Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
Một danh xưng khác của Lãnh Nguyệt cung trong giang hồ —— Thị Huyết Chi Hoa.
” Một tên Lạc Liên Hoa, còn phải tuyển chín tên nữa, những kẻ còn lại đều giết sạch — ”
Lãnh cầm xấp tư liệu trong tay, thở dài.
Xấp tư liệu này, ít nhất cũng có năm mươi người đó! Tuyển luôn chín người còn lại, ngoài ra những kẻ khác Liễm Nguyệt cung sẽ phái người truy sát —
” Mỹ nhân đừng có phiết mi ya ~ người ta nhìn thấy sẽ đau lòng đấy ~ ”
Dám dùng loại ngữ điệu trêu chọc này nói chuyện, không cần hoài nghi, ngoại trừ Duẫn Hải Dung thì không còn ai nữa.
Nghe nói Duẫn Hải Dung đối với Túy Nguyệt năm mười lăm tuổi kinh vi thiên nhân, kể từ đó liền đuổi theo y, bất quá hắn đích xác đối với Túy Nguyệt rất tốt, yêu cầu của Túy Nguyệt hắn sẽ tận lực thay Túy Nguyệt làm cho bằng được, cho nên Túy Nguyêt mới để hắn ở bên cạnh mình làm Liễm Nguyệt cung trưởng lão.
Tên Duẫn Hải Dung này a ~ khắc tinh duy nhất chỉ có hồ li tinh — không đúng không đúng, là hữu hộ pháp của ta, Bạch Chỉ Duyệt.
Uyên nguyên của hai người ấy phải bắt đầu kể từ chuyện Duẫn Hải Dung đắc tội Lam Diễm Hiệp, còn nhớ ta đã hình dung Lam Diễm Hiệp như thế nào không? Đó là người không thể đắc tội nhất trong nguyên cả cái Liễm Nguyệt cung này ——— nhưng cái tên Duẫn Hải Dung này lại là kẻ lỗ mãng, hắn thấy Lam Diễm Hiệp tuấn mỹ tự nhiên sẽ đi trêu ghẹo hắn, dù sao thì ngay cả Túy Nguyệt hắn cũng dám trêu chọc mà, kết quả lần đó liền bị Lam Diễm Hiệp bỏ thuốc ——— Bọn hắn đều là dược nhân có thể chất bách độc bất xâm, nhưng thứ thuốc mà Lam Diễm Hiệp hạ lại là —
Duẫn Hải Dung tuy là một kẻ lông bông, nhưng giữ thân như ngọc, căn bản không hiểu chuyện phong tình — mà lúc đó, người đã trải qua nhiều trận chiến nhất tự nhiên lại là Chỉ Duyệt, kết quả là ——— Chỉ Duyệt – người đáng lẽ phải là tiểu thụ, đã đem Hải Dung – người đáng lẽ phải là tiểu công, ăn mất rồi.
Cho nên kể từ sau lần đó, Duẫn Hải Dung nhìn thấy Chỉ Duyệt liền mặt không ngừng đỏ lên, chạy trốn nhanh hơn bất kì ai.
Hắn phải mừng rằng Chỉ Duyệt là hộ pháp chứ không phải trưởng lão, nếu không thì bọn hắn sẽ cùng ở một khu —
” Ngươi làm trưởng lão mà nhàn rỗi thật đấy. ” Ta mặc kệ hắn trêu chọc, chuyên tâm thiêu tuyển.
” Mỹ nhân đừng có lãnh đạm vậy chứ ~ đại ca ta sẽ rất buồn lòng đấy ~ ” Duẫn Hải Dung tiếp tục chọc ghẹo.
” — ” Tiếp tục làm lơ.
” Hay là mỹ nhân cùng đại ca ta đi khoái lạc một chút đi, đừng quản mấy thứ này nữa ~ ” Tay của Duẫn Hải Dung bắt đầu không an phận.
Thật là! Muốn ta thỉnh đại bài tới sao!
” Hữu hộ pháp!! ” Thanh âm thêm vào chút nội lực, toàn bộ người trong cung nhất định đều đã nghe thấy.
” Thuộc hạ kiến quá cung chủ. ” Tốc độ của băng mỹ nhân vô cùng nhanh, ba giây sau khi lời ta phát ra thì đã xuất hiện rồi.
” Chu Tước trưởng lão quá nhàn rỗi rồi, ngươi bồi bồi hắn đi, hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày đó. ”
May là Diệu Diệu sớm biết nên đã nhắc nhở ta nhược điểm của Duẫn Hải Dung.
” Ha ha, cung chủ a ~ thuộc hạ đột nhiên rất bận nha ~ cáo từ!! ” Duẫn hải dung nói đi là đi, một giây tiếp theo đã không thấy tung tích rồi.
” Cung chủ, Chu Tước trưởng lão còn — ” Còn cần bồi không? Chỉ duyệt còn chưa nói xong, ta liền ngắt lời hắn.
” Đi đi. ”
Nếu không phải Diệu Diệu nói cho ta biết, ta thật sự nhìn không ra băng mỹ nhân lại thích tên bình hoa hồ điệp đó! Thảo nào lúc trước nguyện ý lấy thân giải độc!
” Thuộc hạ tạ ơn cung chủ. ” Khóe môi của băng mỹ nhân rõ ràng đã cong lên.
Ai ~ chúng ta hãy vì Hải Dung mặc niệm thôi ~~ ( Lãnh nha, ngươi đang cười trộm. Lãnh: không có nha ~ ta là cười một cách chính đại quang minh ~)
…
…
…
…
…
Chú giải:
Kinh vi thiên nhân: ý chỉ nhìn thấy hoặc nghe thấy về một người nào đó trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt đến trạng thái hoặc trình độ như vậy. Thường thì câu này chỉ hai loại người:
– Loại một cũng là loại chủ yếu, chỉ những người có dung mạo quá đỗi xinh đẹp, hình dung dung mạo chỉ có thần tiên mới có thể có, có thể nói là ” trầm ngư lạc nhạn, bế hoa tu nguyệt ” a. (trong fic là loại này)
– Loại hai, khen ngợi những người có kĩ thuật, tay nghề cao siêu, tinh tế.