Yên Vương Phi Tái Sinh! Một Đời Và Mãi Mãi

chương 12: 12: ma vực 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ xa, có một con Hắc Hùng Tinh gầm loạn lên vồ tới tấn công tôi.

Trước khi nó kịp chạm tới người tôi, tôi liền đạp đất, nhảy người lên, chắc tay vung mạnh Thiên Hoành xuống.

Kiếm khí mạnh mẽ chém ngang lưng, cứa sâu vào da thịt nó khiếm nó gào lên đau đớn.

Sau trận giao chiến lần trước, tôi đã nhận ra phải nhanh chóng không được để cho chúng có cơ hội ra chiêu.

Bèn lập tức xoay người lại, triệu hồi Trường Nhạc, mở rộng cánh dù dồn tiên khí kết liễu nó.

Quả thực chăm chỉ tập luyện ngày đêm đã cho tôi thấy hiệu quả rõ rệt.

Tôi không còn run tay khi vung kiếm hay ra đòn chậm chạp nữa.

Tôi đắc ý quay qua Thiền Huy:

"Huynh thấy chưa, ta đã bảo tận dụng dùng hai pháp khí một lúc sẽ rất tuyệt mà."

Tôi đã luôn thắc mắc về thanh kiếm Thiền Huy chưa từng rút khỏi vỏ được đeo chắc chắn bên hông.

Rõ ràng là có hai thanh kiếm, cùng lúc sử dụng sẽ vừa tiện vừa đỡ tốn thể lực hơn mà.

Hắn cười có chút ngạo mạn, nhướng mày, đáp tôi:

"Vậy sao?"

Rồi vung mạnh thân kiếm, kiếm khí sắc bén, nhanh gọn chém đôi người, kết liễu hai Ma Tu cùng lúc.

Tôi "ồ" một tiếng, quệt bớt bụi bám đầy trên má.

Tôi thừa nhận và thán phục thân thủ, tài năng vượt trội của Thiền Huy.

Chắc rằng về sau, hắn sẽ thành một trong những vị tướng tài ba của Thiên Giới, lập không ít công trạng trên chiến trường.

Đánh mắt thấy có binh lính vì đùi trái bị thương nặng mà chỉ có thể cố lết trốn khỏi Hắc Hùng Tinh đang đuổi theo, tôi chạy tới hỗ trợ.

Hắc Hùng Tinh gầm lớn, hàng loạt những mũi tên lệ khí được tạo thành nhọn hoắt, nhắm thẳng tới thiên binh đang nằm rạp dưới đất ấy.

Hắn sợ hãi hét toáng lên, tay ôm đầu như chờ chết.

Ngay khi mũi tên đồng loạt phi xuống, tôi đã kịp qua đỡ đòn cho hắn, giơ tay ngưng tụ tiên khí thành một lá chắn.

Tôi xét thấy vết thương trên chân hắn, e là đứng còn không vững được nếu cứ nằm thế, chỉ cần Hắc Hùng Tinh mà dùng lệ khí đâm gai từ dưới đất lên.

Hắn sẽ chết.

Tôi làm sao để chuyện đó xảy ra được, tôi hằm hằm nhìn con gấu đen hung dữ to xác, tay chụm lại, gằn từng chữ:

"Thượng Quang Trọng Hỏa!"

Trường Nhạc rực rỡ bọc trong lửa trắng, bay vụt lên thiêu chết Hắc Hùng Tinh, lệ khí xung quanh nó cũng bị tinh lọc.

Cả đám Ma Tu đang định tấn công tôi cũng bị đường bay của Trường Nhạc đi qua thiêu rụi.

Tôi không muốn tiêu hao quá nhiều tiên lực lúc này bèn thu lại Trường Nhạc.

Mới đầu trận thôi, nếu không phải tình huống quá cấp bách tôi cũng chẳng lãng phí sức mình như thế.

Tôi vừa quay người, giơ tay định đỡ lấy tên Thiên binh kia thì Thiền Huy hét lên:

"Này ngươi có sa...."

"Tiểu Tiệp! Tránh ra!!!"

Một con Hắc Hùng Tinh khác chẳng biết đã đứng sau tôi từ bao giờ, chỉ chờ trực khi tôi quay lại thì liền giơ nanh vuốt nhắm thẳng vào tôi.

Tôi giật mình.

Gần thế này, tôi né không kịp.

Một lần nữa, trước khi móng vuốt của nó kịp hạ xuống, Mộ Thương đã cứu tôi.

Chàng vung tay, dùng Thượng Quang Trọng Hỏa đánh bật nó ra xa, thiêu rụi cái vuốt của nó rồi lập tức kết liễu nó dưới mũi giáo của Ngân Thương.

Thiên binh trọng thương ban nãy cũng được hậu binh nhanh chóng di chuyển qua tuyến sau, chữa trị.

Chàng nhìn tôi, mày nhíu chặt lại nhăn nhó, cáu kỉnh với tôi:

"Ở chiến trường mà cô lo toàn cái gì vậy?"

Tôi nhìn vào đáy mắt chàng.

Tôi nhận ra chàng đang lo lắng cho tôi, thậm chí còn có nét hốt hoảng, chưa bao giờ tôi thấy thái độ này của chàng.

Tôi hối lỗi đáp lại:

"Ta xin lỗi, là ta sơ ý."

Thiền Huy bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy tôi đã thực sự dọa chết hắn rồi.

Từ đó, trong suốt trận chiến, chàng chưa bao giờ cách xa tôi quá năm trượng.

Chẳng biết là chàng cố ý làm vậy để theo sát tôi hay là vì lí do gì nữa.

Trận chiến này kéo dài suốt hai ngày, tôi phỏng đoán là vậy.

Do quanh Ma Vực, mây đen che kín bầu trời khiến cho ở đây không có khái niệm ngày đêm.

Lúc này không còn thấy Hắc Hùng Tinh ồ ạt kéo đến nữa, Ma Tu cũng bị tiêu diệt hết.

Số binh sĩ đã giảm đi gần nửa.

Nhưng so với lần trước thiệt hại về mạng người đã giảm rất nhiều.

Tôi và Thiền Huy may mắn chỉ bị trầy xước nhẹ còn đâu vẫn lành lặn, với tôi đó là may mắn nhất.

Chiến trường lúc này, náo loạn gập tràn tiếng hò reo của mọi người.

Tôi ngước qua Mộ Thương, thấy chàng nghiêm mặt đứng bất động nhìn về phía Ma Vực tôi bèn chạy qua phía chàng.

Nhưng khi vừa sắp tới gần chàng, thì chàng đã quay lại về phía tôi, thần sắc trắng bệch, vội ôm đầu tôi ngã xuống đất, hét lớn:

"Tất cả mau cúi đầu xuống!!!"

Mặt tôi vùi vào trong giáp chàng dù không thấy được khung cảnh bên ngoài ra sao nhưng tôi cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển dữ dội.

Những tiếng gầm lớn rồi cả tiếng thét đầy đau đớn tuyệt vọng của các binh sĩ.

Tôi còn cảm nhận được chàng đang truyền tiên khí ra xung quanh để bảo vệ tôi khỏi lệ khí.

Lệ khí của Ma Vực lần nữa lại trào lên, cùng những quả cầu lửa không biết từ đâu mà tới dội thẳng từ đáy Ma Vực lên tấn công khiến mọi người không ai kịp trở tay.

Khi mặt đất ngừng rung chuyển, Mộ Thương buông tôi đứng dậy.

Tôi nhìn ra xung quanh và sốc nặng.

Những binh sĩ ban nãy còn đang reo hò, nay quá nửa trong số họ người thì nằm bất động dưới đất, thất khiếu chảy máu, kẻ thì gào thét đau đớn bị thiêu chết trong ngọn lửa tím.

Chiến trường lúc này thảm khốc hệt như Tu La Trận.

Tôi vội bật dậy tia mắt tìm kiếm Thiền Huy.

Thiền Huy dù không trực tiếp trúng đòn nhưng gián tiếp bị lệ khí hất văng ra xa.

Hắn tay chống kiếm khó nhọc đứng dậy.

Khuỷu tay hắn rớm máu vô cùng đau đớn, bên eo phải thì máu tuôn thấm đẫm đai eo, sắc mặt trắng bệch, cắn răng gắng gượng.

Tôi lo lắng cho hắn nhưng càng đáng sợ thứ đang dần ngoi lên từ Ma Vực kia hơn.

Tôi gần như bất động nhìn hung thú đang cưỡi lửa mà bay ngay trên vạch vực.

Xích Diệm Thú-" Thú cưng" mà Phượng Ca từng nuôi khi nàng ta còn sống.

Tôi đã từng nghe nói Xích Diệm Thú vốn là chiến lợi phẩm của Yên Vương chàng rất lâu về trước.

Khi ấy Mộ Thương chưa đủ mạnh để kết lễu nó nên đã nhốt nó trong lồng Trấn Yêu suốt tám trăm năm nay.

Tuy bây giờ chàng đã dư sức tiễn nó về trời.

Nhưng để tránh phiền phức, lỡ tuột mất lại để nó đi gây họa cho Tam Giới nên chàng chưa từng có ý định thả nó ra.

Tôi nghiến răng.

Mẹ kiếp.

Sao lại đợi lúc thể lực của toàn quân đã cạn nó mới ngoi lên thế này.

Rốt cục kẻ nào đã thả nó tới đây..

Truyện Chữ Hay