“Ngũ thiếu, xin hãy gả cho ta!”
“…Ách…”
Ta trợn mắt nhìn đối phương, trong đầu hỗn loạn, thật sự không tìm được câu trả lời thích hợp để đáp lại. Hơn nữa đối phương cũng không giống kiểu người dễ cự tuyệt, trong đôi mắt tinh anh loé ra kiên quyết. Ta muốn thay hắn tìm một lý do giải vây kiểu như “trời nắng nên ấm đầu” cũng khó!
Quần chúng hai bên nghe vậy cũng cực kì kinh ngạc, ai nấy rớt cằm, mắt chữ O miệng chữ A. Ta nghĩ dù nhìn thấy chuột đuổi mèo, thỏ ăn sói cũng không đến mức này.
Gió lạnh vù vù thổi qua, càng khiến khung cảnh trở nên hiu quạnh. Ta không thể không thừa nhận, trên đời này kiểu người gì cũng có!
Sự việc là thế này. Hôm đó phụ thân đề cập đến việc kết thân với Lục gia, ta cự tuyệt, nhưng bị một câu “Chỉ xem thử thôi” của phụ thân bác bỏ. Ta không thể nói ra nguyên nhân từ chối, cũng không muốn những người khác nghi ngờ, bất đắc dĩ phải vâng lời.
Đề nghị có vẻ dễ dàng nhưng thật ra rất khó làm này của phụ thân khiến Đỗ gia bảo trở nên lộn xộn suốt mấy ngày liên tục. Các huynh đệ tin rằng nếu mang ta ra Đỗ gia bảo nhất định sẽ dẫn đến hỗn loạn. Dưới vết xe đổ ở Phong Thanh thành, các huynh đệ đưa ra kết luận, thay vì ra vào quán trọ khiến nhiều người chú ý, không bằng ở nhờ các danh môn thế gia. Thứ nhất, bằng hữu của các huynh đệ có thể bảo đảm về nhân phẩm. Thứ hai, ở nhờ các môn phái có thế lực ít nhiều gì cũng có tác dụng hù doạ những kẻ mang ý xấu. Kết quả là sau mấy tờ bái thiếp, vài câu nhờ vả, hành trình từ Đỗ gia bảo đến Lục phủ của chúng ta được lên kế hoạch chặt chẽ, vô cùng thoả đáng. Ở những nơi đông người, cơ hội lộ mặt của ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn phân nửa thời gian đều ở trên xe ngựa, có các huynh đệ thay phiên bầu bạn.
Trước giờ ta đều nghe theo sự sắp xếp của đại ca, cho dù bản thân nghĩ rằng không cần thiết.
Hơn nữa, lo nghĩ của ta sớm bị lo sợ thay thế. Thành thân? Sau khi gặp phải kiếp nạn này, ta không còn mơ tưởng thành gia lập nghiệp như những người khác nữa. Dưới tình cảnh tồi tệ, tôn nghiêm bị tàn phá của ta, tự lo cho mình đã là không xuể thì làm sao chiếu cố nửa đời sau của một cô nương?
Hơn nữa ta cũng lo rằng với cá tính cố chấp và độc chiếm của người kia, sau khi biết được nhất định sẽ làm gì đó với Đỗ gia bảo và Lục gia. Giống như Đấu Tiêu đã nói, người kia dù là bề ngoài hay cử chỉ đều tuyệt đối không phải kiểu nhân hậu. Hắn có thể dùng mạng người Đỗ gia bảo uy hiếp ta đi theo khuôn khổ, cũng dễ như trở bàn tay bức điên minh chủ võ lâm một thời. Cho dù đôi mắt lạnh băng của hắn thỉnh thoảng dấy lên một chút dịu dàng, nhưng ta cũng không nghĩ hắn tiến bộ tới mức đó! Điều chắc chắn là hôn nhân với Lục gia nhất định sẽ đưa đến rắc rối! Lần trước hắn rời đi đại hội võ lâm, cho đến nay vẫn không thấy bóng dáng. Tương lai mù mịt khiến ta nhíu chặt lông mày, đủ loại phỏng đoán trong đầu khiến ta ngủ không yên.
Sự ưu phiền của ta không thể trì hoãn hành trình đến Dương Châu. Đại ca cất tiếng ra lệnh, một chiếc xe ngựa, vài con tuấn mã, lấy đơn giản nhẹ nhàng làm trọng. Dọc đường, nơi chúng ta ở nhờ đều là danh môn thế gia, phần lớn đã gặp gỡ ở Phong Thanh thành. Gián tiếp nhớ lại nhục nhã trên lôi đài ở đại hội võ lâm, ta không khỏi xấu hổ, không được tự nhiên. May mà các vị chủ nhà ngoại trừ vẻ mặt kinh diễm không che giấu được thì đa phần đều dùng lễ nghi đối đãi, ngoài một ít nữ quyến ác ý chế giễu và một ít công tử phong lưu có tiếng xấu cố gắng thổi khói mê vào phòng ta lúc nửa đêm thì cũng xem như bình yên vô sự.
Người trong giang hồ coi trọng thể diện, hơn nữa với danh tiếng của Đỗ gia bảo và sĩ diện của các vị chủ nhà, chúng ta đương nhiên được đón tiếp bởi sơn hào hải vị, gánh hát tạp kĩ, cảnh tượng náo nhiệt như hội chùa. Thế nhưng nếu so với Cái Bang thì các môn phái khác rõ ràng kém nổi bật hơn nhiều.
Trong vòng một dặm sau khi xe ngựa của chúng ta tiến vào tổng đà Cái Bang, trên đường lập tức có một đám ăn mày xếp thành hai hàng đón chào. Trong vòng trăm thước, cảnh tượng lại càng độc nhất vô nhị! Trên đường không chỉ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng, mà những người trong Cái Bang đều nhuộm trang phục đầy mụn vá của bọn họ thành màu đỏ, từ xa nhìn thấy giống như vô số bao lì xì đi dạo trên đường.
Càng khiến người ta tức cười chính là những tên ăn mày đều thay đổi bộ dạng đầu bù tóc rối thường lệ, ai nấy không chỉ diện mạo sạch sẽ, trên đầu búi tóc như người trí thức, mà tay còn cầm một quyển sách. Không cần biết là cầm đúng hay cầm ngược, ai nấy đều bài bản đọc lên, có điều đa phần đều không biết chữ nên có vài người dứt khoát hát lên.
Trong lúc các huynh đệ cười đến mức suýt té xuống ngựa, nhị ca chặn một tên ăn mày lại hỏi rõ nguyên do. Hắn bất đắc dĩ đáp. “Thiếu chủ nói Đỗ ngũ thiếu là người đọc sách, thích không khí văn vẻ. Hiếm khi Đỗ ngũ thiếu đường xa tới thăm, Cái Bang đương nhiên phải có lễ nghĩa, không chỉ ép chúng ta ăn mặc chỉnh tề mà còn phải thuộc một bài thơ cổ. Thơ cổ đấy nhé! Cũng không nghĩ xem, chúng ta ngay cả chữ còn không biết, thế mà còn phải cầm theo sách!”
Đại ca bật cười. “Mạc thiếu chủ không cần như vậy, chúng ta chỉ quấy rầy một đêm mà thôi”
Tên ăn mày trả lời. “Đại thiếu cũng không phải không biết tính tình thiếu chủ nhà ta, nói một là một, người bên cạnh nói nhiều cũng không có tác dụng. Đại thiếu vẫn nên tới tổng đà trước đi, thiếu chủ từ sáng đã ngồi ở đó chờ các vị, nếu biết ta làm vướng chân khách quý thì khẳng định sẽ không cho để ta yên”
Vì vậy dưới sự thúc giục của một đám ăn mày mặc áo đỏ, xe ngựa nhanh chóng đi tới trước cổng tổng đà Cái Bang. Hai lồng đèn lớn treo trước mái hiên cổ xưa, hai hàng người xếp hàng ngay ngắn, ầm ĩ diễn tấu cổ nhạc. Thiếu chủ Cái Bang khoa tay múa chân, phấn khởi chào đón. Ta và các huynh đệ xuống ngựa, chắp tay chào hỏi, sau đó thì xảy ra chuyện cực kì vô lý bên trên.
Đến bây giờ ta mới chính thức hiểu được hai chữ “khó nuốt”. Không phải thức ăn bên trong Cái Bang sơ sài, thật ra so với sơn hào hải vị, ta càng thích các món ăn giản dị của Cái Bang. Thế nhưng nếu có một người chống cằm, không hề chớp mắt nhìn ngươi, cho dù cơm ngon thế nào cũng trở nên tẻ nhạt.
Mạc Lánh thành công chọc giận các huynh đệ, khiến cho ngoại trừ đại ca, không ai chịu ngồi chung bàn với hắn. Ta tự nhận mình không phải là người nói năng lòng vòng, nhưng vẫn phải chịu thua hành vi thẳng thừng của Mạc Lánh. Hắn là kiểu người sang sảng khí phách, nhưng cá tính cố chấp đẩy không ngã kéo không đi này, cho dù giỏi ăn nói như nhị ca cũng không thể khiến hắn đổi ý.
“Mạc thiếu chủ”. Ta buông xuống đôi đũa nãy giờ không mấy hữu dụng, quyết định nói rõ với Mạc Lánh. “Ta rất cảm kích tình cảm của ngươi, nhưng ta và ngươi đều là nam, không thể thành thân!”
Mạc Lánh kinh ngạc kêu lên. “Vì sao?”
Ta mới phải hỏi ngươi vì sao! “Trước giờ đều là nam nữ thành thân với nhau, nam nam sao có thể thành thân?”
Mạc Lánh còn nói lý lẽ hơn cả ta. “Đó là ngũ thiếu không biết thôi, xưa nay đoạn tụ khắp nơi, không ít người tình thâm nghĩa trọng, chỉ cần hai bên yêu nhau, giới tính có gì mà phải ngại?”
Ta trợn mắt, đúng là tú tài gặp phải binh sĩ, có lý mà không nói được! Ta nhìn đại ca đang yên lặng dùng bữa bên cạnh, xin giúp đỡ. Đại ca phất tay, quyết định vì tôn trọng chủ nhà mà không bình luận.
Ta thở dài, vắt óc tìm kiếm thứ gì đó bên trong sách vở đến phản bác. Đoạn tụ… Vừa nghĩ tới, vô tình động vào vết thương sâu trong lòng, giống như rơi xuống hồ sâu mà giãy dụa, mặc cho áp lực vô hình đè nặng. Đúng vậy, nam nam không thể thành thân, nhưng có thể làm tình. Mà người hầu hạ dưới thân nam nhân như ta thì lấy đâu ra lý lẽ để cãi lại Mạc Lánh. Trong đầu ta hiện ra thân ảnh màu đen kia, giọng điệu hơi chua xót. “Không… không đúng…”
“Phải không?”. Mạc Lánh lắc đầu không tán thành, trong mắt đầy thẳng thăn. “Có lẽ ta không đọc nhiều sách như ngũ thiếu, nhưng ta biết lẽ sống trên đời. Quan trọng là bản thân chính mình, không nên bị người khác tác động. Thích thì cứ thích, một chút tì vết không thể huỷ diệt chân tình”. Hắn cười cười. “Hơn nữa cuộc đời ngắn ngủi vài chục năm, nếu ngay cả yêu cũng phải lo nghĩ này nọ, chẳng phải rất khổ sở hay sao?”
Ta ngẫm nghĩ lời lẽ đanh thép của Mạc Lánh, trong đầu trở nên hỗn loạn. Thích?
Ta chưa bao giờ thêm vào chữ này trong quan hệ giữa ta và người kia. Hắn luôn đơn phương làm nhục ta một cách dã man, không hề kiêng kị mà chiếm đoạt. Ta không nghĩ rằng ngoại trừ thân thể của ta, hắn còn muốn điều gì khác. Thế nhưng ta không thể phủ nhận sự quan tâm của hắn dành cho ta: nhiều lần tới thăm, tỉ mỉ tặng thuốc, mơ hồ che chở. Ta biết với quyền thế, bề ngoài, thậm chí là cá tính bất chấp lý lẽ của hắn, có rất nhiều người có thể thay thế ta. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều chỉ có mình ta, không đi tìm ai khác.
Ta rất mâu thuẫn ở điểm này. Ràng buộc quá lâu khiến căm hận ban đầu từ từ nhạt đi, xấu hổ bắt đầu pha thêm một chút tâm tình gì đó không rõ. Ta không muốn bản thân trở nên đê tiện, nhưng có lẽ ngay từ đầu đã bị tổn thương quá sâu, nên sau này chỉ cần người kia có chút dịu dàng cũng gây cho ta cảm động, rồi lại cảm thấy bản thân không biết xấu hổ mà oán hận.
Hận và không hận đột nhiên trở nên khó nắm bắt, ta nghĩ có lẽ ta hận bản thân mình vô dụng nhiều hơn là hận người kia…
Mạc Lánh thấy ta trầm tư, nghĩ rằng ta bị luận điệu của hắn mê hoặc, vì vậy cảm động nắm lấy tay ta. “Ngũ thiếu, chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, Mạc Lánh sẽ cho ngươi cả đời”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới nhớ tới hắn nói gì. Ý của Mạc Lánh là cuộc đời rất ngắn, chân tình khó tìm, cho dù đều là nam nhân thì cũng không thể từ bỏ. “Mạc thiếu chủ nói, nếu hai bên yêu nhau…”. Mạc Lánh gật đầu như giã tỏi, trên mặt tràn ngập hào quang, giống như tiếp theo đây ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn vậy.
“Thế nhưng Mạc thiếu chủ…”. Ta dừng một chút, không đành lòng nói cho hắn biết. “Ta không thích ngươi…”
Lời nói của Mạc Lánh có chút tác dụng với ta. Ta không cách nào ngừng suy nghĩ, ngoại trừ phẫn hận, giữa ta và người kia còn có cái gì? Hoặc không nên có cái gì?
Ta cố hết sức suy nghĩ nhưng cũng không giải được khúc mắc, cứ do dự giữa nên và không nên. Mỗi lần suy nghĩ lung tung thì ta lại trở nên mệt mỏi, mong được gặp hắn, nhớ nhung tích tụ từng chút một, cho đến khi trở nên mãnh liệt không kiềm chế được.
“Yểm Nguyệt? Ngươi lại đang ngẩn người ư?”. Tứ ca lo lắng sờ trán ta. “Ngàn vạn lần đừng bị tên thiếu chủ Cái Bang ngu ngốc kia lây bệnh ngốc mới được!”
Ta tỉnh lại từ trong trầm tư, lắc đầu. “Chỉ nghĩ chút chuyện mà thôi…”
Tứ ca cười nói. “May mắn!”. Ta nghĩ ấn tượng của tứ ca về Cái Bang sau này sẽ không nằm ngoài chữ ‘ngốc’. “Đại ca nói nửa ngày sau sẽ vào thành. Chân núi phía trước có bán trà, ngươi có muốn vào nghỉ tạm không?”
Ta vẫn nghĩ mình sẽ gặp lại người kia, nhưng không nghĩ rằng dưới tình huống như vậy! Vài người khách hoảng hốt uống trà, chủ quán bất an, các huynh đệ đề phòng, Đấu Tiêu tươi cười, còn ta thì đứng lặng nhìn chăm chú vào thân ảnh màu đen kia, nước mắt tràn ra như vỡ bờ, mặc cho ta cố gắng thế nào cũng không kiềm chế được…