt, phim kể về mấy người ngoài hành tinh muốn xâm chiếm trái đất nhưng lại bị con người đuổi đi. Hai bên giao tranh kịch tính. Mặc dù hiệu ứng D không được hoàn hảo như đời sau, nhưng như vậy cũng đã chân thực lắm rồi.
Diêu Mỹ Nhân đang nghiêm túc xem phim thì đột nhiên bên mép xuất hiện một miếng bỏng ngô.
"Ngoan, há miệng ra." Thư Mạch dụ dỗ.
Mắt Diêu Mỹ Nhân không rời màn ảnh, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy bỏng ngô trên tay cậu, trong đầu nghĩ thầm: Ừm, vừa ngon lại vừa ngọt.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên đầu ngón tay trỏ và ngón cái, Thư Mạch xoa xoa hai ngón tay, mắt đen sẫm lại.
"Ngon không?" Cậu hỏi.
Diêu Mỹ Nhân bị cảnh đánh nhau trên màn hình hấp dẫn, cô gật đầu bừa một cái.
Thư Mạch lại lấy một viên bỏng ngô đặt bên mép Diêu Mỹ Nhân, cô tự nhiên há miệng ra. Cứ như vậy, một người đút, một người ăn, tạo ra cảnh ân ái ngọt ngào như muốn chọc mù mắt Lục Hạo Niên ngồi phía sau.
Màn hình phát ra ánh sáng lớn, thế nên khung cảnh bên trong cũng không quá tối.
Phương Mộng Nhàn nhìn theo Lục Hạo Niên. Cô cười nhỏ: "Xem ra em họ mình và Thư Mạch rất thân thiết, thậm chí còn đút cho nhau ăn."
Nhìn bàn tay đặt trên thành ghế của Lục Hạo Niên nổi đầy gân xanh, cô ta lập tức căng thẳng. Quả nhiên, Lục Hạo Niên thích Diêu Mỹ Nhân, lần trước đánh nhau cũng là vì cô.
Nhận ra điều này, hô hấp của Phương Mộng Nhàn căng cứng, tựa như có một con kiến đang cào cấu trong lòng cô ta, khiến cho cô ta vừa đau xót vừa ghen tị.
Cô ta cười cứng nhắc, thử dò hỏi: "Hạo Niên, cậu nói xem, có phải bọn họ đang tìm hiểu nhau không?"
Lục Hạo Niên quay đầu, ánh mắt vô cùng giận dữ, "Cậu đừng suy đoán lung tung!"
Sắc mặt Phương Mộng Nhàn trắng bệch, lòng bàn tay run rẩy. Đây là lần thứ hai cô thấy Lục Hạo Niên đánh mất bình tĩnh, mà lần đầu tiên chính là lần đánh nhau với Thư Mạch. Cả hai lần đều là vì Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch đang ngồi tận hưởng ở phía trước. Cô gái chuyên chú xem phim, trong phim, người ngoài hành tinh đã tìm ra cách xâm chiếm trái đất, đây chính là giây phút hồi hộp và kịch tính.
Sự chú ý mà Thư Mạch dành cho bộ phim không được quá phút, toàn bộ thời gian cậu đều ngắm nhìn Diêu Mỹ Nhân. Thỉnh thoảng, cậu còn để ý đến cái nhìn lạnh lẽo sau lưng mình. Cậu hừ nhẹ, môi mỏng hơi cong lên.
Đặt túi bỏng ngô xuống, Thư Mạch cầm tay Diêu Mỹ Nhân, mười ngón tay đan xen. Ngón cái của cậu nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trơn mịn của cô.
Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu, "Sao thế? Phim không hay sao?"
Thư Mạch thành thật gật đầu, "Không. Cậu rất đẹp."
Diêu Mỹ Nhân: "..."
"Ăn nhiều bỏng ngô vậy, cậu khát không?" Thư Mạch xích lại gần, quan tâm hỏi.
Diêu Mỹ Nhân mấp máy đôi môi đỏ mọng, "Đưa cho mình hộp sữa đi." Hộp sữa này vừa hết, vẫn còn một hộp khác ở ghế của Thư Mạch.
Thư Mạch nghe theo lời cô, cầm hộp sữa còn lại lên, vô cùng tốt bụng giúp cô cắm ống hút. Diêu Mỹ Nhân định cầm lấy hộp sữa thì Thư Mạch liền ngậm ống hút vào miệng.
Diêu Mỹ Nhân trợn tròn mắt nhìn hộp sữa bị méo đi do bị cậu hút mạnh.
Sau đó, cậu ôm lấy thắt lưng, ngả người về phía cô.
Cằm bị cậu giữ lấy, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy hình như môi mình bị tách ra, sữa được truyền từ trong miệng chàng trai đến.
"Ưm..."
Diêu Mỹ Nhân khẽ rên rỉ một tiếng. Cô bị ép nuốt mấy ngụm sữa xuống, chưa kịp nuốt xong thì sữa đã chảy ra ngoài, màu trắng của sữa bò đọng trên chiếc cằm trắng trẻo, trông thật ướt át.
Chỉ trong chốc lát cô đã uống hết sữa trong miệng, nhưng đôi môi mỏng kia vẫn chưa chịu rời đi, mà lại tiếp tục dính vào môi cô, ngậm cắn như trêu chọc.
Khoang miệng ngập tràn hương vị ngòn ngọt, nhàn nhạt của sữa bò.
Lục Hạo Niên tức giận nhìn hai người trước mặt đang kề sát vào nhau, cậu ta định đứng dậy phá đám nhưng lại bị Phương Mộng Nhàn ngăn lại,"Hạo Niên, cậu đừng làm vậy. Chẳng lẽ cậu còn không nhìn ra sao? Em họ mình thích Thư Mạch! Cậu có cố gắng cũng vô ích."
Sắc mặt Lục Hạo Niên âm trầm, gạt tay Phương Mộng Nhàn ra, bất lực ngồi xuống ghế.
Phương Mộng Nhàn vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc trước còn đoán mò, nhưng từ giờ phút này, cô ta dám khẳng định một trăm phần trăm là Diêu Mỹ Nhân và Thư Mạch đang bên nhau.
Ở phía trước, mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, cô cảm thấy ngột ngạt nên vội đẩy đẩy nam sinh mấy cái. Thư Mạch liếm mấy vệt sữa dưới cằm cô rồi mới lưu luyến buông ra.
"Muốn uống sữa nữa không?" Cậu nghiêm túc hỏi.
Vừa được buông ra, Diêu Mỹ Nhân vội vàng che miệng, lắc đầu nguầy nguậy.
"Ừ." Thư Mạch ngồi thẳng người, không hề cảm thấy thất vọng. Cậu nhìn gò má cô, khẽ nói: "Thật ra thì, sữa cũng khá ngon."
Tai Diêu Mỹ Nhân nóng lên, "..."
Diêu Mỹ Nhân ai oán nhìn người bên cạnh, đã chiếm được tiện nghi lại còn thích khoe mẽ.
Thư Mạch nhếch môi cười: "Lần sau đi hẹn hò, mình sẽ đưa cậu đi xem tiếp."
Không bao lâu sau, bộ phim kết thúc.
Ánh đèn trong phòng sáng lên, Thư Mạch dắt Diêu Mỹ Nhân ra ngoài.
Phương Mộng Nhàn đi rửa tay thì thấy Diêu Mỹ Nhân cũng đang đứng đó, cô ta liền lên tiếng chào hỏi: "Em họ, em cũng ở đây à?" Cô ta đi tới, đứng cạnh Diêu Mỹ Nhân, "Bộ phim vừa rồi rất hay, em thấy thế nào?"
Diêu Mỹ Nhân không trả lời. Cô nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt đỏ ửng, môi hồng hồng ướt át, lại còn hơi sưng.
Phương Mộng Nhàn cũng nhìn Diêu Mỹ Nhân, vẻ động tình kia thật chướng mắt.
Giọng nói của cô ta vang lên mang theo sự khinh miệt, "Có hỏi cũng thế, chắc em họ cũng không biết đâu nhỉ?" Cô ta mở vòi nước, vừa rửa tay vừa nói: "À, suýt chút nữa chị quên mất, vừa rồi trong phòng chiếu em bận thân mật với Thư Mạch mà."
Diêu Mỹ Nhân xoay người lại.
Phương Mộng Nhàn không chịu buông tha: "Em họ, chị thực sự phục em. Mắt nhìn người của em thật đặc biệt, chọn ai không chọn lại đi chọn Thư Mạch." Cô ta nhìn những ngón tay trắng trẻo dưới làn nước, trong lòng vô cùng đắc ý.
Quả nhiên, sự khác biệt trong hoàn cảnh sống sẽ sinh ra sự khác biệt trong quan điểm.
Cô ta lại tiếp tục "tốt bụng" khuyên nhủ: "Nghe nói cậu ta không cha không mẹ, nghèo hèn rách rưới, tính cách lại lạnh lùng. Người như vậy, chắc hẳn không biết yêu là gì, chị khuyên em không nên nghiêm túc với thứ tình cảm này, người như vậy... A!..."
Phương Mộng Nhàn cúi đầu nhìn quần áo bị ướt của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, giọng nói mất đi sự nhã nhặn, vô cùng chói tai: "Diêu Mỹ Nhân! Mày điên rồi!"
Ánh mắt Diêu Mỹ Nhân lạnh như băng, cô hơi ngẩng đầu: "Tôi không thích chị nói xấu cậu ấy."
Phương Mộng Nhàn trợn mắt nhìn cô: "Cái gì?"
Diêu Mỹ Nhân nhìn Phương Mộng Nhàn đang chật vật, lặp lại một lần nữa, giọng nói vẫn y nguyên như cũ, "Tôi không thích chị nói xấu Thư Mạch."
"Diêu Mỹ Nhân!"
Thấy đối phương không thèm đếm xỉa đến mình, Phương Mộng Nhàn cắn chặt răng, lao tới, giơ tay lên định tát Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân bắt lấy cổ tay cô ta, giơ tay trả lại một cái tát.
Phương Mộng Nhàn ôm mặt, phát điên lên, "Mày đánh tao...."
"Chị không nên nói xấu Thư Mạch." Diêu Mỹ Nhân lạnh nhạt nhìn cô ta.
Thư Mạch, chính là giới hạn của cô.
OwO