h đêm ...
Khi mọi người đã ngủ thì một cơn hỏa hoạn đã ập tới cuốn hết đi gia sản nhà cô ... Nơi mà cô đã từng gắn bó , nơi mà mẹ cô đã dành tâm huyết đời tạo nên . Không gì có thể gọi là bi kịch hơn . Ba hôm nay rồi , cô ngồi như một kẻ mất hồn trước cửa phòng , cô vẫn còn buồn , vẫn không đem vứt mảng kí ức đau thương đó được .
- Mặt buồn xo vậy ?
Ở đâu một tiếng nói vọng tới , cô ngây ngốc nhìn lên , đôi mắt ngấn nước tựa hồ làn thu trong veo .
- Khóc gì mà khóc ? Nín đi .
Anh tiến lại và lau nước mắt cho cô , mặc kệ đôi mắt ngây ngốc vẫn đang nhìn mình . Đến khi hồn về xác thì cô mới nhảy dựng lên mà hỏi :
- Anh là ai ? Tại sao vào nhà tôi ?
Thật buồn cười quá đi , người ta vào được phút rồi mới hỏi . haha...
- Anh là Hạ Thiên , anh muốn thuê trọ nhà em .
- Cái gì ? Nhà tôi đâu cho thuê .
- Anh muốn thuê trong phòng ở trên tầng , khép kín , triệu tháng , anh ở đây năm nha . Có được không ?
Í ! Đánh trúng trọng tâm của con nhỏ ham tiền , tiền dâng trước mặt ngu gì mà không lấy chứ ?
- OK ! Đồ đạc tự anh vận hành , em thu tiền đầu tháng nhé .
Ách ! Thay đổi độ . Anh thấy cô gái này thật kì lạ . Anh thật sự rất muốn khám phá đây . Mà anh cũng chẳng hiểu sao mình lại dừng trước ngôi nhà này . Nó cũng chẳng có gì đặc biệt lắm ...
Sự tình tại sao anh phải đi thuê nhà là do bố mẹ anh đấy chứ ! Hừ ... Đuổi con trai đi không thương tiếc .
" Vừa sáng sớm khi đang ngồi bàn ăn Thì
- Hạ Thiên ! Con trai yêu quí của mẹ .
- Sao hôm nay mẹ ngọt ngào thế ?
Anh nhìn mẹ của mình với ánh mắt lo sợ khiến bà nổi cáu lên !
- Con muốn mẹ cáu à ?
- Có việc gì thì bố mẹ cứ nói hẳn ra . Không cần phải như thế đâu . Con không thích một chút nào !
- Được thôi . Ta muốn con đi ra ngoài ở năm . Nếu con không đồng ý thì ta sẽ ở công ty thêm vài năm nữa ... Con đồng ý chứ ?
Sặc ... Nhị vị phụ huynh cao tay thật ! Anh cũng chẳng muốn bố mẹ anh ở công ty nữa . Bố mẹ anh mà ở công ty thêm ngày nào thì anh sao có thể tung hoành được theo ý muốn ? Anh thà mất một năm không ở công ty còn hơn là vài năm .
- Được . Con sẽ đi .
- Con thật biết nghe lời . Ta sẽ gợi ý cho con chỗ ở . Có căn biệt thự giá thuê triệu tháng . Con ở chung với một người thôi . Còn nữa , con phải đi học . Con sẽ học lớp toán ở The World .
- Cái gì ? Còn phải đi học sao ?
- Đúng vậy ! "
- Oáp ...
Cô ra ngoài vươn vai , mở to miệng chào buổi sáng , hít thở không khí trong lành , Cảm giác thật khoan khoái .
- Chào em !
Ách ! Tiếng ai vậy nè ? Nhìn quanh ... Ủa ? Làm gì có ai đâu ? Chẳng lẽ có ma ... Mà linh tinh . Làm gì có ma cỏ gì ở đây . Sáng sớm ra ... Chắc bên hàng xóm
- Sao em ngây người vậy này ?
Lần này thì tiếng sát người luôn . Cô từ từ xoay người lại . Oái ... Người đâu mà đẹp trai vậy nè ? Đẹp hơn cả siêu mẫu .
- Anh ... anh tên gì ? Sao anh lại ở trong nhà em ? Cổng vẫn khóa mà ?
Anh đặt tay lên trán cô . Sao cô quên nhanh vậy nè ?
- Anh là Hạ Thiên . Anh học lớp trường The World . Hôm qua em đồng ý cho anh ở trên đó rồi mà .
- Vậy hả ?
" Ừ ha ! Sao mình quên nhanh vậy này ? triệu chứ không có ít đâu ."
- Em tên Linh . Em học lớp cùng trường với anh đó .
Bỗng cuộc nói chuyện bị gián đoạn .
- Linh . Con dậy chưa ? Dậy đi học thôi con .
Đó là tiếng mẹ cô . Nhà cô chẳng thuộc dạng khá giả gì . Mẹ cô nói rằng căn nhà này là của nhà ngoại cho mẹ con cô . Còn nhà nội không hề thích mẹ cô bởi mẹ cô nghèo . Họ cho rằng mẹ cô không xứng với bố cô . Mà cô không có bố bởi bố cô mất vì tai nạn . Nhà cô đang rất khó khăn . Mẹ cô nói : "Đời người ai cũng phải trải qua một biến cố lớn . Chúng ta phải cố gắng vượt qua . "
- Mẹ ơi ! Đây là anh Hạ Thiên . Hôm qua con đồng ý cho anh ấy thuê nhà mình đó mẹ . Anh học trường con đó mẹ , lớp mẹ ạ !
- Ừ ! Chào cháu ! Cô là Hạ Ly , mẹ của Đào Linh !
- Cháu chào cô ! Làm phiền cô ạ !
- Ừ ! Thôi , hai đứa đi tắm rửa rồi ăn cơm !
- Vâng ạ !