Yên Vũ Nguyệt Sắc

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bóng đêm đã bao phủ, trên hồ sen hiện lên một vòng trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi trên lá sen đang đong đưa cùng những nụ hoa khẽ rung động, vài cơn gió lạnh thổi qua, quét đi cơn nóng bức ban ngày.

Tần Nguyệt Miên xa xa nhìn bầu trời đêm. Ánh trăng buổi tối rất đẹp, lướt qua người trong lòng đang phiền muộn, lòng dạ đều trở nên khoáng đạt hơn.

Kỳ thực, hắn lại làm sao không biết chính mình là đang cố chấp chứ? Cho dù lúc lừa gạt đưa Tiêu Di lên núi mà không biết, nhưng Tiêu Di lại nhiều lần nỗ lực chạy trốn, hắn hiểu rõ được điều này. Chỉ là, trong lòng hắn vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng yếu ớt, chờ đợi Tiêu Di có một ngày có thể bị mảnh chân tâm của hắn mà cảm động.

Bất quá, hiện tại hắn cuối cùng cũng minh bạch, trên đời này có một số việc là vô khả nại hà (không thể tránh được), bất luận nỗ lực thế nào đều không có khả năng sẽ có hồi báo. Mà những thủ đoạn đê tiện vô sỉ thật sự, sự kiêu ngạo của Tần Nguyệt Miên lại không cho phép hắn sử dụng, hắn làm sao cam lòng mà đi tổn thương Tiêu Di đây?

Thôi được, tự mình đã thống khổ như vậy, cần gì lại khiến Tiêu Di rơi vào hoàn cảnh khó xử chứ? Qua sau ngày hôm nay, lại đem đoạn cảm tình này chôn sâu, thời gian qua đi, liền có thể dần dần quên.

Tần Nguyệt Miên quyết định chủ ý, chậm rãi dời bước, ly khai chòi nghỉ mát.

Bóng đêm như nước, tràn ngập cảm giác ôn nhu, Tần Nguyệt Miên đi ở trên đường mòn, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc hai người cùng nắm tay nhau đi, chỉ cảm thấy dường như đã cách một đời. Hắn đương nhiên đã từng nghĩ tới, dưới ánh trăng, nếu như có thể cùng ái nhân dạo bước đi, sẽ thực là một loại hạnh phúc, nhưng hôm nay, ngay cả một chút suy nghĩ cũng đều đã không dám.

Tần Nguyệt Miên vừa đi, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn, thấy dưới tàng cây có một bóng đen, lại có người nằm ở ven đường. Hắn tiến tới gần để nhìn, tim nhất thời bỗng đập nhanh, là Tiêu Di. Nhìn y vẻ mặt tái nhợt tiều tụy, lẽ nào lại trúng phải khí độc sao?

Nhớ lại vừa rồi chính mình tức giận mà đuổi y ly khai, mà quên mất thời gian Tiêu Di ở Trầm Nguyệt sơn không dài, hồ sen này lại ở sau núi hẻo lánh, Tiêu Di nhất định không nhận ra lối đi. Bản thân cứ như vậy để y đi, nếu như Tiêu Di có chuyện không may xảy ra, chính hắn cũng vô pháp tha thứ cho mình.

Tayphải Tần Nguyệt Miên run nhè nhẹ, đưa tay tới trước mặt Tiêu Di.

Ngay lúc này, Tiêu Di bỗng nhiên mở mắt: “Tần thiếu chủ, ngươi cuối cùng đã tới.”

Tần Nguyệt Miên thấy hắn không có việc gì, liền ngẩn ra, thần tình trên mặt lại chuyển sang lãnh đạm, chậm rãi thu hồi tay: “Ngươi không có việc gì chứ?”

Tiêu Di thấy sắc mặt hắn, cười khổ một chút: “Đa tạ tần thiếu chủ quan tâm, ta chỉ là chờ ngươi chờ đến có chút mệt mỏi, nên nghỉ tạm một chút. Nơi này đường đi phức tạp, ta nhận thức không ra đường về, không thể làm gì khác hơn là ở đây chờ, hy vọng Tần thiếu chủ không so đo hiềm khích trước đây, chỉ cho ta một con đường rõ ràng.”

“Nói như vậy, ngươi nếu như biết được đường, đó là nhất định không đáng ở đây chờ ta sao?”

“Tần thiếu chủ, ngươi vì sao nói ra lời ấy? Hiện tại, sự tình đã được nói rõ, hai bên đều cảm thấy khó xử. Nếu là Tần thiếu chủ ngươi, chỉ sợ cũng không muốn chủ động tới gặp ta đi?”

Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên cảm thấy kinh động, liền quay đầu đi. Âm thầm tự trách mình, vì cái gì khí lượng (độ lượng) lại hẹp hòi như vậy? Lúc trước còn muốn chỉ cần Tiêu Di không khó xử, chính mình vô luận thế nào cũng đều phải buông tay, không biết được, vừa thấy mặt Tiêu Di, lại hoàn toàn không khống chế được tình cảm của mình, trong lòng tâm tình vừa yêu vừa oán cuồn cuộn không thôi, gần như làm hắn hít thở không thông, lời nói ra căn bản cũng không kiểm soát được.

Hắn liền nói: “Ngươi theo ta.” Cũng không quay đầu lại mà cứ bước đi về phía trước. Hắn sợ mình một khi quay đầu lại, lại nhịn không được lần thứ hai hướng Tiêu Di bất chấp mà cáo bạch. (nói rõ)

Tiêu Di thở dài, cũng không nói lại nữa, bước nhanh đuổi kịp Tần Nguyệt Miên. Hai người giữa một mảnh yên tĩnh đi nửa canh giờ, cuối cùng về tới gian phòng của Tiêu Di.

Tiêu Di nhìn hắn đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm, không nói một lời. Rốt cuộc tự mình đẩy cửa đi vào.

Tần Nguyệt Miên nhìn cửa phòng ở trước mặt hắn khép lại, dứt khoát xoay người, ly khai nơi thương tâm này.

Truyện Chữ Hay