Ta sinh ra trong một gia đình thượng lưu, mẫu thân là trưởng công chúa Vũ Văn Bảo. Vì vậy vốn có rất nhiều người nói ta là một đứa trẻ hạnh phúc. Nhưng có ai biết, lúc mà con họ đang vô tư vô lo nằm trong vòng tay che chở của phụ mẫu thì ta lại phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc và sự kì vọng lớn lao của mẫu thân cũng bởi vì một lời tiên đoán " Mệnh phượng hoàng" " Độc sủng lục cung", cũng bởi vì sống trong một gia đình có người cha yếu hèn , người mẹ mạnh mẽ thành ra khiến tính cánh của ta trở nên mạnh mẽ, lạnh lùng, thậm chí có phần kì quặc. Nhiều khi ta nghĩ đến lời tiên đoán năm xưa mà cảm thấy nực cười " chân tình " một thứ tình cảm hư ảo có thể có vs người bình thường chứ vs đế vương tuyệt đối không, ai bảo " Đế vương là kẻ bạc tình nhất thế gian làm chi " . Huống gì đây là độc sủng lục cung . Vậy họ cũng tin là thật, cướp đoạt đi tuổi thơ của ta. Nhưng đến khi ta gặp chàng mới hiểu đc " Không phải đế vương nào cũng bạc tình"
Chàng là thái tử sau này sẽ đăng có làm đế. Đáng lẽ trong hậu viên phải có rất nhiều thê thiếp đằng này lại chẳng có một bóng hồng. Chàng nói vs ta" Người chàng lấy chỉ có một mình Lạc Nhạn mà thôi". Lúc ấy ta không tin mãi qua thời gian ta mới hiểu ra rằng chàng luôn chung tình vs ta nhưng chính sự chung tình ấy khiến chàng cô đơn cho đến chết.
Hồi ấy, mẫu thân gán ghép ta cho thái tử Vũ Văn Thác. Lúc đầu ta không chịu nhưng rồi qua thời gian, tình cảm ta dành cho chàng không đơn giản chỉ là huynh muội nữa rồi.
Ta nhớ năm nào chàng nhìn mặt ta mỉm cười. Chàng nói:
- Nhìn mặt của muội lúc nào cung nhăn nhó thế kia thì xấu quá . Xấu thế sau này làm thê tử của ta sao đc. Ta không muốn có một thê tử như thế đâu.
Ta biết chàng nói đùa nên cũng chẳng để tâm ai ngờ chàng tiến sát về phía ta , nhẹ nhàng:
- Muội có biệt danh gì không ?
Ta lắc đầu rồi nhìn chàng , chàng cũng nhìn lại ta :
- Vậy đặt biệt danh cho muội là tiếu tiếu đi.
Thấy chàng nói thế , ta ngạc nhiên . Hình như chàng biết ta nghĩ gì liền mở miệng:
- Bởi vì ta mong muội sẽ luôn mỉm cười dù gặp bất cứ khó khăn nào .
Đến giờ nghĩ lại, ta không thể thực hiện được mong muốn của chàng. Ta vẫn khóc , vẫn ít cười như ngày nào.
Cũng vào năm ấy đến sinh nhật ta , chàng tặng một chiếc hộp thật to chứa một cái bánh. Trên cái bánh ấy vẽ một hình mặt cười và dòng chữ " Chúc mừng sinh nhật Tiếu Tiếu , đừng quên lời hứa của muội vs ta , mãi nở nụ cười trên môi nghe chưa" Nhìn chiếc ta bánh ta nở một nụ cười và một dòng ấm áp đang tuần hoàn trong trái tim ta. Tự một lúc nào chàng đã đến gần bên ta. Khuôn mặt chàng ửng đỏ , môi ấp úng:
- Lạc Nhạn muội hãy gả cho ta đi .
Lúc ấy ta cung chẳng hiểu làm sao nước mắt lại rơi . Chàng hoảng hốt ôm lấy ta. Xoa đầu nhẹ nhàng an ủi. Nằm trong lòng chàng ta cảm thấy ấm áp , nhẹ nhàng đáp lại:
- ừ . Muội đồng ý .
Nghe ta nói chàng đã vui vẻ hạnh phúc biết bao. Chúng ta đã hứa hẹn cho nhau bao điều tốt đẹp.Nhưng người tính không bằng trời tính. Cũng vào năm ấy, khi mẫu thân cùng thục phi quyết định xin hoàng thượng ban hôn ước thì âm mưu năm đó của thục phi hại hoàng hậu đã bại lộ . Một đạo thánh chỉ ban xuống phế thục phi và ban thước lụa trắng. Riêng chàng thái tử Vũ Văn Thác cũng bị phế theo. Nhưng do không liên quan đến vụ việc năm đó nên giáng làm Thành vương lệnh ngày sau xuất phát . Khi nhận đc tin tức đó mẫu thân ta liền quay lưng vs mẫu tử Thục phi mà chuyển hướng Vương quý phi và thái tử Vũ Văn Tĩnh mới đc phong . Chuyện này đã khiến ta đau đớn tuyệt vọng bấy nhiêu. Đau đớn nhất là khi ta đc phong làm thái tử phi chàng không giận mà chúc phúc cho ta khiến con tim ta như rỉ máu.
Đến ngày phải lên đường ta đến tiễn chàng. Nhưng chàng đã đi mất rồi chỉ để lại lời nhắn. Chàng không muốn ta gặp chàng sợ ta không buông bỏ đc và cũng sợ chính chàng không từ bỏ đc ta. Chàng sợ ta sẽ nghĩ quẫn không thông cũng bởi vì chàng nghĩ ta ở kinh thành làm thái tử phi còn tốt hơn đi theo chàng - một vương gia nơi đất phong xa xôi.
Cho đến giờ chàng vẫn lo cho ta từng chút một mà đến phụ mẫu ta cũng không làm đc. Ngày ấy ta tuyệt vọng bao nhiêu.
Khoảng năm sau khi chuẩn bị lễ phong hậu cho ta cũng là ngày chàng buông xuôi tất cả mà rời khỏi thế gian. Nghe đến tin ấy ta muốn gất đi. Lòng đau đớn tuyệt độ cảm tưởng thế gian sắp sụp đổ trước mắt ta vậy. Ngay khi ta muốn chấm dứt cuộc đời mình đi theo chàng cũng là khi bức thư chàng nhờ cận vệ mang đến cho ta. Trong thư chàng khuyên ta đừng vì chàng chết mà làm điều ngu xuẩn. Hãy chấp nhận thái tử gia đi , hãy quên chàng đi bởi vì ta cần một nơi để nương tựa , chàng biết bên ngoài ta mạnh mẽ nhưng bên trong ta yếu đuối thế nào nếu không có một nơi bày tỏ sơm muộn gì ta cũng gục ngã. Chàng cũng tin rẵng vũ văn Tĩnh sẽ đối tốt vs ta vì chàng nhìn thấy hắn đã động tâm với ta nên chỉ cần ta mở lòng vs hắn thì cuộc sống sau này của ta sẽ không có gì đáng lo.
Chàng có biết khi chàng nói vậy ta đau đớn thế nào không. Chàng từ xưa đến nay chưa hề quan tâm bản thân mình mà chỉ luôn quan tâm đến ta mặc kệ bản thân mình cũng cô đơn biết bao.
Nhìn thấy ta như thế , cận vệ bên cạnh chàng đã mở lời đưa cho ta một hộp gỗ:
- Đây là thứ vương gia để lại . Ta vốn định giữ lại nhưng thấy nương nương có tình cảm xâu nặng vs vương gia chi bằng người giữ lại đi.
Ta gật đầu , cầm hộp gỗ . Xong xuôi tên cận vệ cũng rời đi. Chỉ để lại ta thẫn thờ trong phòng. Mở hộp ra ta thấy bên trong toàn nét bút của ta. Nhơ lại ngày ấy khi chàng dạy ta viết, những tờ giấy ta viiết xấu , viết hỏng đã vứt đi vậy mà chàng lại cuốn lại cất giữ như báu vật như vậy có đáng không.
Ngồi phượng liễn tám người khiêng . Rồi cầm tay hoàng đế đi lên ta đã kìm đau đớn bao nhiêu. Từ phía trên điện nhìn xuống người người quỳ xuống hô to , thiên hạ vạn dạm , giang san trải dài , ta là nữ nhân tôn quý nhất Trung Kiến Quốc nhưng có ai hiểu đc lòng ta đau đớn thế nào. Cái mơ ước cùng chàng sánh đôi giờ lại là người khác bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống. Cẩm y ngọc thực, phù phiếm xa hoa chẳng thể nào vui đc .
Tổng kết hồi - Giới thiệu hồi :
Mình xin mạn phép tổng kết như sau:
- Trước khi yêu Vũ Văn Tĩnh. Thẩm Lạc Nhạn đã có một tình yêu cảm động trời đất vs Vũ Văn Thác. Tình cảm của hai người họ là thật lòng, là chấp niệm của hai người. Họ hi sinh cho nhau nhưng mình cảm thấy Vũ Văn Thác hi sinh cho Thẩm Lạc Nhạn nhiều hơn. Cả đời chàng chôn dấu mối tình giữa hai người chỉ sợ ảnh hưởng đến nàng. Rồi cũng chính chàng là chỗ dựa cho Lạc Nhạn. Chàng luôn suy nghĩ cho Thẩm Lạc mà không hề nghĩ đến bản thân. Đến lúc chết đi cũng chỉ mang một nỗi lo lắng vs Thẩm Lạc Nhạn sợ nàng khi biết tin chàng chết sẽ nghĩ quẩn mà chết theo , chàng quá hiểu nàng và có lẽ chẳng còn người nào hiểu nàng hơn chàng kể cả Vũ Văn Tĩnh. Rồi chàng cũng là người khuyên nàng nên mở tấm lòng với Vũ Văn Tĩnh, chàng sợ nàng nếu không có bờ vai để bộc lộ sự yếu ớt của mình thì sớm muộn nàng cũng ngục ngã.Nếu như ngày ấy mà chàng không khuyên nàng như thế thì liệu nàng có yêu Vũ Văn Tĩnh hay không? Liệu lời tiên tri có thành hiện thực hay không khi nàng luôn có vết thương lòng , luôn cố chấp cho rằng chính Vũ Văn Tĩnh đã chia cắt nàng vs hắn . Từ đó, Vũ Văn Thác càng khiến ta ngưỡng mộ , cũng là người đàn ông đáng đc yêu.
Nói về mối tình giữa Thẩm Lạc Nhạn và Vũ Văn Tĩnh cũng là thật lòng, cũng là chấp niệm của hai người. Có điều tình cảm của Vũ Văn Tĩnh không cao cả bằng của Vũ Văn Thác. Lúc đầu , Vũ Văn Tĩnh đối vs Thẩm Lạc Nhạn chỉ là sự chiếm hữu bởi vì thân là hoàng tử muốn gì đc nấy nhưng từ khi gặp Lạc Nhạn nàng luôn giữ thái độ lạnh nhạt vs hắn. Chính vì vậy khi có đc rồi hắn dễ dàng làm tổn thương nàng. Mãi sau khi nàng chết đi hắn mới hiểu ra đc hắn yêu nàng thế nào ? Nếu ngày ấy Yên Hoa không giúp Thẩm Lạc Nhạn sống lại thì hắn mãi sẽ sống trong sự đâu đớn hối hận , cô đơn mà ngai vàng đem lại.
Hắn không hiểu nàng như Vũ Văn Thác. Chính lúc ở lãnh cung, hắn đã bày tỏ nghi ngờ về tình cảm của nàng dành cho hắn thế nên nàng đã không giải thích vì nàng biết hắn sẽ không tin nàng thì nàng ở lại bên hắn có ý nghĩa gì. Lúc nàng lựa chọn cái chết là lựa cọn lối thoát giữa nàng vs hắn. Nàng chết đi có lẽ hắn sẽ nhớ đến tình nghĩa mà đối tốt vs con nàng. Nhưng nàng lại không ngờ rằng khi chết nàng vẫn giữ chấp niệm vs hắn . Cả cuộc đời nàng có hai chấp niệm . Một là vs Vũ Văn Thác hai là vs Vũ Văn Tĩnh.
Nói chung theo mình chọn một trong hai thì mình sẽ chọn Vũ Văn Thác vì chỉ có chàng mới có thể hi sinh mọi thứ cho người mình yêu. Đó mới là tình yêu cao cả . Đối vs các bạn thì sao ? Các bạn chọn ai ?
Giới thiệu hồi
Cũng là một câu chuyện đầy bi thương và cảm động . Một người con gái vì yêu một người mà chấp nhận đau đớn, tủi nhục để bên cạnh chàng nhưng nàng không hiểu đc rằng thật ra từ trước đến nay nàng không hề yêu con người đó. Nàng yêu một người khác.
Một người con trai vì yêu một người con gái chấp nhận bản thân trở nên hèn mọn.Luôn ở phía sau bảo vệ , yêu thương nàng. Cả đời chàng chỉ yêu thương một người con gái ấy. Là một người đàn ông đáng thương nhưng cũng rất hạnh phúc khi đc chết trong vòng tay người mình yêu và cuối cùng cũng nhận đc tình cảm của nàng suốt cuộc đời.
Một người con trai khác yêu một người con gái đã bỏ rơi mình chạy theo vinh hoa phú quý nhưng vẫn mù quáng tin nàng , mù quáng bảo vệ nàng làm tổn thương người con gái bên cạnh mình. Đến khi người con gái ấy ra đi thì mới nhận ra đc tình cảm của mình . Nhưng muộn quá rồi, trái tim nàng không còn hình bóng của hắn , là một người khác nguyện chết vì nàng. Hóa ra từ trước đến nay, nàng chưa từng yêu hắn mà chỉ coi hắn là cái bóng của người đó. Là một người đàn ông đáng trách , cũng đáng thương. Cuối cùng sau này cô đơn lẻ loi trong vương phủ cho đến chết.
Nói thêm:Sắp hết kì nghỉ tết mình sẽ phải bắt đầu ao vào đi học nên thời gian rất ít. Có điều chắc chắn duy trì tháng chương nhưng cũng có thể có vài tháng đăng nhiều hơn tùy theo thời gian của mình.
Đến đây mình xin bật mí vs các bạn hồi có liên quan đến hồi thứ của câu chuyện. Cảm ơn mọi người nhiều!!!!