Yến Nhụy Tiêu từ chối đầy quyết liệt khiến Diệp Lang Đình không nhắc tới chuyện này nữa, ngày hôm sau bèn dẫn cô tìm một nơi đi dạo với tâm trạng không vui. Sau đó vì phải giải quyết công việc nên chỉ để Lý Côn tiếp tục dẫn cô đi, còn ngài Diệp nhanh chóng quay về khách sạn.
Cô đi thang máy từ tầng một trung tâm thương mại lên tới tầng bảy rồi lại dạo quanh một lượt mà chẳng có mục đích gì, cô không có hứng. Nhưng đối với Lý Côn thì việc này đi nhiều hơn cả lúc thực hiện nhiệm ngày thường. Khó khăn lắm mới nhìn thấy một quán cà phê, anh ấy nghe thấy Yến Nhụy Tiêu đề nghị một cách cực kỳ khoan dung: “Uống cà phê không?”
“Cô muốn uống gì để tôi đi mua cho.” Lý Côn gật đầu như giã tỏi, bỗng thấy vào giờ khắc này Vivian như thánh mẫu hạ phàm.
“Flat white đá.” Chỉ là do Yến Nhụy Tiêu nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh ấy nên tìm đại một tiệm đi vào nghỉ chân thôi chứ uống gì cũng được.
Lý Côn gọi một cốc Flat White, một cốc americano đá rồi vững vàng bước tới, anh ấy tiện thể nói: “Ngài Diệp cũng thích uống Flat White.”
“Tôi gọi bừa đấy.” Cô vẫn còn giận Diệp Lang Đình, không để cho Lý Côn có cơ hội hoà giải. Cái mẹ gì mà cùng yêu thương nhau, cô chỉ biết tên đàn ông chết tiệt đó sau khi vừa nói chỉ cần cô trên giường, quay đầu đã muốn đưa cô về nhà rồi.
Cơn phẫn nộ hiện rõ trên mặt cô không chút giấu giếm khiến Lý Côn định khen hai người ăn ý quá kịp thời ngậm mồm, sau đó cúi đầu nhìn ly cà phê ngây ra. Trong lòng thì thầm cảm nhận, đôi vợ chồng này đến cả bầu không khí im lặng cũng giống nhau đến thế.
Diệp Lang Đình được hai người nhắc tới hình như cũng có thần giao cách cảm, điện thoại Lý Côn sáng lên hiển thị số điện thoại của ngài Diệp: “Ngài Diệp.” “Đi dạo xong chưa?” Anh mở cửa ra ngắm nhìn núi.
Lý Côn nhìn người vốn đang ngồi tại chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ uống cà phê, bây giờ đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, bắt đầu đi dạo trong tiệm không hề có lựa chọn trước: “Ơ.” Anh ấy chạy vài bước đi theo, nghĩ một lát rồi đáp lại: “Vivian vẫn đang đi dạo.”
Nghe loáng thoáng thấy tiếng luồng không khí tăng tốc qua ống nghe, ngài Diệp gấp kẹp tài liệu phía trước, đứng dậy đi tới cạnh bàn làm việc, tựa vào chân bàn đối diện với cửa sổ sát đất. Phong cảnh bên ngoài tầng 27 hiện ra trước mắt, anh ôm cánh tay nhìn đám mây ngoài cửa sổ: “Hỏi cô ấy xem mất bao lâu nữa.”
Lý Côn nhận lệnh, một lúc sau trả lời: “Vivian hỏi ngài có chuyện gì không?”
Câu hỏi này được hỏi bởi Lý Côn đã không còn vẻ kiêu ngạo lúc Yến Nhụy Tiêu lạnh nhạt rồi, nhưng Diệp Lang Đình có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của cô, híp mắt: “Sáu giờ.”
Không khí bên kia nghẽn lại, sau đó Lý Côn run lẩy bẩy, đáp lại như là thắc mắc lại như không dám tin: “Bảy… bảy giờ?”
Diệp Lang Đình chủ động không làm khó Lý Côn nữa: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”
Cuối cùng Lý Côn bớt được rắc rối, mắt sắp rơm rớm nước mắt biết ơn ngài Diệp, anh ấy đưa điện thoại cho Yến Nhụy Tiêu đang cầm chiếc áo sơ mi ngắm trái ngắm phải.
“Kích cỡ áo sơ mi của anh là gì?” Yến Nhụy Tiêu cầm điện thoại rồi hỏi giống như người vừa so đo với anh là một người khác.
Diệp Lang Đình cúi đầu, khẽ cười thành tiếng: “43.” Anh nghe thấy tiếng bàn giao xì xà xì xồ, tới khi im lặng trở lại mới nói: “Bảy giờ, anh kêu người tới đón hai người về.”
Anh quyết định xong thì làm gì dễ nói như thế, Yến Nhụy Tiêu nghe giọng điệu thương lượng của anh, cuối cùng hiểu ra ngay từ ban đầu tên đàn ông khốn kiếp này đã đoán dự đoán của cô. Cô tức tới mức ngắt điện thoại, Lý Côn nhìn hành động không thèm trả lời đã ngắt điện thoại của cô mà giật thót, tới khi cầm điện thoại mới hỏi: “Vậy mấy giờ chúng ta về?”
“Ngay bây giờ!” Yến Nhụy Tiêu xách túi đồ, ghét mình bị người ta bắt thóp, cũng chẳng thèm đợi người tới đón, gọi xe dẫn Lý Côn về khách sạn.
Người bị ngắt điện thoại lại bắt đầu bận rộn với công việc, nghe thấy tiếng cửa mở cũng không quay đầu. Chỉ đợi cô xách túi đồ đi qua ném chiếc áo sơ mi vào lòng anh với vẻ cực kỳ khó chịu. Nhưng sự nổi nóng này chẳng làm Diệp Lang Đình tức giận, anh đặt chiếc áo sang một bên, hơi nhổm người dậy vươn tay kéo eo cô tiến mạnh về trước: “Sao không đợi anh tới đón em?”
Yến Nhụy Tiêu nghiêng đầu nhìn tài liệu trong tay anh, trên đó là ảnh địa hình công trình nào đó. Lúc xem anh còn đánh dấu kín mít rất tốn công. Cô hỏi vặn lại: “Vội vã muốn gặp em như thế là có chuyện gì?”
“Phiền em vất vả đi gặp một người với anh.” Diệp Lang Đình nói với vẻ không nghiêm chỉnh.
Cô cúi đầu đối mắt với anh, nuốt câu hỏi vốn định hỏi lại, đổi câu hỏi khác: “Ai?”
Diệp Lang Đình nói: “Hawley.”
Yến Nhụy Tiêu thở dài, thoát khỏi cái ôm của anh rồi gật đầu: “Khi nào thì xuất phát?”
“Bây giờ, nhưng có một việc vẫn chưa làm.” Diệp Lang Đình cởi từng cúc áo của mình từ trên xuống dưới để lộ ra vòng eo săn chắc, đường nét cơ bắp rõ mồn một của anh nhấp nhô bởi động tác này, thấp thoáng trong lưng quần. Cảnh tượng bên trong Yến Nhụy Tiêu đã thấy quá nhiều lần, bây giờ nhìn thế này vẫn cảm thấy lồng ngực thắt lại.
Anh biết thừa cách bắt bí cô, động tác trên tay càng nhanh hơn nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm cô. Thấy rõ mặt cô từ trắng ngần chuyển thành ửng hồng sau đó là đỏ ửng. Cuối cùng sau khi thay xong, anh đứng dậy đặt một nụ hôn lên má chỗ ửng đỏ nhất: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đều là của em rồi.”