Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, người vừa được truyền gọi tới, quan Tả giám Đình úy thự Trình Húc Lương. Người này tuổi rất trẻ, dường như chưa tới tuổi lập nghiệp, tướng mạo đoan chính, mặc dù là quan văn xuất thân từ khoa cử nhưng giữa hai đầu lông mày lại có vài phần khí thế hiên ngang -mà bản thân dường như đã từng gặp qua hắn.
(‘tuổi lập nghiệp’: (qt là ‘nhi lập chi niên’), nguyên gốc từ câu ‘tam thập nhi lập’, tức là tuổi là thời điểm lập nghiệp. Câu này ý nói Trình Húc Lương chưa đến tuổi.)
Cảnh Hi Miểu suy nghĩ đắn đo, “Trình Húc Lương? Sao trẫm nhìn ngươi thấy có phần quen mắt?”
Trình Húc Lương có phần khẩn trương, lại có phần lúng túng, sắc mặt đỏ lên. “Trí nhớ của bệ hạ thật tốt. Bệ hạ… đúng là đã từng gặp thần. Thần lúc đó cùng Đại Tư Nông Hàn Mộng Khuê cùng vào kinh dự thi, tại tiệm ăn tên là Không Biết Vị ở quận Thông Bình, từng có may mắn diện kiến thánh nhan.”
Cảnh Hi Miểu bỗng nhiên nhớ ra, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm ấy, “Ngươi chính là vị bạch y công tử ngày đó hộ giá bị thương.”
“Chính là thần.” Trình Húc Lương cúi đầu, “Thần ngày ấy cũng không biết ngài là Hoàng thượng, thật là đần độn. Mong Hoàng thượng trị tội.”
Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, “Ngươi đúng là người thật thà. Nhưng mà bằng ấy tuổi đã nhậm chức Tả giám Đình úy thự, thật không dễ dàng.”
“Hồi Hoàng thượng, thần sau khi thi đỗ Trạng Nguyên, bởi vì có người tố giác thần sỉ nhục Thái úy, Đình úy thự liền muốn bãi bỏ chức danh của thần. Thái úy sau khi biết chuyện thì ở trước ngay mặt hỏi thần việc kia có thật hay không. Thần thuận tiện cùng Thái úy bàn luận về những câu chuyện được truyền tụng của Tướng Thần. Lúc đó Thái úy cười ha hả, nói thần là người cứng cỏi có chí khí, vậy liền nhậm chức Đình úy đi. Sau đó, thần liền tiến vào Đình úy thự. Rồi hoàn thành mấy vụ án trong Kinh Thành nên được đề bạt đến chức vị Tả giám.” Trình Húc Lương nói.
Cảnh Hi Miểu nghe xong khẽ cười, “Hóa ra là như vậy. Ta cũng nghe nói ngươi không e sợ uy quyền, kiên định giải quyết được vài vụ án lớn. Có điều… Ngày đó ngươi cùng Hàn Mộng Khuê cùng vào kinh, nếu bàn về tài học, Hàn Mộng Khuê cũng chưa chắc được bằng ngươi. Bây giờ hắn đã là Đại Tư Nông, ngươi không cảm thấy không công bằng sao?”
Hoàng thượng, thần có ngày hôm nay là do Thái úy ‘thức nhân thiện dụng’, thần không làm nổi chức vụ lớn. Thần không hiểu những cách thức quản lý đất nước. Thần chỉ hiểu rõ chuyện đúng sai, phải trái, cho nên cũng chỉ có thể làm chức quan Đình úy mà thôi.” Trình Húc Lương là người ngay thẳng, cũng là người có khả năng tự đánh giá bản thân.
(‘thức nhân thiện dụng’: biết người nào có sở trường gì thì đem dùng vào việc thích hợp đó)
Một câu nói nhưng lại khiến Cảnh Hi Miểu xúc động, Tương Lý Nhược Mộc còn để y tự mình chấp chính, là vì hắn biết mình thích hợp làm Hoàng đế sao? Bản thân y còn không biết mình từ khi nào lại có thể thích hợp. Rõ ràng lúc trước bản thân giống như một kẻ đáng thương mặc người xâu xé cũng không dám ho một tiếng. Thời điểm y bị sự yếu đuối nhu nhược phá hủy, Tương Lý Nhược Mộc đã có thể trở thành Hoàng đế. Nếu như chỉ là muốn có được lời tuyên cáo của y, hắn vẫn sẽ làm được. Khi đó,Cảnh Hi Miểu sẽ trở thành một kẻ bị giam cầm, bị nhốt ở chốn thâm cung, y không nhịn được thở dài. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc đã lựa chọn con đường của hắn. Hắn đợi mình dần trưởng thành, từ từ dạy dỗ mình phương pháp mưu kế trị thiên hạ, rồi hiện tại hắn rời đi, không tiếp tục cầm tay mình dẫn dắt nữa. Nhưng nếu như y có thể ngồi vững cái ngai vàng này thì Hoàng đế vẫn là do Tương Lý Nhược Mộc tạo ra. Phá hủy ái nhân cùng tạo ra ái nhân, đối với hắn khác biệt chính là tâm có thể chứa được cả giang sơn lại thêm Cảnh Hi Miểu hay không, còn với Cảnh Hi Miểu khác biệt là không thể rời bỏ hắn và cũng không muốn rời khỏi hắn. Bởi vì Tương Lý Nhược Mộc chưa từng níu giữ y, kết quả y lại không ngừng đuổi theo hắn.
“Hoàng thượng.” Trình Húc Lương không biết tại sao Hoàng thượng lâm vào trầm tư. Một câu đánh thức Cảnh Hi Miểu, hắn mới nhận ra mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Thói quen này đã bao lâu rồi? Thời điểm ngây người nhìn ra cửa sổ, y theo bản năng sẽ cố gắng phân biệt tiếng bước chân, bởi y hy vọng có thể nhìn thấy Tương Lý Nhược Mộc. Thói quen một khi đã hình thành, muốn bỏ đi còn khó hơn lên trời.
“Ngươi là Đình úy của trẫm, phụ trách trị an trong kinh thành. Vậy ngươi đối với kinh thành có lý giải như thế nào?” Cảnh Hi Miểu trở lại dòng suy nghĩ, cố gắng quên Tương Lý Nhược Mộc không ở nơi này, khiến y cảm thấy trống rỗng. “Trẫm từng nghe Thái úy nói đến, các ngươi luôn luôn ở trong Kinh thành, đại thần nào nuôi ca cơ, nhi tử nhà ai đủ trăm ngày, khuôn mặt nào là kẻ nào lưu manh, khuôn mặt nào của người quyền quý đều biết?”
Trình Húc Lương cúi đầu, “Hoàng thượng mới thực sự là không có chỗ nào không biết. Đình úy thự ngày ngày thụ án, sở dĩ có rất nhiều gián điệp cấu thành nên mạng lưới, chú ý quan sát toàn bộ Kinh thành.” Hắn có phần không hiểu nổi, “Nhưng không biết Hoàng thượng muốn tra chuyện gì?”
“Trẫm muốn ngươi điều tra một người tên là Đàn Tâm, là tiểu quan trong Thái úy phủ. Hắn cùng Lý Duẫn Chi quan hệ tương đối thân thiết, xuất thân trong sạch, nhưng… cha của hắn là Dục Giang Vương. Hắn hiện tại đã theo Lý Duẫn Chi rời khỏi kinh thành. Có điều trẫm muốn biết hắn cùng Dục Giang vương ở dịch quán trong Kinh thành đến cùng là có liên quan gì hay không. Tất cả thân tín bằng hữu học trò của Dục Giang vương ở Kinh thành trẫm đều muốn ngươi điều tra rõ ràng. Trẫm không lo Bắc man xâm lược, trẫm rất tin tưởng đại quân của mình.” Thanh âm Cảnh Hi Miểu thấp xuống, “Trẫm lo là ‘Quý tôn chi ưu, bất tại Chuyên Du, nhi tại tiêu tường chi nội dã.”
Dù Trình Húc Lương là người đôn hậu ngay thẳng nhưng cũng rất thông minh, “Hoàng thượng, thần đã hiểu rõ ý ngài.”
(‘Quý tôn chi ưu, bất tại Chuyên Du, nhi tại tiêu tường chi nội dã’: lời của Khổng Tử, trích trong Tứ Bình thư. Văn cảnh: Nước Chuyên Du là nước nhỏ phụ thuộc nước Lỗ. Quyền binh nước Lỗ do nhà Mạnh Tôn, Thúc Tôn và Quý Tôn chia nhau nắm giữ. Hai gia thần của họ Quý là Nhiễm Hữu và Quý Lộ đến báo cho Khổng Tử biết ý định muốn chiếm Chuyên Du của họ Quý. Khổng Tử phản đối ý định đó. Nhiễm Hữu nói rằng hiện giờ nước Chuyên Du kiên cố mà nằm ngay sát ấp của họ Quý nên nếu giờ không chiếm lấy thì sau sẽ thành mối họa cho con cháu. Khổng Tử trách tội nặng gia thần vì đã không thể can gián chủ tướng họ Quý và tiên đoán rằng nỗi lo của họ Quý về con cháu đời sau không phải ở Chuyên Du mà nằm ngay trong nội bộ họ Quý. Mà đã ở trong nội bộ nhà mình thì mối nguy ấy sẽ lộ diện tức thì chứ không còn xa nữa.
Nên câu nói của Cảnh Hi Miểu đại ý là y lo rằng mối nguy hại không nằm ở phiên quốc của Dục Giang vương mà lại ở trong nội bộ, ám chỉ Lý Duẫn Chi và Đàn Tâm.)