Lý Côn và Booker không dám làm trái sự sắp xếp của ngài Diệp, hai người luôn đợi để hỗ trợ ở chỗ cổng vào dưới núi. Khoảnh khắc khi nhìn thấy chiếc xe máy, họ theo bản năng nhìn một cái. Trong màn đêm dày đặc, họ chỉ nhìn thấy một mình Vivian. Tới khi cô đi lại gần, hai người mới thấy một người khác với bờ môi trắng bệch, đã mất hết ý thức dựa vào lưng cô.
“Anh!” Lý Côn không thể bình tĩnh được nữa.
Yến Nhụy Tiêu nhìn thấy họ giống như tìm được chỗ dựa cuối cùng cũng thả lỏng: “Gọi cho Edward đi!” Sau đó cô cùng họ chuyển Diệp Lang Đình lên xe.
Mấy năm nay họ đã từng thấy rất nhiều thời khắc thế này rồi, trong đội rất hay có người bị thương lúc làm nhiệm vụ. Vì vậy Booker và Lý Côn xử lý rất mượt, Booker lái xe liên lạc với bác sĩ, Lý Côn và Yến Nhuỵ Tiêu quấn qua vết thương lại cho ngài Diệp ở đằng sau. Tới khi tất cả chỗ chảy máu được quấn lại, Lý Côn mới dám nhìn vào gương mặt cắt không còn giọt máu của ngài Diệp.
Lý Côn theo Diệp Lang Đình bao năm rồi nên cũng từng thấy anh bị đủ các loại thương tích. Ấy thế nhưng cho dù khốn đốn thế nào thì Diệp Lang Đình vẫn như một thân cây thẳng tắp, tạo một nơi trú ẩn cho những người gặp nạn. Chỉ cần tới gần anh thì sẽ được bảo vệ và tìm được con đường thoát thân.
Nhưng hôm nay thân cây đó đã đổ xuống dựa vào lưng của Vivian. Hình như vào giờ phút này, Lý Côn đã hiểu rõ hơn về từ ngài Diệp. Người đời luôn nói quá rằng anh không gì là không làm được, một tay che được cả trời. Thế nhưng ngài Diệp luôn lạnh nhạt kia lại luôn vừa cười vừa hỏi Lý Côn: “Tôi đáng sợ thế cơ à?”
Anh ấy luôn không biết phải trả lời ra sao nên chỉ lắc đầu. Trong lòng anh ta, Diệp Lang Đình có sức hành động rất cao, đầu óc cực kỳ thông minh còn có thủ đoạn quyết đoán. Tuy nhiên anh lại không bị tâm trạng mệt mỏi nên trông anh giống như một mẫu vật hơn.
Dù là người thân thiết cũng chỉ có thể nhìn thấy mánh khóe của anh, không thấu tình đạt lý, sự nghiệp nhiều lần đạt kỷ lục cao. Trong từ điển của anh không có mệt, cho dù là sau khi làm việc với cường độ cao, anh vẫn có thể nhanh chóng tham gia vào cuộc họp mới.
Vì thế nếu như những kẻ không rõ sự thật, chỉ nhìn cái mình thấy sẽ cảm thấy nguy hiểm bởi sự xuất hiện đột ngột của anh, Lý Côn chỉ nghĩ rằng anh đáng giá. Ấy thế nhưng tới khi thấy Diệp Lang Đình nằm ở đây, trên người chỗ nào cũng có vết máu hỗn loạn. Trong đêm tối, sinh mạng đang nhanh chóng cạn kiệt.
Anh ấy mới ý thức được rằng đây cũng là một người bình thường sẽ bị thương, sẽ mất mạng. Người đó cũng chính là ngài Diệp.
Kể từ khi nhìn thấy ngài Diệp, Booker không còn tâm trạng đùa giỡn như trước kia nữa, anh ấy chỉ dốc lòng giẫm chân ga phi thẳng về phía trước. Còn về tình trạng của anh và Vivian cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, sắc mặt của cô sắp giống hệt ngài Diệp rồi. Anh ấy do tay run mà chỉ mở hòm thuốc thôi cũng mất tới một phút.
Diệp Lang Đình, người dường như nằm ngoài tầm với vốn đã trở thành khúc xương của họ trong cơ thể mà họ không hề hay biết.
Edward và Văn Minh đứng đợi ở cửa bệnh viện tư nhân rất lâu. Lúc nhìn thấy tình trạng của Diệp Lang Đình, họ cũng phải ngây người mất một lúc.
Ngay sau đó là đẩy người vào trong phòng bệnh rồi cắm đầu bận rộn tới sáng sớm. Lúc đi ra, đôi mắt đỏ ửng do không nghỉ ngơi đầy đủ ấy nhìn thấy ba người cả một đêm không ngủ, thậm chí không cả di chuyển khỏi chỗ đứng. Ông ấy thở dài, giọng nói hơi khàn: “Trên người có ba vết súng, chỗ gần tim là khó giải quyết nhất, hai ngày nay không được rời khỏi phòng ICU. Hai nơi còn lại đều nằm ở khớp, việc phục hồi sau này rất quan trọng.”
Nhìn thấy sắc mặt hết sức khó coi của Vivian cuối cùng lòng trắc ẩn của ông ấy vẫn hiện lên, vừa mở miệng là an ủi cô: “Đừng căng thẳng, có thể chịu được không tắc thở tới được chỗ tôi là do mạng anh ta lớn rồi. Không chết trong tay tôi được đâu.”
Edward đã nói như thế rồi thì trái tim treo lơ lửng của Yến Nhụy Tiêu cũng thả lỏng hơn.
Thế nhưng Diệp Lang Đình cứ thế ở trong phòng ICU ba ngày rồi lại ngủ cả một tuần ở phòng bệnh thông thường, đúng là không chết nhưng không thể sống tử tế được. Yến Nhụy Tiêu coi bệnh viện gần như là nhà, cô chẳng có tâm trạng trang điểm cho mình, cứ thế canh chừng bên giường bệnh.
Kanye đẩy cửa đi vào phòng bệnh thì nhìn thấy cô mặt mộc ngẩng lên trời quấn qua mái tóc lên, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen che hơn nữa sự tiều tụy. Cuối cùng anh ta cũng hiểu được tại sao Lý Côn và mấy tên nhóc đó luôn nói phải gánh vác nhiều một chút thay cô trong hai ngày nay rồi, xem vẻ người trước mắt cũng sắp nằm lên giường bệnh rồi.
Thấy có người tới, Yến Nhụy Tiêu cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi đặt táo định đi rửa ở trong tay sang một bên.
“Tôi không ăn đâu.” Kanye tự giác nói, anh ta không dám để Vivian chăm sóc đâu.
Yến Nhụy Tiêu không ngẩng đầu lên, cô ngồi trên ghế sô pha ở đằng xa: “Tôi cũng không có thói quen tiếp đãi người khác.”
Kanye gật đầu, lâu rồi không gặp vẫn là người quen cũ ấy. Anh ta đi tới cạnh giường nhìn ngài Diệp vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, rồi còn thở dài. Tin tức Diệp Lang Đình bị thương nặng, hiện giờ vẫn chưa chưa tỉnh lại được giữ bí mật trong thành phố Úc.
Vì thế mấy hôm nay, mọi gánh nặng của anh đều rơi vào người Kanye. Ngày nào anh ta cũng làm trâu làm ngựa, chưa từng mong rằng Diệp Lang Đình sống tiếp như thế. Thế là có một người đứng báo cáo công việc trước giường bệnh của anh, muốn thông qua cách cảm hóa để anh tỉnh lại trong sự hối hận và đau lòng.
Đương nhiên kết quả của việc càm ràm quá lâu không phải gọi được ngài Diệp tỉnh lại, mà là bị Vivian xua đuổi. Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm táo lên định mang đi rửa, rồi đối mắt với cái người đang nói tới báo cáo tài chính quý này của Ngân Bạch.
“Thật sự là tôi không ăn.” Kanye vẫn còn ý nghĩ ngăn cản cô một cách chân thành.
Yến Nhụy Tiêu trợn mắt tới mức sắp bắn cả lên trời: “Tôi biết, tiễn anh đi thì tiện thể rửa luôn để tôi ăn.”
“Tôi nói muốn đi lúc nào?” Kanye ngồi trên ghế kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô, không quá ba giây: “Okay, nhờ cô chăm sóc chu đáo cho người anh em của tôi, chúng tôi rất cần anh ấy.”
Yến Nhuỵ Tiêu không có tâm trạng xem anh ta diễn tình cảm anh em vào lúc này, cô trực tiếp cầm lấy áo khoác anh ta để trên ghế sô pha rồi tiễn người ra ngoài. Sau đó vòng lại đường khác, vừa rồi cô nói muốn ăn táo cũng chỉ là cái cớ thôi. Cô đẩy cửa ra, định bụng đặt táo đã rửa sạch từ trước về chỗ cũ.
Sau đó cô nhìn thấy người ở trên giường đã mở mắt rồi.
Rất khó để nói rõ được tâm trạng của mình, cả nửa tháng, trừ việc chăm sóc anh, Yến Nhuỵ Tiêu đã tưởng tượng hàng vạn lần về việc ngày nào anh sẽ tỉnh lại ở trong đầu. Ấy thế nhưng khi đột nhiên đối mặt với thời khắc này, đầu cô lại như chết lặng.
“Chân em còn đau không?” Ánh mắt của anh dừng lại trên cẳng chân của Yến Nhuỵ Tiêu. Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Lang Đình sau khi tỉnh lại, cổ họng anh vẫn hơi khô do ngủ say quá nhiều ngày. Rất nhiều vết thương trên người vẫn đang từ từ lành lại, bản thân anh vẫn là người bệnh cần được người khác quan tâm thế nhưng sau khi tỉnh lại, đầu tiên lại muốn hỏi cô có đau hay không.
Trong lòng Yến Nhụy Tiêu mềm nhũn, cô lắc đầu từ từ đi tới trước mặt anh, muốn nói nhưng nước mắt lại rưng rưng: “Diệp Lang Đình, lần sau có thể đừng bỏ em nữa được không?”
Thấy đôi mắt sưng đỏ của cô và dáng vẻ mếu máo chịu tủi thân, Diệp Lang Đình đâu còn bộ dạng của ngài Diệp nữa: “Tiểu Yến à, em phải sống thật tốt.” Trong giọng nói tràn trề sự đau lòng.
Ngay khoảnh khắc nghe câu nói này, nước mắt của Yến Nhụy Tiêu lăn xuống, không nói một câu nào. Diệp Lang Đình muốn nhổm dậy ôm người vào lòng nhưng dù sao cũng vừa tỉnh lại, cơ thể không theo kịp đầu óc, lúng túng phẩy tay ở trên giường.
Cô cứ đi từng bước về phía anh, vẫn đang lau nước mắt: “Nhưng mà Diệp Lang Đình, không có anh thì sống như thế nào cũng chẳng phải sống nữa.”