Sau đó Quân Dao giúp Tĩnh Anh thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi bệnh viện. Vừa bước ra khỏi bệnh viện Tĩnh Anh hít một hơi thật sâu như thể là lần đầu tận hưởng bầu không khí này.
"Woaaa~Ngoài trời thật thoải mái quá điiiii" - Tĩnh Anh vui vẻ nói
"Làm như em mới lần đầu được tận hưởng bầu không khí này vậy." - Quân Dao vừa nói vừa xoa đầu Tĩnh Anh
Lúc đó Tĩnh Anh nhìn Quân Dao khiến Quân Dao vô thức mà rụt tay lại.
"Chị...chị xin lỗi..."
Trước đây Quân Dao từng xoa đầu nữ phụ này nhưng không ngờ nữ phụ lại phũ phàng gạt tay ra, liếc nhìn một cách căm ghét rồi mắng cho một câu. Nhưng Tĩnh Anh không phải nữ phụ đó, được gái đẹp xoa đầu phải tận hưởng chứ ngu gì mà gạt ra.
"NÈ! AI CHO CHỊ BỎ TAY RA CHỨ?EM CÓ CHO PHÉP ĐÂU HẢ! Lần sau muốn làm gì cứ làm, em không từ chối gái đẹp bao giờ đâu."
"Ò...chị...biết rồi"
Tĩnh Anh nói thế khiến Quân Dao hơi bất ngờ, lúc trước người trước mặt này chỉ cần mình thở một cái thôi cũng đã ghét bỏ mình, nay lại chả từ chối mà còn gần gũi mình hơn nữ. Mặt Quân Dao hiện lên hai chữ "vui vẻ" một cách rõ rệt.
Bỗng có một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước mặt họ. Thì ra đó là xe của Triệu Hạ Vũ và Uyển Đình.
"Chúng tôi cũng phải về nhà Uyển Đình nên nếu muốn chúng tôi sẽ cho quá giang." -Triệu Hạ Vũ từ trong xe nói ra
"Nếu vậy thì cảm ơn trước nhé. Đi thôi chị" - Tĩnh Anh cầm tay kéo Quân Dao vào xe.
Trên cả quãng đường về Quân Dao mặt cứ đỏ lên chỉ đơn giản là do Tĩnh Anh tựa vào vai cô. Thấy việc này Triệu Hạ Vũ ngồi trên liền nói.
"Có vẻ như sau khi vào viện xong em ấy có vẻ thích cô hơn nhỉ, Giám đốc Lâm?"
"Anh gọi chị đẹp của em là Giám đốc Lâm chả đúng gì cả. Chị đẹp tên là Quân Daoooooo chứ không phải Giám đốc Lâmmm" - Tĩnh Anh phụng phịu nói
Chả hiểu sao chỉ câu nói đó thôi mà ba người còn lại cười òa lên.
Một lúc sau thì chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự to lớn. Căn biệt thự này được bao quanh bởi cỏ xanh, cây cối, hoa,... Sau đó người họ bước xuống xe, một người bước đến và lái chiếc xe đó đến garage. Họ bước đến trước cánh cửa lớn của căn biệt thự thì cánh cửa được mở ra. Khi cánh cửa vừa mở ra thì như mở ra một thế giới mới vậy, trước mặt là phòng khách kéo dài sang bên phía tay phải theo cách hiện đại. Một bộ sofa lớn màu xám,ở giữa có một cái bàn vuông có vài đồ trang trí. Một chiếc tivi to đang được mở kênh mua sắm, đối diện là một người phụ nữ đã lớn tuổi đang ngồi trên ghế sofa. Thấy cửa mở thì người phụ nữ ấy liền quay đầu lại, mừng rỡ.
"Trời ơi, cháu gái yêu của bà. Cuối cùng cháu cũng xuất viện. Bà lo cho con mấy hôm nay mà hai đứa kia chả cho bà vào thăm con. Lại đây bà nhìn con nào."
Đây là bà nội của Uyển Đình cũng là bà của nữ phụ nhưng không phải bà ruột. Tĩnh Anh là con gái của bạn thân của bố Uyển Đình. Trong một lần không may thì bố của nữ phụ đã mất và được bố Uyển Đình đưa về nuôi. Mặc dù không phải ruột thịt nhưng nữ phụ và bà nói chuyện rất hợp nhau. Ngày nào họ cũng trò chuyện với nhau, nhiều lúc Uyển Đình còn ghen tị với điều đó..
"Con không sao mà. Chả phải con lại về với bà đây sao? Con vẫn khỏe như trâu đây này, con vẫn còn đi shopping, đi ăn kem với bà được. Bà không cần lo cho con."
"Cái con bé này thật là..."
"À bà nội, bố con đã về chưa? Hôm nay con dắt Hạ Vũ để bàn hợp đồng với ông ấy." - Uyển Đình cất tiếng
"Nó bảo là hai đứa chờ một lúc nó..."
Tĩnh Anh cũng không muốn làm phiền mọi người nên cũng xin phép rồi kéo tay Quân Dao lên phòng ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, đập vào mắt Tĩnh Anh là màu hồng, MÀU HỒNG BABY!!!! Không thể tin được cô gái này lại cuồng màu hồng đến mức thảm, giường, màu sơn tường,...đều là màu hồng. Ở trong này lâu có khi Tĩnh Anh sẽ trở thàng Pink Girl mất.
"Không ngờ nữ phụ này lại mê màu hồng như vậy...Chắc tôi điên mất..."
"Chị để đồ của em ở trên giường nhé?"
"Dạ vâng...chị có muốn uống gì đó không?"
"Sao cũng được."
Bây giờ cô mới để ý cái căn phòng này chả khác gì một căn hộ danh cho một gia đình người ở vậy. Có cả phòng bếp, phòng ngủ và phòng khách được gộp lại, một phòng để quần áo siêu rộng, một phòng về sinh rộng có cả bồn tắm gần cửa sổ lớn để có thể ngắm cảnh và cả bồn tắm đứng. Quả thật cô gái này được đối đãi không khác gì con ruột.
"Ừm...em có nước cam, nước táo ép, nước lê ép,nước có ga chị muốn uống loại nào? À mà hình như chị dị ứng với lê nhỉ?"
"Ừm. Cho chị nước cam là được."
"À mà hôm nay chị không đi làm hả? Em tưởng chị đang có dự án lớn mà?" - Tĩnh Anh đưa cốc nước cho Quân Dao
"Là dự án với tập đoàn HR. Chị định hôm nay sẽ giải quyết nốt nhưng biết em tỉnh lại nên chị..."
"Cảm ơn chị nhiều. Cảm ơn chị vì mọi thứ."
"Có gì đâu, chị nên cảm ơn em mới đúng...vì đã không...đẩy chị...ra xa em nữa"
"Chỉ là bây giờ mới nhận thấy vẻ đẹp tuyệt vời của chị có hơi muộn nên em muốn giữ chị lại thôi."
Lúc đó ở bên ngoài Uyển Đình mở cửa ra,nhìn vào bên trong
"Bà gọi hai người xuống ăn cơm đấy"
"Ồ vậy à? Tôi và chị ấy sẽ xuống ngay. Đi thôi"
Đứng lên hơi nhanh nên khiến Tĩnh Anh chóng mặt mà ngã lên trên người Quân Dao. Người ở trên, người nằm dưới khiến Tĩnh Anh và Quân Dao đỏ bừng hết cả khuôn mặt.
Nhưng dường như vị ở ngoài cửa bị ăn giấm chua, mặt tối sầm lại, khó chịu bước vào kéo Tĩnh Anh ra.
"Xuống ăn cơm."
"Tôi...tôi biết rồi." - Tĩnh Anh ngượng ngùng nói.