Tôi im lặng nhận lấy thuốc, chuốc tất cả vào miệng nuốt xuống. thuốc rã ra đắng nghét nơi cổ họng, tôi nhắm chặt mắt cảm nhận sự dày vò của vị giác. Mỗi lần như vậy tôi đều nghĩ: anh hai, có phải trước khi chết anh cũng thống khổ như vậy.
Anh dịu dàng đưa đến trước mặt tôi vài viên kẹo bọc đường, tôi gạt mạnh tay khiến chúng rơi vương vãi xuống sàn, những viên kẹo màu sắc được bọc một lớp đường mỏng phản quang dưới ánh nắng khiến chúng tựa như những hạt ngọc trai quý bàu nơi biển sâu vô tận. Anh nhìn tôi phức tạp, yên lặng cúi xuống nhặt hết tất cả.
Tấm lưng dài rộng kia đã từng quen thuộc biết bao, nay trở nên gầy gò thế nhưng lại khiến tâm tôi quặn lại, nổi đau dai dẳng còn xót xa hơn tất cả cơn đau bệnh tật….
“Tiểu Du Du, nếu em không chịu uống thuốc anh sẽ đánh em!” giọng anh hai đầy mùi thuốc súng gầm gừ bên tai, tôi nhất quyết cuốn chặt chăn bao phủ cả người sống chết không chịu chui ra.
“ em không uống! anh dám đánh, em sẽ nói với ba anh sự dụng bạo lực với em!” – tôi khàn giọng hét lại, sau đó cổ họng rất kết hợp ho “ khụ khụ” vài tiếng.
“được! em giỏi lắm, để xem anh có dám đánh em không!” anh lập tức nhào tới xốc cả tôi và cái chăn dậy. tình hình này không được thuận lợi cho lắm.
“ anh hai… thuốc rất đắng mà… có thể thương lượng được không?” tôi vội ló đầu ra khỏi chăn, giọng nói yếu ớt, tự bày ra bộ mặt tôi cho rằng thảm thương nhất.đây là tuyệt chiêu cuối, không thể sử dụng nhiều nếu không sẽ mất tác dụng.
“ chỉ là cảm mạo thôi, chỉ cần giữ sức khỏe tốt một chút là được.” Tề Phong từ ngoài phòng bước vào. Anh dịu dàng đến bên tôi, áp nhẹ trán vào trán tôi đo nhiệt độ, xong lại khẽ hôn xuống một cái.
“ không được! con bé sẽ bệnh rất lâu.” Anh hai tôi có vẻ bất mãn với Tề Phong, cuộc nói chuyện giữa họ luôn nồng nặc mùi thuốc súng.
“ anh hai…!” tôi nâng tông giọng lên làm nũng nhưng với cổ họng khản đặc thì nghe ra âm thanh rất nổi da gà.
“ được lắm, em có hậu thuẫn liền không nghe lời anh!” anh hai tức giận bỏ mặc tôi ra ngoài. Trước khi đi còn quên quên liếc mắt nhìn Tề Phong “ hừ” mạnh một cái tỏ thái độ bất mãn.
“ anh ấy sẽ không giận được lâu đâu!” tôi lè lưỡi nhìn theo dáng anh hai bước ra khỏi phòng, lần nào cũng vậy, chỉ cần Tề Phong có mặt anh đều rất dễ bất mãn. Tuy nhiên không thể nào giận tôi quá nửa tiếng.
“ em nhất định không chịu uống thuốc sao?” Tề Phong đột nhiên quay lại nhìn tôi ánh mắt nguy hiểm, tôi vội cụp mắt xuống, ôm chăn lui vội vào trong.
“ nó rất đắng… em không muốn uống.”
“ được thôi, để anh giúp em hết bệnh.” Nói rồi anh liền hôn tôi. sau đó tôi nhận ra một trân lí, truyền bệnh qua cho anh thì liền có thể hết bệnh mà không cần uống thuốc. Chỉ là có hơi tàn bạo một chút nhưng tôi tự nhủ anh uống thuốc sẽ nhanh hết thôi. Quả thật hai hôm sau anh đã trở lại bình thường còn tôi vẫn y nguyên một tình trạng. Vậy nên tôi đành phải chấp nhận uống thuốc, Tề Phong dù sao cũng chuẩn bị kẹo bọc đường cho tôi, không có thô bạo chèn ép như lão đại kia.
“ Hạ Du, có muốn đi dạo không? Tịch dương rất đẹp.” Tề Phong khẽ lay tôi dậy, dạo này tôi ngủ rất nhiều, nửa tỉnh nửa say giữa những cơn mộng mị.
Tôi im lặng gật đầu, anh ôm tôi đặt lên xe lăn, cẩn thẩn khoác áo giữ ấm cho tôi rồi đẩy tôi ra khỏi phòng. Tôi có cảm giác hơi xúc động… đã ba năm, tôi chưa từng rời khỏi căn phòng này.
“ sau này mỗi ngày anh đều đưa em ra ngoài, được không?” anh dịu dàng cúi đầu sát bên tôi, tôi im lặng né tránh. Có lẽ anh đã quen khẽ nắm lấy tay tôi siết một cái rồi tiếp tục đưa tôi đi đến công viên nhỏ trong bệnh viện hóng gió ngắm hoàng hôn.
“ Hạ Du, đừng ngủ nữa.” tôi nghe thấy giọng nói run rẫy và cảm nhận được cái siết mạnh mẽ của anh liền tỉnh dậy. Tôi đã thiếp đi sao?
“ đợi em khỏe hơn anh sẽ đưa em đi Mỹ… em phải khỏe lên.” Anh ôm tôi chặt hơn, thân thể gây hao này lọt thõm trong vòng tay rộng lớn của anh. Tôi khẽ cau mày đẩy nhẹ anh ra.
“anh xin lỗi… em đau sao?” anh giấu vội giọt nước mắt vừa kịp trào khỏi khóe mắt. đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến anh, tâm can tôi lại như phế như liệt huống hồ chi là những cái ôm, cái siết.
“ có phải… tôi sắp hết thời gian rồi?” tôi thờ ơ nhìn về phía mặt trời đỏ au cuối chân trời. Mặt trời rực rỡ như vậy cũng có lúc tàn huống hồ chi tôi chỉ là sinh linh nhỏ bé vốn chẳng nên tồn tại. Nhưng, vầng thái dương kia ngày mai sẽ lại ló rạng, lại rực rỡ tuyệt vời như nó vốn có. Còn tôi, chỉ sợ hoàng hồn của tôi sắp tắt vĩnh viễn.
Tôi khẽ cất tiếng cười lớn nhưng lại chẳng thể cất lên thứ âm thanh tựa lục lạc như trước kia, tôi thậm trí chẳng còn đủ sức để cười thành tiếng. Anh làm nhiều việc như vậy, lừa dối tôi đau đớn như vậy nhưng rốt cục tôi chẳng thể đã động gì đến anh, còn hẹn mọn nhận lấy thứ ấm áp, dị dàng như thương hại từ anh.
“ Tề Phong, có phải em rất ngốc?”
“Tề Phong, nếu em chết rồi ai sẽ là người dày vò anh?”
“Tề Phong, anh đã từng một lần đối xử với em thật lòng chưa?”
“ Tề Phong, đến tận bây giờ em vẫn còn yêu anh…”
Hàng loạt câu nói vọng lên trong tâm trí tôi, bên tai là tiếng gọi không ngừng của anh… tựa như gọi cho cả cuộc đời sắp qua.