Kinh Triệu Duẫn và năm phần đội ngũ tuần thành lần lượt đưa người tới giúp, sau khi lửa được hỗ trợ dập tắt xong, một thi thể được mang ra từ trong phế tích.
Dương Hoành Tu cầm trong tay miếng vải đã bị xé rách, thất hồn lạc phách dựa tường ngồi dưới đất, nhìn đoàn người tới lui, không làm gì cả.
Trận hỏa hoạn này ở Dương phủ rất kì lạ, trong phủ trên dưới không có thương vong, trái lại, Lễ bộ Thị lang ở nhờ Dương phủ lại không thoát được.
Có người nói lúc đó Lễ bộ Thị lang và Binh bộ Thượng thư ở cạnh nhau, cả hai đều không biết là đang cháy. Đương khi nói chuyện thì xà nhà bỗng nhiên sập xuống, Binh bộ Thượng thư phản ứng nhanh né tránh kịp lúc, Lễ bộ Thị lang lại bị xà nhà đè ngang người. Sau đó, thế lửa lan đến với tốc độ cực nhanh, Binh bộ Thượng thư không kịp cứu Lễ bộ Thị lang, vì thế, Lễ bộ Thị lang táng thân biển lửa.
Dương Hoành Tu lòng hiểu rõ, kết quả điều tra của Kinh Triệu Duẫn chỉ là nói phét.
Nhưng hiểu rõ thì làm thế nào đây? Hàm ý của Hoàng đế, hắn có thể phủ định sao?
Cùng ngày, người của Kinh Triệu Duẫn nhanh chóng mang di thể đi, tịnh không cho phép ai đi thăm dò tìm hiểu nữa. Kết quả điều tra vừa tuyên bố xong, di thể đã được vội vàng hạ táng.
Mấy ngày tiếp theo, toàn thể Dương gia tạm cư tại phủ Binh bộ Thượng thư.
Hoàng đế nghe nói Dương phủ bị cháy, trên triều an ủi Dương Hoành Tu một phen, lại đích thân phái người đi tìm một nơi tốt, đặc biệt xây cho Dương Hoành Tu một tòa phủ đệ mới.
Theo đó, bãi miễn nguyên Đại Lý Tự Khanh, để Hình bộ Thị lang Phương Tông Huy tiếp nhận chức vụ, giao tất cả đồng đảng của Tĩnh Quốc Hầu cho Đại Lý Tự, Hình bộ và Ngự sử thai cùng nhau thẩm tra xử lý.
Ba ngày sau, họ tuyên bố phán quyết đối với đồng đảng Tĩnh Quốc Hầu.
Phàm là người Ngọc gia có huyết thống trong vòng ba đời với Tĩnh Quốc Hầu, toàn bộ nam từ mười tuổi trở lên xử tử, từ mười tuổi trở xuống và tất cả nữ tử dụng cung hình, nhập tiện tịch, bị Hình bộ đưa đi đày.
Đồng đảng của Tĩnh Quốc Hầu, bao gồm cả hòa thượng đã bị giam giữ và chưa bị giam giữ, một khi đã điều tra rõ thì phải tức khắc xử tử cùng tội với thân nhân trực hệ, nam tử mười lăm tuổi trở lên xử tử, mười lăm tuổi trở xuống cùng nữ tử lưu vong.
Ban đêm, mâu thân Ngọc Khanh Thư là Dung thị cùng toàn bộ nữ quyến Ngọc gia tự sát trong tù.
Một tháng tiếp theo, ngày nào cũng có một tốp người bị đưa lên pháp trường. Sáu tháng sau đó, giết chóc không ngừng, Thái Thị Khẩu (tên pháp trường của thời nhà Thanh, tên này vẫn còn được dùng cho đến ngày nay) bị nhuộm đỏ hết lượt này đến lượt khác, mùi máu tươi ngột ngạt khiến người ta không dám tới gần.
Trận tai vạ kéo đủ loại quan viên vào này kéo dài suốt bảy tháng trời.
Trong bảy tháng này, thế lực Tĩnh Quốc Hầu Ngọc gia bị xóa bỏ triệt để.
Từ đó, Hoàng đế giành được uy nghiêm thiên tử mà ngài đã tha thiết ước mơ suốt bấy lâu, nhưng lại làm mất đi thứ còn quan trọng hơn: thái độ đối nhân xử thế của bậc quân chủ.
Minh quân và bạo quân, từ trước tới nay chỉ cách nhau có một đường chỉ mảnh.
Bảy tháng sau, đứa con mồ côi cha của Đông vương sinh ra.
Có lẽ đứa bé này đã gọi về được lòng nhân từ của Hoàng đế, cũng có thể là Hoàng đế đột nhiên khôi phục lý trí, dù là nguyên nhân gì, từ ngày đó, Đại Lý Tự, Hình bộ và Ngự sử thai đã thay máu toàn bộ cuối cùng cũng ngừng việc truy cứu càng ngày càng nghiêm khắc với ‘dư đảng Tĩnh Quốc Hầu’.
Lúc này, Dương Hoành Tu đã tới tây nam được bốn tháng.
Trong lòng Dương Hoành Tu biết Trần Thích Linh tất có điều giấu diếm mình, sau khi hỏa hoạn đã đi chất vấn, Trần Thích Linh lại nói: Ngươi biết thì sao? Ngươi có thể báo thù cho y chắc? Là Hoàng Thượng muốn cái mạng của y!
Ngày đó, trước cả khi lửa bén, Ngọc Khanh Thư đã chết.
Mật sứ của Hoàng đế cầm thủ lệnh muốn lấy mạng Ngọc Khanh Thư, trước khi chết, Ngọc Khanh Thư bọc chim trong lồng lại nhờ hắn mang ra ngoài. Sau khi Ngọc Khanh Thư chết, mật sứ dùng đuốc đốt Dương phủ, Kinh Triệu Duẫn đến mang thi thể đi vội vội vàng vàng thẩm tra rồi hạ táng, tất cả là vì muốn che giấu nguyên nhân thực sự cái chết của Ngọc Khanh Thư.
Dương Hoành Tu không tin, Hoàng đế muốn giết Ngọc Khanh Thư thì ngay từ đầu đã phải liệt tên y trong danh sách, dù ngày trước có bỏ sót, ngày sau cũng vẫn có thể tống giam, tội gì phải sử dụng thủ đoạn ám sát không ai nhìn nổi thế này?
Trần Thích Linh thở dài nói: Bởi vì đây chính là chuyện không ai nhìn nổi.
Lúc ấy, Hoàng đế đã hoàn toàn mất bình tĩnh, nghĩ cái gì là làm cái đó, e là ngay khi quyết định diệt trừ Ngọc Khanh Thư cũng đã cảm thấy bản thân làm hơi thái quá, cho nên không công khai bắt người mà dùng thủ đoạn giết Ngọc Khanh Thư trước. Sau lại, ngài phát hiện việc đã đến nước căn bản không cần che giấu nữa, mới để cho Đại Lý Tự, Hình bộ và Ngự sử thai xử lý nốt những chuyện tiếp theo.
Dương Hoành Tu không muốn tin lời giải thích như vậy, thế nhưng hắn cũng không thể tới chất vấn Hoàng đế.
Trong cái ngày có cháy ấy, Hoàng đế xác thực đã triệu kiến hắn, xác thực đã nói muốn hắn buông tha Ngọc Khanh Thư.
Không phải xa lánh, cũng không phải rời bỏ, mà là buông tha.
Nghĩ lại thì, ý của Hoàng đế ngày đó cũng không quá rõ ràng.
Dương Hoành Tu thấy mệt mỏi không gì sánh được.
Sau đó, lệnh bổ nhiệm điều hắn tạm thời tới tây nam dẹp loạn được ban xuống, Dương Hoành Tu liền chuẩn bị xuôi nam.
Ngoài vật dụng cần thiết và ngân lượng ra, hắn chỉ mang theo Bát Ca mà Ngọc Khanh Thư tặng hắn.
Dương Hoành Tu mất năm năm để bình định phản loạn tây nam.
Nhờ sự trợ giúp của tên thủ lĩnh phản tặc năm đó đã đưa Đông vương về thành, Dương Hoành Tu chiêu an phần lớn nhân số, số dư còn lại bị tiêu diệt ở Uyển thành.
Trong năm năm, từ triều đình tới địa phương, quan viên các bộ hầu như bị thay phiên một lượt.
Năm năm sau trở lại kinh thành, Dương Hoành Tu phát hiện chẳng còn mấy người mình quen biết.
Lần trước rời kinh là mùa đông, lần này, hắn trở về vẫn là mùa đông.
Ở phủ đệ mới tu sửa lại, Dương bá trước sau như một chờ đợi hắn – chủ nhân duy nhất của Dương phủ.
Hoàng đế giống y như năm năm trước, thánh chỉ ban ra thưởng cho vô số.
Hoàng đế ngầm triệu kiến hắn ở ngự thư phòng: Dương khanh, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, đến lúc lập gia thất rồi, vừa ý tiểu thư nhà nào, đừng ngại nói với trẫm, trẫm tự mình làm chủ hôn cho ngươi.
Dương Hoành Tu quỳ rạp trên đất tạ long ân, khéo léo dùng lời nói rằng vi thần tạm thời chưa muốn thành gia, Hoàng đế liền không tiếp tục khuyên hắn nữa.
Trên triều, dù có bao nhiêu gương mặt thay đổi cũng vẫn cứ lục đục ngươi lừa ta gạt như thế, đủ loại quan lại chưa từng ngừng tranh quyền đoạt lợi.
Dương Hoành Tu chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, chẳng hăng hái làm cái gì được cả.
Rất nhiều lần hắn bước chân khỏi cửa cung, đột nhiên quay đầu lại, phía sau ngoại trừ hoàng cung nguy nga thì chẳng còn gì nữa.
Chối từ lời mời của đồng liêu, Dương Hoành Tu ôm vò rượu đã cất dưới hầm nhiều năm, ngồi đơn độc trong sân trong xa lạ nhà mình, uống đến say mèm.
Hắn nhớ lại khi mới từ biên cương hồi kinh, tham gia tiệc rượu của Hoàng đế, có một người cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
Đêm đó, hắn uống rượu không ngừng, uống say rồi, người đó tựa vào hắn, cùng hắn trở về nhà.
Y hôn hắn, lại véo sưng mặt hắn, khiến hắn hôm sau thượng triều phải chịu xấu mặt một trận.
Y tặng hắn Bát Ca – con chim hắn chẳng bao giờ dạy nói được nổi một từ mới.
Y dạy Lục hoàng tử và tiểu quận chúa vẽ chân dung của hắn, chuyện lan truyền đến khắp hậu cung.
Y nói: Ta vừa gặp đã yêu ngươi mất rồi, phải làm sao bây giờ?
Y nói: Hoành Tu, ta thích ngươi nhất.
Y nói: Chờ qua một thời gian nữa, thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm ngươi. Ta chỉ sợ đến lúc đó, ngươi đã không còn nhớ ta là ai nữa.
Y nói: Hoành Tu, nếu có một ngày ta không thể không chết… Ta nguyện là do chính ngươi động thủ.
Dương Hoành Tu ôm vò rượu lảo đà lảo đảo trở lại phòng, ngã phịch xuống giường, nắm lấy chăn, thấp giọng gọi khẽ: Tử Hề…
Hắn từng cho rằng kiến công lập nghiệp, thăng quan tiến chức, danh ghi sử sách là sở cầu suốt đời của mình, vì phụ thân, vì muội muội, cũng là vì chính hắn; giờ hắn lại phát hiện, có gộp tất cả những điều này lại cũng chẳng bằng một lời thầm thì, một nụ cười nhẹ của người ấy.
Hóa ra tất cả những gì hắn cho là mình cần, lại không phải là những gì hắn thực sự mong muốn.
Đêm hôm đó đổ một trận tuyết, Dương Hoành Tu tỉnh rượu lúc sáng sớm đỡ trán đẩy cửa sổ ra, phóng mắt nhìn, nơi đường nhìn dừng lại, tuyết phủ trắng ngần, rơi khắp không gian.
Bài thơ Thanh bình nhạc, tác giả Lý Dục. Nguyên văn:
别来春半,触目柔肠断。砌下落梅如雪乱,拂了一身还满。
雁来音信无凭,路遥归梦难成。离恨恰如春草,更行更远还生。
Một phần câu thứ hai trong tác phẩm, cũng chính là tiêu đề chương này, ở nguyên văn có khác một chút so với bản ở Thi viện