Dưới gốc đào hoa, không gặp không về.
Ở Vân Thành vào mùa xuân có dãy hoa đào rực nở, khó lòng biết được gốc hoa đào mà vị vương gia kia nói là ở đâu?
Nhưng vào mùa hạ, nhất là vào đầu mùa hạ thì có một cây anh đào nở chậm, rụng cũng chậm. Khoảng mười hai, mười ba ngày sau khi chuyển mùa nó mới bắt đầu rụng hoa.
Mạc Thanh Trần dĩ nhiên là biết gốc hoa đào mà người kia nói là chỗ nào? Bởi vì vào mùa xuân, người đó đã nhìn cây hoa đào này, tròn mắt thốt lên đây là cây anh đào ngang bướng, vì sao xuân tới mà nó vẫn cứng đầu không chịu nở?
Lúc đó, Mạc Thanh Trần đã đùa, "Vì nó còn chờ đợi người nó muốn, nên nó phải để dành cảnh sắc đẹp nhất cho người đó ngắm nhìn."
Dưới gốc cây đào hoa, nữ tử mặc y phục của nam tử, màu trắng tinh tươm, như làn mây phiêu đãng dưới gốc đào tiên. Tóc buộc cao, trông vừa tuấn mỹ, vừa có nét gì đó rất mềm mại khiến hai mắt Mạc Thanh Trần rung động như hồ nước ấm bị cánh hoa rơi xuống, khẽ động.
"Thanh Trần, ta đã về với nàng rồi.", Tư Phàm khẽ cười, đưa tay đỡ Mạc Thanh Trần xuống ngựa, còn khéo léo nâng váy của nàng để nàng không bị vướng.
"Phàm, nàng đã về từ hôm qua, vì sao hôm nay mới chịu gặp ta?", câu đầu tiên mà nàng nói là một câu trách móc mang theo chút nhớ nhung.
Tư Phàm nâng mí mắt hỏi, "Sao nàng biết là ta về Vân Thành vào hôm qua?"
"Nàng quản lý chính mình rất tốt, nhưng không thể quản được gió trời thổi bay màn che, càng không thể quản được tính tình bồng bột tùy hứng của Phúc Diệp Công chúa."
Nghe Mạc Thanh Trần nói thì Tư Phàm liền bật cười khanh khách, "Con bé đó thật sự đến tìm Diệp Vy à? Phải giáo huấn lại mới được, đã lén đi theo mà còn làm càn..."
"Đó không phải chính là điểm khiến người ta yêu mến Công chúa hay sao? Diệp Vy yêu thích nàng ấy, ngay cả nàng cũng dung túng còn gì?", Mạc Thanh Trần khẽ cười.
"Muội ấy làm việc tùy hứng sẽ rất dễ mang họa. Tuy rằng ta dung túng, nhưng vẫn lo một ngày nào đó mình sẽ không đủ khả năng giải quyết chuyện mà muội ấy gây ra nữa mà thôi."
Mạc Thanh Trần híp mắt cười, "Có Diệp Vy bên cạnh, Công chúa sẽ không gây họa đâu."
Tư Phàm đưa mắt sang nhìn Mạc Thanh Trần, nàng hiểu được ý của nàng ấy nhưng cũng không biểu hiện vẻ hứng thú, chỉ thấy trong lòng nặng nề thêm một chút. Nàng biết tâm tính của cô em gái này, Linh Kỳ sẽ không liều lĩnh đến địa giới của tộc Chiến Thần mà không có nguyên nhân...
Người của tộc Chiến Thần có đặc điểm thu hút người nhìn, Phúc An, Linh Kỳ và cả Tư Phàm đều không thoát được bị những người có phong cách thiện chiến này chiếm lấy tâm can.
Nhưng đối với Tư Phàm và Linh Kỳ, đây cũng không thể gọi là phúc được.
Tư Phàm nhìn về phía bức tường cao ngất của Vân Thành, nhớ tới điều quan trọng nên nàng liền tò mò hỏi Mạc Thanh Trần.
"Phải rồi, bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn đó, nàng đã đưa cho cha mẹ chưa?"
Lời vừa dứt, nàng đã thấy Mạc Thanh Trần xụ mặt xuống, nàng ấy khẽ thở dài, mi mắt xinh đẹp lại rủ xuống. Chỉ nhiêu đây thì Tư Phàm đã hiểu, nàng nhẹ nhàng cười để trấn an thê tử của mình.
"Sao thế? Họ không nhận phải không? Thật ra ta đã biết trước rồi, nhưng mà mẫu hậu của ta không muốn ta buồn nên mới làm như vậy. Ta biết rồi, nàng đừng buồn."
Mạc Thanh Trần nhíu chặt hai hàng chân mày lá liễu của mình, nói, "Ta đã khuyên mẫu thân, nhưng mẫu thân nói... chuyện này không phải ta muốn là được..."
Tư Phàm nhếch môi cười khẽ, "Đúng thế, đó là lý do ta muốn nàng càng phải mạnh mẽ hơn nữa.", nàng vuốt lọn tóc đen nhánh mượt mà của Mạc Thanh Trần, thần bí nói, "Lần này ta đến Vân Thành cũng là vì liên quan tới chuyện này."
Mạc Thanh Trần không chắc chắn mà hỏi.
"Ta đã nghe từ trước, triều đình muốn Dĩ Án hòa bình, ta đoán đây là chủ ý của nàng nhưng mà trong đoàn sứ thần lại không có tên nàng, điều này làm ta rất lo lắng.
Bây giờ nàng đã ở đây, ta tự hỏi người được phái đến kiểm soát hành động của đoàn sứ thần có phải là nàng hay không?"
Tư Phàm nghe xong liền đưa nắm tay lên che miệng mà cười khúc khích, "Tiểu Thanh của ta thông minh quá, chuyện như vậy cũng đoán ra."
"Đâu có khó đoán đến thế?", Mạc Thanh Trần cảm thấy miệng của nữ tử này cứ thích nịnh mình, bỗng chốc tâm tính ghen tuông khó hiểu trỗi dậy, "Nàng không phải là đối với ai cũng thích lấy lòng họ như thế này chứ?"
Tư Phàm mím môi cười, đôi mắt của nàng óng ánh vui vẻ khiến Mạc Thanh Trần rộn ràng trong lòng.
Dĩ nhiên, Tư Phàm là người rất giỏi lấy lòng người khác.
Ngày xưa, Ung Nhị Vương không được Hoàng đế sủng ái nhưng vẫn có tiếng nói nhất định khi tham dự triều chính, không phải là tự nhiên mà được như thế.
Tư Phàm giỏi lấy lòng người, nàng ấy rất dễ dàng lấy lòng tộc Chiến Thần, mấy cậu cháu trai của Mạc Thanh Trần thỉnh thoảng vẫn hỏi về vị cô cô xinh đẹp; nội tổ phụ, mẫu thân và các anh trai của nàng cũng rất thích Tư Phàm. Phụ thân và ngũ ca tuy ít nói tới Tư Phàm, nhưng cũng không hề có ý khinh thường nàng ấy, đó là một kiểu tôn trọng nhưng vẫn còn đề phòng.
Tất cả những điều này đều là do Tư Phàm nhọc công thực hiện, khả năng sử dụng mồm mép của nàng ấy rất tốt, lại đặc biệt không khiến người ta cảm thấy mình là người tọc mạch hay nhanh nhảu đoảng, đó là điểm lợi hại nhất của Tư Phàm.
Tư Phàm không trả lời mà chỉ cười ngượng, đó là do nàng ấy không muốn Mạc Thanh Trần nghĩ ngợi nhiều về việc mình lấy lòng tộc Chiến Thần.
Mạc Thanh Trần vừa rung động vừa nhung nhớ, nàng liền dịu dàng ôm lấy Tư Phàm, bản tính chiếm hữu nổi lên mà gấp gáp hôn lên môi của nàng ấy.
"Nói ta nghe lại đi, lý do khiến nàng quay lại Vân Thành?"
Lời thì thầm bên tai khiến Tư Phàm rùng mình siết chặt lấy eo của nữ tử kia. Nàng vốn định nói về vấn đề bản hiệp ước hòa bình, nhưng mà bây giờ đột nhiên bị Mạc Thanh Trần trêu ghẹo đã làm tim nàng ngứa ngáy và gia tăng nhịp đập. Tư Phàm trầm thấp thở ra một hơi nóng rực, dường như nàng đã lỡ tay đưa Mạc Thanh Trần vào vùng đất của sự cấm kỵ, để bây giờ nàng ấy biến đổi rồi, không còn là cô nương chỉ cần nàng thổi một hơi vào tai đã lập tức cứng người, làn da đỏ au.
"Là vì nàng... Do ta nhớ nàng nên mới trở lại Vân Thành để gặp nàng..."
Mạc Thanh Trần chỉ hỏi đùa mà thôi, nàng biết Tư Phàm có việc liên quan tới đoàn sứ thần, nhưng khi nghe nàng ấy dỗ dành mình như vậy thì nàng vẫn rất vui.
Hai người họ cứ vậy quấn lấy nhau trên ngọn đồi, khúc khích cười đùa mà không hề để ý tới Sùng Vương đứng đằng xa đã chứng kiến tất cả.
Nhìn thấy bàn tay nắm dây cương của Sùng Vương siết chặt đến gân xanh nổi lên, thuộc hạ của hắn hoảng sợ cúi đầu tạ tội.
"Vương gia tha tội, hôm qua ngài bảo ta đi hỏi thăm tung tích của Thần Xung đại tiểu thư nên ta vừa tìm được đã lập tức báo cho ngài biết. Có điều ta không ngờ Thần Xung đại tiểu thư và Ung Nhị Vương lại đang ở cùng nhau."
Sùng Vương lạnh giọng hỏi, trong ngữ âm còn mang theo nồng đậm ý không cam lòng.
"Nói bản vương nghe, Ung Nhị Vương đã tiếp cận Mạc Thanh Trần từ lúc nào? Từ lúc nào họ lại phát triển thành mối quan hệ như vậy?"
Tên thuộc hạ bất lực lắc đầu, việc mà Ung Nhị Vương âm thầm làm thì nào có ai phát hiện ra được?
Nhìn nữ tử mà mình yêu thích chủ động ôm hôn người anh trai cùng cha khác mẹ của mình. Nhìn hình ảnh trêu đùa và quyến rũ đó, hình ảnh mà người ta không nghĩ lại có thể nhìn thấy trên người của một nữ tử lạnh lùng như nàng ấy, bây giờ lại rõ mồn một ở dưới thanh thiên bạch nhật... chúng đang khiến Sùng Vương choáng váng và ngỡ ngàng.
Hắn có cảm giác như mình bị biến thành con lừa.
Hôm ở hoàng cung, khi hắn lui ra thì chỉ còn mỗi Mạc Thanh Trần ở lại với Tư Phàm, vì sao hắn lại không đoán ra nguyên nhân mà hai người họ vẫn ở lại cùng nhau chứ?
Hoặc cũng có thể là từ ngày đầu tiên Mạc Thanh Trần đến kinh thành thì Tư Phàm đã tìm cách tiếp cận nàng ấy rồi. Chẳng phải vào ngày đầu tiên Mạc Thanh Trần vào cung diện thánh, nàng ấy đã chọn Tư Phàm là người chung đội để lên võ đài hay sao?
Còn nữa, vào ngày đón Phúc Diệp hồi kinh, lúc đó hai người họ không hẹn mà cùng tâm đầu ý hợp nói về rượu hoa đào, khi đó hắn...
Sùng Vương càng nghĩ thì càng bàng hoàng hơn. Trái tim vô cùng đau đớn, tâm trí thì phủ đầy ngọn lửa tức giận, hắn nghiến răng đầy cay đắng mà thốt lên.
"Hóa ra bản vương đã bị qua mặt bao lâu nay? Thật nực cười vì trước nay bản vương vẫn luôn nghĩ Ung Nhị Vương không có hứng thú với Mạc Thanh Trần. Thậm chí, bản vương còn nghĩ hắn chán ghét nàng ấy khi liên tục phái đại phu đến Thần Mạc Các bắt nàng ấy khuân vác...
Ha ha, thật là hay, hắn đóng kịch thật là hay, lừa được cả thiên hạ. Đúng là đồ hai mặt, loại người xảo trá, đê hèn..."
Nhìn thấy Sùng Vương tức giận đến hai mắt đỏ au, không tiếc lời thóa mọa Ung Nhị Vương thì tên thuộc hạ rét run cả người, hắn vội vã cúi đầu bẩm.
"Vương gia, chuyện này có nên báo với bệ hạ hay không? Ung Nhị Vương tự ý tiếp cận nữ tôn tộc Chiến Thần, chắc chắn có ý đồ không hay. Nếu bệ hạ biết chuyện này thì..."
"Ngươi điên à!?", Sùng Vương mắng lớn, "Bây giờ Ung Nhị Vương đang trên đường bước đến ngôi vị Thái tử. Hành động nắm được nữ tôn tộc Chiến Thần, qua cái lưỡi không xương của hắn sẽ biến thành việc hợp lòng hợp ý phụ hoàng nhất. Bản vương làm sao có thể để hắn ung dung có được ngôi vị Thái tử, an nhiên có được Mạc Thanh Trần?"
Còn ta thì chỉ là thần tử thất sủng, phải cưới một ả đàn bà độc địa mà mình không yêu...
Vì sao cái gì Minh Cao Hoan Tư Phàm cũng có? Còn ta thì không có cái gì hết?
Hắn đưa ta vào bẫy, khiến ta mất đi ân sủng của phụ hoàng, gánh lấy tội mưu hại huynh trưởng...
Bây giờ, tới cả nữ tử mà ta yêu nhất cũng bị hắn cướp mất!!
Hận thù của Sùng Vương dâng lên đầy trong hốc mắt, hắn vung roi quất mạnh vào mông ngựa chạy đi, trong đầu tức tối đã hình thành một đám mây mờ.
Mùa hạ, cây cối rụng hoa, cảnh vật xơ xác và nóng bức khiến người ta khó chịu, một thân Sùng Vương đầy bụi lửa cũng không khiến hắn quan tâm, hắn cưỡi ngựa lao thẳng vào rừng, để mặc ánh nắng chiếu đến váng đầu.
"Khốn kiếp!!"
Hắn hét lớn một tiếng, trực tiếp ngã thẳng xuống ngựa, lăn mấy vòng trên ngọn đồi, lòng đau như cắt.
"Nam tử hán đại trượng phu, la hét cái chó gì chứ? Ta là phụ nữ bị mắng đến không còn tự trọng còn chưa như thế!!"
Giọng giễu cợt của một nữ tử vang lên phía sau làm Sùng Vương giật mình ngồi bật dậy. Hắn nhìn lại người vừa lên tiếng, là một nữ tử nhỏ nhắn và gầy rộc, mặt mũi không hề đẹp, khoác trên người bộ y phục màu bạc rất quen mắt.
Sùng Vương đứng dậy nhìn đăm đăm vào cô ta, trầm giọng hỏi.
"Ngươi là người của Thập Nguyệt Quân? Lúc này không phải Cẩm y vệ sắp kiểm tra sao? Vì sao lại ở đây?"
Hồng Ân liễm mi nhìn nam tử khôi ngô tuấn tú trước mặt mình thì đỏ mặt liếc mắt sang chỗ khác, mím môi nói.
"Thập Nguyệt Quân cũng không phải cuộc đời của ta, tại sao ta phải liều mạng ở đó? Thần Xung Mạc Thanh Trần muốn thoát nạn từ triều đình thì tự đi mà làm!!"
Sùng Vương nhăn mày nhìn Hồng Ân, hắn nhìn ra người phụ nữ này có bất mãn với Thập Nguyệt Quân nên liền đi đến trước mặt cô ta, lên mặt giáo huấn.
"Ngươi là thuộc hạ của Thần Xung Mạc Thanh Trần, sao lại có những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy?"
"Ngươi là cái thá gì mà nói là ta phải nghe? Ngươi là Hoàng đế sao? Có là Hoàng đế thì ở Vân Thành cũng phải nể mặt tộc Chiến Thần vài phần."
Sùng Vương trừng mắt nhìn Hồng Ân, lập tức phất vạt áo chỉ thẳng vào mặt ả ta, phẫn nộ thét lớn.
"To gan!! Ngươi dám chế nhạo Thiên tử!! Bản vương sẽ gϊếŧ chết ngươi!!"
Đột nhiên bị nam tử trước mặt mắng lớn với khí thế áp đảo dữ dội khiến Hồng Ân hoảng sợ lùi về phía sau, người này là ai ả còn chưa biết mà tay chân đã bủn rủn quỳ rạp xuống, sợ hãi kêu lên.
"Đại nhân tha tội!! Đại nhân tha tội!! Xin tha chết cho thảo dân!!"
Sùng Vương thật sự không tin được dưới tay áo Mạc Thanh Trần lại lòi ra một ả tiện phụ vô phép vô tắc như vậy. Tâm tình đang rất bực bội, nắm được một người như vậy khiến Sùng Vương lập tức muốn đánh chết cho hả giận. Nhưng nghĩ tới Mạc Thanh Trần sẽ phải đối mặt với rắc rối nếu ả đàn bà này bị gϊếŧ thì Sùng Vương liền dừng lại ý nghĩ đó.
Với cả, nếu có Hồng Ân ở trong Thập Nguyệt Quân thì Sùng Vương cũng sẽ có được nhiều tin tức của Mạc Thanh Trần và Tư Phàm hơn.
Sau một lúc hồi phục tâm trạng, Sùng Vương ra vẻ lãnh đạm hỏi ả.
"Ngươi tên là gì?"
Hồng Ân thấy nam tử trước mắt tự nhiên dịu giọng lại thì lá gan cũng lớn hơn một chút, ả ngẩng đầu lên nhìn hắn, tủm tỉm cười đáp.
"Ta tên là Hồng Ân... Còn đại nhân là...?"
"Minh Cao Hoan Tư Điệp."
Quý danh hoàng thất vang lên khiến Hồng Ân choáng váng, lắp bắp nói.
"Sùng... Sùng Vương điện hạ..."
Ánh mắt lạnh lẽo của Sùng Vương ghim thẳng vào đỉnh đầu Hồng Ân, hỏi ả.
"Vi sao ngươi lại ở đây? Ngươi nên tập trung vào bài kiểm tra của Cẩm y vệ mới đúng chứ?"
Được quý nhân lo lắng, Hồng Ân liền mừng như bắt được vàng, ả kể lể lại những chuyện khó chịu mà mình đã tích tụ với Thập Nguyệt Quân mà không hề để ý tới nét mặt đang ngày càng thâm sâu của Sùng Vương.
Sau khi nghe ả kể xong, Sùng Vương mới nói.
"Ngươi cứ về kiểm tra đi, bản vương sẽ lo chuyện của ngươi."
"Vương gia, ngài sẽ giúp ta sao?", hai con mắt của Hồng Ân mở lớn, nhìn Sùng Vương bằng thái độ vô cùng sùng bái.
"Bản vương sẽ cho người đến nói chuyện với Cẩm y vệ, giúp ngươi vượt qua kiểm tra."
"Vương gia, đa tạ ngài...", Hồng Ân đỏ mặt nhìn Sùng Vương, từ trước tới nay, ả chưa từng trông thấy người đàn ông khôi ngô tuấn tú, lại còn oai phong và lịch lãm như hắn. Bất giác, ả mê tít cả mắt.
Sùng Vương thấy thái độ của ả thì trong lòng đã biết, vẻ mặt này chẳng khác gì các cung nữ thấp kém nhìn hắn. Mà các cung nữ trong cung còn có xuất thân khá tốt, còn ả Hồng Ân này, tư cách còn chưa đủ.
Sùng Vương cười lạnh, tiến đến gần Hồng Ân, dịu dàng dụ hoặc.
"Bản vương đã giúp ngươi rồi, ngươi có thứ gì để báo đáp cho bản vương hay không?"
------
Buổi chiều sau khi dùng xong bữa, Mạc Thanh Trần và Tư Phàm đã trở về quân doanh của Thập Nguyệt Quân.
Vừa trở lại thì Mạc Thanh Trần đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hồng Ân đã đứng ở giữa sân từ lâu. Nàng hơi tò mò nên đã tiến đến hỏi Đình Đô.
"Làm sao ngươi khuyên được Hồng Ân trở về vậy?"
Đình Đô nghiêm túc nói, "Khi ta tìm được nàng ta thì nàng ta đang trên đường trở về.", nói xong hắn nhìn về phía Hồng Ân, khẽ nói với Mạc Thanh Trần, "Tiểu thư, từ khi trở lại, thái độ của Hồng Ân rất tốt. Bài kiểm tra vừa rồi, nàng ta liều mạng mà thực hiện nên vượt qua rồi."
Tư Phàm đứng bên cạnh nghe xong liền nói.
"Chỉ trong vòng một canh giờ, thái độ của con người sẽ không thay đổi nhanh đến vậy. Hay ngươi đi hỏi nàng ta thử xem?"
Mạc Thanh Trần cũng gật đầu bảo Đình Đô.
"Ngươi hãy đi hỏi thử xem."
"Vâng."
"À... Đình Đô..."
Đình Đô đi được vài bước lại dừng lại.
Tư Phàm cũng không hiểu Mạc Thanh Trần định làm gì, nàng im lặng nhìn đăm đăm mảnh ngọc bên hông của nàng ấy, tai thì vểnh lên để nghe thử lời nàng ấy sắp nói.
Mạc Thanh Trần nghiêm túc nói với Đình Đô.
"Đối với Hồng Ân, hãy nhẹ nhàng."
Tư Phàm bất giác mỉm cười, đáy mắt nàng vui vẻ nhìn người mình yêu thương, thầm nghĩ vì sao nàng ấy lại có thể tinh tế và tốt bụng như thế nhỉ? Càng nghĩ càng thấy không thể ngừng thích.
Đình Đô tròn mắt nửa khắc, xong hắn liền lấy lại bình tĩnh cúi đầu, "Tuân lệnh, tiểu thư."
"Mạc Thanh Trần, nàng cứ hiền lành như thế này, Hồng Ân đó sẽ càng không biết điều đấy.", Tư Phàm cười nói, "Ta đã cho người đi điều tra về nàng ta rồi. Hồng Ân xuất thân ở quận Đông Kỹ, đây là một quận chuyên cung cấp kỹ nữ cho các chốn phồn hoa. Lớn lên ở môi trường như vậy thì làm sao nàng ta chịu nổi cảnh máu me đây chứ?"
Tư Phàm nói một hơi, xong bực dọc thở dài.
"Ở trận Nam Thủy Địa, khi Đan Xí tấn công ta, nàng ta chẳng những không bảo vệ ta mà còn tránh đi."
Nét mặt tủi thân của Tư Phàm làm cho Mạc Thanh Trần bật cười. Nữ tử lạnh lùng và thâm trầm ngày xưa, bây giờ ở trước mặt nàng lại thoải mái bày tỏ mọi cảm xúc, cứ như Tư Phàm trước năm tám tuổi hung hăng thách thức Chu Vương đã trở về vậy.
"Sau trận Nam Thủy Địa, ta trở về quân doanh thì đã thấy Diệp Vy phạt Hồng Ân vì tội đó. Bây giờ nàng có muốn phạt nàng ta tiếp không?", Mạc Thanh Trần nén cười nói, trong lòng ngập tràn ngọt ngào.
Tư Phàm nhe hàm răng trắng tinh, dáng vẻ vô cùng phong lưu và xinh đẹp tiến đến gần Mạc Thanh Trần, vừa mỉm cười quyến rũ, vừa mờ ám nói.
"Nàng dám vì ta mà lách luật, trừng phạt trung thần sao? Nàng mà là Hoàng đế thì sẽ bị người ta gọi là hôn quân, vì yêu phi mà không màng thiên hạ đấy nhé..."
Tư Phàm lại chọc ghẹo Mạc Thanh Trần một lần nữa, gương mặt nàng ấy toát lên vẻ đào hoa, câu hồn khiến Mạc Thanh Trần lập tức liên tưởng đến yêu phi hại nước hại dân trong truyền thuyết. Còn nàng thì giống như một nữ hôn quân háo sắc, vì mỹ nhân mà chuyện thương thiên hại lý nào cũng dám làm...
Tư Phàm khi giả nam thì sẽ không thể sử dụng mỹ nhân kế, nhưng khi trở lại làm nữ thì mỹ nhân kế đã phát huy tác dụng tối đa với Mạc Thanh Trần.
Chỉ tưởng tượng có như vậy mà mặt mũi và vành tai của Mạc Thanh Trần đã trở nên đỏ ửng, tim thì đập như trống vô. Nàng vừa ngượng ngùng vừa dỗi vì bị chọc mà ngoảnh mặt đi, cấn môi nói.
"Ta làm sao mà làm Hoàng đế? Nếu có... nếu có thì ta phải là... là thê tử của Hoàng đế..."
Giọng của Mạc Thanh Trần càng về sau càng lí nhí như tiếng muỗi kêu. Tư Phàm cũng vô cùng hài lòng trước phản ứng đáng yêu của nàng ấy. Nàng nắm lấy chiếc cổ tay trắng muốt ẩn hiện nhành hoa mai xanh bên dưới của Mạc Thanh Trần, cười nói.
"Nàng muốn ta làm mặt trời của thiên hạ, vậy thì nàng phải giúp ta."
Mạc Thanh Trần kinh ngạc, nàng lồng mười ngón tay của mình vào bàn tay của người kia, hỏi, "Giúp thế nào?"
"Hãy nói với Lục Lang, hiệp ước hòa bình nhất định phải hoàn thành, vì chỉ khi Dĩ Án hòa bình thì thiên hạ mới yên ổn."
Tư Phàm đã quan sát Lục Lang rất kỹ, hắn là một vị anh hùng và rất thiện chiến. Nét tính cách của hắn và Mạc Thanh Trần có nhiều điểm tương đồng dù cho hai người không phải anh em ruột thịt, chính điều này đã khiến Tư Phàm tin tưởng Lục Lang sẽ vì dân chúng mà làm mọi thứ.
Khi Lục Lang nghe được lời này, hắn đã thoáng kinh ngạc hỏi Mạc Thanh Trần.
"Tiểu Thanh, câu này là ai nhờ muội nói với lục ca?"
Mạc Thanh Trần lo nhất là khi nàng chuyển lời cho Thiết Mộc Ngân thì huynh ấy sẽ phát giác ra mối quan hệ giữa nàng và Tư Phàm. Quả nhiên đúng như vậy, lời vừa dứt thì Thiết Mộc Ngân đã hỏi ngay danh tính người nói. Cũng may là Tư Phàm cũng đã dự liệu trước câu hỏi này của huynh ấy, Mạc Thanh Trần bèn đáp.
"Lục ca, chẳng giấu gì huynh, người được phái đi giám sát đoàn sứ thần chính là Ung Nhị Vương."
"Ung Nhị Vương?", Thiết Mộc Ngân lập tức đứng dậy bước tới trước mặt em gái mình, lên giọng chất vấn, "Muội có quan hệ với Ung Nhị Vương từ lúc nào?"
Mạc Thanh Trần hạ giọng, cẩn thận giải thích.
"Lục ca, muội có thể quen biết người đó ở đâu ngoài kinh thành? Thật ra Ung Nhị Vương là người rất có thành ý, hiệp ước hoà bình có thực hiện tốt hay không cũng không tới lượt ngài ấy lãnh công, ngài ấy không muốn thiên hạ đại loạn. Vì vậy, ngài ấy đã tìm đến muội, nhờ muội nói chuyện hòa bình với huynh."
Thiết Mộc Ngân đã nghe Ung Nhị Vương là người cao ngạo và khó gần, nay lại đột nhiên hạ mình nhờ vả Mạc Thanh Trần, chứng tỏ người này không hề câu nệ ân oán gia tộc hay có thành kiến với chuyện nữ tử nhúng tay vào chính sự. Là một người có lòng hướng về thiên hạ, có chí khí. Người như vậy chính là loại người mà Thiết Mộc Ngân rất xem trọng, chỉ đáng tiếc hắn và người này lại tới từ hai chiến tuyến khác nhau.
Thiết Mộc Ngân thở dài, lựa lời mà đáp.
"Ý của Ung Nhị Vương nói thì lục ca hiểu, nhưng mà hắn chỉ dựa trên góc nhìn của mình mà nói ra thôi. Dưới góc nhìn của tộc Chiến Thần, bản hiệp ước này chưa chắc đã có lợi."
Thiết Mộc Ngân sử dụng thái độ rất ôn hòa khi nói chuyện với Mạc Thanh Trần, nhưng nàng vẫn tinh ý nhận ra hắn có điều khó nói. Nàng bèn vặn mi hỏi.
"Lục ca nói thế nghĩa là sao? Ý huynh là tộc Minh Thần có âm mưu hay sao?"
Thiết Mộc Ngân lắc đầu, hắn ôm lấy hai vai Mạc Thanh Trần mà ra sức khuyên nhủ.
"Thế này đi, lát nữa ngũ ca sẽ tới đây, ta sẽ bàn bạc chuyện này với ngũ ca, được chứ?"
Mạc Thanh Trần mím môi nói, "Muội sợ ngũ ca không có thiện ý, sẽ không chịu giúp."
Thiết Mộc Ngân thở dài, "Tính tình của ngũ ca rất cứng rắn và bảo thủ, dĩ nhiên không dễ thuyết phục. Nhưng nếu không để huynh ấy nắm rõ tình hình thì không ổn, vì nếu ta giúp đỡ đoàn sứ thần, đồng nghĩa với việc quân lính thủ thành sẽ bị cắt bớt."
Mạc Thanh Trần khẽ cúi mặt xuống, "Muội biết, nhưng lục ca yên tâm, tộc Minh Thần sẽ không lợi dụng lúc huynh vắng mặt mà làm khó Vân Thành."
Thiết Mộc Ngân cười, bàn tay lớn xoa đầu Mạc Thanh Trần.
"Ta biết, Ung Nhị Vương là một quân tử, hắn sẽ không làm trò lợi dụng cơ hội mà đánh lén chúng ta đâu."
Mạc Thanh Trần tự hào về Tư Phàm, nàng vênh mặt nói, "Ung Nhị Vương còn hơn cả một quân tử. Đối với muội, đó là người đáng tin tưởng nhất trên gian này."
Thiết Mộc Ngân nghe Mạc Thanh Trần nói như vậy thì đôi mắt sáng rực như ánh sao toát lên vẻ dịu dàng, hắn vuốt nhẹ mái tóc của em gái nhỏ, trong lòng dâng lên tia xót thương.
"Tiểu Thanh yên tâm, lục ca sẽ cố hết sức giúp muội."
Lục ca chỉ hy vọng muội về sau sẽ không đau không buồn.
———
Buổi tối ngày hôm đó, Mạc Thanh Trần nghe tin Mạc Vĩnh Ngạn từ bên ngoài trở lại Thần Mạc phủ thì vội vã chạy đến đón hắn. Nhưng có vẻ Mạc Vĩnh Ngạn cũng đang rất gấp gáp, lúc nàng tới thì hắn đã vào biệt viện của Thiết Mộc Ngân mất rồi.
A Kiều đứng kế bên nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạc Thanh Trần thì liền mở lời khuyên.
"Tiểu thư, hay là chúng ta ra ngoài chính điện đợi? Người đứng như vậy sẽ mỏi chân đó."
Mạc Thanh Trần đành nghe lời mà quay trở lại chính điện ngồi chơi với Tiểu Bát.
Một tháng qua, tuy Tiểu Bát đã lớn hơn rất nhiều, cơ mà nó vẫn rất ngốc nghếch, cứ hay tự đuổi bắt cái đuôi của mình làm Mạc Thanh Trần không thể hiểu nổi.
Tuy nhiên, có một điều làm Mạc Thanh Trần lo lắng, đó chính là Tiểu Bát lớn rất nhanh, tốc độ phát triển không giống chó nhà. Nó phát tướng, bộ lông xù lên, lộ ra bộ dáng oai phong đẹp đẽ của một con sói được thuần hoá. Vì vậy, Mạc Thanh Trần lo Tiểu Bát sẽ làm người trong thành hoảng sợ, nàng dự định vài ngày nữa sẽ đưa nó đến chỗ Thập Nguyệt Quân, huấn luyện cho nó trở thành một cặp với nàng ưng đuôi đỏ.
"Tiểu Thanh đang làm gì vậy?"
"Ngũ tẩu."
Thấy Ngũ Nương từ xa đi tới, Mạc Thanh Trần liền đưa Tiểu Bát cho A Kiều dẫn đi, sau đó lau tay rồi vội vã đi đến bên cạnh chị dâu.
"Ngũ tẩu, sân này ta dùng để nuôi tên nhóc Tiểu Bát, tẩu đi vào đây thì nên cẩn thận."
"Ta biết sân này được tiểu Thanh dùng nuôi chó, nhưng mà ta không sợ chó, muội đừng lo.", Ngũ Nương cười khẽ.
"Lông chó cũng không tốt, ngũ tẩu đã dọn về Thần Mạc phủ ở cho đến hết thai kỳ rồi. Vậy ngày mai ta sẽ đưa Tiểu Bát đến nơi khác."
Mạc Thanh Trần vô cùng hiền dịu trước người thân, nàng nhìn cái bụng của Ngũ Nương, thấy bụng của nàng ấy đã nhô lên một chút, tròn trịa như vậy...
"Chắc là con gái thật rồi..."
Ngũ Nương bật cười, xoa xoa cái bụng, "Bụng tròn là dấu hiệu sinh con gái, ta cũng thích ăn cay, chắc là thật rồi."
Đáy mắt Mạc Thanh Trần ánh lên dịu dàng, híp lại vô cùng vui vẻ, nếu đây là con gái thì quá tốt rồi, nàng sẽ có một cô cháu gái.
"Cô cô sẽ thương ngươi..."
Ngũ Nương rất kinh ngạc trước lời bày tỏ của Mạc Thanh Trần. Nàng chỉ mới làm dâu ở tộc Chiến Thần một năm, trong mắt nàng, cô em chồng này tính tình rất thanh cao và lãnh đạm, lễ độ tới mức khó thân cận. Nhưng từ khi muội ấy từ kinh thành trở về nhà, muội ấy đã thay đổi rất lớn, đến mức một người không thân lắm như nàng cũng có thể phát hiện ra.
"Chẳng trách tiểu Thanh được ngũ gia yêu thương. Vẻ ngoài của muội lạnh lùng, nhưng thực tế lại ngoan ngoãn và đầy ắp tình cảm."
"Ngũ ca nói với ngũ tẩu như vậy sao?"
"Đúng vậy, ngũ gia nói từ khi quen biết Tư Phàm cô nương ở kinh thành thì muội thể hiện cảm xúc nhiều hơn, cũng to gan hơn..."
Ngũ Nương nói xong thì híp mắt cười, còn Mạc Thanh Trần thì có chút sượng lại.
To gan cái gì cơ?
Thấy Mạc Thanh Trần im lặng không đáp, Ngũ Nương liền nói.
"Đại phu nói ta một ngày chỉ nên đi lại một chút, khi nãy ta nghe ngũ gia trở về nên muốn đem chút canh sâm cho ngài ấy."
Mạc Thanh Trần gật đầu, "Ngũ ca đã đến chỗ của lục ca rồi. E là tẩu phải đi hơi xa."
"Nếu đợi ngài ấy trở về thì canh sẽ nguội mất.", Ngũ Nương lo lắng nhìn sang Mạc Thanh Trần, chợt nàng ấy lại mở lớn mắt thốt lên, "À, hay là tiểu Thanh đem đến cho ngũ gia giúp ta, có được không?"
Mạc Thanh Trần híp mắt, nàng nhìn chén canh sâm trong hộp giữ ấm bằng gỗ, lại nói.
"Hai huynh ấy đang bàn chính sự, ta lo đến đó sẽ cản trở."
Ngũ Nương lập tức cười ghẹo, "Tiểu Thanh mà còn phải lo không thể xen vào chính sự ở nhà này nữa sao?", xong nàng cười tươi, "Ta nói đùa thôi, thật ra, tiểu Thanh đến đó cản trở cũng sẽ không bị hai huynh đệ bọn họ trách, ta tới thì sẽ bị ngũ gia cằn nhằn đó."
Chị dâu em chồng chợt nhìn nhau bật cười, Mạc Thanh Trần chịu thua rồi, lời chị dâu nói cũng rất đúng. Được rồi, sứ mệnh "Bồi bổ anh trai" này cứ để nàng làm là được.
———
Ban đầu, Thiết Mộc Ngân đọc mật tin mà Mạc Vĩnh Ngạn đưa cho thì trong lòng vô vàn lo âu. Trong mật tin báo về có nói rõ: Hai ngày trước, Đồi Gai bắt được một tên trinh sát của tộc Dĩ Án ở dưới núi Bạch Sơn.
Động thái này rất đáng ngờ, Thiết Mộc Ngân biết là sẽ khó khăn trong việc đàm phán, nghĩ tới việc Mạc Thanh Trần nhờ vả mà hắn không khỏi thở dài.
Mạc Vĩnh Ngạn nhìn thấy thái độ phiền muộn của hắn thì liền hỏi, "Lão lục, ngày hôm nay tâm trạng đệ bị làm sao thế?"
"Ngũ ca.", Thiết Mộc Ngân nhíu mày, âm thanh trầm đục nói, "Tên trinh sát này hãy trả cho tộc Dĩ Án, nhân cơ hội yêu cầu họ mở cửa đón tiếp đoàn sứ thần, như vậy chắc chắn Lục Nguyên vương gia sẽ không dám khước từ gặp mặt nữa."
Mạc Vĩnh Ngạn cũng rất thoải mái tự tin trong việc tranh luận cùng người khác, dù gì Thiết Mộc Ngân cũng là em trai, em trai không hiểu thì thân là anh trai cũng nên nói chuyện một chút, hắn chậm rãi ngồi lên mép bàn, nâng mày hỏi.
"Từ khi nào mà đệ lại có lòng tốt vậy? Muốn giúp đỡ đoàn sứ thần à?"
Ánh mắt Mạc Vĩnh Ngạn sắc bén xuyên thủng tầng tầng lớp lớp sự tình, trầm giọng hỏi.
"Có người nói với đệ cái gì sao?"
Thiết Mộc Ngân cười khổ, "Ngũ ca không thấy hoà bình là tốt sao?"
Mạc Vĩnh Ngạn nâng môi, miệng cười nhưng ánh mắt không cười.
"Ý của đệ là hoà bình gì?"
Thiết Mộc Ngân ngẩng đầu lên, hai ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, hiên ngang đáp.
"Là một thiên hạ không còn phiến loạn, già trẻ trai gái đều được sống cuộc sống an nhiên, muôn dân được an cư lạc nghiệp, không còn sợ hãi đổ máu nữa..."
Nét cười trên mặt Mạc Vĩnh Ngạn không còn đọng lại, hắn lạnh lùng hỏi.
"Vậy nghĩa là đệ nghĩ nếu giúp tộc Minh Thần và phiến loạn Tát Xích Na - Dĩ Án hòa minh, thì thiên hạ sẽ thái bình sao?"
Thiết Mộc Ngân cảm thấy thái độ của Mạc Vĩnh Ngạn không tốt nên lập tức đáp lời.
"Ngũ ca, đệ biết huynh không muốn giúp tộc Minh Thần, không muốn thiên hạ hiểu lầm tộc Chiến Thần nhượng bộ triều đình. Nhưng mà nếu hòa minh này thất bại thì bốn bộ tộc sẽ rơi vào hỗn loạn."
Mạc Vĩnh Ngạn khẽ cười lạnh, nói.
"Lão lục, khi một thế lực mạnh chèn ép một thế lực yếu hơn bằng bất kỳ hình thức nào thì đó không gọi là hoà bình. Nếu việc giúp triều đình Minh Càn ký hòa minh sẽ giúp thiên hạ thái bình, vậy tại sao Tát Xích Na - Dĩ Án lại liên kết thế lực chống lại triều đình làm gì?"
"Tát Xích Na - Dĩ Án chỉ muốn có quyền lợi của một quốc gia, nếu triều đình và liên minh này thỏa thuận điều kiện với nhau thì sẽ ổn thôi. Miễn không ảnh hưởng tới quyền lợi của các nước là được."
"Lão lục, hai tộc này là nước chư hầu, phải cống nạp, phục tùng, bị Minh Càn chèn ép mới sinh ra tâm lý chống cự. Tất cả những việc này đều không phải là hòa bình, càng sẽ không thỏa thuận được.", Mạc Vĩnh Ngạn híp đôi mắt lạnh lẽo của hắn lại, nghiêm nghị nói từng chữ, "Bọn họ đã muốn nổi dậy, chúng ta không ngăn nổi đâu."
Dáng dấp oai vệ của Thiết Mộc Ngân có thể dễ dàng áp chế Mạc Vĩnh Ngạn, suy nghĩ cương trực và khoan dung của hắn cũng chính là điểm khiến lòng quân kính phục. Đối mặt với Mạc Vĩnh Ngạn, hắn vững vàng đối đáp.
"Vì không thể ngăn cản, nên không cần ngăn cản hay sao? Nếu ngũ ca có suy nghĩ như vậy, thiên hạ này vĩnh viễn sẽ không có một ngày bình yên nào cả."
Mạc Vĩnh Ngạn trừng mắng quát lạnh.
"Lão lục, nếu đệ theo đoàn sứ thần đến thành Dĩ Án, một khi phiến loạn không chịu ký kết hòa minh thì đệ và lực lượng chính của chúng ta sẽ một đi không trở lại. Hành động này sẽ đẩy tộc Chiến Thần vào tình trạng thiếu lực lượng chủ lực, toàn tộc sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm nếu phiến loạn tấn công Minh Càn quốc. Bởi vì nơi đầu tiên mà bọn chúng tấn công chính là địa giới của tộc Chiến Thần chúng ta!!"
"Ngũ ca, những điều huynh nói thì đệ công nhận, nhưng tất cả những điều này đều có thể được hóa giải bằng hiệp ước hòa bình. Tại sao huynh không suy nghĩ tới phương pháp tốt mà chỉ nghĩ đến kết quả xấu rồi không chịu làm gì hết?"
"Vậy đệ có biết, nếu đệ giúp tộc Minh Thần có được hiệp ước hoà bình thì Vân Thành sẽ lại lần nữa bị kẹp giữa Tát Xích Na và Dĩ Án hay không? Hòa minh mà đệ muốn sẽ lại lần nữa trở thành gông xiềng siết chặt tộc chúng ta, đệ có hiểu không?"
Mạc Thanh Trần không thể nhịn được nỗi khiếp sợ mà rùng mình một cái, mảnh ngọc bên hông vô tình va vào vách gỗ gây ra tiếng sột soạt như lá rơi. Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ rơi vào lỗ tai Mạc Vĩnh Ngạn.
Thiết Mộc Ngân thì lại đang đưa lưng về phía đó nên không phát hiện kẻ phía sau, không cần nghĩ Mạc Vĩnh Ngạn cũng biết kẻ đang nghe lén chính là kẻ đã nói năng hàm hồ với Lục Lang. Ngũ Lang suy nghĩ quyết đoán, hắn rất nhanh đưa ra quyết định vạch mặt kẻ đang nghe lén nên liền trầm giọng nói.
"Lão lục, ta không biết ai là người đã nhờ đệ giúp đoàn sứ thần, nhưng mà kẻ này không có ý tốt, hắn có âm mưu lợi dụng sự chính nghĩa của đệ để hãm hại tộc ta. Tốt nhất là đệ nên tránh xa kẻ này đi."
Thấy Lục Lang im lặng không muốn đáp, hắn lại cười lạnh, nói.
"Để ta đoán xem, đây là cục diện mà tộc Minh Thần có lợi nhất, vậy có phải người của tộc Minh Thần đã nhờ vả đệ có đúng không?"
"Ngũ ca đừng nghĩ vậy.", Thiết Mộc Ngân điếng người, hắn biết Ngũ Lang là người thông minh, nhưng như vậy thì quá đáng sợ rồi.
Thiết Mộc Ngân lo nếu còn nói thêm vài câu thì e rằng Mạc Vĩnh Ngạn sẽ phát giác ra sự hiện diện của Ung Nhị Vương. Ngay lúc này mà lại bị hiểu lầm là dính dáng tới tộc Minh Thần thì danh tiếng của hắn ở quân doanh còn gì nữa?
Nghĩ vậy, Thiết Mộc Ngân đành đưa Mạc Thanh Trần ra làm bia đỡ.
"Là do tiểu Thanh nhờ đệ."
"Tiểu Thanh?", ánh mắt Mạc Vĩnh Ngạn nhìn đến người trốn bên ngoài, hắn lập tức hiểu được mọi chuyện. Bất giác, hắn cười khẽ, "Nếu là tiểu Thanh thì cũng dễ hiểu..."
"Ngũ ca?", Thiết Mộc Ngân nhíu mày, sao đột nhiên Mạc Vĩnh Ngạn lại cười vậy?
"Ý của ta là tiểu Thanh muốn hòa bình thì cũng không có gì là lạ. Muội ấy còn non trẻ, làm gì cũng muốn chu toàn, nhưng lại không biết, đôi khi muốn làm việc lớn thì phải biết hy sinh việc nhỏ."
Mạc Vĩnh Ngạn vừa nói lại vừa âm thầm đánh giá sự việc, hắn biết Mạc Thanh Trần không phải là người đã đưa ra chủ kiến này, muội ấy bất quá chỉ là người chuyển lời mà thôi. Đáy mắt hắn tối lại, liếc nhìn tin báo còn đặt trên bàn, nhất định phải khiến cho kẻ đang đứng trong bóng tối không thể thao túng em gái mình được nữa.
Mạc Vĩnh Ngạn đưa tay lên vỗ vai Thiết Mộc Ngân, đầy tin tưởng mà đổi giọng nói, "Hay là đệ cứ việc giúp đỡ tiểu Thanh, cố gắng bảo vệ đoàn sứ thần đi. Chỉ có điều, lực lượng chủ lực của Đồi Gai phải ở lại, đệ chỉ được dẫn lực lượng thủ Vân Thành đi theo mà thôi."
Thiết Mộc Ngân kinh ngạc, khi nãy Mạc Vĩnh Ngạn rõ ràng rất gắt, vì sao trở mặt đã có kết luận khác?
Nhưng mà, dù sao đây cũng là ý của Thiết Mộc Ngân nói từ đầu. Có thể là Ngũ Lang suy nghĩ lại nên thay đổi chủ ý? Cũng có thể là vì em gái nên huynh ấy mới nhượng bộ mình? Nhưng chắc chắn một điều, ngũ ca sẽ không làm hại tộc Chiến Thần, vậy thì hắn việc gì phải truy cứu thêm về anh trai của mình cơ chứ?
Nghĩ vậy nên Thiết Mộc Ngân lập tức ôm quyền nói.
"Ngũ ca, lời huynh nói, đệ nhất định sẽ chú ý."
"Lão lục, đệ là thống lĩnh quân của Đồi Gai, ta hỗ trợ đệ. Đây là những chuyện ta cần phải cho đệ biết.", Mạc Vĩnh Ngạn xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi quay lưng bỏ đi, khi ra tới bên ngoài thì chỉ còn thấy bát canh sâm còn ấm đặt trên chiếc bàn đá ngoài đình viện.
Hắn chậm rãi bước tới đình viện, đôi mắt nhìn đăm đăm vào bát canh sâm trước mặt, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo khó đoán.
"Bánh răng của thời thế, không ai có thể thay đổi..."
———
Lời tác giả muốn nói:
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm rồi, chúc mọi người có một cái Tết thật vui vẻ