“Xin chào.” Trác Sở Duyệt cũng thân thiện đáp lại, nhân tiện ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta, loại nước hoa thương mại, đơn giản và mạnh mẽ, không thể bỏ qua này chỉ có thể là Chanel No .
Dì Phân lên tiếng hỏi, “Gia đình cháu làm gì thế Sở Duyệt?” Tiếng Trung của bà ta mang theo chút khẩu âm ở phía Nam, giọng điệu thân thiết nhưng không giấu được hàm ý thăm dò.
Mẹ Lương tiếp lời, “Bác nhớ rằng trước đây làm về công thương nghiệp nhỉ?”
Trác Sở Duyệt hơi bất ngờ khi bà dùng từ quan trọng là “trước đây”, điều này chứng tỏ mẹ Lương biết rất rõ tình hình gia đình cô. Nghĩ lại thì sẽ không ngạc nhiên cho lắm, với thân phận và địa vị của bố mẹ Lương Minh Hiên, chỉ cần nhấc ngón tay là có người cung cấp toàn bộ thông tin về cô gái tên “Trác Sở Duyệt”, hoàn cảnh gia đình và tình trạng tài sản của cô ấy.
“Bây giờ kinh doanh cũng không dễ dàng.” Dì Phân nói.
“Đúng vậy.” Mẹ Lương trả lời.
Dì Phân lại hỏi Trác Sở Duyệt, “Công ty đã lên sàn chứng khoán chưa?”
Hóa ra dì Phân chưa biết gì. Hoặc là bà ta muốn nghe một đáp án chính xác.
“Em đừng hỏi nhiều như vậy, con bé có biết gì đâu.” Mẹ Lương lại tiếp tục đỡ lời.
Dì Phân cười, “Cũng đúng, từ nhỏ, đám trẻ xung quanh chúng ta đã sống trong nhung lụa, không biết tiền là gì nên chỉ dành thời gian để vui chơi, hai tai không nghe chuyện trong nhà đâu. Không giống Nancy, con bé kỳ lạ lắm, cái gì cũng muốn hỏi cho rõ ràng.”
Nancy nhíu mày, “Điều này thì có gì kỳ lạ ạ?”
Trác Sở Duyệt biết rõ chuyện trong nhà, nhưng cô cũng hiểu mẹ Lương không muốn cô trả lời. Cô không cảm thấy khó chịu nên cũng không cần lớn tiếng đáp trả thế này: “Bố cháu đã từng kinh doanh rất thành đạt, nhưng sau đó thì phá sản, ông ấy phải chạy vạy khắp nơi để gây dựng lại sự nghiệp nhưng không được như ý, chỉ gắng gượng giữ lại vẻ bề ngoài thôi.”
Mẹ Lương cười nói với Nancy, “Đúng vậy, chỉ có mẹ cháu cảm thấy kỳ lạ thôi.”
Cô ta cắt quả cam ngọt thành mấy múi, đặt lên đĩa sứ rồi đẩy tới trước mặt Trác Sở Duyệt.
“Cảm ơn.” Trác Sở Duyệt vội vàng nhận lấy.
Nancy cũng hỏi Trác Sở Duyệt, “Cô định ở lại đây bao lâu? Tối mai có một lễ hội âm nhạc trong thành phố, tôi muốn mời hai người cùng đi.”
Trác Sở Duyệt định lên tiếng thì mẹ Lương đã trả lời giúp cô, “Ngày kia hai đứa nó phải đi gặp bố của A Hiên rồi.”
Dì Phân cầm tách trà lên, dừng lại một lát thì thấy có người bước vào, “Ơ kìa, Minh Hiên…”
Trác Sở Duyệt quay đầu lại, chợt có một bóng hồng nhạt lướt qua mặt cô.
Nancy phấn khởi bước tới ôm Lương Minh Hiên, “Em không nhớ rõ lần cuối gặp anh là từ bao giờ nữa.”
Lương Minh Hiên thản nhiên tách ra khỏi cô ta, “Nghe nói em mở công ty à?”
Nancy hất cằm, vênh váo đắc ý nói, “Anh thấy em giỏi không?”
Lương Minh Hiên lịch sự cười nhã nhặn, “Có chí ắt làm nên.”
Trác Sở Duyệt ngạc nhiên, cảm giác xa cách mà Lương Minh Hiên thể hiện ra chính là thứ đã cuốn hút cô trong quá khứ, cảm giác anh gần ngay trước mắt nhưng không thể níu giữ, chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng.
Một người muốn duy trì hình tượng hoàn mỹ thì yếu tố quyết định là biết giữ khoảng cách, khiến người ta dùng tất cả sự tốt đẹp nhất để tưởng tượng về anh.
Nancy nhìn chăm chú vào mắt Lương Minh Hiên, lúc này Trác Sở Duyệt hoàn toàn hiểu rõ, cho dù là bao nhiêu tuổi, khi đứng trước mặt người mình thích thì đều trở thành một cô bé.
Trác Sở Duyệt cụp mắt, giả vờ như không nhìn thấy rồi nghiêm túc ăn cam.
Lương Minh Hiên bước đến bên cạnh Trác Sở Duyệt, anh ngồi lên tay vịn ghế sofa, kéo vai cô lại, giọng nói như hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh dẫn em đi chơi nhé?”
Trác Sở Duyệt hào hứng hỏi lại, “Có thể không ạ?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Lương Minh Hiên nhìn về phía mẹ mình, nói, “Con dẫn Sở Duyệt đi dạo nhé.”
Mẹ Lương mỉm cười gật đầu.
Lương Minh Hiên dắt cô lên cầu thang, các đường viền thạch cao ở góc tường và trần nhà đơn giản mang phong cách Rococo (), sàn nhà vẫn lát gỗ ấm áp, khắp nơi đều đậm chất Châu Âu tình thơ ý họa.
() Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ . Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette.
Đi thẳng đến tầng ba thì thấy một bàn bida, thảm ca rô màu xanh đỏ nối liền với tủ rượu bằng gỗ nâu và chiếc sofa bằng da lớn.
“Lúc anh mười ba, mười bốn tuổi thường hay rủ bạn học đến nhà chơi bida.” Lương Minh Hiên lên tiếng.
Trác Sở Duyệt nhớ lại, “Anh từng hứa dạy em chơi bida mà chưa thấy gì hết.”
Anh sờ lên cổ rồi nói, “Tối nay sẽ dạy em.”
Mở cửa vào phòng đã thấy vali của họ ở đó.
Trác Sở Duyệt hỏi, “Đây là phòng của anh à?”
“Ừ, nhưng đồ đạc đều đã được thay mới.” Lương Minh Hiên trả lời.
Vòng ra sau bức tường treo TV, hóa ra là một kệ sách, không có thứ gì khác trừ sách, gọn gàng đến nỗi không tìm được nhược điểm nào, còn ở phía đối diện chỉ đặt một chiếc ghế sofa.
Có thể tưởng tượng anh thường nằm trên đó lúc nhỏ, vừa đọc sách vừa uống cà phê.
Trác Sở Duyệt đẩy cánh cửa sát đất, bước ra sân thượng.
Lúc này đã là chiều tà, bầu trời giống như một dải tơ lụa mỏng, tất cả đều rất mơ hồ, ở đằng xa còn có một nhà thờ nhỏ.
Trong lòng Trác Sở Duyệt thầm khen ngợi, “Muốn mua nhà ở đây thì tốn bao nhiêu tiền hả anh?”
Lương Minh Hiên có vẻ không rõ lắm, suy nghĩ một lát mới trả lời, “Không đắt đâu.”
Trác Sở Duyệt ngắm phong cảnh một lúc, cuối cùng mới lên tiếng hỏi, “Chắc anh quen biết Nancy từ lâu rồi nhỉ?”
Lương Minh Hiên trả lời, “Lúc trước cũng có quen biết, gặp nhau được mấy lần.”
“Thanh mai trúc mã ạ?”
Anh mỉm cười bất đắc dĩ, “Anh gặp em ấy lúc em ấy còn nhỏ, em ấy không lớn hơn em nhiều tuổi lắm đâu.”
“À.” Cô như có điều suy nghĩ, khẽ đáp.
Lại là một Trác Sở Duyệt nữa. Không, Nancy còn quen biết Lương Minh Hiên sớm hơn cô, tại sao anh không tu thành chính quả với cô ta nhỉ?
Im lặng một lúc, Lương Minh Hiên bỗng mở miệng, “Đại khái là năm ngoái mẹ anh muốn ghép đôi anh với em ấy, nhưng anh bảo rằng… tạm thời không muốn bàn đến chuyện này.”
Trác Sở Duyệt dựa vào ban công, hất cằm suy nghĩ về điều gì đó, tia nắng mỏng như nhung chiếu lên làn da trắng nõn mịn màng của cô.
“Em đã từng cho rằng anh không thích nói chuyện với những người nhỏ tuổi, bạn bè lại không nhiều, vậy nên anh mới đối xử rất tốt với em.”
Trác Sở Duyệt quay lại nhìn Lương Minh Hiên, nói tiếp, “Thật ra anh có rất nhiều lựa chọn.”
Lương Minh Hiên lắc đầu, “Không có ai giống em…” Cô đoán đây là lời nói làm người ta cảm động, anh nói tiếp, “Cho dù em bằng lòng hay không thì chắc chắn phải tham dự vào cuộc sống của anh.”
“Em đồng cảm với người cô đơn nhạt nhẽo như anh!”
Lương Minh Hiên bật cười, “Cảm ơn em nhiều.”
Họ xuống tầng ăn cơm, bộ đồ ăn trên bàn có đũa và cả dao nĩa. Từng người một ngồi xuống, Lương Minh Hiên mỉm cười gật đầu chào dì Phân.
Nancy vừa mới ngồi xuống đã có một cuộc gọi điện đến, cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn để nghe máy.
Đầu bếp có vẻ ngoài giống người Hoa, mỗi khi món mới được dọn lên, ông ấy sẽ giải thích bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo. Thịt bò hầm rượu vang đỏ là một miếng thịt bò thật dày được rưới nước sốt có màu xì dầu lên trên. Trong súp cua có vây cá cuộn lại, súp có vị thanh đạm và rất thơm. Còn có cả mấy lồng hấp bánh ngọt nữa.
Quản gia lại bưng cho mỗi người một bát tổ yến chưng đường phèn lên.
Mẹ Lương nói, “Hôm nay sẵn dịp Sở Duyệt mang tổ yến đến nên có cái để nấu chè.”
Trác Sở Duyệt mỉm cười.
Nancy quay trở lại rồi nói, “Ngại quá.”
Dì Phân trêu chọc, “Công ty không lớn mà con có vẻ bận rộn nhỉ.”
“Bởi vì công ty nhỏ nên mới bận rộn đấy mẹ.”
Mẹ Lương nói, “Có lòng cầu tiến là tốt, A Hiên cũng từng bước một đi đến hôm nay đấy.”
Dì Phân than thở, “Con bé còn phải lập gia đình nữa.”
Nancy đáp, “Hôn nhân và sự nghiệp là hai chuyện khác nhau, không thể nào nhập làm một được.”
Dì Phân nhìn cô ta rồi liếc Trác Sở Duyệt, sau đó mở miệng, “Con đó, không hiểu chuyện bằng Trác Sở Duyệt chút nào.”
Tối nay, Trác Sở Duyệt thích nhất là món thịt bò hầm rượu vang đỏ, cô còn lặng lẽ đẩy cánh tay Lương Minh Hiên, ý bảo đây là món ăn rất tuyệt vời, anh hơi nhướng mày. Bỗng nhiên bị gọi tên khiến cô hoang mang ngẩng đầu.
Mẹ Lương cười nói, “Sở Duyệt nhà chúng ta hiểu chuyện thật, bây giờ cháu là nhà thiết kế phải không?”
Trác Sở Duyệt uống một ngụm nước, thoải mái trả lời, “Cháu làm thiết kế nội thất, thỉnh thoảng có thử một chút về thiết kế kiến trúc ạ.”
“Làm thuê cho người khác à?”
“Sếp của cháu rất nổi tiếng trong ngành này, anh ấy cũng là một người tốt, cháu có thể học hỏi được nhiều điều.”
Mẹ Lương làm như vô tình hỏi, “Cháu không nghĩ đến chuyện tự mở công ty à?”
Trác Sở Duyệt khiêm tốn trả lời, “Cháu chưa có khả năng này ạ.”
Lương Minh Hiên thốt lên, “Sau này sẽ có.”
Anh vừa dứt lời, Nancy đặt mạnh bộ dao nĩa xuống và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt cô ta đầy giận dữ, không cam lòng, đau đớn lẫn khổ sở, vì không muốn bị xem thường nên cô ta đành phải nhẫn nhịn.
Nancy cụp mắt, sau đó lau miệng, “Cháu ăn no rồi, cháu còn có việc phải làm, xin lỗi vì không tiếp chuyện được, mọi người cứ từ từ dùng bữa đi ạ.”
Trác Sở Duyệt thấy đĩa thịt bò của cô ta chỉ mới cắt được một miếng.
“Hầy…” Dì Phân không gọi cô ta lại mà quay sang hỏi mẹ Lương, “Chị nói xem, con bé không kỳ lạ sao?”
Trác Sở Duyệt ném ánh mắt nghi ngờ về phía người đàn ông bên cạnh. Lương Minh Hiên nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết. Nhưng trực giác nói cho cô biết, anh biết hết.
Tối hôm đó, dĩ nhiên là Trác Sở Duyệt ở lại nhà mẹ Lương Minh Hiên.
Lương Minh Hiên đi tắm, cô thì đi đánh bida, hai quả bóng chạm vào nhau vang lên âm thanh giòn giã, nghe mà muốn nghiện.
Mẹ Lương tự bưng một chiếc khay lên, “Không biết cháu có thói quen này không, bác đã hâm nóng sữa cho cháu rồi.”
Trác Sở Duyệt buông cây cơ xuống, nói, “Cháu cảm ơn bác.”
Cô không có thói quen này, nhưng uống một cốc sữa ấm trước khi đi ngủ giống như tình tiết trong truyện cổ tích vậy, không thể kháng cự được.
Mẹ Lương ngồi bên cạnh thủ thỉ với cô, “Cháu đừng để ý việc bác cố tình che giấu hoàn cảnh gia đình cháu lúc chiều, và cả việc Nancy đột nhiên cáu kỉnh nhé.”
“Không sao đâu ạ.” Trác Sở Duyệt nói không chút do dự, “Bác dịu dàng lắm ạ, còn hơn cả tưởng tượng của cháu, chỉ cần là bạn bè của bác thì cháu sẽ tôn trọng họ.”
Mẹ Lương vui mừng đáp, "Cháu là một đứa trẻ có chí lớn.”
Trác Sở Duyệt biết mình không phải là người dễ giận, tính cách lại khá thoải mái, bất cứ chuyện gì trong lòng cũng đều nhẹ nhàng cho qua.
“A Hiên có nói với cháu chuyện lúc đầu bác muốn nó và Nancy thử quen nhau chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“A Hiên đưa ra điều kiện với bác rằng vợ tương lai của nó phải dốc lòng lo cho gia đình, nó không muốn đi làm về mà trong nhà trống không.” Mẹ Lương thấy Trác Sở Duyệt giật mình thì tiếp tục nói, “Bác thuật lại cho Nancy nghe và để con bé tự quyết định, nhưng con bé nghĩ rằng phụ nữ không nên vứt bỏ sự nghiệp.”
Vì thế, Nancy tức giận.
Lương Minh Hiên không đeo xiềng xích này lên người Trác Sở Duyệt, anh bảo cô toàn tâm toàn ý làm con dâu nhà giàu, còn khích lệ và ủng hộ công việc của cô.
Biểu cảm Trác Sở Duyệt trở nên phức tạp, sau khi sắp xếp suy nghĩ mới lên tiếng, “Nếu là cháu thì cháu cũng không vui, nhưng không thích thì cứ nói thẳng, đừng kiếm cớ.”
“Không phải đâu cô bé à, đây là tiêu chuẩn gần đây của nó, chưa từng thay đổi, chắc cháu không biết rằng A Hiên di truyền một nửa tính tình của bố nó, rất ngoan cố không chịu thay đổi, cho đến lúc nó nhắc đến cháu… Vậy nên bác mới muốn gặp cô bé này, không biết là thần thánh phương nào nhỉ? Lại có thể thay đổi tư tưởng của nó.”
“Bởi vì… cháu… là con gái nuôi của anh ấy.”
Mẹ Lương sững sờ rồi bật cười ha hả.
Trác Sở Duyệt nhìn phản ứng của bà, biết trò đùa này có thể khai thác, “Anh ấy vui vì thấy cháu có triển vọng.”
Lương Minh Hiên bước đến, khắp người tràn ngập mùi thơm vì mới tắm xong, “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
Mẹ Lương vẫn giữ nguyên nụ cười, “Đang nói… Sở Duyệt không chỉ là con dâu của mẹ, mà còn là cháu gái của mẹ nữa.”
Trác Sở Duyệt không kịp ngăn cản.