Đột nhiên có người đốt khói xung quanh lôi đài. Làn khói trắng từ nhạt chuyển sang đậm, bao phủ toàn bộ nơi thi đấu một cách dày đặc, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón, thế nhưng trong lúc hoảng loạn ta vẫn có thể nghe được tiếng mọi người khác ho sặc sụa.
Giữa màn khói, ngoại trừ tiếng sặc sụa còn có mùi thuốc rõ rệt. Mộ Dung Viên bảo vệ ta, dùng chưởng phong quạt đi khói trắng, vẻ mặt hắn bị che lấp dưới lớp mặt nạ vô cảm, ta chỉ nghe được sự kinh ngạc trong giọng nói của hắn. “Có người đang giải Thiên Tiên Tiếu”
Giải Thiên Tiên Tiếu? Ta không rõ lắm, nhưng trong lòng dấy lên hoảng sợ. Làn khói xung quanh quá dày đặc, tầm mắt ta chỉ có thể nhìn tới ba thước xung quanh lôi đài và một mình Mộ Dung Viên. Tiếng la hét trong sân dần dần tắt ngúm, vang lên không ít âm thanh vật nặng rơi xuống. Ta không khỏi bối rối, cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra ở nơi ta không nhìn thấy. Các huynh đệ và Uyển nhi phải chăng đã xảy ra chuyện? Ngay cả Cừu Bùi Tâm nãy giờ không ngừng la hét, hiện tại cũng không có động tĩnh.
Bỗng nhiên, một trận áp bách mãnh liệt truyền đến khiến tim ta đập cực nhanh. Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung, thân ảnh màu đen quen thuộc giống như thần tiên mà xuất hiện, đôi mắt tà mị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta. Ta chỉ có thể ngây ngẩn đối diện với hắn, không nói nên lời.
Không phải ta ti tiện, nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn khiến lòng ta không kiềm được chấn động. Ta vẫn cho rằng hắn không quan tâm, bất kể là Cừu Bùi Tâm làm phản, Võ Lâm Minh hỗn loạn, hoặc là… ta! Thế nhưng tại sao trong lúc tuyệt vọng, ta lại đồng ý trả giá hết thảy, chỉ cần hắn xuất hiện? Một loại tâm trạng không tên lan toả trong lòng, hơi ấm tràn đầy trong mắt, đau đớn dâng lên từ nội tâm… Ta không giấu được cảm động, cho dù biết rõ hắn xuất hiện có lẽ cũng không phải vì ta…
Mộ Dung Viên không cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, buông ta ra mà đứng dậy nghênh đón, khẽ cười. “Còn tưởng rằng không tới…”. Mộ Dung Viên xoay người lại dặn dò ta. “Yểm Nguyệt, tự lo cho mình”. Nói xong thì lập tức bay tới, ra chiêu đánh vào người kia.
Hai người đánh qua đánh lại, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, từng chiêu từng chiêu quấn lấy nhau. Nội lực của họ khiến không khí hỗn loạn, gió lớn bốc lên bốn phía. Ta đứng giữa biển gió, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người dùng chiêu thức kì lạ đánh nhau, căng thẳng như giương cung, chỉ cần một chút sai lầm sẽ phải trả giá bằng tính mạng!
Ta không rõ trình độ của Mộ Dung Viên tới đâu, nhưng hắn là trưởng công tử của Mộ Dung gia nổi danh giang hồ, lại là giáo chủ của Minh Cung thần giáo. Ta cũng chưa từng thấy người kia ra tay, vì vậy thắng bại trong trận này chỉ khiến ta cảm giác được hai chữ “lo lắng”. Về phần đối tượng mà ta lo lắng là ai, tạm thời ta không muốn tìm tòi, chỉ biết nỗi lo lắng này đã ngày càng tăng dần đến mức bản thân ta cũng không phát hiện.
Chuyện duy nhất ta có thể làm là siết chặt y phục rách bươm, mặc cho bản thân run rẩy.
Kết quả lập tức hiện ra. Nửa khắc sau, Mộ Dung Viên nặng nề rơi xuống phía trước lôi đài, cách ta không xa. Cùng lúc đó, màn khỏi tan biến, cảnh tượng hiện rõ trước mắt. Đài tỉ thí vẫn như trước, chỉ kì dị là không một bóng người. Ta có thể nhìn thấy tất cả đệ tử chính đạo đều đang bất tỉnh, ngã xuống xung quanh, giống như say rượu mà nằm lăn ra. Còn sót lại chỉ có Đấu Tiêu và vài gã áo đen đang canh chừng xung quanh. Cừu Bùi Tâm và đám người Phổ Ô Lan đứng bên kia, lúc Mộ Dung Viên thua thì phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
Nếu Mộ Dung Viên đã thua, vậy hắn thì sao?
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy người kia bay xuống từ trên không trung, xoè tay ra, sát khí tràn ngập toàn thân khiến không khí xung quanh cũng đóng băng. Nhìn đôi mắt lãnh khốc khát máu của hắn, ta hầu như có thể đoán trước được kết cục đẫm máu của Mộ Dung Viên! Thấy vậy, trong lòng ta chỉ còn sót lại một ý nghĩ, không thể để hắn giết Mộ Dung Viên!
Ta không hề do dự mà nhào đến che trước người Mộ Dung Viên. Chưởng phong lập tức đánh tới như sóng to gió cả. Ta nhắm chặt hai mắt, cắn răng đón nhận, thế nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không truyền đến. Ta cảm nhận được sức gió khựng lại trước mặt ta, rồi dạt sang một bên, khiến tóc ta bay tán loạn, sau đó từ từ ngừng lại.
Hàng mi dài của ta run lên, chậm rãi mở mắt, kinh ngạc phát hiện bản thân không hề bị thương. Người kia đứng trước mặt ta, như thần thánh mà nhìn xuống, trong mắt tràn ngập tức giận, băng lãnh như tuyết!
Hắn không nói câu nào, xoay người rời khỏi.
Kết thúc của trò hề này thật nhiều ngã rẽ, khó có thể miêu tả thành lời. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn tưởng đây là chuyện do người kể chuyện trong quán trà bịa ra. Thế nhưng sự thật vẫn không thể phủ nhận, cho dù một khắc sau, lúc mọi người tỉnh dậy, trên lôi đài vắng vẻ chỉ còn mình ta và Cừu Bùi Tâm.
Ở một mức độ nào đó, Cừu Bùi Tâm xem như đạt được mong muốn. Hắn điên rồi, giây phút hắn dốc hết tất cả nhờ vả Minh Cung thần giáo mà lại thất bại, hắn đã suy sụp vì quá sợ hãi người kia. Đó là chưa kể đến việc hắn bán đứng võ lâm Trung Nguyên! May mà đến tận giây phút cuối cùng trong đời, hắn vẫn là vị minh chủ nắm giữ địa vị cao.
Đám người Đấu Tiêu sau khi xác định ta bình an thì cũng lần lượt rời đi. Trước khi đi, Đấu Tiêu nhìn có vẻ u ám, ta biết rõ đó là vì người kia tức giận, thế nhưng cũng không giúp được gì.
Sau khi Mộ Dung Viên ra lệnh cho đám người Phổ Ô Lan rời đi thì khôi phục lại thân phận trưởng công tử của Mộ Dung gia, lẫn vào trong đám đông giả vờ như vừa tỉnh lại, dễ dàng che giấu vết thương khi mọi người không mấy chú ý.
Mà ta lại đón nhận sự quan tâm và an ủi của mọi người, rõ ràng không ai nghĩ rằng một kẻ suýt nữa phải chịu nhục lại tận mắt nhìn thấy tất cả sự việc. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là danh tiếng Đỗ ngũ thiếu sau ngày hôm nay sẽ lan xa.
Sự việc kết thúc nhanh chóng, đại hội luận võ lại tiếp tục. Phương trượng Thiếu Lâm được mọi người đề cử tiếp quản chức minh chủ cho đến khi tìm ra người mới. Đại ca viện cớ ta và Uyển nhi bị doạ sợ mà không để ý tới việc mọi người giữ lại, khăng khăng quay về Đỗ gia bảo. Tuy tiếc rằng các huynh đệ không thể trổ tài, nhưng ta vẫn hài lòng. Dù sao nếu ta ở lại cũng sẽ bị người khác chỉ trỏ mà thôi.
Trước khi trở về, Mộ Dung Viên qua mặt những người khác mà đến gặp ta. Có rất nhiều nghi vấn mà chỉ khi hai ta ở riêng với nhau mới có thể đưa ra đáp án. Ta đối diện với nụ cười vô lại của Mộ Dung Viên, nhớ lại thương tích trên người hắn. “Mộ Dung đại ca không sao chứ?”
“Đương nhiên. Được Yểm Nguyệt quan tâm, vết thương lớn cỡ nào cũng nhanh chóng hồi phục”. Miệng lưỡi Mộ Dung Viên vẫn khiến người ta dở khóc dở cười như thường lệ. “Mấy chữ Mộ Dung đại ca được Yểm Nguyệt thốt ra thật êm tai, đáng tiếc Đỗ đại thiếu lại kiên quyết rời đi…”. Vẻ mặt hắn tỏ ra rất tiếc nuối khi phí phạm cơ hội bồi dưỡng tình cảm với ta.
Nếu như là bình thường, ta có thể nhẫn nại mà dây dưa với hắn, nhưng lúc này ta đang có chuyện muốn biết. “Vì sao ngươi lại biến thành giáo chủ Minh Cung thần giáo?”. Dù ta không biết nhiều về Tây võ lâm, nhưng cũng hiểu rằng một người thuộc chính đạo Trung Nguyên tuyệt đối không thể lãnh đạo Minh Cung thần giáo.
“Chuyện đó thật ra rất đơn giản”. Mộ Dung Viên cười lưu manh. “Ba năm trước ta cứu được một ông lão bị trọng thương trong rừng, hắn biết mình sống không lâu nên tuỳ tiện truyền cho ta năm công lực và lệnh bài giáo chủ Minh Cung thần giáo. Lúc đầu ta cũng không để ý, nhưng sau này người của Minh Cung thần giáo lại tìm tới. Ta đã nhận đồ vật của người khác, không thể không làm gì đó, thế là ta nhậm chức cho tới giờ”
Ta có chút buồn cười, rõ ràng là bí mật võ lâm nhưng qua miệng hắn lại thành chuyện cười. “Người của Minh Cung thần giáo có biết thân phận của ngươi không?”. Ta nhớ lần đầu gặp Phổ Ô Lan và Yến Diễm, bọn họ cũng không mấy phản ứng khi thấy Mộ Dung Viên.
“Không, chỉ có mấy trưởng lão mới biết, dù sao thân phận trưởng công tử Mộ Dung gia của ta cũng khác biệt, bớt được chuyện nào thì hay chuyện nấy. Lúc ta làm giáo chủ đều bịt mặt, chỉ có Yểm Nguyệt tâm linh tương thông với ta mới có thể nhận ra”. Mộ Dung Viên nháy mắt với ta, cười mập mờ.
“Cho nên… mưu kế của Cừu Bùi Tâm, ngươi rõ như lòng bàn tay?”
“Đương nhiên, lúc hắn tới cầu viện, ta còn đi gặp hắn! Nhưng hắn không biết một điều, người của Mộ Dung gia sao có thể giúp hắn đẩy võ lâm Trung Nguyên vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng? Cừu Bùi Tâm cho rằng mượn được đôi cánh, gà rừng sẽ biến thành phượng hoàng. Thế nhưng gà rừng rốt cuộc vẫn là gà rừng, cho dù Minh Cung thần giáo dốc hết sức giúp hắn diệt trừ người kia, võ lâm Trung Nguyên cũng không thuộc về hắn”. Nhắc tới người kia, giọng điệu Mộ Dung Viên có chút thất bại. “Quả nhiên là một nhân vật tầm cỡ, hèn chi các trưởng lão của Minh Cung thần giáo thà vùi đầu ở Tây võ lâm cũng không muốn đặt chân vào Trung Nguyên một bước”
Ta cảm thấy ngạc nhiên. “Trưởng lão của Minh Cung thần giáo biết người kia ư?”
Mộ Dung Viên cười khổ. “Sau khi ta làm giáo chủ Minh Cung thần giáo mới biết, mọi người tranh nhau cướp lấy ngôi vị minh chủ võ lâm nhưng cũng chỉ là một con rối mà thôi. Người chân chính nắm giữ thiên hạ là hắn. Sự tranh đoạt của chúng ta trong mắt hắn cũng giống như mấy con chó nuôi trong nhà cắn nhau mà thôi…”
Trong lòng ta hoảng hốt. “Người kia… rốt cuộc là ai?”
“Không biết”. Mộ Dung Viên trả lời dứt khoát. “Các trưởng lão suy đoán hắn có liên quan tới Ma giáo vốn mất tích mười năm trước, nhưng hắn chưa từng giao thiệp với chúng ta, vì vậy không ai biết được sự thật. Nhưng điều khiến ta kinh ngạc là, không ngờ Yểm Nguyệt chưa từng bước chân ra khỏi nhà mà lại quen biết hắn…”. Mộ Dung Viên dừng một chút. “Yểm Nguyệt, ngươi biết không, trận chiến kia ta không dùng hết sức, hắn cũng vậy!”
“Vì sao?”. Bất luận Mộ Dung Viên có lý do gì, mục đích cuối cùng của hắn dường như chính là giết chết người kia. Khó có thể tưởng tượng được trong một trận đấu “sai một li đi một mạng” như vậy, hai người lại không hề dốc toàn lực đọ sức với nhau. “Ta đương nhiên là vì Yểm Nguyệt, ngươi đang ở phía dưới, nếu chém giết, ta không chắc sẽ không tổn hại tới ngươi, mà hắn… Yểm Nguyệt, Cừu Bùi Tâm dùng ngươi dụ hắn ra, nhất định là có nguyên nhân đúng không?”