Ba ngày sau, ngoài thành Du Châu. Kiếm khí ngùn ngụt đổ xô về, trải dài khäp ba mươi trượng.
Kéo theo đó là một bầu trời bay đầy hoa mai, một bóng hình vừa thanh mảnh vừa thoát tục cưỡi kiếm mà đến, khí thế ngập trời, trông đầy phô trương.
“Oa, Hoa Mai kiếm tiên đến rồi!”
Trong thành Du Châu, bách tính nhìn thấy Hoa Mai kiếm tiên cưỡi kiếm trên không trung thì lộ ra vẻ mặt đầy sùng bái và kính trọng.
Làn gió thanh mát thổi qua, hoa mai đã bay hết, Tân A Na bước xuống đất, thu hồi thanh cổ kiếm.
Đập vào mắt mọi người là một nữ tử như tiên hạ phàm, mặt mày như họa, đẹp đến nỗi không chân thực, trên người mặc y phục trằng tinh không nhiễm một hạt bụi trần, phải gọi là sạch sẽ không tì vết.
“Tiên Tử, ta yêu nàng, Tiên Tử, nàng là thần tượng của ta!”
Giữa bao bách tích đang vui vẻ háo hức, chỉ có mình Lý Hiển Duy là đang nhàn rỗi. Hắn nhìn cách thức xuất hiện đầy phô trương của Tần A Na, rất phối hợp mà đóng diễn viên quần chúng, giơ tay lên trời, vừa khua loạn xạ vừa gào thét không thôi.
Có lẽ là Lý Hiển Duy hô hét to quá nên bách tính xung quanh đồng loạt quay đầu lại, nhìn Lý Hiển Duy như nhìn một tên ngốc, ai nấy đều vô thức lùi về sau một bước.
Vì vậy, Lý Hiển Duy trở thành tên nhóc nổi bật nhất trong đám đông.
“Tiên Tử... Ta yêu...”
Lý Hiển Duy thấy vậy thì mặt cứng đờ, ngập ngừng nuốt chữ cuối cùng xuống dưới.
Sao thế? Sao không ai hô theo cả?
Không phải khi đại nhân vật xuất hiện thì người ta toàn thể hiện như thế sao? Hắn phối hợp thế còn gì!
“Này không phải là nhỉ tử của Lý Bách Vạn sao? Sao lại là một thắng ngốc thế?”
“Chẳng biết nữa, trước đây có nghe nói nhi tử Lý Bách Vạn là một tên ngốc không?”
Trong đám người có vài người nhận ra Lý Hiển Duy nên bắt đầu thì thầm to nhỏ, có người nghỉ ngờ, có người thì tán
thưởng.
Đương nhiên người tán thưởng thì toàn lũ trợn mắt nói mò.
Lý Hiển Duy cạn lời, thấy tình thế không ổn lắm nên không nói thêm gì nữa mà che kín mặt, chán nản dời đi.
Mất mặt quá!
Trước đám đông, Tân A Na nhìn Lý Hiển Duy đang chán chường rời đi, trong đôi mắt nàng lộ ra vẻ đăm chiêu.
Kẻ ngốc à?
Lý Hiển Duy quay về Lý phủ, đứng ở bên chiếc hồ phía sau viện. Trương Lôi Thôi đang nhằm mắt nghỉ ngơi chợt mở miệng hỏi: “Gặp chưa?”
Lý Hiển Duy ngượng ngùng sờ mũi, nói: “Gặp rồi.”
“Thấy sao? Tần A Na kia có còn xứng làm sư phụ ngươi không?” Trương Lôi Thôi nhàn nhạt hỏi tiếp.
Lý Hiển Duy dừng bước, nhìn chằm chằm lão lôi thôi trước. mặt, nói: “Lão Trương, ông đang trêu chọc ta đấy à?”
“Ừ” Trương Lôi Thôi gật đầu.
“Lão Trương, một người vì mười bình rượu hoa ngâm mà bán đứng cả danh tiết như ông mà vẫn không biết xấu hổ đi trêu chọc người khác hả?”
Lý Hiển Duy nói móc một câu rồi năm xuống bên cạnh lão. Trương, hỏi: “Lão Trương, ta thấy lão Tân đó vẫn còn rất trẻ, có thật sự là lợi hại như ông nói không?”
“Võ đạo thì không thể chỉ nhìn tuổi tác.”
Trương Lôi Thôi nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Ngươi phải thừa nhận thế giới này có một loại người được gọi là thiên tài, Tân A. Na đó chính là thiên tài của thiên tài.”
“Ngưỡng mộ thật đấy” Lý Hiển Duy cảm khái.
“Ai cũng có sở trường riêng của mình, đồng thời cũng có. sở đoản, cưỡng ép sẽ không được gì đâu, ngươi không cần phải cố chấp đến vậy”“Vậy sở trường của ta là gì?” Lý Hiển Duy hỏi.
Trương Lôi Thôi im lặng hồi lâu, im lặng nối tiếp im lặng, không biết qua bao lâu mới mở miệng nói: “Nhìn mặt mũi
ngươi cũng được, cũng được coi là tô vàng nạm ngọc.”
“Lão Trương, trình độ chửi người của ông ngày càng cao rồi đấy, bái phục.”
Lý Hiển Duy nở nụ cười như có như không, lão Trương này, chửi người không dùng từ bậy, câu chữ toàn là lời vàng lời ngọc, nhưng ẩn chứa toàn những ý xấu xa.
“Sao thế, lão đây nói không đúng hả?”
Trương Lôi Thôi lạnh nhạt nói tiếp: “Nghe nói tối qua có một tiểu nha đầu trong phủ chủ động vào phòng ngươi, sao. rồi, ngươi vẫn còn là đồng tử chứ?”
“Cút!”
Lý Hiển Duy cọc căn nói: “Đẹp trai có phải là lỗi của ta đâu, †a cũng phiền não lắm chứ”
“Ăn nói đúng là thiếu đánh mà” Trương Lôi Thôi nói.
“Lão Trương, ta quyết định r: Đột nhiên Lý Hiển Duy ngồi bật dậy, vẻ mặt kiên định: “Ta nhất định phải bái Tân A Na làm sư phụ, thành công trèo lên. đam mỹ hài
con đường võ đạo, sau đó vang danh tứ hải, vô địch thiên hạ”
Trương Lôi Thôi mở mắt, đánh giá thiếu niên trước mặt một lượt, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi nghiêm túc hả?”
“Đương nhiên” Lý Hiển Duy gật đầu. “Tuổi trẻ thật tốt.”
Trương Lôi Thôi cảm thán: “Ngay cả năm mơ ban ngày mà cũng nói khí thế ghê:
Lão đầu này xấu xa muốn chết nên Lý Hiển Duy chỉ đành ng ta.
“Công tử, lão gia gọi người.”
Lúc này, một người hầu chạy hộc tốc tới, gấp gáp nói. “Có chuyện gì?” Lý Hiển Duy hỏi.
“Tiên Tử, Hoa Mai kiếm tiên đến rồi” Người hầu nói. “Lão... lão Tân?”
Lý Hiển Duy nghe vậy thì đứng bật dậy, kinh ngạc nói: “Nhanh thết”
Nói xong hắn lập tức chạy thẳng về phía tiền viện. “Quả nhiên là người trẻ, dễ bị k1ch thích quá.”
Bên hồ, Trương Lôi Thôi lại nhầm mắt lại, lầm bầm trong miệng một câu.
Trong đại sảnh tiền viện.
Lý Bách Vạn với gương mặt như chó thấy xương mà chào đón Tân A Na. Ông ta vì đại nghiệp bái sư của nhi tử mà vứt mặt mũi đi hết.
“Tiên Tử, trà này sẽ rất hợp khẩu vị của người đấy.”
“Tiên Tử, ta còn có ít trà Vân Vụ thượng hạng.”
“Tiên Tử, người uống rượu không? Phủ ta có mấy bình rượu hoa ngâm mười năm, cả Nữ Nhi Hồng hai mươi năm nữa.
“Tiên Tử..."
“Tiên Tử...”
Lúc Lý Hiển Duy đến đại sảnh thì nhìn thấy dáng vẻ xu nịnh của cha mình, chỉ ước có thể ném ông ta xuống hố mà khâu cái miệng lại.
Mất mặt quá!
“Tiên Tử đi đường nhiều ngày, chắc giờ đang mệt lắm, ta đi theo đại phu trong phủ học được chút ngón nghề xoa bóp, ngài có muốn thử chút không?” Lý Hiển Duy bước nhanh về phía trước, cười tươi như hoa.
“Khỏi”
Tân A Na không mủi lòng trước hành động của hai cha con nhà này, chỉ bình thản nói: “Chắc các ngươi biết rõ mục: đích ta đến đây. Điều kiện ta thu nhận đồ đệ rất đơn giản, chỉ cần vượt qua thử thách của ta thì có thể bái ta làm sư phụ.”
“Thử thách gì cơ?”
Lý Hiển Duy nhanh chóng bình tĩnh lại mà hỏi.
Lý Bách Vạn một bên cũng tiến lên trước vểnh tai nghe.
“Đừng cản con, mặt của cha to quá.”
Lý Hiển Duy đẩy mặt Lý Bách Vạn sang một bên, bực bội nói.
Lý Bách Vạn ngại ngùng cười một tiếng rồi lùi về phía sau hai bước.
“Ba thử thách.”
Tân A Na nhìn đôi cha con kỳ lạ trước mặt, bình tĩnh nói: “Hoàn thành xong ba thử thách này thì ta sẽ thừa nhận ngươi thông qua.”
“Ba thử thách?”
Lý Hiển Duy hơi lo lắng, nhiều thử thách thế cơ à, lão Tân này khó đối phó rồi đây.
“Đương nhiên, cũng không bảo ngươi hoàn thành ba thử thách này ngay lập tức, ta sẽ cho ngươi thời gian, hôm nay ta đến để nói với ngươi thử thách thứ nhất.”
Tân A Na đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Thử thách thứ nhất, cho ngươi thời gian một ngày để tìm hoặc là đúc ra một thanh kiếm, phải là đồ độc nhất, khác biệt với những thanh kiếm khác."
Nói xong, Tần A Na không có ý định ở lại thêm, cũng không nói thêm câu nào nữa mà bước ra khỏi sảnh, phiêu dạt theo làn gió.
Trong đại sảnh, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ.
“Lão Tân này đang tạo điều kiện cho con à?” Lý Hiển Duy. nghỉ ngờ hỏi.
Ai mà không biết cha hẳn có tiền, đừng nói là một thanh kiếm, cho dù một ngàn thanh cũng mua được hết.
“Có khi nào có gì đó kì lạ không, Tân Tiên Tử nói muốn là đồ độc nhất” Lý Bách Vạn lo lắng nói.
Lý Hiển Duy nhìn người trước mắt, nói: “Cha à, cha đừng có ngây thơ thế được không? Gái gì gọi là độc nhất, khác biệt với các thanh khác chứ? Này là một đề mở, bởi đáp án đúng hay sai là do lão Tân quyết định”
Nói đến đây, đột nhiên Lý Hiển Duy nhớ ra gì đó, vội vã hỏi: “Đúng rồi cha, lúc lão Tân đến đây, cha đã đút lót tiền chưa?”
“Ui xem cái trí nhớ của cha này!”
Lý Bách Vạn vỗ đùi cái đét, mỡ bụng khẽ rung rinh, vẻ mặt đầy nuối tiếc: “Cứ chăm chú tiếp đón Tần Tiên Tử nên quên mất tiêu chuyện này”
“Lão Lý, sao cha không quên ăn cơm luôn đi?”
Lý Hiển Duy bày ra bộ mặt bất lực, nói: “Còn không mau cho người điều tra xem lão Tần ở đâu rồi mà đưa bạc qua đó!”
“Không cần điều tra đâu, sau khi Tân A Na đó vào thành thì ta đã cho người đi theo rồi.”
Ngay lúc này, ở ngoài sảnh xuất hiện một nữ tử có dung mạo lanh lợi, hoạt bát đang bước vào trong, tiếp đó cung kính hành lễ với Lý Bách Vạn: “Nghĩa phụ.”
“Ấu Vi tỷ”
Lý Hiển Duy nhìn thấy người kia đến thì vội vàng tiến lên trước, trên mặt đầy vẻ tươi cười: “Vẫn là Ấu Vi tỷ tốt nhất, làm chuyện gì cũng khiến người ta an tâm, không giống như cha, không đáng tin chút xíu nào!”
Lý Ấu Vi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mắt nhìn tiểu đệ thật tỉnh tường, Tân A Na đó trông xinh đẹp, mông vểnh, vừa nhìn là biết dễ sinh, trước tiên mình bái làm sư phụ, sau đấy cố giữ lấy làm của riêng. Quả là kế sách hay.”
Lý Hiển Duy: “...”
Lý Bách Vạn: “...”
Ăn nói... thẳng thắn ghê!
“Ấu Vi tỷ”
Lý Hiển Duy nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tỷ nói đã phái người đi theo lão Tân rồi, thế có biết nàng ta ở đâu không?”
“Ở thành Tây, quán trọ Duyệt Lai, là sản nghiệp của chúng †a, không có gì đặc biệt cả, chỉ có một chữ, đät! Chứng tỏ Tần Tiên Tử kia là một người rất sang trọng” Lý Ấu Vi nói.
Lý Hiển Duy nghe thấy vậy thì lập tức quay phắt người, quát lớn: “Mau chuẩn bị quà cáp, nhất định phải là đồ đắt nhất, có thể đắt bao nhiêu thì đắt bấy nhiêu, phải khiến lão Tân nhận ra được thành ý của chúng ta.”
“Đi thôi.”
Lý Bách Vạn cười xòa một tiếng, sau đó rời khỏi đại sảnh, đi chuẩn bị đồ.
Thấy cha đã rời đi, Lý Hiển Duy quay đầu lại nhìn trưởng tỷ vẫn đang ở trong sảnh, cười nói: “Ấu Vi tỷ, lát nữa làm phiền tỷ tặng quà cho lão Tần rồi, đệ không yên tâm khi giao cho người khác.”
“Ừm”
Lý Ấu Vi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện của tiểu đệ cũng là chuyện quan trọng của Lý phủ.”
Lúc mặt trời lặn về Tây, tại quán trọ Duyệt Lai, Lý Ấu Vi một mình đi vào.
Cốc cốc.
Cửa bị gõ vang lên vài tiếng, sau đó Tân A Na mở cửa phòng ra.
“Lý Ấu Vi, trưởng tỷ của Lý Hiển Duy” Lý Ấu Vi vào thẳng vấn đề, tự giới thiệu bản thân.
“Chuyện gì?” Tần A Na hỏi. Lý Ấu Vi tiến lên trước, không nói thêm bất kỳ lời nào thừa thãi mà đặt chiếc túi trong tay xuống, lấy ra ba chiếc hộp rồi
mở từng cái ra.
“Dạ minh châu của Đông Hải, tự tìm ở Đông Hải, giá trị một trăm nghìn vàng.”
“Nhuyễn giáp Thiên Tăm, đao thương không thể chém đứt, nước lửa không thể làm hại, giá trị triệu lượng vàng.”
“Kiếm Ngư Trường, thời xưa thuộc quyền sở hữu Ngụy Công, là bảo vật vô giá.”
Trong ba chiếc hộp là ba bảo vật hiếm có của trần gian, Lý Ấu Vi đặt đồ xuống, cũng không định ở lại thêm mà chuẩn bị rời đi ngay.
Trước khi rời đi, Lý Ấu Vi quay người nói một câu: “Tiên Tử có gì muốn dặn dò?”
Tân A Na im lặng một lúc rồi đáp: “Cố gắng hết sức.”
Lý Ấu Vi gật đầu, rồi cất bước rời đi, không hỏi thêm câu nào nữa.
Buổi đêm dài dăng dặc, Lý Hiển Duy đứng ở trong viện nhìn lên bầu trời đêm hồi lâu.
“A, có tiền có thể sai khiến quỷ mai” “Nhi tử ta quả nhiên là tài năng ngút trời!”
Trong phòng, Lý Bách Vạn nhìn nhi tử qua ô cửa sổ, vẻ mặt đầy tự hào.
Ngày hôm sau, lúc giao hẹn.
Mọi người đều trở nên tập trung hết mức, hoa mai bay ngập trời, Tiên Tử cưỡi kiếm đi tới, dáng vẻ thoát tục, không nhiễm một gợn bụi trần.
Băng thanh ngọc khiết hệt như Băng Tuyết Tiên Tử hạ phàm.
Ở đại sảnh, Lý Hiển Duy cầm một bảo kiếm được đúc bằng vàng ròng đến.
Ánh vàng ẩn hiện đầy chói mắt.
Tân A Na nhận lấy thanh bảo kiếm vàng, quan sát hồi lâu rồi nhàn nhạt gật đầu, tán thưởng: “Không tệ, tu kiếm thì tu không ở kiếm chính là cảnh giới cao nhất, bụi hoa hay lá rụng đều có thể làm thành kiếm, quá cố chấp vào vật ngoại thân cũng chỉ làm mình giảm sút, đáp án rất tốt, vượt qua thử thách.”
Lý Bách Vạn: “...
Lý Hiển Duy: “..”