Trong khoảng thời gian này . Hoàng đế Vũ Văn Tĩnh lôi lại vụ án phế hậu Thẩm Lạc Nhạn dùng cổ thuật . Chẳng mấy chốc dưới sự kiên trì của hắn . Cuối cùng vụ án cũng được làm sáng tỏ Thẩm Lạc Nhạn vô tội . Tưởng chừng vụ việc kết thúc tại đây ai ngờ hoàng đế lại ra một loạt chiếu chỉ phế thái tử Vũ Văn Hợp và hoàng hậu Trần Kiều tại vị chưa được một tháng và hồi phục lại chức vị thái tử của Vũ Văn Thụy và hoàng hậu của Thẩm Lạc Nhạn. Đem các thế lực nội thích một phen rục rịch . Vào buổi tối đêm hôm đó , khắp đất nước Trung Kiến Quốc tấp nập đón tết Nguyên tiêu . Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Tĩnh đón tết khắp phố phường .
Tiếng cười non nớt không mang một chút tập chất nào là động lực cho hắn sống tiếp . Dừng chân tại quán trang sức ven hồ . Khuôn mặt non nớt , trắng mịn , đôi mắt sáng ngời có chút nhăn lại , Vũ Văn Thụy nói nhỏ :
- Phụ hoàng cái trâm cài này con gặp nó trong hộp trang sức của mẫu hậu rồi .
Hắn nhìn chăm chú vào chiếc trâm , đôi mắt mang theo một chút buồn bả . Phải nó giống với chiếc trâm hắn tặng nàng lúc người đi dạo chơi . Thấy hắn có vẻ thích chiếc trâm , người bán hàng bèn bảo :
- Công tử người mua một cái cho nương tử đi .
Hắn lắc cái đầu của mình , nhẹ giọng :
- Nàng không còn ở trên nhân gian nữa .
Rồi quay đầu bước đi .
Tại một góc của con đường , Lạc Nhạn quan sát hắn mà không khỏi bi thương . Đến bây giờ nàng vẫn không hận hắn , vẫn yêu hắn như vậy . Nàng đã từng nghe mọi người nói về chuyện hắn tự mình giải oan cho nàng . Ít nhất bây giờ trong lòng nàng cũng có một phần an ủi nhỏ . Nàng không cần hắn báo đáp gì cho nàng , nàng chỉ cần hắn thật lòng yêu thương đứa con của nàng và hắn đã đủ rồi . Hôm nay , gặp hắn tại đây , thấy hắn yêu thương có như vậy , nàng cũng đã yên tâm , mọi chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi cần gì phải cố chấp làm gì nữa . Nàng lẳng lặng bước đi
Ngày tháng năm Vĩnh Hằng thứ
Một cuộc cung biến xảy ra tại hoàng cung Trung Kiến Quốc,hoàng đế ưu nhã ngồi trên nghế rồng , nhấp từng ngụm trà Long Phượng hảo hạngcủa nước Tây Vực cống hiến , mùi vị thơm thơm dịu ngọt lan tảo khắp miệng . Ngoài điện từng lớp binh sĩ bao vây , một bóng người to lớn , mặc áo giáp sắt , khuôn mặt chữ điền xuất hiện một vài nếp nhăn do tuổi tác đã cao nhưng vẫn giữ được khí thế của một đại nam nhi . Hắn bước vào điện chẳng có mấy cung kính với người đàn ông ngồi trên nghế rồng , hô to :
- Hoàng thượng , binh lính của thần đã bao vây khắp Càn Thanh Cung . Xin người hãy ban ra chiếu chỉ nhường ngôi cho Phế thái tử Vũ Văn Hợp .
Vũ Văn Tĩnh nghe xong , mặt chẳng có một tia tức giận nào mà chỉ ung dung đặt ly trà xuống , từng câu nói ra khiến người ta cảm thấy rét lạnh bất chấp câu từ trong đó nói gì :
- Trần tướng quân , ngươi đã từng xông pha chiến trường lập bao công trạng , tay nắm giữ binh quyền, tất sẽ có tham vọng . Là trẫm sơ sót
- Không cần nói nhiều ! Lập tức viết chiếu thư .
Trần tướng quân mặt trầm xuống , đôi môi kèm theo những câu từ uy hiếp .
Vũ Văn Tĩnh cũng không phản bác , chậm rì mở miệng :
- Khổ nỗi .Ngươi tính sai một bước tự cho mình thông minh .
Từng chữ một nói ra chầm chậm rành mạch . Đồng lúc chén ngọc rơi xuống đất kêu một tiếng toang , lập tức từ bên trong xuất hiện một lớp binh lính bao vây lấy quân đội của Trần tướng quân . Thấy mình đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết . Trần tướng quân cũng đã biết đời này đã hết , khuôn mặt biến đổi , âm ngoan nhìn về phía Vũ Văn Tĩnh :
- Cẩu hoàng đế ! Là ta xem nhẹ ngươi .Hóa ra từ trước đến nay ngươi âm thầm xây dựng thế lực . Xớm đã đem ta thành gai trong mắt .... Ha ha ... Qủa nhiên đúng như nữ nhi nói :"Ngươi không đơn giản như vẻ bề ngoài" .Ta từ bé đã ra chiến trường lập không ít công lao nên đã coi sinh tử ở trước mắt . Nay ta chỉ cầu người tha cho người nhà ta .
Vũ Văn Tĩnh cười lạnh :
- Trần tướng quân nghĩ thật đơn giản . Bức vua thoái vị , là tội chu di cửu tộc , ngươi tưởng có công lao mà tránh được .
Trần tướng quân cười mấy tiếng ha hả , ánh mắt độc địa nhìn về phía Vũ Văn Tĩnh :
- Chuyện này là ta gây nên người nhà của ta có liên quan gì đâu . Với lại nữ nhi của ta vào cung hầu hạ ngươi mấy năm .Không có công lao cũng có khổ lao . Vậy mà người nhà ta ngươi cũng cũng không tha ....
Nghe Trần tướng quân nói thế , Vũ Văn Tĩnh bất động thanh sắc , khuôn mặt mang ý giễu cợt :
- Ngươi có biết cả đời ta ân hận nhất là gì không ? .Đó chính là đưa nữ nhi ngươi tiến cung . Mấy năm nay , Trần Kiều thịnh sủng mà kiêu , ta nhắm một mắt mở một mắt . Đã vậy còn vu oan cho Lạc nhi khiến ta mất nàng ấy , mất đi người ta yêu . Suýt mất đi đứa con ta và nàng ấy sinh ra . Rồi các ngươi còn bịa đặt , cấu kết quan viên hãm hại Thẩm gia , trưởng công chúa Vũ Văn Bảo , gia tộc luôn luôn ủng hộ trẫm , ta không vạch trần đã là may mắn cho các ngươi rồi giám đòi hỏi thêm . Người đâu ,bắt được phản tặc, nếu có chút người phản kháng, giết không cần hỏi . Bây giờ , ta khuyên các ngươi sớm đầu hàng , để hưởng sự khoan hồng của trẫm .
Trầ̀n đại tướng quân cười lạnh một tiếng:" Không cần ngươi thương hại , ta xớm đã đem cái chết không vào mắt" . Nói xong , liền đưa kiếm kề cổ , máu chảy ra , cả thân hình đổ sập xuống .
Một vài người thấy tướng quân chết lập tức ném kiếm xuống . Tuy vậy , một vài người theo Trần tướng quân ào ào , kề kiếm vào cổ mà chết .
Sau buổi tối hôm đó , các thế lực phản kháng có ý mưu đồ đều bị diệt sạch , gia quyến của những kẻ liên quan nặng thì bị giết hoặc biếm làm nô tịch ( thân phận hèn kém nhất ) nhẹ là đi xung quân . Riêng Trần thị được ban thuốc độc , Vũ Văn Hợp biếm làm thứ dân đày đi biên ải .
Cũng vào năm đó , hoàng đế Vũ Văn Tĩnh chính thức bãi bỏ hậu cung .