Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc sau thì Uyển Đình từ trên nhà đi xuống với một bộ đồ rất cuốn hút. Bên trong là một chiếc sơ mi trắng hở vài nút đầu được mặc trong một chiếc áo vest màu nâu. Bên dưới là chiếc thắt lưng đen và chiếc quần tây đồng bộ với chiếc áo vest.
"Xin chào, đây chắc là người yêu cậu nhỉ Anh Anh?"
"Người yêu gì chứ...Đây là chị cũng là sếp của tôi đấy."
Ai mà ngờ được vì một người mang vẻ đẹp hơi sắc lạnh kia quá hợp vẻ đẹp hoàn mĩ từng đường nét của Tĩnh Anh. Trong ánh mắt khi họ nhìn nhau như thể có một thứ tình cảm gi đó họ dành cho nhau vậy. Một thứ tình cảm cực kì sâu đậm, vô cùng thiết tha, đầy dịu dàng.
Họ ngồi với nhau trò chuyện trong căn bếp thơm nức mùi đồ ăn kia. Một lúc sau có tiếng bấm chuông gấp gáp từ cửa chính, Tĩnh Anh vừa mở cửa một người đàn ông lực lưỡng từ cửa xông vào khiến em mất đà ngã về sau.
Uyển Đình thấy em ngã xót xa lao đến lập tức đỡ em dậy, nhìn người đàn ông kia với ánh mắt như một khẩu súng đã lên đạn sẵn sàng nghênh chiến. Anh chàng kia điên cuồng ngó ngang ngó dọc tìm người của mình. Khi thấy người mình cần tìm anh lao thẳng đến phía đấy, ôm chầm lấy người kia.
"Em đây rồi...là em...là em..." - Viễn Tri vuốt lưng an ủi người kia.
Đây là người thương của Viễn Tri, Cường Tân. Cường Tân và Viễn Tri vô tình gặp nhau khi Viễn Tri đang đi làm thêm tại quán bar của một người bạn Cường Lâm. Khi gặp Viễn Tri ngay lập tức Cường Tân cảm thấy như anh đã gặp được định mệnh cuộc đời mình.
Quay về đêm hôm trước, lúc đó Viễn Tri đang đi bộ mua quà tặng Cường Lâm nhân kỉ niệm năm của họ thì cậu bị mấy tên biếи ŧɦái kia cưỡиɠ ɦϊếp rồi cướp luôn chiếc nhẫn mà Viễn Tri dùng toàn bộ tâm huyết mình làm ra.
Thấy người mình cưng chiều từng ngày bị làm ra bộ dạng thê lương kia Cường Lâm chỉ muốn tìm bằng được mấy tên kia băm chúng, siết chúng khiến chúng phải nếm cơn đau đến tận xương tủy kia cả trăm lần. Việc này Cường Lâm chỉ cần một cái búng tay lập tức khiến chúng mất hút khỏi địa cầu này.
"Em lỡ làm mất chiếc nhẫn của mình rồi, em sẽ tìm giúp anh chiếc khác nhé"
"Tại sao em lại lo cho chiếc nhẫn mà không lo mình chứ, đồ ngốc?"
"Tại anh từng nói muốn được có một chiếc nhẫn do em làm mà..."
Không ngờ chỉ một câu nói vu vơ ấy lại khiến Viễn Tri khắc sâu vào trong tim. Nếu không phải do lời nói đó thì người con trai mà anh thương không phải chịu tủi nhục, đau đớn do mấy tên khốn kiếp ấy tạo ra.
Sau đó họ dần làm quen và rồi trở thành bạn thân kiêm bạn cùng nhà.
===========================================================================================
Ảnh mô tả trang phục của Uyển Đình
P/s: Dạo này hơiiiiiiiiiiiii lười ò nên ra hơi chậm híhí