Yểm Ngã Lai Thời Lộ

chương 7: chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu như đây chính là cái giá, có phải là quá nghiêm trọng không.

Lúc ta dìu Triệu Linh Việt đang chật vật không chịu nổi ra khỏi chùa Bạch Mã, chừng mấy ngàn lính Ngự Lâm quân đang chạy tới, bao vây quanh chùa Bạch Mã…

Chúng quân đều giơ bó đuốc trên tay, trong nhất thời bên ngoài tự cứ ngỡ sáng như ban ngày.

Còn bệ hạ thì đang đứng trước cửa lớn của Bạch Mã, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tuấn tú và vô cùng uy nghiêm, đây chính vị quân lâm chân chính của thiên hạ.

Ta bỗng nhiên nhận ra điều này.

Các vị tăng nhân ở chùa Bạch Mã quỳ xuống trên đất, hoặc niệm kinh cầu nguyện, hoặc thấp giọng năn nỉ.

Bệ hạ nhìn thấy ta, vẻ lạnh lùng băng sơn lãnh khốc cuối cùng cũng có một chút sự buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy Triệu Linh Việt, lại một lần nữa khép lại, thậm chí càng lạnh lùng hơn.

Bệ hạ cũng không nói gì với ta, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.

Ta chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy chúng quân đem bó đuốc trong tay giơ lên cao rồi ném vào tự một cách vô cùng chính xác.

“Bệ hạ, đây là tự miếu của Hoàng gia! Ngã phật từ bi!”

“Bệ hạ, đừng giết người và phóng hỏa ở nơi Phật môn thanh tịnh…”

“Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi thưa bệ hạ…”

Chùa Bạch Mã ánh lửa ngút trời, không còn đường sống.

Trong tiếng thút thít khắp nơi, ta nhìn lên và thấy hắn đang nở nụ cười.

Một nụ cười ngây thơ nhưng chứa đầy sự hiểm ác.

Chân đạp sinh linh, sinh tử nắm trong lòng bàn tay.

Đây chính là đế vương.

A Di Đà Phật.

Cũng giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy bệ hạ, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên trong không khí, những đám mây đen kịt lơ lửng trên không trong Điện Thái Cực.

Lục Trọng dù đã trọng thương nhưng vẫn ở bên ngoài điện xin chịu phạt.

Bệ hạ đã ban tử lệnh, đào sâu ba thước cũng phải tìm được hài cốt của Triệu Linh Thành.

Đêm đó ở trước chùa Bạch Mã, lúc đến gần xe ngựa, bệ hạ từ xa xa đã quay đầu lại nhìn.

Ngọn lửa dữ đội ngút trời, ta gần như nghĩ rằng mình đang ở trong tuyết.

.

||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||

“Ta đã hạ lệnh giữ lại xương cốt của lão thái bà kia.”

Ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy bệ hạ vẫn hững hờ lau sạch ngón tay mình, giọng điệu vẫn như bình thường, vẫn như lúc thảo luận việc hôm nay sẽ dùng món gì vậy.

“Ta không muốn.”

“Cũng tốt, thật là buồn nôn.” Bệ hạ gật gật đầu, đôi mắt cong lên thành một đường vòng cung đẹp mắt: “Còn của Triệu Linh Thành thì sao? Có muốn giữ lại không?”

Ta cúi đầu không nói gì cả, những dường như vẫn cảm thấy được ánh mắt rực lửa của ngài, đang nhìn vào vết đỏ hằn trên cổ ta.

Ta lẳng lặng lắng nghe lời nói của Kim công công: “Hôn kỳ sắp tới, chiếu theo tập tục của Trung Nguyên, công chúa sẽ không được gặp bệ hạ trong ba ngày.”

“Ừ.”

“Không gặp cũng tốt.” Kim công công còn an ủi ta, nói: “Bệ hạ dạo gần đây tính khí rất… còn đang vì chuyện công chúa bị bắt cóc mà rất tức giận, trong vòng một ngày, không biết đã xử trí bao nhiêu là phản tặc, quất da đào gân, còn không hết hận, chỉ sợ rằng sẽ muốn tru di cửu tộc…”

Những đám mây cuồn cuộn như sóng biển bao trùm cả cung điện, đó chính là máu của bao nhiêu vong linh ngưng kết lại.

Ta hỏi: “Chẳng phải hiện giờ thân thể của bệ hạ không khỏe sao, tại sao hôm đó lại đột nhiên khỏe lại?”

Kim công công nói: “Trong đêm hôm đó bệ hạ tỉnh lại, không thấy công chúa nên khăng khăng muốn đến chùa Bạch Mã, vốn là muốn ở bên ngoài tự chờ công chúa, nào có thể đoán được vừa hay lại gặp Tam… hắn dẫn theo quân phản tặc bao vây hạ thủ sạch sẽ quân của Lục Tướng quân, trốn vào trong tự truy sát công chúa, bệ hạ đêm khuya xuất hành, cũng không mang bao nhiêu nhân mã, lại thêm thân thể khó chịu, còn bị thương nữa… cũng may là…”

“Cái gì? Bệ hạ cũng bị thương?” Ta đột nhiên đứng lên, vội vội vàng vàng xông đến Điện Thái Cực.

Hóa ra mùi máu tanh mà ta ngửi thấy trên người ngài lúc nảy không phải là máu của người khác, thật đáng chết, ta còn không thèm để ý tới.

“Công chúa ơi là công chúa!” Kim công công bận bịu ngăn cản ta lại: “Vừa mới nói, chiếu theo tập tục, người hiện giờ vẫn chưa được gặp bệ hạ đâu!”

Ta ôm lấy đầu, làm sao ta lại quên mất điều này.

“Vậy phiền ngươi chuyển lời tới bệ hạ, bảo ngài hãy cẩn trọng sức khỏe, chăm sóc vết thương thật tốt.”

Đêm hôm nay, ta đã mất ngủ.

Nhớ lại hôm đó ngài từ xa quay lại nhìn ta, ta còn đang đỡ lấy Triệu Linh Việt.

Ta sợ hãi ánh nhìn lạnh lẽo trong mắt ngài, thậm chí ta cũng không biết, liệu có dòng máu đỏ thẫm nào đang chảy xuống vì ta dưới bộ y phục màu đen đó không.

Có khi nào ngài ấy cảm thấy vô cùng thất vọng về ta?

Ta khoác áo lên, từ bên trong cửa sổ nhìn ra ngoài, điện Thái Cực đèn đuốc vẫn sáng rực.

“Là ai đó?” Tiểu thái giám thận trọng hỏi.

“Là ta.” Ta chậm rãi đi tới: “Bệ hạ… đã nghỉ ngơi chưa?”

Tiểu thái giám vội vàng hành lễ, lại lắp bắp nói: “Vẫn chưa, sư phụ đã khuyên đến mấy lần, bệ hạ cũng không chịu nghỉ ngơi, trước mắt đã sắp đến giờ Hợi rồi…”

Ta hóp eo lại, lén lén lút lút lẻn vào đại điện.

“Tam công chúa?” Kim công công nhìn thấy ta, tròng mắt rất nhanh đã trừng xuống.

“Ta muốn gặp bệ hạ.” Ta ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Ô Mộc gia chúng ta, không kiêng kỵ chuyện này, ngươi để ta vào trong đi công công.”

“Aiz, được rồi…”

Đèn đuốc trong điện vẫn sáng rực, một thanh niên khôi ngô tuấn tú đang chống tay trên gối ngủ.

Khuôn mặt khi ngủ của ngài thật trầm lặng, dáng vẻ cũng nhẹ nhàng và mỏng manh.

Ta nhịn không được mà oán thầm, ngủ thiếp đi thì trông ngoan như vậy, còn lúc trợn tròn mắt nhìn, quả thực dọa ta xém chết.

Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo thấu xương hai lần trước của ngài, ta nhịn không được mà duỗi ngón tay ra, chạm vào lông mi của ngài một cách đùa cợt.

Nào có thể đoán được giấc ngủ của ngài ấy cực nông, còn chưa chạm đến lông mi, ngài đã giật mình mở to đôi mắt.

Sự mơ màng vô tri bên trong đôi mắt, chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, đã lập tức trở về trạng thái tỉnh táo.

Sự đề phòng của ngài ấy thật quá mạnh mẽ.

Ta chợt nghĩ đến.

Bởi vì chỉ là trong nháy mắt, ngài ấy bóp lấy được tay ta một cách chắc chắn, trở tay lại đã bóp lấy cổ ta.

Trong khoảnh khắc đó, sức lực của bàn tay đó làm ta cảm giác mình sắp chết đến nơi.

“Tiểu Lãng…” Ngài ấy vội vàng buông tay ra, đứng dậy đỡ lấy ta.

Ta thậm chí ngây ngốc đến mức không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cần cổ hơi nóng rát…

Bệ hạ ôm lấy ta, để ta ngồi trên người ngài.

Tay ngài ấy vuốt ve, ta theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại.

“Xin lỗi Tiểu Lãng.” Tay bệ hạ dừng lại, không có tiếp tục đụng chạm vào ta nữa.

Giọng nói của ngài vô cùng mệt mỏi: “Ta cứ tưởng nàng là thích khách.”

Hai gò má ta đỏ ửng lên, cái tư thế này, thật sự quá mập mờ.

Ta nhìn góc hàm dưới rắn chắc và mịn màng của ngài ấy, ngài sinh ra đã rất đẹp, điểm nào cũng hoàn hảo, ngay cả đôi bàn tay cũng cân đối, dài và trắng nõn.

“Bệ hạ, nghe nói ngài đã bị thương…” Ta lo lắng nắm chặt tay của ngài: “Có thể để cho ta xem vết thương một chút không?”

Bệ hạ đỡ ta dậy, chúng ta ngồi ở trên thảm, ngài ở trước mặt ta mà cởi y phục ra.

Ta nhìn chằm chằm vào ngài mà không chớp mắt, khuôn mặt của ngài như ngọc lặng lẽ nhuộm lên chút ửng hồng, cuối cùng vẫn là gắng chịu cởi ra hết thảy.

Những vết thương cũ quanh co gần như bao phủ khắp cơ thể ngài, gần như hoàn toàn trái ngược với gương mặt thanh tú kia.

Tuy nhiên, điều khiến ta càng thêm muốn khóc, là khi ta tháo băng ra, trên vùng ngực và dưới tim của ngài, có một vết thương khuyết vào, nó vẫn đang rướm xuống, chỉ xém chút nữa thôi là nó đã đâm thẳng vào tim rồi.

Ta cẩn thận thay ngài quấn lại băng vải: “Tên Triệu Linh Thành đáng chết, tên khốn kiếp!”

Giọng nói của ta đã có phần nghẹn ngào nức nở, nhưng ngài ấy lại cười lên: “Hắn là tam đệ của ta, Tiểu Lãng nói vậy có thể cũng đang mắng ta là đồ khốn kiếp không?”

Ta giương mắt lên nhìn ngài, hai mắt đẫm lệ: “Ngài biết rõ ta không phải là có ý này mà…”

“Đừng khóc…” Hình bóng bệ hạ trong những giọt nước mắt của ta, tựa như có thêm phần ôn nhu, ngài thay ta đi lau nước mắt, trầm giọng nói: “Ta sẽ không dễ dàng tha cho hắn, yên tâm đi.”.

Truyện Chữ Hay