Vừa nghe có chuyện là Đạt lập tức về nhà, nhưng anh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhà anh hôm nay rất lạ. Không một bóng người ở nhà trước. Nếu không phải có một người chạy vào lấy nước thì anh không biết phải kiếm ở đâu.
Con kinh thường ngày vốn yên tĩnh, hôm nay lại ồn ào bởi hầu như tất cả người trong nhà đều tập trung ở đó.
Liên đang ngồi dựa vô một thân dừa, cô thất thần nhìn xuống lòng kinh. Quần áo nhàu nhè, dính đầy bùn đất. Đôi guốc cô mang đang nằm lăn lốc ở mép kinh. Mái tóc được kẹp gọn ở sau lưng bị bung ra hơn một nửa. Mắt cô đã sưng húp nhưng nước mắt vẫn còn đang chảy. Môi lẫn mũi đều đỏ ửng.
Bà Ngự đứng gần đó, mắt bà cũng dõi xuống lòng kinh. Mỗi khi một ai đó bên dưới đưa tay mò mẫm thì mắt bà ánh lên tia hy vọng, chừng họ lắc đầu thì trên đây, bà cũng thất thiểu.
Sau vài lần thất vọng, bà trở nên điên tiết, bà lao tới chỗ Liên, hai tay bà vò đầu làm tóc cô thêm rối, rồi đập mạnh ra sau. Đầu cô va vào thân dừa liên tục. Mà cô không hề có một chút ý chí phảng kháng hay chống cự, chỉ có hai bàn tay ôm lấy đầu mình để cố chịu cơn đau.
- Trời ơi! Cô Liên ơi! Sao cô ác quá vậy! Tui đã tin mới giao nó cho cô giữ... Vậy mà, cô nỡ giết nó. Nó là con nít, có tội tình gì!
Vẻ hoảng hốt hiện ra trên tất cả mọi người nhưng không ai dám mạnh tay ngăn bà Ngự lại.
Đạt chưa biết chuyện gì nhưng nếu tiếp tục như vậy thì đầu Liên có thể bị nứt ra mất, không thì điên điên dại dại cũng nên. Anh vội vàng chạy tới, một tay che chắn phía sau đầu, một tay anh cản bà Ngự lại.
Nhưng bà không dừng lại. Tay anh bị va vào thân dừa rướm máu. Đẩy đầu cô ra sau chỉ khiến Đạt đau tay, bà bèn đánh lung tung ở phía trước. Tay bà giơ tới đâu, tay anh phải đưa lên tới đó, hòng ngăn bà đánh vào mặt cô. Đợi khi bà buông tóc cô ra, anh thừa cơ đứng chen vô giữa, đem lưng mình ra đỡ lấy.
Bà cứ thế mà đánh không thương tiếc, đến khi có tiếng bùm bụp thiệt lớn vang lên từ lưng Đạt, nghĩ anh đau, bà mới dừng.
Bà kéo áo anh.
- Đạt! Tránh ra cho má! Tránh ra! Có nghe không?
Đạt vẫn đứng lì. Đến khi bà Ngự chống hai tay lên hông để thở, anh mới bắt đầu chuyển động nhưng anh chỉ xoay người lại, cả người Liên được tấm lưng cao rộng của anh che chắn hết.
- Có chuyện gì vậy má? Sao má đánh cổ dữ vậy?
- Mày hỏi nó thì biết!
Liên vốn vụng về, cô hay làm bà phật ý. Nhưng chưa lần nào, anh thấy bà giận tới mức muốn giết cô như thế này. Đạt tiếp tục quay ra sau.
- Cô lại làm chuyện gì cho má giận nữa hả Liên?
Liên ngẩng nhìn, cô thút thít thật lâu mới nói được một câu.
- Em... em... làm mất con anh rồi...
Không chờ Đạt lên tiếng, bà Ngự đã chen ngang.
- Hứ. Làm mất. Giữa thanh thiên bạch nhựt, làm mất là làm mất làm sao? Cô giết thằng nhỏ thì có!
Liên ra khỏi lưng Đạt, vội vàng bước lên phía trước xua tay.
- Không phải đâu má! Con nói thiệt! Anh Đạt, em nói thiệt! Em nằm đây dỗ nó ngủ, em ngủ quên, tới khi thức thì không thấy thằng nhỏ đâu nữa. Em không biết gì hết. Em không giết nó. Em thật sự không giết nó.
Bàng hoàng trong giây phút, Đạt liền trấn tỉnh. Anh nhìn quanh một lượt.
- Tất cả kiếm kĩ chưa? Hay..., ai ẵm nó đi chơi đâu đó?
Mọi người chỉ đứng đó nhìn Đạt, vì đã tới nước này thì không ai phủ nhận thực tế: thằng nhỏ đã không còn. Đạt mới về, còn họ đã có mặt từ buổi trưa, khi nghe tiếng Liên kêu thất thanh thì mọi người đã ùa chạy tới. Ai cũng nghĩ giống nhau, một là, ai đó đã ẵm nó đi chơi; hai là, nó bị té xuống võng rồi bò quanh quẩn đâu đó; ba là,... nó bò tới mé kinh rồi bị rớt xuống xuống dưới. Nên tất cả đã chia nhau thành hai tốp để tìm kiếm.
Sau khi kiếm hết mọi ngóc ngách trên bờ mà không có thì ai cũng chắc mẩm, chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra.
Lặn hụp suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tìm thấy.
Như thế này thì, nghĩa là "dữ nhiều lành ít". Đạt mệt mỏi lắc đầu. Anh tức giận bóp chặt vai Liên.
- Sao vậy Liên? Có giữ một đứa nhỏ thôi mà cô làm cũng không xong!
Lời xin lỗi được cô thốt ra trong nước mắt ràng rụa càng khiến anh mất kiềm chế. Nếu không phải đôi mắt sưng đỏ lẫn mớ tóc xốc xếch như rơm đập vào mắt, làm anh nhớ tới cảnh tượng cô bị bà Ngự xô mạnh vào thân dừa ban nãy, thì có lẽ, đôi vai mỏng manh của cô đã bị anh bóp vụn.
- Bây giờ xin lỗi không còn ý nghĩa nữa đâu! Chẳng thà ngay từ đầu cô đừng nhận. Tui đâu có ép... để bây giờ... ra nông nỗi như vầy.
- Hứ. Nó nhận để lấy lòng người khác, để tiện toa rập mà giết thằng nhỏ... Chớ có tốt lành chi đâu?
Bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía cô. Từ chiều trưa tới giờ, họ vẫn nhìn cô như thế, trong thương xót vẫn không giấu sự hoài nghi. Cô nhìn tất thảy và cô hiểu, rồi nhìn anh... chờ đợi...
Biết cô muốn tìm sự cảm thông, nhưng anh không thể cho cô điều đó trong lúc này. Anh quay mặt về phía bờ kinh đang lao xao con nước.
Mọi người vào nhà để ăn cơm. Người làm ngồi từ ngoài vô tới cửa bếp. Ai cũng ăn vội vàng để nhanh chóng ra kinh mò tìm tiếp tục.
Chỉ có bà Ngự, Đạt và Kỳ ngồi trên bàn. Liên đang đứng ở ngưỡng cửa. Bà Ngự còn rất giận, cô không dám lại gần.
- Cô Liên, cô nói thiệt đi! Cô đã làm gì thằng nhỏ? Nó đang ở đâu? Để tui còn biết mà kiếm xác nó về.
- Con không biết thiệt mà má!
Cho là Liên ngoan cố muốn che đậy tội lỗi, bà Ngự dập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn rồi đứng dậy sấn tới chỗ cô.
Ai cũng tưởng tượng được, chuyện gì sẽ xảy ra nhưng không ai dám cản.
...Trừ Đạt...
Ngay sau khi bà đứng dậy thì anh cũng lập tức bỏ ghế đi về phía cửa. Bà Ngự vừa đưa tay giơ lên thì anh đã kéo cô qua một bên. Hành động của anh laba thêm giận vì hụt hẫng.
- Mày bênh nó hả? Giờ phút này còn bênh nó hả?
Bà Ngự vừa nói vừa tiếp tục lao tới, Liên thì chẳng thèm động đậy, giống như cô đang muốn được bị trừng phạt. Đạt đành kéo cô giấu ra sau, lấy lưng mình làm chỗ cho cô núp.
- Không phải. Bây giờ, má đánh cổ cũng đâu giải quyết được gì?
Kỳ cũng rời ghế để tới bên bà Ngự.
- Phải đó bà. Bà đã lớn tuổi, cứ giận như vầy thì hại sức khỏe lung lắm. Xác cậu nhỏ còn chưa kiếm được, còn nhiều chuyện để làm. Bà với cậu ba phải giữ gìn sức khỏe.
Bà Ngự nghe Kỳ nói phải, bà bước lại bàn ngồi. Đạt chần chừ chưa đi. Kỳ phải nắm tay anh kéo về ghế. Kỳ gắp đồ ăn bỏ vô đầy chén của cả hai rồi ướm lời mười đon đả.
Bà Ngự ăn được vài miếng, Đạt mới bắt đầu cầm đũa. Thấy Liên vẫn đứng im lìm, anh gắt.
- Sao còn đứng đó? Lại đây ăn đi!
Bất giác, Liên cũng không biết anh đã nói gì, tới khi chú ý thì chỉ nghe tiếng đập tay xuống bàn của bà Ngự. Theo sau đó là âm thanh chén đũa nảy trên mặt bàn loạn xạ.
- Ăn gì mà ăn. Bây giờ, nó dám ngồi trước mặt tao hả? Đồ đàn bà độc ác!
Dì tám chắc lưỡi.
- Cả ngày nay, mợ chưa ăn gì... Mấy bữa nay, mợ bị cảm. Chắc... mợ mệt nên ngủ quên... chắc, mợ không cố ý thiệt. Bà đừng...
Thấy bà Ngự liếc mình, dì tám không dám nói thêm. Kỳ tiếp lời.
- Bà bình tĩnh. Có thể, mợ lỡ tay, chớ không cố tình.
- Vậy là đồ hư thân. Ham ăn, ham ngủ. Càng nhìn nó tui càng chướng mắt. Không biết hồi đó, cha má nó dạy cô như thế nào? Cũng tại tui, đi cưới dâu mà không nhìn kĩ, để cưới nhằm thứ hổng ra gì!
Bị chửi nặng, Liên ôm mặt chạy đi.
Chén cơm và đũa đã được Kỳ nhét vào tay nhưng Đạt vẫn ngồi thừ. Đợi bà Ngự ăn thêm vài miếng, anh gọi Nhanh vô rồi đưa chén của mình cho nó.
- Đem cơm lên cho mợ đi. Nói mợ ráng ăn cho hết.
- Không được đem. Nó muốn thì tự lết xuống đây ăn. Đâu phải bà hoàng mà bắt người ta cung phụng.
Tâm tư Đạt nặng nề, miếng cơm vừa và vô miệng cũng nuốt không trôi, anh thở dài buông đũa.
Đứng trước căn phòng trống, Đạt thấy mình có lỗi biết bao. Từ ngày thằng nhỏ về, anh chưa mua cho nó bất cứ thứ gì. Ngay cả cái võng nó nằm cũng là võng cũ được đem lên từ dưới nhà.
Đứa con này, ngay từ đầu không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh. Anh chưa sẵn sàng chào đón cũng như không hề muốn chào đón nó. Nó đối với hạnh phúc của anh như một gánh nặng.
Nhưng để nó biến mất như thế này, Đạt thấy ray rứt vô cùng! Nó chỉ là một đứa con nít. Nó không có tội. Chính anh là người đã tạo ra nó nhưng lại không làm tròn bổn phận với nó.
Nói gì tới chuyện lo lắng tỉ mỉ, thứ nó cần nhất là tình thương, hình như... anh vẫn chưa thể nào cho nó. Anh chỉ lo vun bồi cho hạnh phúc của riêng mình, vun vén tình cảm giữa cô và nó, tất thảy cũng chính là lo cho hạnh phúc của chính anh mà thôi.
Tay anh nắm chặt cánh võng, đôi hàng mi khép chặt trong dày vò và đau đớn, giọt nước mắt hiếm hoi rớt xuống.
Kỳ khẽ đặt tay lên lưng anh.
- Cậu ba, đừng đau lòng quá độ mà sanh bệnh.
- Lúc nào cổ cũng như vậy. Làm gì cũng không nên thân. Từ đầu, tui đã không muốn cho cổ giữ nó, vậy mà cổ cứ cam.
- Chắc tại mợ giận quá nên mới nghĩ dại. Nếu bữa đó, không thấy cậu ở nhà của em thì biết đâu... em cũng có lỗi.
- Làm sao trách cô được?
- Không, em cũng có lỗi. Lẽ ra bữa đó, em nên giải thích với mợ cho rõ ràng. Dù có bị đánh, em cũng không nên cãi lại, để mợ giận cậu rồi trút lên cậu nhỏ. Tội nghiệp.
Kỳ thút thít, cô đưa tay chậm nhẹ nước mắt vừa nhuốm ướt hàng mi. Tay cô sơ ý đụng phải vết thương trên trán, miệng cô xuýt xoa.
Miếng vài băng trên trán Kỳ làm Đạt nhớ tới ngày hôm đó. Không có anh thì Kỳ đã không bị Cúc đánh. Nếu xét lỗi, thì chỉ có anh mới là người có lỗi.
- Tui với cô, không ai có lỗi hết. Mình đâu có làm chuyện gì bậy bạ, cần gì phải giải thích nhiều. Con Cúc đánh cô như vầy là quá đáng lắm. Còn Liên thì...
Đàn bà mà ghen thì khủng khiếp lắm. Nhưng theo Đạt thấy, Liên tuy có ghen nhưng không tới mức "Hoạn Thư", làm gì đến nỗi. Có lẽ, đúng như Kỳ từng nói... Cô,... lỡ tay... không chừng... Nhưng cái lỡ tay của cô... thật khiến người ta khó lòng tha thứ.
Phòng ốc vẫn tối. Kỳ men tới bàn kiếm một cây đèn để thắp.
Nhận ra người ngồi xuống giường là Đạt, Liên liền nhào tới ôm anh. Cô đang rất cô đơn và sợ hãi, anh chính là chiếc phao duy nhất của cô giữa đại dương không bờ bến như thế này.
- Liên... Nói thiệt cho tui biết... chuyện như thế nào?
Đốm lửa lóe lên sau tiếng xoẹt diêm, ánh sáng bắt đầu bao phủ, làm hiện rõ ba cái bóng trải dài lên vách.
Kỳ tới gần.
- Mợ ba. Cậu hỏi mợ kìa. Mợ nói thiệt đi, để mọi người biết đường mà tính.
Tiếng của Kỳ làm Liên ngơ ngác. Đây là phòng của cô. Sao Kỳ lại vào? Sao anh lại cho Kỳ theo anh vào?
- Thằng nhỏ bị mất hồi nào? Mất như thế nào? Lúc đó có thấy ai ở gần hay không?
Trước sau,Liên chỉ im lặng nhìn anh bằng ánh mắt bi thương phờ phạc. Cô đang cần anh, anh lại đi chung với người khác. Giọng nói của anh không hề mang theo ấm áp. Nó dửng dưng và lạnh lẽo, như quan tòa đang tra hỏi phạm nhân.
- Nói thiệt đi! Có phải cô lỡ tay làm rớt thằng nhỏ, đúng không?
Hóa ra, không phải anh đến để an ủi... mà đến để chất vấn cô. Liên buông anh ra, cô lắc đầu liên tục.
- Không có! Em không có!
- Vậy chuyện như thế nào? Nói đi!
- Em không biết. Không biết gì hết!
Đạt mất bình tĩnh, anh nạt lớn.
- Thằng nhỏ ở với cô suốt mà cái gì cô cũng không biết! Nói vậy thì ai tin. Nếu có lỡ tay thì nói thiệt, để tui biết đường mà giải thích với má. Chớ để cha về, má nói với cha thì khó khăn lắm, cô biết không?
Liên không biết cái khó khăn mà Đạt nói là gì, nhưng qua thái độ của bà Ngự thì dĩ nhiên, khó khăn mà anh nói cũng dễ hình dung. Nhưng cô không biết là không biết. Cô phẫn uất hét lớn.
- Nhưng em thực sự không biết. Không biết gì hết. Có khó khăn nhiều hơn nữa ập xuống đầu em thì em cũng không biết.
- Gây chuyện rồi chỉ biết nói không biết thôi hay sao?
Trong lúc cả hai lớn tiếng thì Nhanh truyền lời bà Ngự muốn anh xuống gặp.
Đạt dợm đứng lên thì Liên nắm tay anh kéo lại.
- Anh Đạt! Đừng bỏ em! Em sợ lắm!
Nghe giọng khẩn cầu, Đạt không đành lòng. Thật sự..., anh không đành lòng.... Anh đưa tay lau má cô. Cô cứ như thế này, thì trái tim cứng rắn của anh... phải mềm lại thôi. Nhưng lỗi của cô... quá lớn.
- Cậu ba. Nhà đang có chuyện lớn... Bà đang giận lung. Bây giờ... cậu không xuống thì e... bà càng giận hơn nữa... Hay, để em ở đây với mợ một lát cho mợ đỡ sợ.
Đạt phân vân. Anh nhìn Kỳ cảm kích rồi vỗ nhẹ lên tay Liên.
- Ráng ngủ đi. Chừng nào em bình tĩnh lại thì mình nói chuyện cho rõ. Bây giờ, má đang giận, đừng chọc má giận thêm.
Đạt đã đi xuống nhưng Nhanh vẫn đứng tần ngần ở cửa. Kỳ nạt.
- Cô không dưới cho mau. Bà đang giận vậy mà...
Nhanh líu ríu chạy đi.
Dù Đạt đã thay đổi thái độ nhưng tâm trạng Liên không khá lên được tí nào. Cô ngồi bó gối. Xung quanh cô ngoài ánh sáng vàng vọt mỏng manh cùng cái bóng của một người xa lạ, cô chẳng có gì ngoài sự cô đơn. Cô đơn tới mức, chỉ nghe tiiếng bước chân của Kỳ cũng làm cô thấy sợ.
Không rõ Kỳ có biết không mà cô cứ đi lòng vòng. Cô nhìn ngó xung quanh.
Nhà giàu có khác, có nhiều đồ đạc mà vẫn thấy rộng. Tuy gia đình cô không đến nỗi nghèo, cũng thuộc tầng lớp trung lưu. Thời buổi này mà có được phòng riêng nho nhỏ thì đã là quí lắm. Cô cũng có một căn phòng cho riêng mình, cô trang trí phòng cô rất đẹp. Còn căn phòng này, nó rất lớn nhưng bày biện chẳng có gì đặc biệt, so với những nhà khác thì đúng là sang cả lắm rồi, vì có giường lớn, có niệm bông, có mùng cửa viền ren, có bàn giấy dài, tủ áo cao có gắng kính soi trong vắt, có cả bộ bàn ghế để uống trà. Nhưng nữ chủ của nó, không hề có chút gì lãng mạn tân thời. Mọi thứ cứ như, có sao để vậy, tiện đâu đặt đó, nhìn được thì thôi.
Nếu là cô, thì cô sẽ biến nó thành một nơi thật đặc biệt, sẽ có một tủ sách ở sát tường, trên đó sẽ chưng đầy bông, chỗ gần ban công sẽ đễ xích đu để ngắm trăng, ngồi hong tóc.
Nhưng Kỳ ở đây không phải vì căn phòng, mà vì người đàn ông của căn phòng. Thực sự... rất đàn ông. Hiếm có công tử nhà giàu nào mà cao lớn, rắn rỏi, nói chuyện kiêu hãnh tự tin nhưng lại không phách lối mà rất chi điềm đạm, ung dung.
Ngắm xong, Kỳ ngồi xuống giường. Đang im lặng bỗng có tiếng chân giường rục rịch, Liên khẽ giật mình.
- Nếu mợ không làm gì xấu... Sao lại sợ? Hai... tội nghiệp cậu nhỏ, chắc giờ... lạnh lẽo lắm.
Gai óc Liên bỗng nhiên nổi lên. Liên vốn yếu bóng vía, câu nói của Kỳ gợi lên hình ảnh cái xác trần trụi chìm lỉm bên dưới đáy nước như bạch diện vô thường.
- Tui không làm chuyện gì xấu hết.
- Nghe nói người chết trôi linh lắm! Tại họ chết oan. Hình như, con nít chết trôi thì càng linh hơn. Nó không siêu thoát được sẽ về kiếm người hại nó để đòi nợ.
Sống lưng Liên rờn rợt. Cô thấy lạnh cả người. Lâu lắm rồi, có một lần ra chợ, Liên vô tình thấy người ta vớt một cái xác chết trôi. Cả người trắng bệch, môi tím tái, toàn thân cứng đờ, mặt thì lộ ra toàn tròng trắng. Liên ám ảnh suốt mấy tháng trời sau đó. Bây giờ, hình ảnh thằng nhỏ trong đầu cô cũng như thế. Có cơn gió thổi qua làm lay động tấm màn phía ban công. Người ta luôn nói, linh hồn người chết bay theo cơn gió. Liên co người lại.
- Tui không hại nó. Tui giết ai hết.
- Ừm. Cứ cho là vậy. Cứ cho là mợ sơ ý. Nhưng dù cố ý hay sơ ý, thì có gì khác, thằng nhỏ, dù thế nào cũng do chính tay mợ làm chết. Là một mạng người. Trong luật của chánh quyền Pháp ghi rất kĩ: ám sát, mưu sát, cố sát và ngộ sát. Chỉ khác nhau về mức độ, nhưng rõ ràng, hễ làm một mất mạng ai đó thì chính là giết người.
- Vậy là..., tui... tui giết người.Tui thực sự giết người rồi sao?
- Ừm... Mà hễ giết người thì phải đền tội. Tùy nặng nhẹ, nặng thì bị xử tử, nhẹ thì tù khổ sai.
Cả người Liên run lên.
- Nhưng tui đâu cố ý. Lúc tui ngủ, thằng nhỏ còn ngủ mà. Nó bị rớt xuống kinh hồi nào... tui đâu có biết.
- Lúc đó chỉ có mình mợ. Mợ nói sao mà không được.
- Đó là sự thật! Tui không hay biết gì hết.
- Cứ cho là vậy. Nhưng lấy gì làm bằng. Lần cuối cùng nhìn thấy thì nó ở với mợ. Khi mất thì mợ nói không biết, mà xác nó cũng không thấy đâu... Liệu, mấy người tin mợ?
- Anh Đạt sẽ tin tui!
- Nếu tin mợ thì đã an ủi chớ đâu hỏi mợ mấy câu như vậy?
- Không! Tui giải thích thì anh ấy sẽ tin.
- Vậy còn bà Ngự. Giết người là chuyện lớn. Dù cậu Đạt không thương cậu nhỏ nhưng "một giọt máu đào hơn ao nước lã". Vợ chồng... có thương nhau mấy, cũng chỉ là tấm áo, cởi ra lúc nào không được. Mà tui thấy, cậu Đạt là người chân chính đàng hoàng, lẽ nào lại bao che cho kẻ thù giết con. Mà nếu cậu có lòng che chở thì, thanh danh cậu còn gì? Chắc mợ cũng không muốn, cậu bị miệng đời sỉ vả, cười chê. Còn mợ liệu lương tâm có yên ổn. Nếu đêm nào thằng nhỏ cũng về kiếm mợ thì sao.
Càng nghe Kỳ nói, Liên càng sợ hãi. Từ yêu thương trở thành kẻ thù trong gang tấc vậy sao? Liệu Đạt có che chở cho cô không? Cô có đành để anh vì cô mà mang tiếng xấu không?
Gió lại thổi vào làm tấm màn bay nhẹ. Liên nhìn chằm chằm về phía ban công. Bất thình lình, Kỳ đặt tay lên người Liên. Liên giật mình nhảy dựng khỏi giường rồi đâm sầm vô Nhanh. Mâm cơm trên tay Nhanh rớt xuống. Mâm, chén, tô, dĩa, muỗng, đũa thi nhau kêu vang trên nền gạch, ầm ĩ, hỗn độn, dai đẳng.
Liên bịt chặt tai bật khóc.
Tiếng động vừa dứt thì tiếng bà Ngự rành rọt bên tai.
- Cô đang làm gì vậy?
Lê với Nhanh vội vàng ngồi xuống thu dọn.
- Khỏi dọn. Để đó. Nó là bể thì tự nó dọn. Ban đêm ban hôm, định quậy nát nhà này hả?
- Con không có.
- Không. Không. Lúc nào cũng không mà mình mang đầy tội lỗi.
Kỳ níu áo bà Ngự.
- Bà đừng trách mợ. Có lẽ, mợ cạn nghĩ. Phải chi, bữa trước, mợ tới nhà đánh ghen, cậu Đạt chịu theo mợ về thì mợ đâu có giận đến nỗi...
- Đánh ghen? Nó dám đi đánh ghen thằng Đạt?
- Dạ. Bữa đó, cô út bên nhà mợ với mợ tới nhà con để đánh ghen. Cô út không chỉ đánh con bể trán, mà còn... - Kỳ vừa kể lể vừa đưa tay sờ lên vết thương của mình – chửi nặng cậu Đạt.
- Cái gì? Con đó dám chửi thằng Đạt? Còn con Liên?
- Dạ...Mợ thì... mợ nói... em mợ không làm gì sai. Con với cậu ba đáng bị vậy.
Bà Ngự lăm lăm đi tới, bà nắm chặt cổ tay Liên.
- Vậy là quá rõ. Còn nói mình không cố ý. Rành rành ra đó, cô ghen, rồi cô ghét thằng Đạt nên giết con nó để trả thù.
- Con không thù hằn ai hết. Con không cố ý làm nó chết... Con giết nó... con giết người... con...
- Hứ. Người ta nói đâu có sai, má ghẻ mà, thương con chồng sao cho đặng!
- Con thương nó thiệt mà. Con thương nó như con con vậy.
Kỳ nhìn Liên bằng ánh mắt thông cảm.
- Mợ nói đúng đó bà. Con của cậu Đạt thì khác gì con của mợ. Con ghẻ, con ruột cũng là con, mợ giết cậu nhỏ thì khác chi mợ giết con mình. Tội ác tày trời, khó lòng siêu thoát như vậy, chắc mợ không dám đâu.
Răng bà Ngự càng nghiến chặt, tay Liên đau tới mức không chịu nổi.
- Đúng. Tội giết người đã nặng, mẹ giết con thì càng nặng hơn.
- Con giết người... Con giết con mình... Con... không giết con con... Con không phải mẹ nó... Đúng rồi... con giết người... nhưng không giết con con... Con chưa có con... con không là mẹ của ai hết... Con của con chết lâu rồi... chết trong bụng con... nó không phải con con... không phải...
- Nó là con cô, chính cô đã nói như vậy, cô coi nó là con thì nó là con cô. Cô giết con mình.
Cánh tay còn lại của Liên cũng bị bà Ngự nắm tiếp. Cô không muốn đối diện cùng bà nhưng bất lực. Cô vùng vẫy rồi hét.
- Không phải...
Liên rất sợ khi phải nhìn thẳng khuôn mặt bà Ngự lúc này. Nhưng cô càng muốn trốn thì bà Ngự càng kéo lại, hai bên biến thành tư thế giằng co. Lê với Nhanh không dám đùng tay cản, chỉ dùng miệng để van xin, Kỳ cũng góp lời khuyên nhủ. Mỗi người một tiếng chỉ làm không gian thêm hỗn loạn. Liên càng mất bình tĩnh.
Được một lát thì cô thoát khỏi tay bà Ngự liền ngồi thụp xuống ôm đầu. Kỳ cuối xuống đưa tay như muốn đỡ. Liên chụp một miếng sành bị bể giơ lên. Miếng sành khứa vào tay Kỳ làm cô chảy máu.
- Trời đất ơi! Bộ cô định giết người nữa hả Liên?
Liên không chỉ đau khổ, cô còn thấy ê chề. Miếng sành trên tay Liên rớt xuống, cô xua tay, lắc đầu Liên tục. Sao cô phải mang tiếng ác mãi như thế này? Cô có muốn hại ai đâu?
Thấy Liên như kẻ dại. Bà Ngự muốn đánh cô một cái cho tỉnh. Nhưng chưa kịp nắm lấy thì bà đã bị cô đẩy mạnh. Bà mất thăng bằng, trượt về sau vài bước rồi té xuống đất.
- Mợ ba. Đừng đánh bà.
Tiếng Kỳ hét lên át hẳn mọi âm thanh còn lại.
Đạt lật đật chạy vào phòng.
Dánh anh vừa xuất hiện, Liên liền mừng rỡ. Cô chạy tới ôm lấy anh.
Đạt vội vã ngồi xuống đỡ bà Ngự. Chưa kịp hỏi chuyện thì lại thấy máu trên tay Kỳ ướt nhòe, làm dính cả áo bà Ngự. Đạt bối rối không biết có ai bị thương nữa không. Anh đưa tay thò vô túi kiếm chiếc khăn mùi sao của mình. Hai tay Liên cứ ôm chặt, cô dụi mặt vào lưng anh khóc nức nở.
Lúc Đạt đứng ở cửa, trong phòng đã loạn. Bây giờ, bên tai Đạt lúc này càng loạn hơn, loạn tới mức, anh cũng không biết là ai đang nói với ai, nói về ai, nói cho ai.
- Đạt. Con Liên dám đánh má, còn rạch tay cô Kỳ.
- Em không có.
- Em không sao, cậu coi thử bà có sao không, mợ đẩy bà mạnh lắm.
- Mợ không cố tình đâu cậu. Chị Lê với con làm chứng...
- Ờ... Dạ... thưa... con hổng biết...
- Nhanh, ý cô muốn nói, bà vu oan cho mợ ba?
- Mày lớn gan quá Nhanh ha?
- Dạ con hổng dám. Tại... tại... mợ sợ quá... Đúng hông chị Lê...?
- Dạ... chắc đúng...à... con... hổng biết nữa.
- Anh Đạt. Em không có thiệt mà!
- ...
Đạt bị vướng víu, đầu óc đang căng thẳng còn nghe tiếng khóc, tiếng chí chóe không ngừng. Ai cũng giành nói, anh biết phải nghe ai?
- Thôi. Đủ rồi.
Đạt vung tay, tiện thể..., anh đẩy mạnh cô ra.
Tất cả đều im lặng. Tất cả chỉ ngừng nói, riêng Liên... ngừng suy nghĩ. Có một thứ gì đó đấm mạnh lên trái tim, khiến nó trở nên thoi thóp.
Cái đẩy của anh chính là cú giáng mạnh xuống tâm hồn yếu đuối đang gào khóc vì đã cùng đường. Tựa như kẻ bên bờ vực đang bám víu vào chiếc lá cuối cùng, mà gió cũng nhẫn tâm làm chiếc lá kia rơi rụng.
Liên lùi bước ra xa. Thất vọng đến ai oán hiện lên trên mặt, còn phẫn uất thì cô giấu chặt trong lòng.
Cô ngồi thụp xuống ôm lấy chân mình. Mặc kệ bên dưới là đống miễng sành và cơm canh đổ bể nhầy nhụa.
Đau đớn nhất, là cô đơn giữa những người bên cạnh, cây đắng nhất là đang bị mọi người hất hủi... Khổ sở nhất là bị chính anh hất hủi.
- Cho em về nhà. Cha má ơi... Chị hai ơi... Út ơi... Lẽ ra chị nên theo cưng về. Chị sẽ không làm thằng nhỏ chết. Ai cũng ghét chị. Không ai thương chị hết! Anh Đạt thực sự hết thương chị rồi. Ảnh hết thương chị rồi.
Tiếng khóc của Liên làm tim Đạt đau nhói. Lời nói của cô khác chi tiếng than đứt ruột não nề. Anh có hết thương cô đâu. Chưa bao giờ, anh hết thương cô. Nhìn cô nhìn chú gà con lạc mẹ, có ai biết trong lòng anh dâng bao nhiêu nỗi xót xa. Anh quỳ xuống bên cô, đôi cánh tay rắn chắc bắt đầu rộng mở.
- Anh Đông ơi. Anh Bửu ơi. Cứu em đi! Em không muốn ở đây nữa!
Vòng tay anh vừa cuộn chặt đãphải buông lơi. Giờ phút này thì ai là người đau đớn nhất?
Truyện convert hay : Y Độc Song Tuyệt: Minh Vương Thiên Tài Sủng Phi