Editor: March PhạmBeta: An HiênChu Gia Đình và bạn gái cũ của anh ta chia tay trong không khí không được vui vẻ cho lắm.
Hai người đều không phải kiểu người có tính tình hiền lành, một giây trước còn tình chàng ý thiếp, một giây sau đã cãi cọ ầm ĩ.
Trác Sở Duyệt đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng tranh cãi kịch liệt với ai, cô không tưởng tượng ra được cảnh tượng cãi nhau của bọn họ sẽ như thế nào.
Cô càng không thể nào ngờ được về bản lĩnh của vị bạn gái cũ này, cô ta có thể tìm được số điện thoại của cô, trước khi Trác Sở Duyệt kết thúc đợt nghỉ hè một ngày, cô ta gọi điện thoại cho cô.
“Trác Sở Duyệt phải không?” Giọng cô ta kéo dài nhưng nhả chữ rất rõ ràng, “Tôi không nhầm số chứ?”
Trác Sở Duyệt hoang mang hỏi, “Chị là ai?”
“Tối nay đến nhà hàng cua trên đại lộ Hòa Bình nhé, tôi mời cô ăn cua rang, tôi chờ cô.” Cô ta dừng lại một chút rồi mới nói, “Tôi tên là Dương Anh, bạn gái của Chu Gia Đình.”
Trác Sở Duyệt quả quyết nói, “Anh ấy bảo rằng hai người đã chia tay rồi.”
Dương Anh bật cười, “Tôi nghe nói cô còn nhỏ tuổi, tưởng rằng có thể dọa được cô.”
Bảy giờ tối hôm đó, Trác Sở Duyệt đến nhà hàng đã hẹn trên đường Hòa Bình.
Cô được nhân viên phục vụ dẫn vào một căn phòng riêng.
Cô gái ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong phòng ngẩng đầu lên, “Cô tới rồi.”
Cô ta khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Trác Sở Duyệt.
Dương Anh lớn hơn Chu Gia Đình vài tuổi, nhưng nhìn bề ngoài thì thật sự không nhận ra. Cô ta có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan nhìn rất mềm mại, là một cô gái nhỏ thuần khiết vô hại.
Dương Anh mỉm cười với cô, khi cười lên trông cô ta còn trẻ hơn nữa, “Cô giống như những gì tôi đã nghĩ.”
Trác Sở Duyệt muốn hỏi câu “giống như tôi đã nghĩ” của cô ta có ý gì nhưng chưa kịp hỏi thì menu đã được đưa đến trước mặt cô.
Dương Anh nói, “Cô chọn món đi, xem thử muốn ăn món gì.”
Vậy mà Trác Sở Duyệt lại nghiêm túc mở menu ra xem.
Dương Anh dùng điện thoại một lúc rồi che nó lại trên bàn, nói tiếp, “Món cua chiên tỏi là món bán chạy nhất ở đây, chúng ta ăn thử nhé?”
Trác Sở Duyệt gật đầu, ánh mắt không rời khỏi menu, sau đó hỏi, “Gọi thêm cả tôm nhé? Còn món cua xào măng tây nữa, nghe nói được xào bằng mỡ heo, chắc chắn rất thơm.”
Không phải Trác Sở Duyệt cố tình thể hiện trạng thái thư giãn mà cô thật sự không quan tâm người ngồi cạnh là ai, toàn bộ tâm trí cô đều dồn vào bữa ăn tối.
Dương Anh cũng đã trải qua tuổi mười bảy, nhưng cô gái mười bảy tuổi Trác Sở Duyệt hoàn toàn khác cô ta, dường như cô có thể không để bụng mọi chuyện khiến người khác rất ghen tị.
Nhân viên phục vụ vừa rót tách hồng trà thứ hai thì Chu Gia Đình bước vào phòng.
Thấy Trác Sở Duyệt, anh ta hơi tức giận, chất vấn cô, “Sao em lại tới đây?”
“Cô không nói cho anh ấy biết à?” Dương Anh ngạc nhiên nhìn cô, lại hỏi, “Tôi cho rằng hai người đã thỏa thuận với nhau rồi, cô nghĩ gì vậy?”
Trác Sở Duyệt thành thật trả lời, “Tôi không biết.”
Nhờ Chu Gia Đình, cô có thể trải nghiệm cảm giác yêu đương là như thế nào, nhưng cô lại không coi anh ta là người gần gũi nhất, không muốn phải báo cáo, trao đổi mọi chuyện với anh ta.
Dương Anh cố giấu nụ cười, nghiêng người huých nhẹ vào vai cô, nhỏ giọng hỏi, “Cô có thích anh ấy không?”
Trác Sở Duyệt sững sờ.
Dương Anh ngồi thẳng người, vẫn chăm chú nhìn cô, không quan tâm Chu Gia Đình còn ở đó mà nói, “Tốt nhất là đừng thích anh ấy, bề ngoài anh ấy thể hiện mình mạnh mẽ vậy thôi chứ không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Chu Gia Đình muốn nổi điên nhưng vì nhân viên phục vụ bước vào nên anh ta đành phải nhịn xuống.
Món khai vị được bưng lên, là bí đỏ xào nấm.
Dương Anh mỉm cười, bình tĩnh nói với anh ta, “Món ăn do Sở Duyệt chọn đấy, anh sẽ thích thôi.”
Chu Gia Đình không để ý đến cô ta, anh ta móc một gói thuốc ra rồi nói với nhân viên phục vụ, “Lửa.”
Nhân viên phục vụ mang một chiếc bật lửa lên.
Dương Anh bất mãn hỏi, “Có thể đừng hút thuốc ở đây không?”
“Cô quản lý được tôi chắc?”
Anh ta châm thuốc.
Dương Anh quay sang lắc đầu với cô, “Chẳng có chút tố chất nào.”
Trác Sở Duyệt cảm thấy mình nên làm gì đó, cô lấy gạt tàn trên bàn xoay đưa đến trước mặt anh ta.
Chu Gia Đình ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nói, “Hút một điếu là được rồi.”
Chu Gia Đình cụp mắt, gật đầu.
Dương Anh không nói gì, nét mặt dửng dưng cầm điện thoại lên xem.
Trước khi Trác Sở Duyệt tới đây, cô ta cũng đoán được sớm muộn gì bản thân cũng đứng ngồi không yên nên đã có chuẩn bị rồi.
Một đĩa cua chiên tỏi được đặt lên bàn, không chỉ cua mà còn có tôm hùm, thịt cua đầy ắp và rất thơm ngon.
Trác Sở Duyệt cúi đầu nhìn điện thoại, tám giờ đúng, có người đúng hẹn gọi điện tới.
Cô nghe máy, bắt đầu nói chuyện, tự biên tự diễn.
Người đàn ông trong điện thoại không nói gì, anh chỉ cười cô.
Cúp điện thoại, Trác Sở Duyệt vừa đứng dậy vừa nói, “Người nhà gọi em về, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Chu Gia Đình cũng đứng lên, giữ chặt cô, “Sở Duyệt…”
Trác Sở Duyệt rút cánh tay mình ra, “Anh ở lại nói cho xong chuyện đi.”
Cô kéo cửa đi ra ngoài, Dương Anh không khỏi cảm thán, “Cô ấy xinh quá nhỉ, tuổi trẻ thật tốt.”
Chu Gia Đình ngồi xuống lần nữa, lại rút một điếu thuốc ra, “Cô còn muốn nói gì nữa đây, không phải cái gì cần nói chúng ta đều đã nói xong từ lâu rồi sao?”
“Tại sao anh không tin, em chỉ muốn hẹn hai người đến ăn cua rang thôi mà?”
Nhìn nét mặt anh ta, Dương Anh mỉm cười, “Được rồi, nếu trách thì phải trách bạn gái cũ của anh, em vừa mới hẹn hò với anh, cô ta đã gặp em nói nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, em chỉ học theo cô ta thôi.”
Chu Gia Đình lắc đầu, nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói, “Cô ta gặp cô là bởi vì lúc cô tìm tôi để lên giường, tôi vẫn chưa chia tay với cô ta.”
Dương Anh im lặng không lên tiếng, một lúc sau thì hất cằm, “Khói đầy phòng rồi.”
Anh ta đặt gói thuốc lên bàn xoay rồi xoay sang chỗ khác.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn vào rồi đi ra ngoài, đồ ăn lần lượt được mang lên đầy đủ nhưng không có ai đụng đũa.
Dương Anh nở nụ cười giả tạo, “Nói như vậy là em bị quả báo à?”
Chu Gia Đình dập điếu thuốc, đứng dậy, “Xin lỗi, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô.”
Thấy anh ta chuẩn bị đi, Dương Anh vội nói, “Anh không giữ được cô ấy đâu, cô ấy không thiếu tiền, cũng không có mong muốn gì, thậm chí chính cô ấy còn không biết mình muốn gì nữa.”
“Em chờ anh bị đá.” Cô ta nói một cách chắn chắn.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trác Sở Duyệt bắt taxi đến một siêu thị lớn.
Cô nghe điện thoại, hết nhìn đông lại ngó tây, “Chú ở đâu đấy ạ?”
Trong điện thoại, Lương Minh Hiên trả lời, “Chỗ bán rượu.”
Đã có phương hướng, cô đi qua một loạt kệ để hàng thì thấy bóng dáng anh.
Cô bước nhanh về phía trước, cánh tay đang cầm điện thoại hạ xuống, tựa đầu vào lưng anh.
Lương Minh Hiên khẽ giật mình quay đầu lại, trông cô có vẻ rất mệt mỏi. Anh nói đùa, “Cháu vừa đi đánh giặc về hả?”
“Vâng.” Trác Sở Duyệt đứng thẳng người lên.
Trong chiếc xe đẩy của anh có hai chiếc hộp, một cái nồi và một cái bếp điện.
“Chú mua nồi để làm gì ạ?” Trác Sở Duyệt hỏi.
“Không phải cháu nói muốn ăn cá mú sao?”
Cô thử xách cái hộp đựng nồi lên, “Trong nhà chú không có nồi ạ?”
Lương Minh Hiên giải thích, “Công ty không có, buổi tối có liên hoan nên chú không về nhà.”
Ánh mắt cô tỏa sáng, “Cháu vẫn chưa tới công ty chú đâu.”
Hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe, lập tức có người nhận lấy mấy túi đồ mua ở siêu thị.
Hai tay Trác Sở Duyệt trống trơn nên cô là người đầu tiên ngồi vào sau xe.
Lương Minh Hiên với một người đàn ông khác để đồ làm bếp và đồ ăn vào cốp rồi mới ngồi vào xe, anh giới thiệu, “Đây là Triệu Thành, trợ lí của tôi.”
Triệu Thành ngồi vào ghế lái, bổ sung thêm, “Thỉnh thoảng thì là tài xế.”
“Em là Trác Sở Duyệt.” Cô giới thiệu bản thân.
Anh ta cười nói, “Bình thường tôi cũng hay trao đổi qua điện thoại với cô Trác, cuối cùng cũng được gặp mặt rồi.”
Trác Sở Duyệt bừng tỉnh: “À, thì ra là anh ạ.”
Đêm tối dần, Trác Sở Duyệt đói không chịu được, cô bước vào tòa nhà cao hai mươi bảy tầng không có ánh đèn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cô nghi ngờ hỏi, “Không có người ạ?”
Triệu Thành nói, “Vẫn chưa đến giờ liên hoan.”
Bật đèn lên, công ty thuê nguyên một tầng trong tòa nhà văn phòng này, tầm nhìn rất rộng rãi.
Nghĩ đến tin tức về giá nhà cho thuê, Trác Sở Duyệt trêu ghẹo, “Cứ như đang bước trên cục vàng ấy ạ.”
Lương Minh Hiên cười, “Cảnh đêm rất đẹp, cháu đi ngắm đi.”
Lợi ích của tòa nhà cao tầng là có thể thưởng thức cảnh đêm, nhất là trong phòng làm việc riêng của anh còn có một bức tường thủy tinh.
Bếp điện được đặt lên bàn trà.
Lương Minh Hiên hỏi Triệu Thành, “Ở lại ăn chung nhé?”
Triệu Thành ngượng ngùng nói, “Bạn gái em đang chờ.”
Anh ta làm động tác xin lỗi rồi nhanh chóng ra về.
Sau khi bày hết nguyên liệu nấu ăn lên bàn thì lấy xương cá và đầu cá để nấu nước dùng, chỉ chốc lát sau, hương thơm nhàn nhạt đã lan tỏa khắp nơi.
Trác Sở Duyệt ngồi sang một bên, thật thà nói: “Tối nay cháu đi gặp bạn gái cũ của bạn trai.”
“Bạn trai… Là người cháu nói lúc trước, anh trai của bạn cháu ấy hả?”
“Đúng ạ.”
Lương Minh Hiên im lặng, không nói gì nữa.
Trác Sở Duyệt không nhịn được nói tiếp, “Cháu chỉ tò mò bạn gái cũ của anh ấy là người như thế nào thôi, nhưng anh ấy vừa tới đã trách cháu không nên đến, còn trách cháu không bàn bạc trước với anh ấy nữa.”
“Chẳng lẽ sau này cháu làm bất cứ chuyện gì đều phải chờ anh ấy cho phép sao ạ?”
Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng khi yêu đương đều phải như thế này.
Lương Minh Hiên suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Có thể đối với anh ta mà nói thì ký ức về bạn gái cũ không tốt đẹp lắm nên không muốn cháu tham dự.”
Cô dần dần nản lòng, “Thế nên đó là lỗi của cháu ạ?”
“Dưới tình huống không vi phạm pháp luật…” Lương Minh Hiên cầm bát canh lớn lên, nhẹ giọng nói tiếp, “Trong chuyện tình cảm, không có đúng hay sai.”
Trác Sở Duyệt vẫn đang lắng nghe, “Cho dù là ngoại tình ạ?”
Lương Minh Hiên đặt bát canh xuống trước mặt cô.
“Ngoại tình ở mức độ nào?”
“Kiểu quanh quẩn trong tâm trí ấy ạ.” Ngón tay cô để lên lỗ tai vẽ vòng tròn.
“Chỉ cần cháu không nói thì sẽ không có ai biết hết.”
Trác Sở Duyệt thổi bát canh, húp một ngụm rồi nói, “Suy nghĩ này không rộng lượng chút nào.”
Nước canh thật thanh đạm, ngon quá đi.
Lương Minh Hiên lên tiếng, “Tại sao nhất định phải rộng lượng, tôi chỉ là người trần mắt thịt thôi, là người thì đều có bí mật.”
Lời nói này khiến cô rất tò mò, “Bí mật của chú là gì vậy ạ?”
Anh mỉm cười hỏi lại, “Thế bí mật của cháu là gì?”
Trác Sở Duyệt không quá ngạc nhiên, tự cảm thấy mình đã thể hiện rõ ràng, “Cháu đã nói với chú từ rất lâu, rất lâu trước đây rồi.” Tuy không phải theo cách “nói” thông thường.
Lương Minh Hiên dùng vài giây ngắn ngủi để nhớ về mấy năm trở lại đây, trốn học, giấu bài thi điểm thấp, những chuyện này không được tính là bí mật.
Sau đó anh lên tiếng, “Không thể nào.”
Trác Sở Duyệt nhún vai, “Chú không tin thì thôi vậy.”