Trong cảng nhanh chóng truyền tới tiếng súng, tiếng khóc đột nhiên vang lên từ xe đằng trước khiến cô tỉnh giấc, xe đằng sau cầm súng tiến lại gần. Vẫn chưa tới gần thì đứa trẻ đó đã nhặt khẩu súng vừa rơi bên cạnh lên nhắm chuẩn vào cô. Yến Nhuỵ Tiêu căn bản không kịp đề phòng, lúc này không kịp phản ứng nữa chỉ có thể nhanh chóng bò xuống lăn về phía đường bên cạnh.
Súng của đối phương áp chế rất sát, tốc độ đuổi theo cô càng nhanh, để lại một hàng súng kín mít những nơi đi qua.
Nhưng dù gì thì cũng là một đứa trẻ chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên tính chuẩn xác rất thấp. Nhưng nếu cứ bị ép theo thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu đành phải giơ súng lên. Ngay khi vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy đứa trẻ chỉ chăm chăm vào nổ súng mà không để ý đằng sau bị giữ lấy hai tay lên gáy, không còn sức phản kích nào nữa.
Tiếng súng dừng lại.
Yến Nhuỵ Tiêu hít sâu một hơi bò dậy khỏi mặt đất.
Đứa trẻ không hề hiền lành, quay đầu lại định cắn Diệp Lang Đình. Anh chỉ đập nhẹ một cái cướp khẩu súng khỏi tay cậu rồi đưa xuống xe. Cô đi lên trước định bảo anh buông tay ra, Diệp Lang Đình không đồng ý chỉ bình thản liếc mắt qua, Yến Nhuỵ Tiêu bèn không di chuyển nữa.
Anh chờ đứa trẻ ngọ nguậy hết sức, lúc chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, cuối cùng anh lạnh lùng nói: “Muốn giết chú à?”
Đứa trẻ không nói gì, trong mắt đầy hận thù.
“Cháu nhỏ quá, đợi mấy năm nữa đi.” Diệp Lang Đình nói một cách hời hợt rồi lại quay đầu sang hỏi Yến Nhụy Tiêu: “Em muốn xử lý thế nào?”
Điều đó có nghĩa là vẫn còn thời gian để thương lượng, cô đề nghị: “Đưa về đi để chỉ Vương trông giúp.” Mấy năm nay thường có trẻ con được gửi tới chỗ Vương Dĩnh, có đứa thì bố mẹ đều mất do cái nghề này, có đứa thì một người mất, người còn lại thì bỏ đứa trẻ, Diệp Lang Đình đưa đến chỗ Vương Dĩnh hết như là vứt vào một nhà trẻ để giáo dục cảm hoá vậy. Anh cúi đầu nhìn cu cậu trông vẫn còn rất nhỏ. Cô nắm lấy cơ hội: “Đọc sách nhận chữ, không chạm những thứ này nữa.”
Anh vỗ vào gáy đứa trẻ: “Muốn báo thù không?” Đứa trẻ liếc nhìn Yến Nhuỵ Tiêu một cái, trông rất dũng cảm. Nó gật đầu không hề lưỡng lự, anh bật cười: “Đi đọc sách nhận chữ, tới khi trở nên giỏi nhất thì tới tìm chú, báo thù cho bố cháu.” Nếu anh đã hỏi cô xử lý thế nào thì chính là muốn giữ người lại, tự nhiên có cách để thuyết phục anh.
Đứa trẻ cuối cùng đã mất hết sức cũng chẳng còn nhà để về này hỏi: “Lời chú nói có tin được không?”
Như này tức là đồng ý rồi, Diệp Lang Đình dẫn cậu lên xe không đáp. Yến Nhuỵ Tiêu nhìn chằm chằm đứa trẻ, sợ cậu gây sự: “Anh ấy không lừa người khác đâu.”
Vương Dĩnh nhìn đứa trẻ mới được đưa tới nhìn Diệp Lang Đình với ánh mắt hận không thể lột da anh thì kéo Yến Nhuỵ Tiêu sang bên cạnh: “Hai đứa tìm đâu ra thằng cu này đấy?”
Yến Nhuỵ Tiêu nghiêng người, nói rõ mọi chuyện cho ấy nghe.
“Vậy có được không? Bố nó bán ma tuý, đứa trẻ này có từng nhiễm không đấy? Hận thù tiểu Diệp thế này, sau này thật sự muốn quay lại báo thù thì sao?” Chị Vương không yên tâm, ngồi trên ghế sô pha liếc mắt ra sau rồi hỏi Diệp Lang Đình đang không có hứng với cuộc trò chuyện của họ.
Tai anh thính nên nghe rất rõ cuộc nói chuyện của họ nhưng chỉ lười nhác đứng dậy đi tới dặn: “Nuôi dạy bình thường, không bỏ bài học nào.” Anh nhìn đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn ở trong góc: “Tép con như thế này, thêm một đứa muốn giết tôi như nó cũng không nhiều.”
Như vậy là quyết định rồi, ai nói cũng vô dụng, sau đó anh dắt Yến Nhuỵ Tiêu ban ngày mất xích về nhà.
Đầu tiên anh dùng cồn đỏ lau vết thương cho cô sau đó tay không đứng dậy, kiểm tra cửa nẻo như thường lệ trước khi ngủ. Mấy hôm nay anh càng cẩn thận, đặt súng để dưới gối, tỉ mỉ đến từng bước nhỏ nhất. Yến Nhuỵ Tiêu bĩu môi: “Không phải là anh không sợ người khác giết anh sao?” Diệp Lang Đình không có tâm trạng đấu võ mồm với cô, nằm im bên cạnh cô, nhắm mắt lại. Cô lại nghĩ tới cái gì đó: “Tại sao hôm nay anh không giết đứa trẻ đó?”
“Hết đạn rồi.” Mắt anh không mở ra.
Cô không tin, Diệp Lang Đình muốn người khác chết thì không cần súng. Huống chi là một đứa trẻ sáu tuổi, anh thế này chê cô phiền muốn bảo cô ngậm miệng lại, Yến Nhụy Tiêu lại không làm thế: “Với lại, em thấy rồi.”
Lúc này anh nhìn sang, đôi mắt vẫn phát sáng trong màn đêm: “Đó là để lại cho anh.”
Đáp án này không lạ lẫm gì, cuối cùng Yến Nhụy Tiêu không nói nữa, anh lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Cô không buồn ngủ lật người gối lên tay mặt quay sang anh, nói không có đầu đuôi: “Em phải đền tội.”
Diệp Lang Đình không mở mắt, lật người ôm cô vào lòng. Gần như ngay khoảnh khắc đầu tiên khi kề sát vào cơ thể anh, nước mắt của Yến Nhuỵ Tiêu trào ra. Anh biết cô đang nói gì, đứa trẻ đó đối với cô là một sự tồn tại không thể nào quên được, cô không thể giơ súng vào trẻ con nữa như thể là nhìn thấy được sinh mạng kết thúc trong tử cung của mình lại bị kết liệu một lần nữa bởi cô.
Anh vỗ lưng cô, đợi cảm xúc của cô ổn định mới nói: “Đều là nghiệp chướng của anh, anh từng nói với Phật rằng những cái đó tính hết vào nợ của anh, em phải sống cho tốt.”
“Diệp Lang Đình, anh không có lương tâm.” Yến Nhụy Tiêu nổi giận, bây giờ chỉ cần chạm vào một đứa trẻ thì cô sẽ mất trí.
Diệp Lang Đình không nói gì, ấn đầu cô vào lồng ngực rồi dỗ cô ngủ.
Người bên cạnh anh cũng biết anh không có lương tâm, người muốn giết anh từ sáu tuổi tới sắp qua đời xếp cả hàng đợi. Diệp Lang Đình không hề lung lay, vẫn nhắm mắt lại hít thở nghỉ ngơi. Nhưng một câu nói tức giận cử Yến Nhuỵ Tiêu lại khiến anh cả đêm không ngủ được, anh nhìn cô đã thiếp đi vẫn còn thút thít do trận khóc to vừa rồi, anh nhẹ nhàng hôn lên lông mày của cô.
Ngoài cửa sổ quá yên tĩnh nhưng không có ai mở mắt nhìn ánh trăng và anh.
Mấy hôm nay công việc của Diệp Lang Đình cũng không nhiều, ngày hôm nay vừa sáng sớm ra đã sắp xếp Lý Côn tới Bích Quế Viên lấy đồ mà Kanye đưa tới, còn mình thì thong thả đi dạo cùng Yến Nhuỵ Tiêu.
Kể từ khi họ quen biết, đây là lần rảnh rỗi hiếm có của ngài Diệp. Yến Nhuỵ Tiêu bị theo hai ngày lẩm bẩm với người đàn ông vừa mua đền bánh ngọt cho cô đang lái xe: “Diệp Lang Đình, anh tâm sự với em đi.”
Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Diệp Lang Đình đạp chân phanh, tay trái đặt vô lăng ở hướng sáu giờ, tay phải xoa tai, gật đầu ý bảo cô hỏi đi.
“Anh định rảnh rỗi thế này tới khi nào?” Yến Nhuỵ Tiêu nghiền ngẫm hỏi, tay vẫn cầm chiếc bánh phô mai nướng vừa được gói mang đi, vốn dĩ đã nói để làm bữa ăn khuya cho buổi tối nhưng lên xe không nhịn được nên ăn rồi.
Nhìn cô cúi đầu há miệng ăn lớp phô mai nướng trên bánh ngọt, đầu mũi chạm vào bánh kem dính một chút kem màu hồng nhạt, yết hầu Diệp Lang Đình nghẹn ứ. Anh rút tờ giấy đưa cho cô rồi quay đầu lại tiếp tục lái xe: “Sao vậy? Khó chịu à?”
“Cũng không phải, chỉ là muốn chuẩn bị tâm lý trước thôi.” Cô cầm giấy lau kem trên mũi, giọng hơi mang âm mũi, chỉ có lúc này cô mới có tính cách con gái nên có ở độ tuổi này.
Anh cười nhẹ, tay khẽ nắm thành quyền đặt ở bên môi không hề đáp lại. Nhưng khiến Yến Nhuỵ Tiêu ở bên cạnh nhìn sườn mặt của anh lại không chịu được, nổi lên suy nghĩ xấu xa, cất bánh ngọt trên tay đặt ở một bên: “Nóng chết đi được.”
Mùa xuân ở Úc trôi qua rất nhanh, cái nóng nực của mùa hạ phả vào mặt. Diệp Lang Đình tưởng thật nên giơ tay điều chỉnh điều hòa thấp xuống một chút nhưng cô vẫn không hài lòng: “Em toát cả mồ hôi rồi.”
Cô rất ít khi bày tỏ cảm xúc của mình, Diệp Lang Đình nhìn sang nghe thấy từng từ từng chữ của cô: “Bên dưới cũng chảy nước rồi, ngài Diệp ạ.”
Không hiểu sự khác thường của cô nữa thì Diệp Lang Đình không phải một người đàn ông bình thường. Anh nhìn cổng Bích Quế Viên chỉ cách họ hai con đường, vươn tay đặt lên cô: “Vậy nhịn một chút nữa đi, một lát nữa sẽ cho em mát mẻ.”
Yến Nhuỵ Tiêu không vui, giữ cổ tay đặt lên của anh. Dẫn anh xâm nhập vào từ mép quần, đích thân đưa tới phía dưới đã lan tràn của cô: “Như vậy hơi khó.”
Cảm nhận được cái tay với hơi lạnh của anh đang sờ vào, cho dù không làm gì nhưng miệng huyệt của cô đã có phản ứng rồi, kèm theo đó là một cơn tê rần, hô hấp cũng gấp gáp.
Diệp Lang Đình liếc nhìn cô một cái: “Nói ra là ra à? Thuỷ oa* à?” Giọng của anh vẫn không nhấn nhá gì, chỉ có chân đạp ga tiến sâu hơn một chút.
Nhưng tay anh vẫn để ở đó không bỏ ta, thậm chí còn giơ ngón giữa ra như có như không chạm vào hoa châu của cô do xe rung lắc, nhưng mà hai ba lần thì nơi đó đã cứng lên rồi.
Lại là một cột đèn đỏ, Yến Nhuỵ Tiêu quỳ trên ghế ngồi, tay đặt lên chỗ nhô cao phía dưới của anh. Nhìn anh không hề dừng lại, sờ vào thắt lưng của anh, khi số đếm ngược tới 0 thì trong xe vang lên tiếng “bịch” nhỏ nhưng rõ ràng.
Tay Yến Nhuỵ Tiêu bò như rắn, sờ từ dưới lên quy đầu, ngón tay lướt qua phần đầu đang tiết chất dịch rồi lại trượt xuống đi qua hai viên tròn của anh. Có một luồng điện nóng rực trong tay cô chưa được mấy lần đã làm anh cứng cả lên.
Cảm nhận được phản ứng của anh, Yến Nhuỵ Tiêu đang nằm sấp ngẩng đầu nhìn anh khiêu khích: “Nói cứng là cứng à? Hoả oa* à?” Lời cô chưa dứt đã cảm nhận được cái tay dừng lại ở miệng huyệt của cô, chọc vào cùng sự nhớp nháp ở phía dưới của cô. Yến Nhuỵ Tiêu không thở nổi, cảm giác cơn tê dại chi chít từ tay anh khiến người ta muốn co ngón chân lại.
*Nhân vật trong hồ lô biến
“Bây giờ không được.” Anh nhẹ nhàng đâm vào rồi lại rút lại như là giải khát.
Nếu như ngay từ đầu chỉ muốn trêu chọc cô nhưng hành động này mang theo cơn ngứa ngáy khiến bây giờ cô chỉ muốn được lấp đầy. Cô trực tiếp cởi khoá quần của anh, đối mặt với nơi nhô cao mang theo hơi nóng của anh. Cô khẽ “chẹp” một tiếng rồi ngay sau đó kéo quần lót đã hơi chật xuống, mở miệng nuốt vào trong miệng.
Diệp Lang Đình cúi đầu nhìn đầu đang vùi sâu của cô, lần đầu đưa tay giữ sườn mặt cô. Cảm nhận được cô nuốt vào từ trên xuống dưới như là nuốt miếng bánh kem vừa ăn, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào từng tấc của anh. Tay Yến Nhuỵ Tiêu ngay lập tức nhẹ nhàng xoa hai bên của anh.
Anh chuyển hướng, Yến Nhuỵ Tiêu cũng xoay theo, nuốt vào theo nhịp, cô nghe thấy tiếng hít thở rối loạn từ phía trên, cảm nhận rõ được cậu nhỏ trong miệng to ra, cô cong môi cười. Không bao lâu sau, cô cảm nhận được ánh sáng bên ngoài tối hẳn đi, đèn tự động sáng lên bởi không khí trong xe, Diệp Lang Đình dường như giẫm kịch phanh xe.
Lực ly tâm quá lớn khiến cả người cô đẩy lên đằng trước nhưng được Diệp Lang Đình giữ lại. Anh kéo người ở trên người dậy, hôn vào môi cô. Có vị phô mai giống như trong tưởng tượng của anh, mang theo hơi nóng, Diệp Lang Đình hút hết.
Yến Nhuỵ Tiêu bị đặt qua trung tâm điều khiển xe, nghiêng về phía trước và mất hết khí oxy kêu lên một tiếng rên. Cuối cùng anh mềm lòng thả cô ra. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Diệp Lang Đình đã đỗ xe dưới tầng Bích Quế Viên.
Chỉ là vẫn chưa hoàn hồn thì đã bị anh ấn trở lại ghế phó lái. Diệp Lang Đình vọt qua trung tâm điều khiển của xe, cái tay đặt trên ván cửa điều chỉnh ghế dựa lưng của cô. Yến Nhuỵ Tiêu bị đẩy ngã nhìn khuôn mặt liên tục phóng to của anh tới nhìn nhìn được cả lỗ chân lông trên mặt anh.
“Lên tầng đi.” Lúc này Yến Nhuỵ Tiêu mới thấy hối hận, diễn vở kịch xuân hoạ sống cho chủ hộ khác xem không phải là chủ ý của cô.
Tay Diệp Lang Đình chống ở cạnh đầu cô, hơi nhấc mông cao lên cởi chiếc quần đã lộn xộn để lộ nơi tròn trịa đã cứng hết kia: “Không đợi được nữa rồi.” Trong xe chủ có đèn cảm ứng màu trắng bạc mờ tối, dục vọng của anh không hề giấu diếm xông tới trước mặt cô.
Khi đầu lưỡi kề sát, gậy th*t của anh đâm thẳng vào mà không hề báo trước.
Mặc dù ghế xe đã thấp nhất rồi nhưng bụng Yến Nhuỵ Tiêu vẫn bị gập. Anh đâm mạnh như thế nên đã tới thẳng chỗ sâu nhất, xoá bỏ cái ngứa ở chỗ sâu nhất của cô, cô theo bản năng hít một hơi, bên dưới đã chặt lại càng chặt.
Diệp Lang Đình bị kẹp như vậy khiếp da đầu sướng tới mức tê rần. Anh rút cả ra đưa tay đỡ lấy đập lên tiểu huyệt đầy nước của cô: “Thả lỏng ra, đừng có cắn, để tản nhiệt.”
Anh rút ra đột ngột khiến đầu óc mất ý thức của cô bị kích thích tới ngây ra, ôm lên cổ anh: “ưm…” Từ không có ý nghĩa được tạo nên chẳng có ý nghĩa gì nhưng do khoảng cách gần nên hút dương v*t của anh vào trong. Diệp Lang Đình cảm nhận được sự nóng ẩm ở đầu nên đâm mạnh vào trong: “Đói như thế thì phải đút cho no thôi.”
Eo Diệp Lang Đình tràn đầy sức đâm ra đâm vào. Gấp thế này làm cô càng cảm nhận được đỉnh đầu như có móc của anh, lôi dậy được cảm giác chi chít trong cơ thể cô, kéo ra dòng nước.
Yến Nhuỵ Tiêu nằm dưới người anh, khoang xe rất chật hẹp, cô rên rỉ theo động tác lên xuống của anh, hai gò má ửng hồng giống như kem hồng nhạt lúc nãy cô ăn.
Quần áo trước người cô đã bị Diệp Lang Đình kéo ra, nắm lấy bầu ngực đang chuyển động rồi xoa nắn. Nghĩ tới điều gì đó, anh cầm bánh kem ở bên cạnh rút ra ngón tay quét lấy kem bôi lên đầu ngực ửng đỏ của cô.
Trong xe rất nóng, Yến Nhuỵ Tiêu bị anh làm tới mức sống dở chết dở nâng cao ngực để mặc hành động của anh, sau đó nhìn thấy cả mồ hôi lẫn cùng với mùi thơm của kem, Diệp Lang Đình vươn đầu lưỡi ra liếm từng chút kem vào trong miệng rồi lại bôi lên tiếp.
Lặp đi lặp lại tới khi bánh kem chẳng còn miếng nào. Yến Nhuỵ Tiêu chỉ có thể cau mày rên rỉ: “Ưm…a…a… không được! Đừng mà! Chỗ đó không được!”
Một tay Diệp Lang Đình nắm lấy bầu ngực hơi sưng của cô, biết mình chạm tới nơi đó, nhấc eo gia tăng tốc độ, Yến Nhuỵ Tiêu mất cả hồn phách không khống chế được sự cắm rút phía dưới nhưng cũng bất giác tách rộng đùi ra.
Tự dưng anh lại dừng lại, chờ cô mở mắt ra: “Nói hai câu dễ nghe đi.”
“Ặc a…a…” Yến Nhụy Tiêu không hiểu nhưng anh lại chín cạn một sâu không chạm tới điểm G, treo cô giữa không trung: “Anh ơi.”
“Cái khác đi.” Anh cũng chịu đựng rất khó chịu, khóe mày nổi gân xanh, có giọt mồ hôi lăn xuống.
Yến Nhụy Tiêu nghe lời: “Chồng ơi.”
“Làm gì?” Anh đột nhiên dùng sức, cả cự vật đâm vào trong cơ thể cô, hỏi một cách tàn nhẫn.
“A…a…ưm! Làm em, đâm vào tiểu huyệt của em đi!” Mặt Yến Nhụy Tiêu đỏ bừng, phía dưới thấy sướng, bắn ra nước xuống mông.
Diệp Lang Đình giữ gáy cô bắt đầu đi nước rút, cô cảm nhận được gậy th*t trong cơ thể bắt đầu động đậy phình to, cuối cùng anh rút tất cả ra, vùi đầu vào hõm cổ của cô, dùng tay cô vuốt rồi bắn toàn bộ vào phía dưới của cô.