Edit: A Li
Ngày tháng , thanh minh.
Bởi vì là ngày nghỉ được nhà nước quy định nên trên đường rất đông đúc người, đồng thời các xí nghiệp lớn cũng có thời gian thư thả một ngày.
Tuy vậy, không bao gồm tập đoàn Dân An.
Năm đó cựu chủ tịch tập đoàn qua đời, đại bộ phận cổ phần công ty trong tay đều chuyển cho vợ kế Giang Uyển Chi, vì vậy bà ta hợp pháp trở thành chủ tịch cổ đông.
Trước kia Giang Uyển Chi làm việc ở tập đoàn, tuy rằng có năng lực công tác nhưng suy cho cùng chỉ là một trưởng phòng phòng tài vụ. Đùng một cái lên nhậm chức chủ tịch, không chỉ những người dốc sức làm việc cho Trần Khánh Dân mà ngay cả nhóm cổ đông cũng không phục, công nhân viên chức trong công ty cũng dị nghị với bà ta.
Hiện tại bà ta đã không còn lợi dụng hoàn cảnh gia đình bất hạnh để giành lấy sự thương hại từ người khác, nhưng cấp trên sai người xuống kiểm tra cũng khiến bà ta u đầu mẻ trán. Ngay cả tiết thanh minh, toàn bộ văn phòng cao ốc của tập đoàn Dân An đều chộn rộn nhân viên.
Tám giờ sáng, nhân viên bắt đầu lục đục đi làm. Đương nhiên nét mặt bọn họ rất không vui, nào có ai muốn ngày nghỉ phải tăng ca? Mà tăng ca lại không có phí! Ở trong đám người đó, có hai nhân viên trẻ tuổi cũng đi vào trụ sở công ty. Họ hòa nhập dòng người trong thang máy, ấn nút lên tầng tám.
Ai cũng biết tầm tám là tầng cao cấp dành cho quản lý nhân sự và ban giám đốc nghỉ ngơi, mà hai người nhân viên này, tuy rằng trông rất giống nhân viên công sở nhưng cũng không giấu được hai gương mặt trẻ tuổi, hơn nữa còn là rất lạ mặt.
Nếu hai người lạ mặt trẻ tuổi xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt này ở công ty bọn họ thì chỉ có hai khả năng, một là lãnh đạo cấp trên phái tới kiểm tra nhân viên, vài ngày nay bọn họ thấy cũng không ít. Hai là sếp lớn gọi tới, tình huống này họ cũng đã gặp qua, phải biết rằng, con gái chủ tịch còn ngồi trong phòng quản lý ở tầng tám.
Tuy nhiên hai người này, người đàn ông vô cùng điển trai, một thân tây trang càng thêm cao ngất. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng, đường nét ở cằm càng tăng thêm sự kiêu ngạo lẫn cao quý. Cô gái bên cạnh tuy rằng không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng diện mạo cũng thanh tú, đặc biệt cô ta cùng người đàn ông kia rất giống nhau, bóng lưng rất thẳng, khóe môi cong lên; điều này khiến một đám nhân viên sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ đổ dồn sự chú ý vào cặp đôi kia.
Đôi nam nữ đứng chờ thang máy mở cửa.
Đợi bọn họ rời khỏi thang máy, bấy giờ chỉ còn lại hai người.
Nháy mắt đã tới tầng tám, hai người liếc nhau, nhìn khu vực này có thang máy xa xỉ và đèn thủy tinh, trong mắt cô lộ rõ khinh thường. Sau đó hai người nhấc chân, rời khỏi thang máy.
Nhân viên tiếp tân cửa thang máy tầng tám vừa đi làm, ngẩng đầu lên đã thấy một đôi trai xinh gái đẹp. Tuy rằng nhìn qua thật thích mắt, nhưng bởi vì gần đây cứ tiếp đón những người xa lạ này quá nhiều khiến nàng ta không nảy sinh hảo cảm được.
“Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Cô gái lễ phép hỏi.
Hai người nhìn nhau, cùng đồng thanh: “Không có.”
Ngữ khí kiên định, ánh mắt điềm nhiên, lời nói hợp lý hợp tình.
Tiếp tân cũng hơi ngớ ra một chút: “Vâng, tôi sẽ báo cho chủ tịch. Đợi chút, hai vị vừa nói gì?” Nàng mơ hồ vừa nghe bọn họ nói không có hẹn trước.
Cô gái kia mỉm cười: “Chúng tôi nói không có hẹn trước.”
Nhân viên xấu hổ buông điện thoại trong tay: “Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước, chủ tịch chúng tôi bộn bề nhiều việc, chỉ sợ không tiếp đãi hai vị chu đáo. Xin hỏi hai vị là người đơn vị nào? Có thể ghi lại cho tôi số điện thoại và họ tên?”
Cô gái kia vòng vo đảo mắt, sau đó vỗ vỗ hai bình hoa to ở cửa chính: “Tôi nhớ rõ chỗ này không phải bình hoa, mà là hai chậu tán vĩ quỳ.”
Cô nhân viên sửng sốt: “Quả thật… cựu chủ tịch lúc còn đương nhiệm, quả thật có hai chậu tán vĩ quỳ. Sau này chủ tịch mới đã chuyển đi.” Nàng nghi ngờ nhìn cô ta. “Ngài làm sao biết được?”
Cô ta nhìn nàng một cái: “Nửa năm trước cô đến đây làm phải không?”
Cô nhân viên gật đầu.
Cô ta bĩu môi: “Cô gọi cho văn phòng chủ tịch đi, tôi tự mình trò chuyện với bà ấy, bà ấy biết tôi là ai.”
Nàng ta có chút khó xử đáp: “Thực xin lỗi ngài, điều này vi phạm quy định của chúng tôi.”
Hai người đang nói, bên trong đột nhiên một người đàn ông bước ra. Cô nhân viên như bắt được phao, bèn gọi ông ta lại: “Quản lý Chương!”
Bước chân người đàn ông ngừng một chút, quay đầu nhìn cô nhân viên, đồng thời ánh mắt cũng dừng trên người đôi nam nữ ấy. Nhìn một lượt, ánh mắt ông ta trở nên kinh ngạc lẫn vui mừng.
Ông ta bước nhanh đến trước mặt cô gái, có phần kích động: “Mạn Mạn, là cháu ư?”
Cô gái lạnh nhạt gật đầu: “Chú Chương, đã lâu không gặp.”
Đúng thế, đôi nam nữ này chính là Trần Tống Mạn và Giang Hành. Giờ phút này, bọn họ đứng bên ngoài văn phòng chủ tịch tập đoàn Dân An, khoảng cách giữa họ với Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình chỉ cách vài bức tường là đến.
Nghe được đáp án khẳng định, nét mặt Chương Minh trở nên phức tạp. Ông ta nhăn mày: “Không phải cháu…”
Trần Tống Mạn hít sâu một hơi: “Chú Trương, chẳng lẽ chú cũng tin cháu giết ba thật? Chú gặp cháu từ nhỏ tới lớn, cháu có bệnh tâm thần không lẽ nào chú không biết?”
Chương Minh lắc đầu: “Ý chú không phải vậy. Thôi cháu trước hết theo chú tới văn phòng chú.” Nói xong, ông ta quay đầu căn dặn với nhân viên. “Hủy lịch mấy cuộc hẹn hôm nay cho tôi.”
“À, còn nữa.” Mới vừa đi hai bước, ông ta lại quay đầu. “Chuyện hai người kia đến đây đừng nói cho người khác. Chú tự xử lý được.”
Chương Minh đưa hai người vào phòng làm việc của mình, cẩn thận khóa trái cửa, sau đó rót cho hai tách trà.
“Cảm ơn.” Giang Hành lịch sự nói.
Chương Minh ngồi đối diện, một bộ muốn nói lại thôi: “Thế này đi, chú luôn ở trong công ty không đi là vì mong một ngày có thể đợi cháu trở về, triệt để kéo Giang Uyển Chi xuống.”
Trần Tống Mạn và Giang Hành nhìn nhau, hỏi: “Chú Chương thật sự tin tưởng cháu sao? Tin tưởng vụ án đó không phải cháu làm?”
Chương Minh thở dài: “Như cháu nói, chú nhìn cháu từ nhỏ lớn lên, sự tình nhà cháu tuy chú không tỏ tường nhưng đại khái vẫn hiểu. Tình thân của cháu và ba cháu thâm nặng ra sao, chú biết mà.”
“Vậy vì sao năm đó…” Trần Tống Mạn đột nhiên nhận ra giọng nói của mình có hơi xao động, thậm chí còn mang theo oán trách. “Xin lỗi chú.” Cô xin lỗi.
Nhắc đến chuyện năm đó, nét mặt Chương Minh càng thêm tối tăm: “Năm đó chú đi công tác trở về, lúc hay tin cháu đã vào viện tâm thần mười hôm, án mạng hôm đó với chi tiết Giang Uyển Chi đưa ta đều ăn khớp, cơ bản không thay đổi được. Nhân viên trong công ty thừa biết mối quan hệ giữa cháu và cha cháu luôn tốt đẹp nên đã nghi ngờ cô ta, nhưng tất cả bị cô ta bịt miệng. Nhất là trong thời điểm này, năng lực làm việc của Giang Uyển Chi phản ánh sự vô dụng đối với vai trò chủ tịch của bà ta, nhóm nhân viên ở đây đang bức xúc rất nhiều.”
Ông ta thở dài: “Cháu có biết nửa năm nay các chú bị cô ta chèn ép, cách chức, giờ còn lại cũng chẳng bao nhiêu.”
Trần Tống Mạn gật đầu thấu hiểu: “Chẳng trách dọc đường một người quen cháu cũng không thấy.”
“Nhưng mà Mạn Mạn, chú vẫn có chuyện quan trọng muốn hỏi cháu, cháu phải tỉ mỉ trả lời.” Ánh mắt Chương Minh thật nghiêm túc.
Trần Tống Mạn gật gật: “Chú hỏi đi.”
Chương Minh dừng một chút, hỏi: “Năm đó, thực sự không phải cháu khiến chủ tịch…”
“Chú Chương, ngay cả chú cũng hỏi thế này thì người khác còn nghĩ cháu ra sao.” Trần Tống Mạn cười cay đắng. “Nói thật với chú, năm đó ba cháu chết có liên quan tới Giang Uyển Chi, mẹ cháu mất vì bệnh cũng có khả năng liên quan bà ta.”
“Cái gì?!” Sắc mặt Chương Minh biến đổi. “Cháu nói mẹ cháu…”
Cô ngẩng đầu: “Chú còn nhớ cậu cháu không, Chúc Thần ấy?”
Chương Minh nhướn mày, ngẫm nghĩ: “Có chút ấn tượng, nhưng quan hệ với nhà cháu cũng không tốt lắm.”
Cô lại gật đầu: “Đó là trước lúc cậu chết đã nói với cháu.”
Nửa ngày, Chương Minh mới mở miệng: “Không ngờ chưa đến một năm nhưng nhà chủ tịch lại xảy ra nhiều biến cố, vậy hiện giờ chẳng phải…”
“Vâng.” Ánh mắt Trần Tống Mạn u sầu. “Nhà chỉ còn mỗi cháu.”
Chương Minh thở dài một hơi: “Vất vả cho cháu rồi.” Ông ta nói, lại chuyển tầm mắt sang Giang Hành. Vừa vào cửa, Chương Minh đã chú ý người thanh niên này. Tuổi còn trẻ, tác phong vô cùng trầm ổn, nhất là ánh mắt, chỉ nhìn người một cái đã soi thấu nhân tâm. “Cậu này là…?”
Giang Hành nghe vậy liền vươn tay: “Chào chú. Cháu là Giang Hành, bạn trai Trần Tống Mạn, bác sĩ khoa tâm thần.”
“Chẳng trách.” Ông ta cũng vươn tay, hai người đàn ông bắt tay nhau, tựa như cảm thấy suy nghĩ của đối phương vào giờ phút này.
Lút rút tay về, ánh mắt cả hai đã trở nên thoải mái hơn trước.
“Cấp trên sai người tới công ty kiểm tra, toàn bộ tập đoàn đều bận tối mắt tối mũi. Giang Uyển Chi mỗi ngày đều phải ở văn phòng, ăn cơm cũng tại văn phòng, không hề rảnh rỗi. Hai cháu đến đây, nhỡ gặp cô ta thì…” Ánh mắt Chương Minh lóe lên. “Hai cháu cố tình đến gặp cô ta?”
Trần Tống Mạn lấy trong túi xách ra một tài liệu: “Chú Chương, hôm nay cháu đến đây có mục đích. Về phần tài liệu này, chú nhìn có ấn tượng gì không?”
“Đây là…” Ông ta cầm tài liệu, lật từng trang từng trang. Mỗi lần lật một trang, sắc mặt sẽ tối tăm một phần, lúc khép lại thì gương mặt hoàn toàn u tối.
“Không ngờ cô ta đã bắt đầu kế hoạch từ lúc đó.” Ông ta có chút phẫn nộ nhìn về phía cô. “Tài liệu này hai cháu lấy ở đâu, đáng tin cậy không?”
Trần Tống Mạn liếc mắt nhìn Giang Hành: “Chú, từ đâu có chúng cháu không tiện nói ra. Nhưng cháu có thể khẳng định, những thông tin này hoàn toàn xác thực.”
Sắc mặt Chương Minh vẫn cau có như cũ: “Không ngờ cô ta qua mặt nhiều người như vậy. Thật đáng xấu hổ, cho tới bây giờ chú chưa đọc qua tài liệu này, có nó, Giang Uyển Chi phải ngồi tù!” Ông ta chau mày. “Từ lúc lên chức chủ tịch, cô ta thay đổi vài thứ ở chú. Toàn bộ đều tước quyền. Giờ chú chỉ mang danh quản lý nhưng thực tế không hề được tiếp xúc với giấy tờ, sổ sách!”
“Cho nên hôm nay chúng cháu tới…?” Chương Minh lo lắng nhìn cô. “Giang Uyển Chi không dễ chọc. Năm đó suýt thì cô ta đẩy cháu vào trại giam, nhất định sau lưng có mạng lưới quan hệ rất lớn. Một tập tài liệu này có thể không dọa được cô ta, ngược lại có khả năng gây nguy hiểm cho hai cháu. Phải biết tầng tám là địa phận của Giang Uyển Chi.”
“Cảm ơn chú Chương.” Trần Tống Mạn nhẹ gật đầu, nét mặt toát nên tươi cười lạnh nhạt. “Hôm nay chúng cháu không phải đến uy hiếp, mà đến cãi nhau cho vui với bà ta.”