Yểm Ngã Lai Thời Lộ

chương 22: chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nghe nói bệ hạ muốn đón Liễu Phất Như tiến cung.” Na Sách thấp giọng thở dài một tiếng, “Công chúa, người nói đúng, quả thật sớm muộn gì Liễu Phất Như này cũng phải vào cung.”

Trong lòng ta hơi đau âm ỉ, lập tức nhớ lại bệ hạ từng nói, Liễu Thanh Vân không dấy nổi sóng gió, ngài ấy sẽ không để Liễu Phất Như tiến cung.

Lão già Liễu Thanh Vân này vẫn thật sự dấy lên sóng gió, theo tốc độ lấy lòng Ô Mộc Đạt của ông ta, chỉ e ông ta đã liên minh với Ô Mộc Đạt dấy lên cơn sóng này.

Ta hung hăng quăng đũa: “Ô Mộc Đạt đáng chết, Liễu Thanh Vân đáng chết, nếu để ta bắt được cơ hội, nhất định ta sẽ giết chết bọn chúng.”

“Còn một việc nữa…” Na Sách ấp úng: “Đám đại thần Bắc Ngụy liên hợp dâng tấu, yêu cầu bệ hạ… phế hậu…”

Ta phẫn nộ đập bàn, suýt chút nữa đập bay cái bàn gỗ còn lớn tuổi hơn mình: “Dựa vào đâu, bởi vì phụ thân ta không còn ư?”

“Không chỉ có thế…” Na Sách cau mày nói: “Chắc là Liễu Thanh Vân đổ dầu vào lửa, hơn nữa từ khi người làm hoàng hậu tới nay liên tục xảy ra đủ loại chuyện.

Bệ hạ bệnh nặng, chùa miếu hoàng gia chùa Bạch Mã cháy, thậm chí là dịch hạch Vân Châu, Khâm Thiên Giám đổ hết mọi chuyện lên người, nói mạng người không đủ cứng, không trấn nổi sao Thiên Phủ.”

“Cút mẹ nó đi!” Ta tức giận nói: “Đi, theo ta ra ngoài.”

“Công chúa, người đi đâu vậy?”

“Đến Khâm Thiên Giám, để xem cuối cùng thì mạng ai cứng hơn!”

Ta kề loan đao lên cổ Ngô thần côn, nói cho ông ta biết không được nói nhảm vảng trước mặt ta.

Ngô thần côn run run một cái, cuối cùng cũng nói cho ta biết thật ra chuyện mạng ta có cứng hay không không phải Khâm Thiên Giám bọn họ bàn tán.

Ta hừ một tiếng: “Không phải các ngươi thì ai lại dám to gan như vậy? Chẳng lẽ là bệ hạ?”

Nhìn ông ta sợ hãi gật đầu, đột nhiên ta cảm thấy thật vô nghĩa.

Bệ hạ ơi bệ hạ, muốn phế hậu không cần lượn một vòng lớn như vậy, thật sự không mệt sao? Chẳng lẽ Ô Mộc Lãng Ý ta còn có thể bá chiếm vị trí hoàng hậu này không bỏ ư?

Ngô thần côn thấy dáng vẻ ta hồn bay phách lạc thì tốt bụng nhắc nhở: “Gần đây bệ hạ tìm tới một phương sĩ, bệ hạ cực kỳ sủng ái hắn ta, thường triệu kiến hắn ta, chắc là hắn ta bôi nhọ nương nương.”

Ta nhìn đức hạnh châm ngòi ly gián kia của ông ta, cười trợn trắng mắt, nước mắt cũng không kìm được nữa mà tràn mi.

“Sao ngươi lại tới nữa rồi…” Ta chống chằm nhìn mỹ nhân dưới ánh trăng, “Ngươi có biết ngoại nam vào cung là tội chết hay không?”

Triệu Linh Việt chậm rãi bước tới, hắn cười nhẹ nhàng, trong lúc mặt mày chuyển động lại có sức quyến rũ phong tình vạn chủng.

“Ta tới hỏi nàng một chút, nàng có bằng lòng làm… Đoan vương phi hay không?” Một đôi mắt đen câu hồn giờ phút này đang nghiêm túc nhìn ta.

Ta phun ra một ngụm trà: “Ngươi bệnh hả? Khụ khụ…”

Triệu Linh Việt có chút vô tội lau nước trà trên mặt, “Ta rất khỏe.”

Ta chỉ xem như tiểu tử này lại phát bệnh, lẩm bẩm nói: “Đệ đệ, còn muốn lấy tỷ tỷ? Kiếp sau đi!”

Triệu Linh Việt nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhưng ta không muốn kiếp sau, ta muốn kiếp này…”

Hắn chậm rãi nắm tay ta, đặt lên gương mặt còn trắng hơn tuyết còn mình, thâm tình mà chân thành nói: “Ta chỉ muốn kiếp này, tỷ tỷ gả cho ta.”

Ta bị hắn dọa tới khẽ run rẩy, lại nghĩ tới một mặt không muốn người khác biết của hắn, sau lưng cũng hơi lạnh lạnh, vội vàng rút tay lại đứng dậy, “Đoan vương à, sắc trời không còn sớm, ngươi vẫn nên về mau đi, hôm khác hoàng tẩu sẽ tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt.”

Triệu Linh Việt chợt dịch chuyển tới trước mặt ta, cản đường đi của ta, hắn nhíu mày hỏi: “Nàng có biết vì sao hôm đó ở phủ công chúa ta không muốn động vào nàng không?”

Ta cười lạnh một tiếng: “Bởi vì ngươi không dám, ta là hoàng tẩu của ngươi, ngươi không sợ bệ hạ chém đầu mình ư?”

Triệu Linh Việt hơi cong môi, là một nụ cười kiêu căng khinh thường.

Hắn nhẹ nhàng đảo mắt, nụ cười này thoáng qua rồi biến mất: “Chết dưới hoa mẫu đơn, một đêm thì có làm sao?”

Đầu của ta nổ oành một tiếng, gương mặt không biết cố gắng mà nhanh chóng nóng lên: “Tên hư hỏng không biết xấu hổ nhà ngươi, bổn cung không muốn gặp lại ngươi nữa!”

Ta vội chạy vào trong phòng, nhưng đột ngột bị hắn túm lấy cổ tay, kéo vào trong một cái ôm mềm mại ấm áp.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt là lưu luyến dịu dàng như ánh trăng, “Bởi vì ta hy vọng nàng hoàn toàn thuộc về ta, nhưng không phải dựa vào phương thức xấu xa như vậy.

Ta muốn giữa chúng ta trong sạch, ta muốn tương lai của chúng ta, vì vậy, ta nghiêm túc đấy.”

“Ta nghiêm túc yêu nàng.” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng ta nghe lại như tiếng sấm nổ.

“Ngươi thả ta ra!” Ta tức giận nói: “Ta không thích ngươi.”

Bàn tay nắm chặt cổ tay ta của Triệu Linh Việt bỗng nhiên siết chặt, đồng tử của hắn co lại, rồi chợt trầm tĩnh lại, hắn chậm rãi gật đầu: “Vậy ư, nàng có thể thử yêu ta không?”

“Ta không thể!” Ta kích động và phẫn nộ kêu lên: “Mãi mãi không thể.”

Tay hắn bỗng nhiên dùng sức, điểm huyệt của ta.

“Xuỵt…” Hắn đặt ngón tay lên môi ta, trong mắt là ý lạnh sâu thẳm, giống như hơi lạnh trên đỉnh núi, dày đặc như sương mù, khiến người ta trong lòng run sợ.

“Đừng nói mãi mãi…” Hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài nhọn vụt sáng: “Năm đó, ở thảo nguyên Tây Bắc, đêm hôm đó, chúng ta dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường, đêm hôm đó cùng giường chung gối, không phải nàng đã nói nàng muốn chọn ta sao?”

Hắn mở mắt ra, cánh môi mềm mại hôn lên ngón tay mình, hơi thở ấm nóng lướt qua bờ môi ta.

Ta lạnh cả người, tiểu tử biến thái này, thật sự rất giống bị bệnh…

“Nàng đã nói nàng chọn ta…” Triệu Linh Việt vừa ấm ức vừa đáng thương nhìn ta: “Ta chỉ từ chối nàng một lần, sao nàng lại gả cho người khác.”

“Ta nhổ vào, lão nương đáng bị ngươi từ chối một nghìn lần một vạn lần ư?” Ta tức giận nói.

Triệu Linh Việt mắt mày cong cong, lại nở nụ cười, vệt đậm màu trên môi cũng khẽ nhúc nhích theo, càng khiến người ta trông mà giật mình.

“Không sao đâu công chúa… lúc trước là lỗi của ta.” Hắn xoa gò má ta, hơi suy nghĩ.

“Ta với nàng, còn nhiều thời gian.”

“Đời này ta không muốn có bất kỳ dây dưa nào với người Triệu gia Bắc Ngụy các ngươi nữa!”

Hôm sau ta đầu óc xoay vòng vòng tỉnh lại, nhớ tới màn tỏ tình chân thành của Triệu Linh Việt đêm qua, không khỏi vừa tức giận vừa đau đầu.

Na Sách tới bẩm báo, nói là đồ ăn của bọn ta càng ngày càng tệ, nàng ấy đến thiện phòng điều tra một phen thì phát hiện là Tống tiệp dư giở trò quỷ.

Ta còn đang lo một bụng lửa giận của mình không có chỗ trút đây, “Lão nương còn ngồi trên hậu vị đấy, một người hai người cứ không kịp đợi mà bỏ đá xuống giếng như vậy!”

Ta dẫn theo Na Sách khí thế hung hăng chạy tới chỗ Tống tiệp dư.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Một vị đại nhân lạ mặt hành lễ với ta, vô cùng nho nhã.

Ta nheo mắt cẩn thận quan sát hắn ta, “Ngươi chính là phương sĩ mà bệ hạ mới mời sao?”

Người nọ điềm tĩnh nói: “Vâng, làm phiền nương nương ghi nhớ, thần sợ hãi.”

Sợ cái đầu ngươi! Đã xem tới hậu cung rồi, xem ra bệ hạ đúng là vô cùng tin tưởng hắn ta.

Có điều chuyện này đâu liên quan gì tới ta, không mắng được chủ tử, ta cũng không có hứng làm khó người làm việc thay chủ tử.

Ta xua xua tay, nói: “Đi đi.”

“Thần cáo lui.” Phương sĩ cung kính hàng lễ, lúc này mới vội vã đi lướt qua ta.

Ta sững sờ tại chỗ.

“Công chúa sao vậy?” Na Sách nghi hoặc nhìn ta.

Ta quay đầu lại nhìn bóng lưng của phương sĩ kia, hắn ta cũng đang nhìn ta, còn đứng lại cười tủm tỉm rồi chắp tay.

“Không đúng.” Ta cúi đầu thì thào: “Hắn là một phương sĩ, trông khí sắc hồng hào khỏe mạnh, sao trên người lại có mùi thuốc nặng như vậy?”.

Truyện Chữ Hay