Nhìn bóng lưng Tư Phàm lay động di chuyển trong nắng sớm, hàng chân mày của Linh Kỳ không nhịn được nhíu lại. Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa từng nhìn thấy Tư Phàm vui vẻ đến như vậy...
Linh Kỳ vẫn luôn nghĩ người anh trai mà nàng luôn một mực tôn kính, yêu thích và bám theo, là một người lầm lì khó gần. Nàng vừa kính yêu, lại vừa muốn vượt qua anh trai, đâu phải là vì nàng muốn đánh bại huynh ấy, mà là nàng muốn được huynh ấy xem trọng.
Hôm đó, mẫu hậu nói với nàng: Nếu không phải là Tư Phàm, thì người phải bước vào con đường đóng giả thành nam tử, tranh đấu triều chính hơn nửa đời người, chính là nàng. Tư Phàm đã gánh toàn bộ sinh mệnh của tộc Minh Trung trên vai, cũng là người đã giúp cho nàng tránh khỏi một đời ngang trái.
Vi thế, Linh Kỳ dẫu có giận cách mấy, cũng không thể đem lòng hận Tư Phàm, dù cho mọi chuyện có nghiêm trọng đến mấy cũng không thể làm nàng nhẫn tâm từ mặt Tư Phàm, chỉ là nàng tạm thời không thể đối mặt với người chị này nhanh như vậy...
Khi Linh Kỳ còn đang tức giận nhìn từng lá thư mà Diệp Vy gửi về, thì trong số đó có một lá thư nàng không cho Tiểu Liên cất vào hộp. Nàng đem lá thư đó về giường, tự mình đọc đi đọc lại mỗi đêm, mỗi lần đọc lại thêm một tầng lo lắng và sốt ruột. Đó chính là lá thư báo tin Tư Phàm bị tấn công trong núi Bạch Sơn, thương tích nghiêm trọng.
Không nén được nỗi bất an trong lòng nên Linh Kỳ đã lập tức lên đường đến Vân Thành, nàng cứ nghĩ là sẽ được đón Tết ở Vân Thành, xem thử nơi này có đúng là trăng thanh gió mát như trong sách miêu tả hay không? Ai ngờ lại xui xẻo, tới trễ mất hai ngày. Đã vậy, vừa đến nơi còn chứng kiến Tư Phàm và Mạc Thanh Trần diễn một màn ân ái hẹn thề làm người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
Tuy là trong lòng Linh Kỳ còn khó chịu, nhưng không còn quá bài xích với Tư Phàm nữa. Nàng chỉ là cảm thấy Tư Phàm khi là nữ trông rất lạ, rất khác so với Tư Phàm khi khoác lên mình bộ trường bào của Ung Nhị Vương. Một hình ảnh rực rỡ và ngọt ngào, đứng với bộ dạng trầm tĩnh và lạnh lùng, Linh Kỳ không thể liên hệ hai con người này với nhau.
Hơn nữa, nụ cười... Chị gái của nàng vừa cười...
Linh Kỳ bĩu môi, híp mắt quay lưng bỏ đi.
Sao hồi trước không cười như vậy với muội đi...???
"Công chúa cẩn thận, coi chừng ngã đấy..."
Lời nhắc nhở của Diệp Vy vang đều đều bên tai khiến Linh Kỳ đau cả đầu, nàng trừng mắt nhìn lại Diệp Vy.
"Bản Công chúa không phải con nít, không có cần ai nhắc hết nha!!"
Lời vừa nói hết thì làn váy lướt trên nền cỏ của Linh Kỳ bị cái chân thoăn thoắt của nàng đạp trúng, ngã nhào...
Diệp Vy đứng ngay bên cạnh lập tức dang tay ra đỡ ngang eo Linh Kỳ nâng nàng dậy, miệng mở ra muốn trách móc nàng không cẩn thận, nhưng nghĩ lại không dám nhiều lời, Diệp Vy chỉ có thể lo lắng hỏi.
"Công chúa, nàng ra ngoài không nên mặc váy dài như vậy, không tự vấp chân thì cũng bị người ta đạp trúng đó..."
"Kẻ nào dám đạp trúng, ta chặt chân hắn!!"
Linh Kỳ vừa thẹn vừa giận nói, xong lại lẩm nhẩm trong miệng, "Biết nhanh khỏe như vậy thì ta đã không thèm tới rồi..."
Diệp Vy vừa nghe được lời tự kỷ này của Linh Kỳ thì liền nâng môi cười, nàng hiểu nàng ấy là người miệng cứng lòng mềm, rõ ràng là cực kỳ quan tâm tới chị gái mình, nên hôm đó vừa buông lời trách móc thì quay đi quay lại đã gọi người chuẩn bị xe ngựa vào cung.
"Công chúa, nàng tới Vân Thành đã tìm được chỗ nào nghỉ ngơi chưa? Hay là đến chỗ Thập Nguyệt Quân đi? Ta bảo đảm sẽ được chăm sóc tận tình hơn..."
Linh Kỳ liễm mi nói, "Tại sao chứ? Bản Công chúa sẽ vào Vân Thành bằng phù bài vàng, cả thành này sẽ phải cung phụng ta, rõ chưa?"
Diệp Vy bật cười, "Dĩ nhiên nàng ở đâu thì cũng phải được nhiều người cung phụng chứ, nhưng mà nếu nàng dùng phù bài bằng vàng vào thành thì người ta sẽ biết Phúc Diệp Công chúa lén lút đến đây, như vậy... nàng không sợ liên lụy tới vương gia hay sao?"
Lời Diệp Vy nói rơi vào tai Linh Kỳ đã làm nàng nhướng mày quay sang nhìn đăm đăm, ra vậy, Diệp bổ khoái nắm được điểm yếu của nàng, biết nàng một lòng lo cho Ung Nhị Vương nên cố tình chỉnh lưng nàng sao?
"Dĩ nhiên... nếu nàng không muốn thì ta sẽ dùng phù bài của ta để đưa nàng vào thành.", Diệp Vy lúng túng đề nghị sau khi thấy ánh nhìn sắc lẹm của Linh Kỳ, đây là ánh mắt sắp sửa mắng người của nàng ấy, không thể giỡn mặt được...
"Cho bản Công chúa xem thử Thập Nguyệt Quân các ngươi lợi hại tới cỡ nào."
"Dạ?", Diệp Vy phấn khích nhìn nàng ấy, nàng hào hứng gật đầu, "Được được được, ta sẽ đưa nàng tới chỗ Thập Nguyệt Quân, ở đó rất là đẹp, rất là rộng rãi, nàng nhất định sẽ rất thích."
Linh Kỳ chu môi xì một tiếng, "Mới rời xa một tháng mà xem ngươi đã biết nịnh nọt..."
"Công chúa, nàng đứng đây đợi ta đi, ta sẽ gọi Tiểu Liên và Tiểu Túc, sau đó đem xe ngựa tới đón nàng."
"Ừm...", Linh Kỳ ngước nhìn bầu trời rộng lớn và trong xanh của Vân Thành, nàng cảm thấy không khí ở nơi này rất trong lành, sảng khoái hơn nhiều so với Minh Thành, "Thôi thì cứ tận hưởng vài ngày đầu xuân ở đây cũng được."
Nếu không phải vì Minh Thành sóng yên biển lặng thì nàng cũng không dám rời đi như vậy.
Chỉ có điều Linh Kỳ lại không biết là thời điểm nàng rời Minh Thành, tin tức Lý Cảnh chết và tộc Chiến Thần công phá hai phòng tuyến của tộc Dĩ Án vẫn chưa kịp truyền tới hoàng cung.
------
Minh Càn Đệ nhị đế năm thứ ba mươi hai.
Quân doanh Đồi Gai, tộc Chiến Thần.
Thành thật mà nói, Thiết Mộc Ngân có tài ăn nói rất lợi hại, mỗi lời chỉ dẫn hắn nói ra đều rõ ràng, rành mạch và dễ hiểu tới nỗi một người không hiểu về dã thú như Tư Phàm cũng nắm được từng đoạn ám hiệu có ý nghĩa gì?
Thế nhưng, để có thể học thuần thục thì lại cực kỳ gian nan. Tới cả người thông minh và có hiểu biết nhất định về các loại động vật như Mạc Thanh Trần cũng phải mất cả ngày mới học được một chút.
Tư Phàm thấy con chim lượn lờ trên trời cả ngày mà chóng mặt, nàng dựa lưng vào cái ghế được trải lông thú, nhắm mắt an thần.
Thiết Mộc Ngân ngồi trên bục cao có mái che, vừa làm việc vừa quan sát tiến trình tập luyện của Mạc Thanh Trần, thấy Tư Phàm an nhàn tắm nắng thư giãn thì hắn cười hỏi.
"Tư Phàm cô nương, ngươi không muốn cưỡi ngựa, bắn cung hay ra đó chơi với tiểu Thanh à?"
Tư Phàm lười biếng bảo, "Nàng ấy yêu thích con chim đó như vậy, tập luyện say sưa không chú ý tới ai, ta ra ngoài đó làm gì? Để biến mình thành đồ dư thừa sao?"
Thiết Mộc Ngân không phát hiện ra Tư Phàm đang ghen với con ưng của mình, hắn đơn giản nghĩ nàng là người ăn nói thẳng thắng nên bèn cười lớn.
"Đáng tiếc ta bị thương chưa khỏi nên bất tiện trong việc bồi tiếp cô nương, ngũ ca thì vẫn còn ở nhà với ngũ tẩu. Hay là vậy, cô nương cứ tự nhiên đi đến chuồng ngựa đằng kia rồi chọn một con khoái mã mà cưỡi đi, kho vũ khí cũng tùy ý cô nương sử dụng, thế nào?"
Tư Phàm đã bị đau khớp mấy ngày nay, giờ nghe cưỡi ngựa thì uể oải dâng trào. Híp mắt nhìn Mạc Thanh Trần đằng xa, Tư Phàm cười khẩy, nàng ấy thì khỏe rồi, không tốn chút sức lực nào, chỉ có hưởng thụ...
Tư Phàm cũng không tiện từ chối ý tốt của Thiết Mộc Ngân, nàng nghĩ hay là mình cứ đi dạo một chút cũng được nên đành gật đầu.
"Đành vậy, hôm qua ta và nàng ấy có ghé qua cửa hàng của bát thiếu gia, hắn không phải bán đồ chơi sao? Thế mà lại có mấy cái ná bắn chim rất đẹp, hắn đã tặng ta một cái để ta đi bắn thú cho Mạc Thanh Trần chơi? Bây giờ có dịp, ta muốn xem thử khoái mã của các vị thiếu gia lợi hại cỡ nào? Ná bắn chim này mạnh thế nào? Được chứ?"
Thiết Mộc Ngân cười lớn khi nghe thấy mấy cái ý nghĩ quái đản của Bát Lang. Lại nghĩ tới vấn đề mà Tư Phàm vừa yêu cầu, thật ra, để cho người lạ cưỡi ngựa chiến của mình là chuyện không phải vị tướng nào cũng thích. Thế nhưng Thiết Mộc Ngân lại là người hào sảng, hắn cho rằng ngựa thì cũng chỉ là ngựa, lợi hại hay không nằm ở người điều khiển nên không hề câu nệ, hắn thoải mái nói.
"Cưỡi ngựa bắn ná có vẻ không phải là ý hay, cô nương có thể tính đến phương án bắn cung. Còn chuyện cưỡi ngựa thì cô nương cứ tự nhiên, không sao hết. Cô nương là tri kỷ của tiểu Thanh, dù muốn cầm Trường Lưu Thương của ta cũng được."
Ta có mập lên năm trăm ký cũng không nhấc nổi cây thương khủng khiếp của ngươi...
Tư Phàm cười mỉm chi với cái thái độ vô cùng thảo mai, nàng hướng tới Thiết Mộc Ngân cúi nhẹ đầu rồi không nhanh không chậm bước đi về phía chuồng ngựa.
Nàng chậc lưỡi, uầy, đây mà là chuồng gà thì nàng sẽ bắt con gà lên nóc nhà nướng sả, nhưng đây lại là chuồng ngựa, thịt ngựa chiến dai, nàng không nhai nổi...
Đồi Gai là quân doanh duy nhất được triều đình công nhận của tộc Chiến Thần nên rộng lớn và cất giữ rất nhiều vũ khí và ngựa chiến tốt. Tư Phàm hay nghe Tam Lang và Tứ Lang nói bọn họ đến quân doanh, Đại Lang và Nhị Lang cũng vậy, ngay cả Mạc Thanh Trần cũng được nói là lớn lên ở quân doanh, cơ mà Tư Phàm lại không biết quân doanh đó nằm ở đâu?
Bây giờ bước vào quân doanh Đồi Gai, nhìn nó lớn và trang nghiêm như vậy càng làm nàng tò mò hơn. Các quân doanh khác chắc chắn không hề kém cạnh, nhưng mà lớn như vậy, chứa nhiều vũ khí như vậy,... thì tộc Chiến Thần có thể giấu đi đâu được chứ?
Nếu Tư Phàm hỏi Mạc Thanh Trần thì cũng sẽ được nàng ấy giúp đỡ thôi, nhưng chỉ e rằng tới cả Mạc Thanh Trần cũng chưa chắc biết toàn bộ. Hơn hết, nàng không muốn lợi dụng nàng ấy để điều tra về tộc Chiến Thần.
Tư Phàm nhìn dãy ngựa trắng trong trại thì ngạc nhiên trong lòng, tộc Chiến Thần có biểu tượng là chiếc lông vũ màu trắng bạc, cho nên ngựa cũng đa số là có lông màu trắng, màu xám. Nhìn rất đẹp. Trại ngựa này chia ra làm hai khu, một khu dành riêng ngựa của kỵ mã quân và một khu dành riêng cho chiến mã của những vị thủ lĩnh.
"Cô nương, lục gia nói cô nương có thể tùy ý chọn thứ mình thích, chuồng ngựa của hai vị thiếu gia thì ở đây, còn của kỵ mã quân là ở bên kia. Vũ khí có sẵn theo bộ ở đó, nếu cô nương thấy không thích thì có thể vào kho vũ khí ở đằng này..."
Người lính chăm sóc ngựa ở Đồi Gai khá lớn tuổi, hắn nghe lệnh truyền xuống từ trước nên đã vô cùng chu đáo giải thích từng vị trí ở quân doanh cho Tư Phàm. Tư Phàm cũng nghe tai này lọt qua tai kia, nàng lang thang với cái miệng của người lính phía sau cho tới khi đôi chân bất ngờ dừng lại trước kho vũ khí.
"Ta vào đây tham quan trước."
"Vâng, cô nương cứ tự nhiên."
Tư Phàm bước vào kho vũ khí của Đồi Gai, vì là phòng tuyến bảo vệ núi Bạch Sơn nên nơi này chứa vũ khí tương đối nhiều. Nàng nhìn qua một vòng, thấy toàn là đao, kiếm, búa, rìu, trường mâu, thương, mã kích thì thở dài.
"Cung tên ở đâu?"
"À, phía bên này."
Hắn dẫn Tư Phàm đi đến một dãy vũ khí ở tít phía trong, chỗ này kín đáo đến nỗi Tư Phàm tinh mắt như vậy mà khi bước vào cũng chẳng phát hiện ra. Những bộ cung tên ở đây có vài điểm khác so với những bộ cung tên mà Tư Phàm thấy Mạc Thanh Trần cho đám người Thập Nguyệt Quân dùng trong thử thách bắn cung lần đó.
"Là của đội ám tiễn mà Tứ Lang từng nói..."
Hắn nghe Tư Phàm nói thì tròn mắt nhìn nàng, đã biết cô nương này có mối quan hệ thân mật với đại tiểu thư, lại được các vị thiếu gia kính mến nên hắn đã vui vẻ chỉ dẫn đủ thứ. Nhưng không ngờ tới cả đội ám tiễn của ngũ gia mà nàng cũng biết, cái này chẳng phải đã đạt tới mối liên kết của người thân trong nhà rồi hay sao?
"Tứ gia đã nói với cô nương rồi sao? Thật hay quá, ngũ gia giấu rất kín đội ám tiễn này, ta còn đang lo sợ ngài ấy sẽ trách phạt vì ta đã để cô nương vào chỗ này đấy. Xem ra các vị thiếu gia đã đặt cô nương ở vị trí không hề nhỏ, cô nương đã khiến nhiều người ghen tị vì có được mối quan hệ mật thiết với đại tiểu thư..."
Tư Phàm đi đến những bộ cung tên, tay cầm lên xem xét, chất liệu bằng thép, đầu mũi tên được khắc ký hiệu lông vũ đặc trưng của tộc Chiến Thần. Vừa nghe được tên chăn ngựa nói về Mạc Thanh Trần nên nàng cũng thuận miệng hỏi.
"Đại tiểu thư của các ngươi có nhiều người muốn tiếp cận lắm sao?"
Hắn hồi tưởng lại đoạn thời gian vừa đặt chân đến Vân Thành, hào hứng nói.
"Đại tiểu thư vào năm chưa bị gấu tấn công thì nhan sắc đã nổi tiếng khắp Vân Thành, bà mai đến cửa phủ hỏi chuyện xếp dài cả con phố nhưng đều bị các vị thiếu gia đuổi đi, các vị công tử của các gia đình quý tộc khác thấy nàng hiền lành nên cố ý tìm cách tiếp cận ở nhiều địa điểm khác nhau cũng bị các vị thiếu gia của bọn ta tìm đến đánh bầm mặt..."
Việc Mạc Thanh Trần bị gấu tấn công thì Tư Phàm có biết, tuy có chút trúc trắc về chuyện này nhưng dù sao tộc Chiến Thần đã xác nhận là tai nạn, triều đình cũng không thể điều tra thêm.
"Nói vậy thì tiểu thư nhà các ngươi mười tám năm không có nam tử nào theo đuổi?"
Người lính chăn ngựa cảm thấy hình như hắn vừa nói xấu đại tiểu thư nên lập tức bặm môi không dám trả lời Tư Phàm nửa chữ.
Tư Phàm cười thích thú, tự nhiên nàng cảm thấy ngày trước mình dùng thân phận nữ tử vào Thần Mạc phủ đúng là quyết định chính xác, nếu dùng thân phận của Ung Nhị Vương thì chẳng phải đã bị đám anh trai của nàng ấy xách cổ đánh bầm dập rồi sao?
Đem chuyện này ra chọc nàng ấy chắc là buồn cười chết, mỹ nhân ế mười tám năm...
Tư Phàm vừa cười vừa cầm một bộ cung tên đẹp nhất ở đây lên ngắm nhìn, nhưng thật sự bất ngờ là bộ cung tên này rất nhẹ. Cảm thấy lạ lùng, Tư Phàm liền vạch bao đựng mũi tên ra xem, vừa nhìn thấy vật ở trong thì nàng liền nhíu chặt hàng chân mày.
Kỳ lạ, sao chỉ có một mũi tên bên trong?
Không sợ tới lúc cần dùng thì sẽ không chuẩn bị kịp à?
Tim của Tư Phàm đập thình thịch khi nhìn thấy một đầu mũi tên này lộ ra, tâm trạng của nàng trở nên căng thẳng tột độ, lập tức lấy mũi tên đó ra khỏi bao. Loại tên trong các bao đựng khác luôn được làm bằng thép, nhưng mũi tên này lại được làm bằng gỗ, đường nét giống như là được vát bằng dao. Tư Phàm nhìn mũi tên này mà cảm giác tay chân rụng rời, nàng nhớ tới sự kiện trên núi Bạch Sơn, cái này... giống y hệt...
Tư Phàm siết chặt mũi tên gỗ trong tay, hỏi người lính chăn ngựa.
"Bộ cung tên này của ai?"
"Là của ngũ gia, nhưng mà xưa nay ngài ấy không dùng mũi tên gỗ. Thật lạ, làm sao lại có một mũi tên gỗ trong bộ cung tên của ngũ gia chứ? À, bình thường ngũ gia cũng ít dùng bộ cung tên này, bộ cung tên này chỉ được dùng khi ngài ấy đi cùng đội ám tiễn mà thôi."
"Đội ám tiễn...", phải rồi, nếu dùng đội ám tiễn thì các cung thủ có thể xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau, "Lần cuối cùng ngũ thiếu gia dùng bộ cung tên này là khi nào?"
Tư Phàm lạnh lùng rít qua kẽ răng, khí tức của nàng dữ dội đến không thể áp chế khiến tên chăn ngựa hoảng sợ lùi về phía sau. Hắn quay mặt đi để tránh ánh nhìn trực diện của nàng, làm ra vẻ như đang nhớ lại xong nhỏ tiếng nói.
"Là mùa đông, lúc đó ngũ gia đã dùng bộ cung tên này đến núi Bạch Sơn để ứng cứu đại tiểu thư..."
Tư Phàm phát lạnh trong lòng, hôm đó, đừng nói là gần một nửa số quân của nghĩa quân Bạch Vũ bị gϊếŧ sạch, mà ngay cả Mạc Thanh Trần cũng trở thành mục tiêu của tiễn thủ nấp trong núi. Mạc Vĩnh Ngạn lúc đó chĩa tên bắn vào em gái mình sao? Hắn...
Âm mưu thứ gì mà lại máu lạnh như vậy?
Nàng lập tức vặn chặt hai hàng chân mày, gặng hỏi tên chăn ngựa tiếp.
"Lần giải cứu lục thiếu gia ở Nam Thủy Địa, tam thiếu gia và tứ thiếu gia đã xuất quân từ Đồi Gai, họ đến và đi như thế nào?"
Tên chăn ngựa sợ hãi tột cùng khi chứng kiến khí chất của nữ tử trước mặt mình đột nhiên biến đổi chỉ trong một cái chớp mắt. Hắn có cảm giác người khi nãy cười đùa và người có bá khí dữ dội lúc này là hai người khác nhau. Rùng mình một cái, hắn nghĩ nếu không phải vị cô nương này là người thân thiết của tộc Chiến Thần thì nãy giờ hắn đã bỏ chạy đi bẩm báo cho lục gia rồi...
"Tam gia và tứ gia đến chung với nhau, sau đó ngũ gia đã mời họ vào lều bàn bạc kế sách ứng cứu lục gia. Lúc đi thì tam gia và tứ gia liền tách nhau đi về hai hướng, vài ngày sau thì tin phòng tuyến hai bên của Tát Xích Na bị đánh vỡ đã truyền đi khắp nơi..."
Tư Phàm tức giận và bàng hoàng tới nỗi đôi mắt đã hằn sâu tia máu đỏ, nàng trở lại bãi huấn luyện của Thiết Mộc Ngân vừa lúc Mạc Thanh Trần kết thúc luyện tập. Nhìn thấy Tư Phàm đi đến thì Mạc Thanh Trần lập tức bỏ Lục Lang ở chỗ ngồi mà chạy về phía nàng.
"Phàm, lục ca nói nàng đi cưỡi ngựa, nhưng sao ta không thấy gì cả? Nàng có thật sự đi chọn ngựa không thế?"
Mạc Thanh Trần xinh đẹp và thanh cao là thế, nhưng đứng trước mặt Tư Phàm nàng luôn có màu sắc đa dạng khiến người ta nhìn mà yêu thương nhiều hơn. Nàng trở nên ngọt ngào hơn, nói đùa nhiều hơn, cười nhiều hơn,... Tư Phàm dẫu có đang khủng hoảng trong lòng thì cũng không nỡ đưa ra bộ mặt khó chịu với nàng, Tư Phàm khẽ cười.
"Ta đi tham quan thôi, lần đầu tiên ta biết quân doanh là như thế nào..."
Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn có ý đồ gì?
Tư Phàm nhận ra không phải Mạc Vĩnh Ngạn không kịp bắn mũi tên gỗ cuối cùng đó, mà là khi đó, hắn đã nhắm vào ai đó nhưng lại không bắn.
Tư Phàm không thể nhìn ra mục đích thật sự của Mạc Vĩnh Ngạn, hắn rõ ràng yêu thương Mạc Thanh Trần và trung thành với tộc Chiến Thần, nhưng vì sao năm lần bảy lượt đưa tộc Chiến Thần vào thế khó?
Cố tình gϊếŧ người mình để thả người Dĩ Án trốn thoát khỏi núi Bạch Sơn, rồi lại quay sang cướp đi hai phòng tuyến của Dĩ Án? Hành động này rất quái lạ.
Mạc Vĩnh Ngạn có biết tình hình càng căng thẳng sẽ càng khiến tộc Chiến Thần gặp nguy hiểm hay không?
"Phàm, nàng sao vậy? Cả buổi tối nàng không nói tiếng nào, có phải ta làm gì cho nàng giận hay không?"
Lời nói dịu dàng và cái ôm bất ngờ vang lên bên tai làm Tư Phàm mở mắt, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của chính mình. Lúc này hai nàng đang nằm trên giường cùng nhau, Tư Phàm nghiêng đầu sang bên cạnh, nàng nhận ra Mạc Thanh Trần rất thích tư thế này, nàng ấy thích ôm ngang eo nàng, áp người vào vai nàng, nhìn như động vật nhỏ lười biếng bám lên người chủ nhân.
Tâm hồn của Tư Phàm thanh tịnh mỗi khi được ở riêng với Mạc Thanh Trần. Nàng không nói với nàng ấy về chuyện của Mạc Vĩnh Ngạn. Nguyên nhân cho mọi hành động của hắn vẫn chưa rõ, nếu vì lời nàng nói mà khiến Mạc Thanh Trần sinh ra lòng nghi ngờ, khiến gia đình họ bất hòa thì không hay.
Tư Phàm vuốt tóc Mạc Thanh Trần, hỏi, "Nàng nói xem, nếu các anh trai của nàng ghét ta thì nàng chọn họ hay chọn ta?"
Mạc Thanh Trần mím môi, nhỏ tiếng nói, "Nàng nói cứ như là họ chưa bao giờ ghét người của tộc Minh Thần vậy..."
Tư Phàm cười khẽ, đúng vậy, hai tộc vốn đã ghét nhau, còn chưa đủ tệ sao? Nàng không biết mấu chốt để làm hài lòng tộc Chiến Thần là gì? Nhưng trước tiên, nàng muốn tộc Minh Thần thể hiện sự chân thành với họ.
Tư Phàm chỉ cần làm tốt việc của mình, trở về kinh thành, thuyết phục Hoàng đế làm lành, giúp hai tộc chung sống hòa bình là được. Về phần Vân Thành, nàng đã biết người đứng sau là Mạc Vĩnh Ngạn thì không sợ không đề phòng được hắn...
Phần còn lại là phải nắm giữ quyền định đoạt tương lai. Trữ vị...
"À phải rồi, lúc nãy Diệp Vy có báo với ta, Phúc Diệp Công chúa đang ở Vân Thành."
Mạch suy nghĩ của Tư Phàm lại bị cắt đứt bởi một tin tức khó hiểu.
"Linh Kỳ đến đây? Khi nào?"
"Diệp Vy nói là sáng nay, hiện giờ Công chúa đang ở chỗ của Thập Nguyệt Quân. Nghe nói cả ngày hôm nay nàng đã đi khắp Vân Thành mua rất nhiều đồ đạc..."
Mạc Thanh Trần khẽ cười, Công chúa đến đây là vì lo lắng cho vết thương của Tư Phàm, xem ra mối quan hệ của chị em họ sắp được hàn gắn rồi. Công chúa không còn trút giận lên người của Tư Phàm, nàng vui và Tư Phàm chắc chắn cũng sẽ rất vui.
"Em gái này của ta vẫn luôn hành động thiếu suy tính sâu xa, bất thình lình đến đây không sợ bị người khác phát giác hay sao?"
Câu nói đầy ý trách móc nhưng mà giọng điệu không có chút giận dữ nào của Tư Phàm làm Mạc Thanh Trần yêu thích, con người này rất thích bày ra dáng vẻ đáng sợ trước mặt nhiều người, ngay cả em gái nàng cũng không tha.
Từ chiều tới giờ tâm hồn Tư Phàm cứ ở trên mây làm Mạc Thanh Trần rất lo lắng, thái độ của Tư Phàm dịu dàng khi nói về Phúc Diệp Công chúa làm cho nàng bỗng nhiên dâng lên chút hờn ghen, nàng cũng muốn được nàng ấy dịu dàng đối đãi nhiều hơn thế nữa.
Nghĩ đoạn liền đỏ mặt, bàn tay nàng chậm rãi lướt lên chạm nhẹ vào yết hầu trắng nõn của Tư Phàm, thủ thỉ hỏi.
"Ngày mai ta sẽ đến chỗ Thập Nguyệt Quân, nàng có muốn đi cùng không?"
Tư Phàm đưa mắt sang nhìn Mạc Thanh Trần, đầu óc đang lan man nên liền nghĩ là nàng ấy muốn ngủ sớm để sáng mai đến chỗ Thập Nguyệt Quân. Nghĩ vậy, nàng bèn gật đầu, trầm ngâm trong cổ họng một tiếng rồi quay lưng ôm gối ngủ.
Mạc Thanh Trần nhìn trân trân vào khoảng trống giữa giường, "......"
Sinh hoạt chung với nhau những ngày qua, đây là lần đầu tiên Mạc Thanh Trần thấy Tư Phàm có thái độ như vậy. Chẳng lẽ là nàng ấy muốn trốn tránh hoạt động trên giường, nàng ấy chán nàng rồi hay sao?
"Phàm..."
Bàn tay của Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng chạm vào lưng Tư Phàm làm nàng khẽ mở mắt. Ánh mắt sắc bén nhanh chóng biến mất như mây khói, nàng quay người lại, dùng đôi mắt như đang cười vuốt ve sườn mặt của Mạc Thanh Trần, nhỏ tiếng hỏi.
"Sao vậy? Không ngủ được sao?"
"Nàng có tâm sự sao?"
"Không có.", Tư Phàm ngây thơ lắc đầu, bắt đầu giở giọng bỡn cợt, "Ta mệt mỏi như vậy là do nàng đó... Mấy ngày vừa qua, đêm nào hai chúng ta cũng hoạt động cật lực, à quên mất, nào phải hai chúng ta, chỉ có một mình ta thôi. Ta sắp kiệt sức mà chết rồi..."
"Nàng... thật là vô lại...", gương mặt của Mạc Thanh Trần bỗng chốc đỏ như gấc, nàng đang muốn quan tâm nàng ấy, vậy mà nàng ấy đổi lại đùa giỡn nàng?
Nàng nhớ vào những ngày đầu tiên khi mới gặp nhau, nàng đã loáng thoáng nhận ra con người của nữ tử này rất vô lại, hay lấy chuyện áp chế làm người khác ngượng ngùng...
Mạc Thanh Trần nhíu đôi chân mày lá liễu mảnh dẻ xinh đẹp, lập bập bảo, "Vậy ý nàng là do ta nên nàng mới kiệt sức sao? Vậy... vậy thì đêm nay, ta, ta, ta sẽ... sẽ nằm ở trên... Nàng chịu không?"
Tư Phàm lập tức tròn mắt ngồi dậy, chỉ chỉ tay vào tiểu Thanh, nghiêm giọng bảo.
"Hôm nay gan của nàng lớn như vậy sao? Để xem một chút công phu mèo cào của nàng có thể giúp nàng lật được ta hay không?"
Công phu mèo cào? Cái người chỉ biết dùng roi siết cổ chó người ta chết dám nói nàng có công phu mèo cào?
"Minh Cao Hoan Tư Phàm, hôm nay ta sẽ cho nàng biết thế nào là lễ độ!!"
------
Tiểu Liên ỷ có Tiểu Túc to con đứng cạnh nên rất can đảm, trực tiếp bặm môi trợn mắt đe dọa người bán ngọc trên phố.
"Hồng ngọc này không sáng, rõ ràng là chưa được đánh bóng tốt. Ngươi dám hét giá cao như vậy bộ muốn ta đánh chết hả?"
"Ôi trời, mảnh hồng ngọc này cho ta lót dưới mông ngồi đi, ngươi dám nói cái giá trên trời này, coi chừng ta bóp đầu cho ngươi bay lên trời thật cho coi...", Tiểu Túc thở phì ra một cái rất to, trực tiếp thổi bay mảnh tóc dài che lại cái đầu hói của lão bán ngọc, khiến lão lập tức hối hả muốn khóc thét.
"Hai người các ngươi còn nhỏ tuổi mà tại sao lại hung dữ như vậy? Ác phụ chỗ nào tới vậy hả? Ta... ta sẽ báo lục gia xử tội bọn người hung tàn các ngươi..."
Thiết Mộc Ngân có danh tiếng tốt như vậy, rất hay giúp đỡ người dân trong Vân Thành giải quyết một số chuyện lặt vặt. Nhưng mà điều đó đâu có liên quan gì tới Linh Kỳ? Nàng nghe tới tộc Chiến Thần thì càng hứng lên, lập tức bước tới trước bảo.
"Gọi hắn tới đây, lục gia của các ngươi đó. Bản Công chúa... À, bản cô nương sẽ xem thử hắn và ta, ai có mắt nhìn ngọc tốt hơn!?"
Diệp Vy muốn than trời, chỉ là một mảnh ngọc mà thôi, mua không được thì đi, sao lại đứng đây làm ầm lên như vậy? Rõ ràng là nàng ấy muốn kiếm chuyện để đánh động tới Tư Phàm và Mạc Thanh Trần, để hai người họ chủ động tới gặp mình. Ôi trời ơi, vẫn cứ trẻ con y như ngày trước.
"Hôm qua đã mua nhiều như vậy, hôm nay chúng ta đi ăn uống đi?", Diệp Vy thật lòng gợi ý, "Ẩm thực của Vân Thành rất đa dạng, chắc chắn nàng sẽ rất thích."
Từ hôm qua tới bây giờ Diệp Vy luôn ăn nói trống không như vậy, nàng không gọi Linh Kỳ là "Công chúa" vì ở đây không phải là kinh thành, cũng không gọi nàng là "Tiểu thư" vì như vậy sẽ trùng với cách xưng hô của Mạc Thanh Trần. Linh Kỳ rất thông minh, nàng hiểu được tâm lý của Diệp Vy nên cũng không nói gì, nhưng mà nàng càng không thích kiểu nói trống không như vậy, kiểu nói chuyện này rất là vô lễ.
Chớp đôi mi cong vút nhìn Diệp Vy, Linh Kỳ làm ra vẻ lạnh nhạt nói.
"Ở đây ta cho phép nhà ngươi gọi ta bằng tên."
"Thật sao?", cả Tiểu Liên và Tiểu Túc đồng loạt hô lên, "Vậy tiểu thư cũng cho bọn ta gọi người bằng tên luôn đi!!!!!!"
Linh Kỳ trừng mắt.
Tiểu Liên và Tiểu Túc liền ngậm chặt miệng.
Diệp Vy phụt cười, vậy thì nàng là độc nhất vô nhị ở đây rồi.
Bốn người mang theo khí thế oai phong lẫm liệt đi vào Thiên Vân Lầu nổi tiếng nhất Vân Thành, vừa bước vào đã mang biểu hiện là người dùng tiền để quăng vào mặt người ta. Chọn ngay cái bàn có vị trí đẹp nhất, cao nhất, uống bình rượu đắt tiền nhất, chọn đúng bảy mươi món ăn được chế biến công phu nhất. Ngồi cũng đúng quy tắc trong cung đình, hầu nữ hai bên gắp thức ăn vào dĩa, mỗi món chỉ ăn đúng ba lần sau đó không đụng vào nữa. Nhìn mà đau cả mắt...
Diệp Vy là người của Thập Nguyệt Quân, tuy danh tiếng chưa cao nhưng do nàng thường xuyên đi lại báo cáo công việc ở ngoài thành cho Thần Xung đại tiểu thư nên thỉnh thoảng vẫn có người biết mặt. Thấy Diệp Vy ngồi chung bàn với vị tiểu thư xinh đẹp nhưng cao sang quá đỗi nọ thì người hầu bàn cũng đoán là đám người này có địa vị rất cao, vì vậy mà hắn hầu hạ vô cùng tốt.
"Diệp tiểu thư, hôm nay ngươi được Thần Xung đại tiểu thư tin tưởng quá, còn cho đi đón tiếp khách quý nữa."
Diệp Vy nhướng mày, trước mặt Linh Kỳ mà nàng được người ngoài đánh giá cao nên vô cùng tự hào, nàng nói, "Tiểu thư thường xuyên đến đây ăn cơm với khách quý sao?"
"Đúng vậy, Thần Xung đại tiểu thư hay đi cùng một cô nương xinh đẹp khác, có ngày còn ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Có khi còn ghé quán hoành thánh đối diện ngồi ăn mì. Ta nói cái này nghe thì có vẻ hơi kỳ, nhưng hai nàng giống y như Ngũ gia và ngũ thiếu phu nhân lúc vừa mới thành thân với nhau lắm... Ha ha ha..."
Linh Kỳ gặm đầu đũa trong miệng, nhướng nhướng mày nghe tiểu tử hầu bàn nói chuyện.
"Sao mà phát triển nhanh dữ vậy ta...?"
Diệp Vy gõ gõ ngón tay lên bàn, cười gượng nói, "Thật ra hai người đó tiến triển tốt lắm, nếu nàng đã chấp nhận Tư Phàm thì cũng nên tôn trọng tiểu thư thêm một chút. Dù sao thì tiểu thư và chị gái của nàng bây giờ đã..."
Linh Kỳ nhấp một ngụm rượu, híp mắt nhìn Diệp Vy. Ly rượu trong tay nàng đặt xuống mặt bàn một tiếng nhanh gọn, "Chị dâu? Hoàng túc? Ngươi muốn ta xem Mạc Thanh Trần là gì? Tỷ ấy vẫn còn một người chính thê đang sống sờ sờ ở kinh thành, dù hai người họ có tiến triển cỡ nào thì cũng là danh không chính, ngôn không thuận. Thiếp thất thì không được gọi là thê tử, không phải thê tử thì không phải hoàng túc của ta..."
Tiểu Túc nghe Linh Kỳ trầm giọng nói thì mồm miệng nhanh nhẹn bảo, "Tiểu thư, người cũng chanh chua quá à nha... Ta thấy dù vương phi có là vương phi đi nữa thì người cũng đâu có coi nàng là hoàng túc..."
Tiểu Liên trợn mắt nhìn Tiểu Túc, cái con nha đầu này miệng lại nhanh hơn não rồi, nàng lập tức ngắt mạnh vào lưng Tiểu Túc khiến Tiểu Túc ngẩng đầu la hét, chảy cả nước mắt.
Đúng lúc này tiểu tử hầu bàn lại bưng thêm một chén súp ngô đến, hắn cười nói vui vẻ, "Súp ngô này rất ngọt, khách quan xin mời dùng. Phải rồi Diệp cô nương, khi nãy ta quên nói, lát nữa Thần Xung đại tiểu thư và cô nương tri kỷ của nàng sẽ đến dùng cơm đó."
"Thật sao?", Diệp Vy tròn mắt hỏi, đúng là không hẹn mà gặp, trời cũng giúp hai chị em họ làm hòa mà...
Ngay lúc này thì ông chủ của Thiên Vân Lầu hô lớn gọi tiểu tử hầu bàn xuống tiếp đón, vừa nghe thì đã biết là khách quý tới nên hắn liền cười, "Đến rồi, chắc là hai nàng đến rồi."
Bỗng nhiên nghe Tư Phàm đến Thiên Vân Lầu thì Linh Kỳ bất giác ngồi thẳng người lên, nàng có chút căng thẳng vo ve ly rượu nhỏ trong tay, lắng nghe từng tiếng bước chân đi đến. Nhịp điệu bước chân quen thuộc nhưng có phần nhẹ nhàng hơn khiến lòng Linh Kỳ chệch choạng nhớ đến dáng vẻ nghiêm nghị của Ung Nhị Vương ngày xưa.
"Đại tiểu thư, ở đây nè, Diệp tiểu thư đang ngồi ở đằng đó ạ."
Sáu con người, mười hai ánh mắt giao nhau giữa không trung. Mạc Thanh Trần nhìn thấy Linh Kỳ thì ôm quyền cúi chào nàng, gần như cùng lúc với Diệp Vy - Tiểu Liên - Tiểu Túc cúi người hành lễ với Tư Phàm. Hành động của Mạc Thanh Trần làm Linh Kỳ chột dạ rủ mắt xuống, Mạc Thanh Trần cũng đâu có phải là hạ nhân đâu cơ chứ? Làm vậy không hay xíu nào...
Tư Phàm đi phía trước, vừa thấy ánh mắt Linh Kỳ ngượng ngùng liếc xuống thì nàng giật mình quay lại, thấy Mạc Thanh Trần đang chuẩn bị cúi đầu hành lễ thì nàng liền nắm tay nàng ấy kéo lên. Cứ thế hai nàng tiến đến ngồi xuống bàn của Linh Kỳ, Tư Phàm phất tay cho ba người kia miễn lễ, lại thản nhiên cầm bình trà rót cho Mạc Thanh Trần uống trước.
"Nàng uống trước đi, sáng giờ nàng đã bận rộn ở chỗ Thập Nguyệt Quân rồi."
Hành động của Tư Phàm làm bốn người phía Linh Kỳ giật mình, thân phận của Tư Phàm là vương gia, không ai hầu hạ nàng thì thôi, việc đầu tiên nàng làm sau khi ngồi xuống bàn là rót trà hầu hạ cho Mạc Thanh Trần. Chuyện này khiến ai cũng cảm thấy xấu hổ.
Diệp Vy nhanh nhạy nên lập tức cầm rượu rót cho Tư Phàm một ly, lúc này Tư Phàm mới an nhàn cầm rượu lên uống, nhẹ nhàng nói, "Lúc này ta mới có được cảm giác mình là vương gia của triều đình Minh Càn."
Linh Kỳ cắn môi, lần trước Tư Phàm bảo thuộc hạ của nàng chép phạt mấy ngàn bản dạy dỗ gia nhân cách ứng xử, vậy mà bây giờ chỉ có mỗi Diệp Vy là làm được. Nhưng mà giờ Diệp Vy đã là thuộc hạ của Mạc Thanh Trần chứ chẳng phải người của nàng, Tư Phàm thì hay rồi, ngồi đó móc mỉa một câu làm nàng xấu hổ muốn chui xuống lỗ luôn.
"Ở Vân Thành là nhà của người ta, vương gia cái gì ở đây? Nói không biết xấu hổ..."
Giọng nói lí nhí của Linh Kỳ vang lên như tiếng muỗi kêu làm Tư Phàm nhếch môi cười, nàng nâng một bên chân mày nói, "Đúng vậy, ở Vân Thành thì còn cái gì mà Công chúa, muội nói có phải không? Bảy mươi món, ăn không hết. Hành lễ cung kính, cũng không cần."
Mạc Thanh Trần phì cười, lại tới rồi, thê tử của nàng là một người đáng ghét có lòng dạ hẹp hòi, chỉ có một cái cúi người của nàng mà đã khiến nàng ấy giận dỗi muốn dạy dỗ em gái rồi.
Linh Kỳ bặm môi không dám nói lại nửa câu, kỳ thực là đang tủi thân trong lòng. Bênh vực người ngoài không nói đi, lại còn mắng nàng...?
Tư Phàm nhìn thái độ của em gái ngốc nghếch thì cười lớn.
"Thiên Vân Lầu có nhiều món ăn ngon và đặc sắc. Tuy là cùng một món ăn nhưng ở kinh thành và ở Vân Thành đều có công thức chế biến khác nhau, tạo nên hương vị khác nhau. Từ nãy giờ muội đã ăn bảy mươi món, ngang ngửa số món mà ta đã ăn trong suốt một tháng rồi, mỗi món cũng chỉ gắp đúng ba lần cho đúng quy tắc trong hoàng thất. Thế ta hỏi muội, muội có nhận ra sự khác biệt nào không?"
Linh Kỳ nghẹn lời, cái này... rõ ràng là tỷ ấy làm khó nàng. Giận dỗi trào dâng, khóe môi đã trễ xuống nhìn vô cùng oan ức, nàng liền siết chặt tay vào cạnh bàn hét lên, "Tỷ ..."
Một chữ này của Linh Kỳ làm năm cặp mắt xung quanh tập trung lại, nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ lên như máu của nàng nhưng không ai nói tiếng nào, chỉ để đợi xem nàng sẽ nói cái gì tiếp theo?
"Công chúa vừa gọi vương gia là "tỷ tỷ", là chị gái đó...", Tiểu Túc bụm miệng nói vào tai Tiểu Liên làm Tiểu Liên nhột đến phụt miệng cười hí hí.
Diệp Vy không nhịn được mím môi nhịn cười, quay mặt sang chỗ khác.
Linh Kỳ bị tất cả mọi người cười nhạo liền quẫn bách đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Tư Phàm, hai mắt rưng rưng hét lớn, "Các người dám ăn hiếp ta!! Tỷ, tỷ,... tỷ cầm đầu người ngoài ức hiếp muội!! Muội không nói chuyện với tỷ nữa!!"
Ba người Diệp Vy, Tiểu Liên và Tiểu Túc hoảng hốt nhìn Linh Kỳ nổi giận bỏ chạy thì lập tức hô lên đuổi theo. Diệp Vy chạy theo cuối cùng, nàng dừng lại nhìn Tư Phàm và Mạc Thanh Trần vẫn còn ngồi cạnh nhau ăn cơm thì liền cười nhẹ quay trở lại bàn.
"Vương gia, tiểu thư, thật ra làm vậy cũng... hơi quá đáng. Công chúa sẽ giận thật đó..."
Tư Phàm lại ăn đậu phộng, cười đáp, "Muội ấy chỉ xấu hổ quá nên đâm ra giận dỗi thôi. Ngươi đi theo dỗ dành muội ấy đi."
Mạc Thanh Trần thấy Tư Phàm ăn đậu phộng, chỉ thích ăn đậu phộng, lúc nào cũng ăn đậu phộng nên lo sợ nàng ấy nóng trong người, lập tức nàng đem đĩa đậu phộng đặt sang chỗ mình, tránh xa tầm tay Tư Phàm, lại nói, "Diệp Vy nói đúng, có khi Công chúa sẽ càng giận nàng thêm."
Tư Phàm cười nói, "Khi nãy nàng không nghe à? Muội ấy gọi ta là chị, trong lòng muội ấy nghĩ như vậy nên mới buột miệng đấy. Muội ấy là người như vậy, trong lòng đã có rồi nên mới có thể nói ra."
Lời Tư Phàm nói làm cho Diệp Vy ngẩn ra, nói vậy thì Linh Kỳ thật sự muốn nàng gọi mình bằng tên hay sao?
"Công chúa luôn nói ngài là người lạnh lùng, nhưng thật ra cái gì ngài cũng biết, ngài còn rất quan tâm nàng ấy."
Sau khi nói chuyện một chút thì Diệp Vy liền bỏ đi, nàng đi về phía khu vực Thập Nguyệt Quân để tìm Linh Kỳ. Đến khi đi về gần khu vực rừng gỗ thấp thì chỉ nhìn thấy Tiểu Liên và Tiểu Túc đứng ở đó, Diệp Vy đi tới hỏi mới biết là hai nàng đang đứng canh gác cho Công chúa thư giãn ở bên trong.
Bước vào trong, khu rừng gỗ thấp này phủ đi mái đầu được cài đầy trân châu, trâm ngọc của Linh Kỳ, chỉ còn mỗi chiếc váy rực rỡ nổi bật trong khu rừng xanh ngát vào đầu xuân. Diệp Vy đi đến, thấy Linh Kỳ đang ngồi bứt lá cây thì khẽ cười.
"Công chúa, nàng đã ăn no chưa? Sáng nay nàng đã tập cưỡi ngựa, mất nhiều sức nên cần phải bồi bổ lại cơ thể."
Linh Kỳ phát hiện Diệp Vy tới gần thì liền nhăn mặt nói, "Ơ hay, sao ngươi không ở chỗ bọn họ, chạy tới tìm bản Công chúa làm gì?"
Diệp Vy có cầm theo một gói bánh gai, nàng vừa đi tới chỗ Linh Kỳ vừa trả lời.
"Suốt mấy tháng qua, việc mà ta làm nhiều nhất là tập luyện, việc ta làm nhiều thứ nhì chính là viết thư. Ta đã ưu tiên cho việc tập luyện nhiều như thế, vậy thì hôm nay, người mà ta viết thư nhiều nhất đã ở đây, ta không nên ưu tiên cho người đó nhiều hơn một chút hay sao?"
Linh Kỳ nhếch môi cười lạnh, "Diệp Vy, ta thấy ngươi học giỏi nhất là nịnh nọt chứ không phải là luyện võ công đâu."
Diệp Vy đưa túi bánh gai cho Linh Kỳ, chân thành nói, "Công chúa, nàng biết rõ ta không phải là người thích nịnh nọt.", từng lời nói từ miệng của nàng đều là thật.
Linh Kỳ nhìn vào đôi mắt và vết sẹo giữa trán của Diệp Vy, đáy lòng chợt rung động.
Nàng nhớ cứ cách một hoặc hai ngày là nàng ấy lại viết thư cho nàng, có khi một ngày có tận hai lá thư gửi đến. Tới nay thư từ đã có hơn chục bức, bức nào cũng kể về sinh hoạt, hỏi thăm, tâm tình, đủ trò...
Đọc từng bức thư, Linh Kỳ giống như nhìn thấy tận mắt cuộc sống ở Vân Thành vậy. Có khi có nhiều chuyện buồn cười, nàng còn bảo Tiểu Túc và Tiểu Liên dựa vào lời kể trong thư mà đóng lại cảnh đó cho nàng xem. Sau đó, nàng sẽ nhìn vở kịch ngắn đó, liên tưởng tới gương mặt và hình bóng của Diệp Vy, rồi trầm ngâm.
"Ngươi nói lời thật lòng, ngươi cảm thấy ta trẻ con lắm hay sao? Giống một đứa nhỏ, luôn bị người ta đùa giỡn."
Diệp Vy suy nghĩ một chút rồi nói.
"Công chúa, nếu nàng nghĩ chuyện này lớn đến mức có thể định đoạt được mối quan hệ chị em của vương gia và nàng thì ta cũng không thể nói gì? Nhưng mà, nàng làm một đứa trẻ trong mắt ngài ấy, được cưng chiều, được bảo vệ bởi tình yêu của vương gia và Hoàng hậu nương nương, cho nên nàng mới có thể trở thành một cô gái đầy kiêu hãnh. Nếu nàng cảm thấy khó chịu vì được họ yêu thương và bảo vệ, thì ta tin rằng họ sẽ buông nàng ra, để nàng tự trưởng thành."
Linh Kỳ biết chứ, với tính tình của nàng mà khi đóng vai một vị điện hạ, nếu bị Chu Vương ức hiếp chỉ e rằng sẽ quậy banh hoàng cung, lúc đó nàng bảo vệ được ai? Nàng trở thành một Công chúa cao quý bậc nhất Minh Càn quốc, ngoài việc là Công chúa duy nhất của Minh Càn triều, còn là vì có danh tiếng và thế lực của Ung Nhị Vương chống phía sau.
Có nhiều chuyện, Hoàng đế sẽ không thể trả đũa cho nàng, ví dụ như chuyện có dính dáng tới Chu Vương hoặc tiền triều, nhưng Ung Nhị Vương thì có thể, bằng cách dùng việc công xử lý việc tư, Ung Nhị Vương sẽ khiến mấy kẻ đắc tội với nàng khổ sở. Tuy chỉ có một chút, nhưng đủ để hả giận cho Linh Kỳ.
"Thú thật với ngươi là ta không còn bài xích tỷ tỷ nữa..."
Diệp Vy nghe Linh Kỳ nhẹ hẫng cất lời thì bèn dịu dàng nói, "Chuyện này rõ ràng mà, nàng vốn không hề căm hận vương gia. Nàng muốn được vương gia cưng chiều như trước."
"Nhưng mà ta không muốn xuống nước."
"Cái này... hồi nãy chẳng phải vương gia đã xuống nước với nàng trước hay sao?"
Linh Kỳ xụ mặt, "Nhưng mà tỷ ấy kiếm chuyện chọc ta..."
Diệp Vy đến ngồi cạnh Linh Kỳ, nàng hướng thân người sang đối mặt với nàng ấy, giống như hai người không còn khoảng cách chủ tớ mà đã ngang bằng vai vế với nhau. Ánh mắt nàng lấp lánh nhìn người trong lòng ngồi ngay trước mặt, thấp giọng dỗ dành.
"Nàng giận như vậy không có tốt... Ta giúp nàng làm hòa nhé..."
"Diệp Vy, tính tình của ta đúng là không tốt như vậy đó, ai mà thích nổi ta chứ...?"
Nghe Linh Kỳ ngượng ngùng nói thì Diệp Vy ngẩn người nhìn nàng ấy, gương mặt nghiêm chỉnh của Diệp Vy bỗng trở nên dịu dàng hơn, nàng dịu giọng bày tỏ.
"Sao lại không? Có nhiều người thương nàng lắm, vương gia, Hoàng hậu nương nương, Tiểu Liên, Tiểu Túc và... ta nữa."
"......"
Nhân lúc Linh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Vy lại lập tức tấn công.
"Còn nữa, Linh Kỳ à, nếu như nàng sợ sau này không còn ai yêu thương nàng nữa, thì ta xin thề ta sẽ là người duy nhất yêu thương nàng, không bao giờ bỏ rơi nàng, được chưa?"
Cây gỗ thân thấp không có hoa, chỉ có lá, Linh Kỳ xinh đẹp diễm lệ ngồi dưới tán cây xanh um của cây gỗ thấp, đỏ rực y như một bông hoa nở giữa rừng cây. Nàng là điểm sáng duy nhất của rừng cây, cũng là điểm sáng duy nhất trong mắt, trong lòng và trong tim của Diệp Vy.
Diệp Vy lại như một nhành cây yên tĩnh, ở bên cạnh nâng đỡ đóa hoa đỏ rực, dùng thân mình bảo vệ đóa hoa, tuy có chút cứng nhắc và ngốc nghếch nhưng vẫn khiến cánh hoa thêm diễm lệ giữa trời đất.
Diệp Vy còn nhớ, khi nàng ôm Linh Kỳ vào lòng giữa cơn bão tuyết trong Phúc Diệp phủ, hương hoa hồng đã bao trùm lấy khứu giác của nàng, khẽ khàng chạm vào tim nàng một nhịp. Dáng vẻ kiều diễm mà gai góc khó gần của Minh Cao Hoan Linh Kỳ giống y như hương hoa đó vậy, vừa khiến nàng sợ, lại vừa khiến nàng yêu thích, muốn đến gần, bị tổn thương, sau đó lại không nhịn được nghĩ đến mọi lúc mọi nơi.
Cũng giống như lúc này vậy, nàng ấy giống một đóa hoa hồng vừa yêu kiều vừa hung tàn, xen lẫn giữa vị ngọt của hai đôi môi, chính là vị tanh của máu...
Linh Kỳ tiếp nhận, nhưng vẫn rất hung hăng cắn mạnh vào môi của Diệp Vy khiến Diệp Vy choáng váng, sau đó nhận ngay một xô mạnh và câu mắng nức nở.
"Diệp Vy, đến cả ngươi cũng ức hiếp ta hay sao?"
Vừa rồi nhìn thấy Linh Kỳ ở gần như vậy, Diệp Vy kiềm lòng không đặng nên đã lỡ làm ra tội, nàng vội vã quỳ xuống nói.
"Công chúa tha tội..."
Nàng nói tiếp.
"Nhưng mà, ta không ức hiếp nàng. Ta đối với nàng là thật lòng... Với cả..."
Khi nãy Linh Kỳ không hề phản kháng, thậm chí nàng đã đáp lại Diệp Vy.
Linh Kỳ đỏ hồng da thịt, nàng rưng rưng nước mắt mãi nhưng cũng không mắng thêm câu nào... Nàng trân trân nhìn đỉnh đầu của Diệp Vy, tự hỏi vì sao chỉ mới đây thôi mà chớp mắt một cái cơn giận trong lòng nàng đã tiêu tan không còn một mảnh?
Nàng muốn mắng cũng không thể mắng, mùi tanh nồng của máu trong khoang miệng còn khiến nàng day dứt xót xa, không nỡ nặng lời làm đau lòng nữ tử này lần nữa...
Linh Kỳ đỏ mặt quay đi, nàng liếm đi vị máu ngòn ngọt còn vương trên môi mình, khẽ nói.
"Ngươi dẫn ta đi gặp tỷ tỷ đi, còn chuyện của ngươi thì ta sẽ suy nghĩ thêm..."
Suy nghĩ thêm... Suy nghĩ thêm cái gì?
Linh Kỳ cũng không biết, nói chung là nàng cần thời gian để suy nghĩ trước khi tính sổ với Diệp Vy về nụ hôn vừa rồi. Nàng tuyệt đối sẽ không để nữ tử gan to tày trời này chiếm tiện nghi đơn giản như vậy được.
Linh Kỳ có thể ngu ngơ không biết nhưng Diệp Vy lại biết rất rõ. Trái tim nàng như được mùa xuân nở rộ và bơm tràn sự sống, nàng cảm thấy vừa rồi mình làm liều, rồi bị cắn đến rách môi cũng xứng đáng...
Thành công khiến cho Linh Kỳ đáp trả, thành công khiến cho Linh Kỳ đắn đo và suy nghĩ, đó là thành công tuyệt vời nhất của Diệp Vy. Lời khuyên của Tư Phàm quả thật chính xác, quả là người có kinh nghiệm tiếp cận nữ tử kiêu ngạo có khác...
Đúng là liều thì ăn nhiều...
Diệp Vy cười tươi, đôi môi nàng rướm máu nhưng nét mặt của nàng lại như được tưới nhựa sống khiến Linh Kỳ vừa khó hiểu vừa xấu hổ. Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Linh Kỳ, ngập ngừng nắm lấy cổ tay của nàng ấy, ngượng ngùng bảo.
"Linh Kỳ đừng lo lắng, ta sẽ ở đây đợi nàng chứ không chạy đi đâu cả. Nàng đã quên rồi sao? Ta đã thề độc rằng: ta là người của nàng, nàng muốn làm gì ta cũng được... Sau khi chị em hai nàng bắt tay lại rồi, lúc đó nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, nhé!?"
Linh Kỳ không phản kháng cái nắm tay của Diệp Vy, nàng liếc mắt nhìn nàng ấy, tự nhiên thấy bộ dạng mềm mỏng dỗ dành của Diệp Vy cũng vui vui, chậc lưỡi một cái, nàng liễm mi bảo.
"Túi bánh gai đâu? Ta đói rồi, ta muốn ăn."
"Nè, bánh sẽ làm nàng bẩn tay, để ta hầu nàng ăn."
"Thôi khỏi, đưa đây ta tự ăn."
"Nàng là Công chúa, để ta đút cho Công chúa ăn là được, nhé?"
"Ta là Công chúa chứ không phải trẻ con..."
Cuối cùng, Diệp Vy đành đưa túi bánh cho Linh Kỳ tự ăn, thật ra túi bánh này là Tư Phàm bảo nàng đưa cho Linh Kỳ ăn, quả nhiên Linh Kỳ muốn ăn thật. Không ai hiểu em gái bằng chị gái, chị em nhà này đúng là tâm đầu ý hợp...
Cặp chị em độc nhất vô nhị trên thế gian.
------