“Không.” Trác Sở Duyệt nhìn vào mắt anh ta rồi nói, “Chuyện tình cảm sẽ do chính em quyết định.”
Xe chạy đến cổng sau của khuôn viên trường thì dừng lại, từ chỗ này đi đến khu nhà ở khá gần.
Trác Sở Duyệt ngồi yên, không định xuống xe.
Trước mỗi lần chia tay nhau, bọn họ đều cần một khoảng thời gian rất dài. Chu Gia Đình vô cùng bá đạo và thuộc dạng đàn ông gia trưởng, cho dù cô muốn xuống xe thì anh ta cũng không cho, nên cô chỉ có thể lựa chọn phối hợp.
Chu Gia Đình nói, “Công ty anh có việc đột xuất, anh phải quay lại vào chiều mai.”
Cô bất ngờ, “Em đi tiễn anh nhé?”
“Em…” Anh ta ngừng một chút, “Ở lại trường nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Trác Sở Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Chu Gia Đình bất mãn hỏi, “Đã được nghỉ hai ngày mà sao em còn phải quay về phòng ngủ?”
“Em chưa ký đơn xin phép nghỉ, buổi tối phòng ngủ sẽ bị kiểm tra.”
“Ký giấy xin phép nghỉ phiền phức lắm à?”
“Không phải, tại em quên mất.”
Thực ra cô không quên.
Nếu cuối tuần không ở trong trường thì cô phải ở chung phòng khách sạn với anh ta, đương nhiên sẽ không ngây thơ đến nỗi chia hai phòng như trước nữa, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Chu Gia Đình hít một hơi thật sâu, giống như tiếng thở dài, anh ta nói: “Tuần sau anh sẽ đến, em đừng quên ký giấy đăng ký nghỉ nhé.”
Trác Sở Duyệt mơ hồ đồng ý, “Vâng…”
Chu Gia Đình vươn tay nắm gáy cô.
Anh ta muốn hôn Trác Sở Duyệt, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh ta đôt nhiên có cảm giác chán nản nên cuối cùng chỉ vuốt tóc cô.
Trác Sở Duyệt ôm áo khoác của mình, mở cửa xuống xe.
Vừa bước xuống, cô lập tức rùng mình một cái, mùa đông lại đến rồi.
Trở lại phòng ngủ, tắm rửa xong cô bước ra ngoài, làn gió ấm áp phả vào mặt khiến Trác Sở Duyệt không kìm lòng được mà cảm thán, “Wow…”
Tối hôm qua trời cực kỳ lạnh, cô không kịp chuẩn bị thêm chăn nên phải mặc thêm mấy lớp quần áo ngủ.
Chiều nay, các cô đã tháo bộ lọc của máy điều hòa ra vệ sinh sạch sẽ nên hiện giờ máy điều hòa đang tỏa ra hơi ấm.
“Thoải mái không?” Trần Thi Mẫn hỏi.
“Có.”
Cuối tuần, Trần Thi Mẫn không về nhà vì sống ở trường thoải mái hơn.
Trác Sở Duyệt để chân trần giẫm lên ghế rồi nằm bò bên mép giường của Trần Thi Mẫn.
Trần Thi Mẫn vừa quay sang thì thấy ngay khuôn mặt của Trác Sở Duyệt, làn da cô trắng sáng như bơ, chỉ có vài nốt ruồi nhỏ và vết tích do cây lô hội quẹt vào mặt.
Trác Sở Duyệt nhỏ giọng hỏi, “Cậu và bạn trai cũ đã tiến hành trao đổi chuyên sâu về mặt cấu tạo cơ thể chưa?”
Trần Thi Mẫn ngập ngừng lên tiếng, “Có phải điều tớ đang nghĩ không?”
“Chắc là vậy đấy.”
“Rồi.” Thi Mẫn sảng khoái trả lời.
Tại sao Trác Sở Duyệt lại hỏi câu này? Trần Thi Mẫn nheo mắt quan sát cô, nghi ngờ hỏi: “Tối nay cậu đã làm chuyện gì hả?”
“Tớ, Chu Gia Đình và Lương Minh Hiên cùng nhau ăn cơm.”
Thi Mẫn giả vờ tức giận, “Vậy mà không rủ tớ!”
Trác Sở Duyệt buồn bực, “Không phải cậu nói không muốn gặp lại Chu Gia Đình sao?”
“Nhưng tớ muốn gặp Lương Minh Hiên, đã nghe tiếng tăm của chú ấy bấy lâu nay mà chưa có cơ hội gặp mặt.”
“Lần sau đi.”
Trác Sở Duyệt rời khỏi giường của Trần Thi Mẫn.
Nghe thấy tiếng tắm gội của một bạn cùng phòng khác trong phòng tắm, Trần Thi Mẫn mới nói, “Ngay cả tớ mà Chu Gia Đình còn ghen, vậy mà anh ta đồng ý ăn cơm chung với Lương Minh Hiên ư? Không sợ bị tức chết sao?”
Trác Sở Duyệt bất lực nói, “Anh ấy còn trẻ con hơn tớ nữa.”
Trần Thi Mẫn lắc đầu, sau đó nói, “Bởi vì anh ta thích cậu.”
Tối hôm đó, Trác Sở Duyệt nghĩ về chuyện sẽ xảy ra vào cuối tuần tới nỗi mất ngủ.
Vì bị mất ngủ hai đêm liên tục nên cô mua một chai rượu vang đỏ về, uống một chút trước khi lên giường nên cũng miễn cưỡng ngủ được.
Đến thứ sáu, Chu Gia Đình gọi điện thoại nói cuối tuần bận việc, không thể dành thời gian để gặp cô được.
Trong đầu Trác Sở Duyệt xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, tránh được một kiếp rồi.
Tiếp đến, gần tới kỳ thi cuối kỳ, cuối tuần cần phải làm thêm bài tập nên cô không thể dành thời gian gặp mặt Chu Gia Đình được.
Ngoài miệng Chu Gia Đình nói thông cảm cho cô nhưng giọng điệu nghe vô cùng mất hứng.
Cô thật sự để sót rất nhiều bài tập nên chẳng rảnh để ý đến tâm trạng của anh ta.
Một ngày nọ ở phòng vẽ tranh, có một lọ thuốc màu vừa dùng hết, Trác Sở Duyệt đưa tay lên nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm.
Vì thế cô lặng lẽ rời khỏi phòng vẽ tranh đi rửa bút, khi trở về thì phát hiện lọ thuốc vốn trống không đã đầy trở lại.
Cô cầm lên nhìn, có người lén đổi lọ thuốc màu mới cho cô.
Trác Sở Duyệt thường xuyên nhận được sự quan tâm bí mật như vậy, có người đang theo dõi từng hành động của cô khiến cô sởn hết cả gai ốc.
Số con gái ở học viện mỹ thuật không phải là ít nhưng Trác Sở Duyệt vẫn nhận được khá nhiều sự quan tâm, hơn nữa khi cô cười, khóe miệng cong lên trông càng thêm xinh đẹp, cho dù cô đã có anh bạn trai Chu Gia Đình nhưng vẫn nhiều người chưa hết hi vọng, thậm chí họ còn tìm bạn cùng phòng của cô để gián tiếp kết bạn với cô. Thật là phiền phức quá đi.
Cô không sử dụng lọ thuốc màu mà chỉ ngồi đọc sách đợi Trần Thi Mẫn làm xong việc.
Bầu trời tắt nắng, Trần Thi Mẫn thu dọn dụng cụ vẽ, đi tới bên cạnh Trác Sở Duyệt, thấp giọng nói, “Tớ nhìn thấy rồi…”
Ngày hôm sau, Trác Sở Duyệt lại đến phòng vẽ tranh, cô đặt bộ thuốc màu hoàn toàn mới trước mặt một bạn nam cùng lớp.
Cô lạnh lùng nói, “Tặng cậu đấy, cảm ơn nhé.”
Bạn nam cùng lớp tỏ vẻ bất ngờ, kinh ngạc đến nỗi nói lắp, “Không, không cần khách sáo.”
Bước vào tuần thi cuối kỳ, Trác Sở Duyệt luôn nghĩ đến điểm cao, ngay cả thời gian ăn uống cũng bị chiếm dụng để hoàn thành bài thi, cuối cùng cô gầy đi hẳn một vòng, dáng người đã trở lại lúc vừa mới nhập học.
Trần Thi Mẫn ghen tỵ nói, “Cậu đã làm lãng phí những bữa ăn đêm của chúng ta.”
“Nếu cậu bằng lòng tự làm bản thiết kế của mình, không để tớ phải ôm đồm thêm việc thì chắc chắn cậu sẽ gầy đi.”
“Không được, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Sáng sớm, Trác Sở Duyệt đi tới sân bay, cô lên máy bay ngáp dài rồi ngủ một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh.
Vừa đi ra khỏi cửa sân bay đã thấy Chu Gia Đình đến đón cô.
Có lẽ vì đã lâu không gặp, anh ta mặc nguyên bộ đồ thể thao, khóa kéo được kéo lên tới cổ, anh ta cười với cô, không thể phủ nhận rằng đây là một người đàn ông khá đẹp trai.
Trác Sở Duyệt đi đến trước mặt anh ta, “Hôm nay anh không đi làm ạ?”
“Anh lén chạy đến đây đấy.” Nụ cười của Chu Gia Đình sáng ngời và quyến rũ như người mẫu nam xuất hiện trong quảng cáo kem đánh răng vậy.
Trong phút chốc, Trác Sở Duyệt nhớ lại cảm giác rung động vào lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.
Đến khi xe dừng lại dưới nhà Trác Sở Duyệt, đúng lúc chuẩn bị xuống xe thì Chu Gia Đình nắm chặt cánh tay cô, anh ta kéo lại rồi hôn cô.
Anh ta dùng nước hoa Eau de Cologne (), mùi hương xộc lên kích thích khoang mũi của cô.
() Eau de Cologne là loại nước hoa chứa từ -% tinh dầu thơm nên thường không giữ mùi quá lâu trên da. Đổi lại, khi thấm trên da, nước hoa Eau de Cologne có độ “sắc”, tươi mới và nhẹ nhàng chứ không xộc thẳng vào mũi và gây khó chịu như loại nước hoa có nồng độ đậm đặc hơn
Hôn môi là một khóa học trong tình yêu, chỉ có lần đầu tiên là căng thẳng thôi, những lần sau đó Trác Sở Duyệt đều âm thầm nhắc nhở bản thân, đừng thận trọng, hãy đáp lại nụ hôn.
Tuy vậy cô vẫn khó tránh khỏi có hơi thất vọng vì không có cảm giác hòa tan trong lồng ngực anh ta như người khác nói.
Đợt nghỉ đông này trôi qua rất nhàn hạ, mỗi ngày cô đều ngủ đến khi tự tỉnh, bật nhạc và luyện vẽ ký họa, buổi tối thì xem TV với mẹ.
Khả Nhân vẫn còn ở New York, có thể là đi chơi đến phát điên rồi, dù sao thì nước ngoài cũng có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Cuối năm, Chu Gia Đình không có cách nào để phân thân được, thậm chí số lần gọi điện thoại còn ít hơn trước đây.
Lương Minh Hiên thì sao? Anh đang ở Pháp, có lẽ cũng bận tối mày tối mặt, hoặc có lẽ đã gặp gỡ một người phụ nữ lãng mạn thanh lịch nào đó nên mới lãng quên người bạn phiền phức này đến tận biển Bắc Cực rồi.
Qua năm mới, Trác Sở Duyệt sẽ đón sinh nhật tuổi mười tám của mình.
May mà Lương Minh Hiên vẫn chưa quên.
Lương Minh Hiên hẹn cô ăn một bữa cơm với nhau vào đêm trước ngày sinh nhật.
Trác Sở Duyệt không dám để lộ chuyện này, cô nói với mẹ là có hẹn với bạn học cũ.
Lương Minh Hiên chọn nhà hàng nằm phía sau một trung tâm thương mại lớn, tầng trên có cửa hàng trang sức.
Nhân viên phục vụ là một người đàn ông trung niên mặc comple, ông ta nhiệt tình nói, “Buổi tối tốt lành, cô Trác.”
Nhà hàng không lớn lắm nhưng khắp nơi được trang trí rất đẹp đẽ, không có phòng riêng, phòng bếp mở một nửa, tiếng người nói chuyện khá nhỏ, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ly rượu chạm vào nhau.
Nhân viên phục vụ rót cho cô một cốc nước rồi không quấy rầy cô nữa.
Trác Sở Duyệt ngồi ở đây một mình, cô nhìn bản thân trong gương, áo len kẻ sọc đỏ, mái tóc dài dày và đen nhánh, không có vấn đề gì.
Đóng gương lại, cô ôm mặt suy nghĩ, với sở thích của anh, chắc chắn anh sẽ mặc một chiếc áo khoác phẳng phiu tao nhã.
Lương Minh Hiên đi thẳng từ sân bay đến đây, vì bị tắc đường nên bây giờ mới tới.
Anh mặc một chiếc áo khoác dày không thuộc kiểu dáng nào, quần jean ống rộng, nếu không phải có gương mặt đẹp trai và dáng người hoàn hảo như vậy thì trông y hệt một gã thợ sửa xe.
Trác Sở Duyệt chẳng kiêng dè chút nào, lớn tiếng cười anh.
Lương Minh Hiên hỏi, “Cháu cười gì thế?”
Anh mang theo một chiếc túi giấy và đặt nó dưới ghế, cô đã đoán được nó là cái gì rồi.
Trác Sở Duyệt cười hỏi, “Chú thực sự trở về từ Pháp ạ?”
Nơi đó chính là kinh đô thời trang nổi tiếng thế giới đấy.
Anh hiểu ý của cô, trả lời, “Chuyến bay dài mười lăm tiếng đồng hồ nên thoải mái là quan trọng nhất.”
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghiêm túc nói, “Chú tuyệt đối không được trở thành một người đàn ông lôi thôi lêch thếch đâu đấy nhé.”
Anh cảm thấy buồn cười, “Không phải lúc nào tôi cũng có sức mà để ý đến quần áo của mình.”
Cô nhíu chặt lông mày, “Không được, cháu không thể chấp nhận được.”
Lương Minh Hiên cười rộ lên, cố ý nói, “Tôi mặc kệ cháu có chấp nhận được hay không.”
Nhân viên phục vụ mang rượu khai vị và bánh mì nướng lên.
Lương Minh Hiên nói, “Nhà hàng này kinh doanh ẩm thực phân tử () của Trung Quốc, mùi vị rất ngon, đánh bại nơi khác vì sự đặc biệt.”
() Ẩm thực phân tử là một phương pháp nấu ăn hiện đại, người đầu bếp sẽ dựa trên đặc trưng biến đổi lý – hóa của từng nguyên liệu, tác động vào cấu trúc nguyên liệu bằng các kỹ thuật chuyên nghiệp với mục đích tạo ra những món ăn độc đáo, tinh tế và mang giá trị dinh dưỡng cao.
Trác Sở Duyệt không muốn thể hiện sự thiếu hiểu biết của mình, cô dán sát vào người anh, hỏi nhỏ, “Ẩm thực phân tử là gì ạ?”
Anh cũng lại gần, trả lời, “Đơn giản mà nói, đó là những gì cháu thấy không phải là những gì cháu ăn, nó phá vỡ nhận thức thông thường của mọi người.”
Cô không tin, “Thần kỳ đến vậy cơ ạ?”
Anh cười, “Cháu nếm thử sẽ biết.”
Mỗi món ăn mang lên đều được nhân viên phục vụ giải thích cặn kẽ, quả thật không thể nhìn ra nguyên liệu nấu ăn ban đầu, nhưng khi ăn sẽ thấy không khó đoán đến vậy, suy nghĩ độc đáo kèm với sự kết hợp bất ngờ.
Ví dụ như rượu Mao Đài có hương vị cam Thái Lan.
Cuối cùng là món tráng miệng, ăn xong vẫn không biết là cái gì.
Nhân viên phục vụ nói để giữ lại sự hồi hợp, lần sau cô tới thì sẽ trả lời.
Trác Sở Duyệt nói, “Ngày mai tôi sẽ tới.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười đầy khó xử, “Xin lỗi cô Trác, ngày mai không còn phòng trống đâu ạ.”
Lương Minh Hiên dùng mu bàn tay che mặt, anh nói với cô, “Muốn có bàn phải đặt trước một tháng cơ.”
Cô thoáng ngạc nhiên, sau đó rất hạnh phúc, xem ra anh nhớ rõ ngày sinh nhật của cô.
Nhân viên phục vụ rót một ly rượu vang trắng có vị ngọt rồi rời đi.
Lương Minh Hiên lấy túi giấy dưới ghế lên, “Sinh nhật vui vẻ.”
Trác Sở Duyệt nhận lấy, “Cháu nghe người ta nói, đưa quà sinh nhật sớm là điềm xấu.”
“Không phải ngày sinh nhật nên ăn mừng với bạn trai sao?” Lương Minh Hiên nói, “Ngày kia tôi phải về Pháp rồi.”
Hóa ra anh đặc biệt về nước để mừng sinh nhật cô.
Trác Sở Duyệt mở hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót mũi nhọn màu nhung đen, chúng nằm đối mặt nhau trên lớp vải nhung đỏ, trông như một tác phẩm nghệ thuật, vừa kiêu hãnh vừa đẹp đẽ.
Cô đưa tay vuốt ve, “Nó đắt lắm phải không ạ?”
“Rất đắt.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh phàn nàn rằng thứ gì đó rất đắt.
Trác Sở Duyệt hơi bất ngờ, cô ngẩng đầu lên.
Lương Minh Hiên nói, “Đúng là giày rất đắt nhưng còn thua xa cháu, vậy nên mong cháu hãy trân trọng bản thân mình.”
Nghe xong câu nói kia, không hiểu sao lỗ tai cô lại nóng lên.
Trác Sở Duyệt suy nghĩ thêm một chút là có thể hiểu được ẩn ý của anh.
Mười tám tuổi là người trưởng thành rồi, hơn nữa cô cũng có bạn trai.
Trác Sở Duyệt cụp mi xuống, “Mỗi khi chú tặng cháu một món quà, chú đều tặng kèm một câu đạo lý.”
“Xin lỗi, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không thích nghe người ta nói đạo lý.”
“Không phải cháu không thích.”
“Vậy sao?”
“Thực ra, chú nói gì cháu đều hiểu cả…” Cô thề thốt, “Nhưng cả cuộc đời cháu nhất định sẽ chỉ cởi giày cao gót vì một người đàn ông mà thôi.”
Yên lặng một lúc, anh lên tiếng, “Nếu cháu cho rằng nó đáng giá.”