()
" Kệ nó, đợi mọi thứ kết thúc anh sẽ ly hôn với cậu ta và đường đường chính chính kết hôn với em... Em nghĩ đi, anh làm sao mà có thể lấy con trai được chứ?"
" Nhưng cậu ta dù sao cũng là vợ anh, anh cũng không thể..."
" Vợ ư? Anh thích thì chơi không thích thì bỏ có sao đâu?"
Lục Hàn nghe hắn nói thì chết lặng, khoảng thời gian qua cậu cũng đã biết hắn cưới cậu là vì cái gì nhưng chính bản thân lại không thể ngờ rằng hắn có thể vô tình như vậy. Cậu cứ tưởng hắn ít ra cũng phải có một chút tình cảm với cậu nhưng cậu không thể ngờ rằng hắn có thể nói ra được những câu như vậy.
Tim cậu đau như cắt, nước mắt bỗng nhiên trào ra, khoảng thời gian bên Tần Long đối với Lục Hàn hạnh phúc cũng có nhưng đau khổ lại nhiều hơn. Cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc trước những hành động ôn nhu của hắn trước mặt ba cậu, nhưng dần dần cậu mới hiểu tất cả chỉ là giả dối, những thứ giả dối đó cậu không biết bản thân nên vui hay nên buồn đây.
" Anh cũng ghê gớm thật, anh không sợ cậu ta biết sao?"
" Yên tâm đi, cậu ta ngốc lắm sẽ không biết đâu, mà nếu có biết... thì cũng không bỏ anh đâu... nhà này vốn đứng tên anh mà"
Câu nói của hắn thốt lên kèm tiếng cười vui vẻ của hai người họ, cậu đứng đó cảm thấy lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, đau đớn tựa vào tường. Tần Long nghĩ cậu ngốc ư? Cậu cũng không biết nữa, cậu không thể hiểu nổi bản thân mình ngốc thật, giả vờ ngốc hay là yêu hắn đến mức tự biến bản thân thành kẻ ngốc nữa. Cậu chỉ biết rõ ràng bản thân mình yêu hắn, thật sự rất yêu hắn, yêu đến mức mù quáng mà bất chấp tất cả chỉ để giữ hắn bên cạnh mình.
Cậu nghĩ nếu cậu không biết sự thật cứ thế mà tin tưởng có lẽ đã không đau như thế này?
" Cạch"
" Lục Hàn, cậu không xuống nấu cơm mà đứng đây làm gì?"
Hắn mở cửa xuống bếp thì thấy cậu đứng trước cửa phòng làm hắn rất tức giận xen lẫn chút bối rối, hắn sợ cậu sẽ biết chuyện gì đó thì mọi kế hoạch của hắn bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói. Cánh cửa kia đột nhiên mở ra cũng phá tan dòng suy nghĩ trong đầu cậu, cậu lau vội giọt nước mắt trên khóe mắt, cậu mỉm cười che đi đôi mắt đang đỏ ửng trên khuôn mặt trắng bệch, cố tỏ ra vẻ không biết gì rồi nhìn hắn.
" Em... em nấu xong rồi, định lên gọi anh và... cô ấy xuống ăn cơm"
" Được rồi cứ xuống trước đi, lần sau lên gọi nhớ gõ cửa..." Hắn lạnh lùng nói rồi đi xuống nhà, thấy cậu không có vẻ gì là biết chuyện nên hắn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.
Tần Long gọi cô gái kia xuống ăn cơm, hắn và cô gái kia vẫn tình tứ như không có mặt cậu ở đây:
" Anh... thức ăn khó nuốt quá, ăn thế này làm sao có sức làm việc được... hay là mình ra ngoài ăn đi anh."
" Đúng là chỉ mỗi việc nấu cơm cũng không ra hồn thì còn làm được gì ăn hả? Không nấu ăn được thì đừng có trách hay mách lẻo là tôi không ở nhà ăn cơm... " Hắn nói rồi ngưng một lúc, thấy cậu cúi đầu không nói gì mà tiếp lời...
" Tôi nói thật đồ ăn cậu làm có cho chó cũng không nuốt nổi..."
Tần Long tức giận nói rồi bỏ ra ngoài, hắn thật sự thấy rất chán ghét Lục Hàn mà không hiểu lý do. Hắn biết cậu là công tử nhà giàu luôn được nâng niu, bao bọc nên càng khinh thường cậu hơn. Hắn càng ghê tởm hơn khi cậu là con trai mà lại đi yêu hắn...
Lục Hàn đau đớn nhìn Tần Long bỏ đi mà không có cách gì để níu kéo, hắn nói đúng cậu nấu ăn không ngon nhưng cậu đã cố gắng rất nhiều. Cậu biết bản thân không được như con gái vừa vô dụng, vừa vụng về nhưng cậu cũng đã cố gắng để hắn bớt chán cậu nhưng càng cố gắng thì hắn có vẻ càng chán cậu hơn.
Cậu làm xong việc nhà thì mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, hôm nay lại một đêm hắn không về nhà, dạo gần đây hắn thường xuyên không về nhà. Tối nào cậu cũng ngồi đợi hắn về, nhiều hôm mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Tần Long đi đến trưa hôm sau thì mới trở về nhà, vừa về nhà hắn đã cởi áo vest, quăng đồ xuống ghế phòng khách rồi chuẩn bị đi tắm...
" Anh về rồi sao, cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy, sao anh không về nhà? "
" Công ty có việc gấp phải ở lại giải quyết" Hắn chán ghét đáp
" Vâng, vậy anh lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm, em làm cơm xong rồi... "
" Không phải nấu qua nhà ba ăn, lên chuẩn bị đi đừng để ba thấy bộ dạng của cậu..."
Hắn nói rồi đi tắm, đêm qua hắn hơi quá đà nên người toàn mùi bia rượu, nước hoa, người còn có vài dấu son đỏ, hắn không muốn ba cậu phát hiện ra.
---------------
Tại căn biệt thự của Lục gia.
" Chúng con về rồi sao, mau vào ăn cơm đi, hôm nay ta cho người làm toàn món các con thích..."
" Thật sao ba, đúng là không cơm nào ngon bằng cơm nhà vợ mà..."
Hắn nói rồi vòng tay ôm cậu bước vào hắn tỏ vẻ vô cùng tình tứ. Cậu cũng biết trước hành động của hắn nhưng cũng để hắn ôm mà không phản kháng, cậu muốn trước mặt ba thì cả hai vui vẻ cũng được, cậu không muốn ba mình phải lo lắng, phải buồn vì cậu.
" Tần Long này, con thấy Tiểu Hàn thế nào, có ngoan có nghe lời con không?"
" Em ấy ngoan lắm, con không hiểu sao ba mẹ lại có thể sinh ra một người tốt như vợ con"
" Con quý nó là tốt rồi, giao nó cho con ba đúng là sáng suốt..."
Ba cậu mỉm cười nói, ông tin mình gả con cho một người có năng lực như Tần Long thì quả thật là rất sáng suốt, ông tin rằng chỉ cần gả con cho người nó yêu thôi thì nhất định nó sẽ hạnh phúc.
" Ba yên tâm đi ạ, con sẽ hết lòng yêu thương em ấy... còn sẽ không để em ấy phải buồn, phải khổ đâu"
Hắn nói rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cậu cũng mỉm cười nhìn ba rồi nhìn hắn cậu ước hắn thật lòng với cậu lúc nào cũng đối tốt với cậu như vậy thì tốt lắm rồi.
" Đúng là ta không nhìn nhầm người mà, mong rằng con có thể chịu đựng được tính nó..."
" Ba yên tâm đi, em ấy ngoan lắm chưa để con phiền lòng bất kỳ điều gì hết..."
Tần Long nói rồi đưa tay ôm Lục Hàn, trừ lúc có mặt ba cậu ra hắn chẳng bao giờ đụng đến người cậu. Hắn không hề có một chút tình cảm nào với cậu, hắn bên cậu chỉ vì số tài sản kia. Hắn muốn ba cậu và cả cậu nữa đều phải tin tưởng hắn để sau này hắn cho họ biết cảm giác bị phản bội sẽ đau như thế nào.
Hắn và cậu ăn xong thì rời khỏi Lục gia, hắn đi ngang đón cô tình nhân về nhà trước sự kinh ngạc và đau lòng của cậu. Cậu không dám hỏi vì sợ hắn sẽ giận và chán ghét cậu...
" Lục Hàn tối nay cậu ra phòng khách ngủ..."
" Nhưng... trời lạnh lắm, em muốn ngủ cùng anh..."
" Tôi và cô ấy có việc cần giải quyết, chịu khó ngủ ngoài đi..." Hắn lạnh nhạt đáp
" Việc gì mà phải về nhà giải quyết cơ ạ"
Lục Hàn mỉm cười hỏi lại, cậu đương nhiên biết hắn dẫn cô gái kia về làm gì nhưng cậu luôn tự dối lòng mình là không phải, cậu luôn dối lòng là Tần Long sẽ không làm gì có lỗi với cậu.
" Việc gì cũng phải báo cáo với cậu sao? Không muốn tôi về nhà hay là muốn tôi giải quyết ở công ty, nhà nghỉ, hay là khách sạn?"
Tần Long nhếch môi nói lớn, khuôn mặt đã hiện rõ sự tức giận, hắn vốn không thích người khác quản hắn nên vài câu nghi ngờ của cậu làm hắn thấy rất khó chịu. Hắn càng nghĩ lại càng tức, đúng là từ bé đến lớn chưa ai quản hắn giống cậu.
" Em... em xin lỗi... vậy anh cứ làm việc đi, em ra phòng khách ngủ cũng được ạ."
Cậu nói rồi ra ngoài nhường lại sự riêng tư cho hai người họ. Mùa đông lại về trời lạnh lại nằm trên ghế làm cậu không thể nào ngủ được. Nước mắt cậu bỗng nhiên rơi, đầu đột nhiên đau như búa bổ, chắc là do trời lạnh quá nên cậu ốm rồi. Lục Hàn vốn được cưng chiều nuôi dạy tử tế từ chưa phải chịu khổ bao giờ nhưng từ khi lấy hắn về phải chịu như thế này làn cậu cảm thấy không quen. Cậu khó khăn ngồi dậy bật đèn lên phòng lấy vài viên thuốc uống, vừa lên đến cửa phòng đã nghe tiếng rên rỉ của hai người họ. Thấy cửa bước vào, cậu muốn xem hai người họ làm gì mà vui vẻ như vậy.
" Cạch" Cậu đẩy cửa bước vào, hai người họ đang vui vẻ trong chăn thấy cậu thì cũng ngồi dậy tỏ vẻ ái ngại.
" Anh... làm gì vậy hả? Anh nói là bàn công việc cơ mà... anh bàn việc thế này sao... Anh quan hệ bên ngoài em không cấm nhưng anh không được dẫn người khác về ân ái... trong nhà của em..."
Cậu khó khăn nói, chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà tim cậu đau như cắt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống gương mặt nhợt nhạt, thoáng chốc cậu quên mất cơn đau đầu kia, cậu thay nó chẳng là gì so với nỗi đau nơi trái tim đang rỉ máu.
" Nhà của cậu? Nhà của cậu sao? Cậu xem căn nhà này đứng tên ai? Tôi thích dẫn ai về là quyền của tôi, nếu cậu không thích ở thì có thể cút... "
Âm thanh của hắn phát lên từng câu, từng chữ lạnh lùng như nhát dao đâm vào tim người đối diện. Hắn nói đúng căn nhà này là của cậu nhưng lại đứng tên hắn nên không phải là của cậu nữa. Trước khi cưới cậu được ba tặng căn này đáng lẽ là đứng tên cậu nhưng vì cậu muốn giữ thể diện cho hắn nên đã đứng tên hắn, là vì cậu yêu hắn, cậu tin tưởng hắn cho nên mọi tài sản của mình cậu đều cho hắn đứng tên. Bây giờ nghĩ lại cậu thấy mình thật ngốc, cậu yêu hắn đến mức tự biến bản thân thành kẻ ngốc.
" Tôi nói cho cậu biết tôi có quyền riêng tư của tôi, cậu chẳng là cái thá gì mà quản tôi cả... Tôi thích dẫn gái về đấy cậu làm gì được, định đánh ghen hay là mách ba? "
còn