Mối qua hệ của Naoya và Koyuki dần trở nên sâu đậm hơn.
Họ nói về mọi thứ trên đời và đi đâu cũng bám dính lấy nhau. Càng biết nhiều, Naoya càng yêu cô ấy nhiều hơn. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi mối quan hệ của họ được thắt chặt thêm.
“Nay bố mẹ mình không có ở nhà đấy...” Koyuki nói trong khi họ cùng nhau về nhà.
Với những từ ngữ đơn giản đó, Naoya chôn chân tại chỗ, mặt đơ như đá - như thể có một cây búa khổng khồ vừa rơi xuống Trái Đất vậy. “Lần nữa coi?” cậu hỏi lại.
Koyuki cứ tiếp tục bước đi cho đến khi cô nhận ra Naoya không còn bên cạnh nữa. Cô quay lại và nói thêm, “Ah! Từ từ, chờ chút đã! Sakuya và Gizzard cũng sẽ ở đấy, được chứ?!”
“Ơ-Ừ. Đúng rồi. Họ sẽ đến, chắc thế? Chắc thế...”
“Ew, cậu nói hai lần kia,” Koyuki lẩm bẩm trong khinh bỉ.
Naoya chợt nghĩ về việc cậu hiểu lầm lời của cô ấy – một việc hiếm thấy ở cậu. Rất thú vị. “Tôi đoán sự ngốc nghếch của Shirogane lây sang tôi rồi” cậu nói lớn.
“Ngốc nghếch? Xin lỗi cậu đi.” Koyuki phồng má. “Cậu luôn là người đầu têu mà. Đừng trách mình. Và mình không ngốc.”
“Thế người bình thường có nướng bánh thành than rồi phục vụ cho khác không?”
“Này! Bộ đếm giờ bị hỏn- Dù sao thì! Cậu nói chúng ngon mà!”
“À, ừ. Cậu làm cho tôi mà. Mình sẽ vui vẻ ăn mọi thứ cậu làm, kể cả nó là than.”
“Tôi thật lòng không khuyến khích cậu nói trắng ra với tôi như vậy đâu,” Koyuki càu nhàu một hồi trước khi bình tĩnh lại.
Chuyến thăm gia đình Shirogane của Naoya xuôn sẻ đến không ngờ, như kiểu mọi thứ đã được sắp đặt.
Cậu đã ăn mấy cục than hình bánh quy, giới thiệu bản thân với bố mẹ Kouiki, và ở lại ăn tối. Cuối cùng, cậu ra về với lời hứa rằng sẽ quay lại trong tương lai.
Không may, bởi vì cả Naoya và Koyuki phải ở phòng khách trong suốt khoảng thời gian đó, nên không có cơ hội cho hai người tán tỉnh nhau hay làm gì đó tương tự. Mặc dù Naoya rất thất vọng, cậu vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận họ vẫn chưa phải là một cặp. Có lẽ. Kiểu vậy.
Khoảng cách giữa họ ngày càng được thu hẹp, theo một nghĩa nào đấy; cậu không biết chính xác phải làm gì, nhưng cậu vẫn luôn ở bên Koyuki suốt thời gian qua. Nó cũng đúng thôi bởi cậu biết rõ, tuy nhiên, điều đó làm cậu cảm thấy mình cần sớm làm cái gì đó để thay đổi. Nhưng chính xác cậu phải làm gì? Và bằng cách nào - chưa kể lúc nào và khi nào - cậu sẽ làm điều đó?
Cậu lo lắng mình sẽ lại mất kiểm soát như lần ở tiệm crepe. Khi cậu tỏ tình với cô ấy lúc đó, ngay lập tức- cô ấy- chạy ngay lập tức. Cậu biết kể cả thời gian hay bối cảnh phù hợp, điều tương tự cũng sẽ xảy đến. Cậu lặng lẽ nghiền ngẫm những ý tưởng đó trong khi tiếp tục sải bước.
Koyuki tiếp tục nói mà không nhận ra cậu đã dừng bước. “Dù sao thì, như mình đang nói – bố mẹ mình sẽ đi ra ngoài với họ hàng tối nay, nên mình và Sakuya sẽ trông nhà. Vậy, ừm, chuyện là thế. Bố mẹ mình hỏi xem liệu cậu có thể qua nấu bữa tối cho hai chị em không.”
‘Chà, họ thật sự đối xử như mình là con họ luôn. Tuyệt vời,” Naoya thẳng thắn nhận xét.
Koyuki nhận ra và có vẻ hiểu nhầm ý cậu, nên cô trả lời đầy thất vọng “Ồ, nếu vậy thì. Ừ, hỏi cậu qua đột ngột thế cũng không đúng lắm. Không sao đâu. Cậu không cần phải đến cũng được.”
‘Gì cơ? Không sao đầu mà, với lại,’ Naoya nói đầy kinh ngạc “Mình không phải làm việc hôm nay, và mai là bọn mình được nghỉ. Mình sẵn lòng đến và thể hiện khả năng của một ông chồng nội trợ.”
“Thật ư?” Mặt Koyuki sáng bừng lên. Có vẻ như cô nàng không hoàn toàn thoải mái với ý tưởng hai chị em ở nhà một mình. Bước đi của cô ấy nhẹ nhàng hơn, và trong khi đang nhảy chân sáo, cô tự tin nói, “Được rồi, vậy chúng ta đi mua sắm trên đường về nhà. Chúng ta có sẵn tiền rồi, nên báo để cậu biết thôi.”
“Hiểu rồi. Vì đây là một dịp đặc biệt, nên mình sẽ nhận mọi yêu cầu của cậu.”
“Hmm...” Koyuki nghĩ một lát, rồi sửa soạn lại mái tóc đang hơi rối và chỉnh lại tư thế. “Thì, lần cuối mình đi pháp, mình được thưởng thức món Gan ngỗng béo trang trí nấm Trufles ngon tuyệt. Một hương vị hoàn tàn tinh tế.”
“Đừng dối lòng chứ, Shirogane.” Cậu ngắt lời cô. “Rõ ràng cậu muốn ăn mấy món như là cà ri, hamburger, hay mì ý với thịt viên, đúng không?”
“Làm sao cậu biết rõ về mình nhiều đến thế?! Chúng ta còn chưa ăn cà ri với nhau lần nào!” cô phản đối, nhưng rõ ràng là quên mất mình đã vui vẻ kể cho cậu, “Mình mới ăn cà ri tối qua!” vài ngày trước. “Xấu hổ quá. Đó toàn là mấy món ăn cho con nít...”
“Ý mình là, ai quan tâm cơ chứ?” Naoya nói
“Thật sao?”
“Ừ” cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Cậu có thể thích thú nhồi bông, cà ri, hoặc bất cứ thứ gì mà cậu muốn, bởi cậu là Shirogane Koyuki. Không phải là chính cậu thật là lãng phí.”
“Có thể...” Koyuki phản biện với một biểu cảm buồn bực. Đột nhiên, cô chợt nhận ra cái gì đang xảy ra và gạt tay của Naoya đi. “Này! Tôi không cần cậu khơi lại chuyện đó. Cậu nghĩ mình là ai hả?! Mà... cậu vẫn thích cà ri chứ, Sasahara?”
“Dĩ nhiên. Nó dễ làm hơn mấy món phức tạp, sang trong mà mọi người đăng trên mấy trang mạng xã hội, “ Naoya đáp. Thế rồi, với một nụ cười nhẹ nhàng, cậu nói, “Vậy, ừ, làm cà ri tối nay nhé. Sakuya cũng thích mà đúng không?”
Koyuki không thể không nghĩ Naoya thật sự trông giống một người mẹ lúc này. “Con bé cũng thích cà ri mà. Mình không nghĩ con bé sẽ từ chối đâu.”
“Tuyệt. Làm thôi nào.”
“Ừm...” Koyuki có vẻ hơi lưỡng lự, rồi dừng lại nắm lấy vạt áo của Naoya/ “Lần trước mình không giúp gì được nhiều, nên hôm mình sẽ làm hết sức.”
“Cảm ơn. Mình tin ở cậu,” Naoya ngượng ngùng đáp, nhịp tim trong lồng ngực thì đập ngày càng mạnh.
Koyuki quyết định đổi chủ đề và bắt đầu nói về món cà ri. Cô thích loại của Ấn Độ mà bạn sẽ ăn với bánh mì[NDQ1] , nhưng loại cô thích nhất vẫn là cà ri rau củ. Naoya nhìn vào khuôn mặt cô đang mải mê nhắc về việc mình không giỏi ăn mấy món cà ri cay. Cậu nhận ra, khoảnh khắc đó, trông cô vô cùng thoải mái và cuối cùng cũng được là chính mình.
Mình vui vì bọn mình đã hiểu nhau hơn chút. Cậu vui vẻ khắc ghi vào lòng. Họ nói chuyện quên cả thời gian, tới tận khi đến nhà cô. Và họ bắt đầu ngồi nghỉ cạnh nhau. Cậu có thể nói rằng Koyuki có thể tin tưởng vào mình. Naoya lấy hơi, chuẩn bị tinh thần, và gọi to, “Shirogane.”
“Gì vậy?” cô hỏi
“Mình thực sự thích-”
“Cái?!” Koyuki hét lên với cậu, rồi vuốt ngực vài lần để tự trấn an mình. “Ồ, mình biết rồi – cậu định nói là mình thích cà ri, nhỉ? Hahaha...”
Mặt cô ửng đỏ trong khi cười một cách lo lắng. Cô không biết phải làm gì. Hơn nữa, Naoya có thể phát hiện sự hạnh phúc bên trong sự bối rối của cô. Cậu có thể nói rằng cô đang hi vọng rằng cậu nói về mình. Cảm xúc của cậu đã tới với cô, dù chỉ là một chút. Naoya nhớ về lúc cậu nói với cô rằng mình sẽ tỏ tình khi thời điểm đến, khi mà cô chấp nhận tình cảm của cậu. Thì, thời điểm đó, cuối cùng cũng đến
“Shirogane này.”
“G-Gì thế?” Koyuki hỏi lại, nhìn thẳng vào Naoya đầy lo lắng.
Cậu nắm chặt lấy tay cô, cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình một cách chân thành nhất. “Mình sẽ cố gắng hết sức từ bây giờ. Và khi thời điểm đến, mình muốn cậu hoàn toàn chấp nhận nó.”
“Ôi, mốn cà ri nghe có vẻ phức tạp đây,” Koyuki nói, còn bối rối hơn cả lúc nãy.
Tan trường, hai người cùng nhau tới trung tâm mua sắm mà họ đã đi trong buổi hẹn lần trước. Nơi này tràn ngập mấy bà nội trợ đang săn đồ giảm giá trong thời gian giới hạn – một chiến trường đồ sale thật sự.
Koyuki và Naoya tự trang bị một cái rỏ hàng và chuẩn bị cho trận chiến.
“Chúng ta nên mua rau trước, nhỉ?” Koyuki nói. Cô nhận trách nhiệm đẩy xe hàng, và sự phấn khích cho món cà ri tối nay đã khiến những bước chân của cô tung tăng như một đứa trẻ.
“Ừ...” Naoya lơ đễnh đáp.
Không như đối tượng yêu đương của mình, tâm trí cậu đang trôi nổi ở khoảng không nào đấy. Vậy mình sẽ tỏ tình với cậu ấy. Nhưng thế nào mới được? Tai nạn ở cửa hàng bánh crepe vẫn còn mới như in trong tâm trí cậu. Cậu biết nếu mình tiến tới quá vội vã, cậu chỉ càng đẩy cô ra xa hơn. Cậu cần cái gì đó bình tĩnh hơn, từ tốn hơn. Cậu chưa từng tỏ tình với bất kỳ ai trong đời, và có thể nói rằng Koyuki cũng có chút lãng mạng. Naoya cảm thấy lượn kinh nghiệm của cậu (). Càng nghĩ về nó, cậu càng rối bời trong đống suy nghĩ không đâu. Có lẽ mình nên đợi tới tối khi tất cả đi ngắm nhìn thành phố hay gì đó... Hoặc có thể mình nên tặng cô ấy quà. Thú bông được không nhỉ? Thôi, để dịp khác.
Trước cả khi cậu nhận ra, họ đã đứng trước sạp rau củ.
Koyuki đưa tay lên trán và đắn đo, “Cho món cà ri, chúng ta có lẽ sẽ cần hành tây, cà rốt và... khoai tây.” Thế rồi, cô bắt đầu tìm nguyên liệu và đặt mọi thứ cô đi qua vào giỏ hàng.
Hành động đó đã kéo Naoya về với thực tại. “Từ từ đã.”
“Sao vậy?” Koyuki dừng lại, với một túi khoai tây trong tay.
“Chúng là khoai Irish Cobblers. Cậu phải dùng giống May Queens nếu muốn làm cà ri,” cậu nói với cô.
“May Queen?! Chúng ta sẽ cho một bé mèo vào cà ri á?!”
“Đó là Maine Coon. May Queens là giống khoai lâu nhừ hơn. Chúng hoàn hảo cho món cà ri.”
Koyuki đặt túi khoai tròn lại và nhặt loại May Queen thuôn dài hơn bên cạnh. Cô rõ ràng bị ấn tượng bởi kiến thức sâu rộng về khoai tây của cậu. “Chà, mình không nhận ra có sự khác biệt giữa chúng. Đó có phải điều mà mẹ dạy cậu không?”
“Có thể... Mình cũng tự tìm tòi mà, chắc thế,” cậu đáp. Có một khoảng lặng trong cuộc nói truyện của hai người trong khi thêm tỏi và gừng vào giỏ hàng – thứ dùng để tạo độ sâu hương vị cho món cà ri cũng như làm dậy mùi thịt – trước khi cậu tiếp tục “Mình gần như học mọi thứ từ trải nghiệm và thất bại.”
“Mình đoán sau cùng thứ quan trọng nhất vẫn là kinh nghiệm,” Koyuki nhấn mạnh.
“Chính xác. Đó là lí do tại sao cậu không nên lo lắng về mấy cái bánh than hôm trước – có vài thứ đáng để học hỏi từ sai lầm lần đó mà,” cậu khẳng định lại lần nữa.
Koyuki buông thõng vai khi thất bại của mình được nhắc lại một lần nữa. “Nhưng mà, nếu cậu làm bung bét mọi thứ chỉ tổ phí phạm nguyên liệu thôi. Mình ghét chuyện đó.”
“Yên tâm đi. Mình sẽ ăn mọi thứ cậu làm. Tất cả mọi thứ luôn.”
“Đ-Được rồi...” cô hơi nản chí, nhưng phát biểu của cậu dường như thật sự boost tinh thần cho cô. “Nếu như cậu chết sớm vì mất món ăn của mình thì xin lỗi nhé, nhưng tên cậu sẽ được vinh danh trên con đường cải thiện khả năng nấu nướng của mình.”
“Được rồi. Để xem hôm nay cậu làm được gì nhé.”
“Hahaha, mình đã là một người gọt rau củ chuyên nghiệp rồi.” cô tự hào nói.
Hai người vừa nhặt nguyên liệu vào xe vừa trêu đùa qua lại trong khi hướng ra ngoài. Họ lấy thêm thịt, bột năng, và fukujinzuke – một loại dưa muối có vị ngọt dịu hơi chua – để cân bằng hương vị và giải ngấy.
“Chsung ta thiếu gì không nhỉ?” Naoya hỏi
“Xem nào... À!” Koyuki kêu lên, và rồi ngay lập tức trở nên bẽn lẽn. “Thì, bố và mẹ nói rằng mình có thể mua kẹo nếu mình muốn...”
“Ồ. Vậy cũng được. Chúng ta sẽ đi lấy thứ cậu muốn nhé.”
“Okay! Đi nào!” Koyuki hứng khởi nói, nở một nụ cười trong khi chạy một mạch đến chỗ gian hàng kẹo trong với một (). Cô nhanh tróng tìm thấy cứ mình cần: một hộp đồ ngọt mà Naoya nhớ mình đã từng ăn rất nhiều khi còn bé. “Nè, nè! Mấy cái bánh quy hình động vật này này! Mình yêu cái cách họ vẽ mấy con thỏ và gấu lên chúng! Chúng dễ thương cực kỳ! Tuy nhiên, mình lại cảm thấy hơi tệ mỗi khi ăn chúng... Nhưng rồi khi ăn thì chúng ngon đến nỗi mình không thẻ dừng. Và- cậu ổn chứ, Sasahara?”
“A-À, không có gì đâu. Thật sự không có gì đâu.” Cậu trả lời hờ hững nhất có thể.
“Nếu cậu muốn cái gì, cứ nói với mình, nhé?”
Bằng cách nào đó, Naoya có thể hoàn thành buổi mua sẵm và trông chết vì sự dễ thương quá đối này
※※※
Họ trở về dinh thự nhà Shirogane vào khoảng 6h tối.
Mất khoảng một tiếng để làm cà ri, và trước cả khi hai người kịp nhận ra, bữa tối đã sẵn sàng. Mọi người ngồi xuống và kinh ngạc trước đĩa cà ri nóng hổi. Kể cả Gizzard đang được Sakuya ôm trong tay, cũng meo lên một tiếng đồng tình.
“Trông tuyệt quá,” Sakuya lẩm bẩm.
Thật tình, Sakuya này, em có thể giúp bọn chị chút mà. Cuối cùng vẫn là chị và Sasahara tự làm mọi thứ. Em định không làm mà đòi có ăn à,” Koyuki phồng má phàn nàn trong khi dọn bàn.
“Em chỉ không muốn phá hỏng thời gian riêng tư của hai người, vậy thôi.”
“Em chỉ muốn nằm ườn ra đấy thôi chứ gì! Và lần nào em cũng lấy cái cớ “Em bé tuổi nhất mà! để thoát tội” Koyuki phản bác, thêm một chút càu nhàu.
Sakuya không nói gì, thay vào đó, cô đợi Naoya đi từ bếp ra, quay về phía cậu và hỏi, “Naoya này, anh dịch cho em những gì chị vừa nói đi, làm ơn?”
“‘Giỏi lắm, Sakuya! Cậu ấy dậy cho chị cách dùng dao, và chỉ có hai người ở một mình! Tí nữa chị chắc chắn sẽ cho em một cái bánh quy hình mèo!’ Hoặc gì đó tương tự vậy, anh đoán thế,” Naoya giải thích bằng giọng châm chọc.
“Này! Không dịch thuật gì trên bàn ăn nhé!” Koyuki phàn nàn.
Trò đùa vẫn tiếp tục đến khi bàn được dọn xong.
Koyuki đầy nghi hoặc nhìn miếng cà rốt bự chảng trôi nổi trong nồi và nói với một tông giọng thất vọng, “Mình đoán sau cùng thì vẫn hơi to nhỉ.”
“Ổn mà. Mình thích chúng thế này,” Naoya nhanh chóng an ủi cô. Cậu đã gọt qua rau củ, nhưng rồi lại đưa cho cô cắt chúng. Việc cô hoàn tất việc chuẩn bị mà không bị thương làm cậu không khỏi biết ơn. Cắt rau củ mà chưa gặp tai nạn gì đã làm quá ổn với người mới nấu ăn rồi, nên cậu sẽ lo liệu phần còn lại.
Lời khen ấy dường như khá hiệu quả, bởi cô nàng đã tự hào thốt lên, “Hah! Tớ còn chẳng phải cố gắng để hoàn hảo luôn đấy!”
Naoya chen vào đúng lúc họ chuẩn bị ngồi xuống bàn .”Thực ra tớ có thứ này cho cậu, Shirogane.”
“Thật ư?”
“Phải. Để cảm ơn vì đã giúp tớ. Đây,” Naoya nói rồi gắp chút phô mát đã cắt vào đĩa của Koyuki.
“Whoa! Là phô mát hình mèo này!” Cô vui sướng kêu lên.
“Em phải làm gì mới có một phần tương tự đây?” Sakuya hỏi.
“Tự đi mà làm,” Naoya đáp.
“Phải đó Sakuya—Có làm thì mới có ăn chứ. Hehe.”
“Nhàm chán…” Sakuya càu nhàu.
Đây quả là một khung cảnh hạnh phúc, với cuộc cự cãi đầm ấm và gần gũi. Cuối cùng, tất cả cùng ngồi xuống bàn.
“Nên bắt đầu thôi nhỉ?”
“Triển thôi nào.”
“Phải đóoo.”
Sau đó, họ đều bắt đầu ăn.
Mắt của Koyuki mở lớn ngay khi vừa cắn miếng đầu tiên. “Đây… đây thực sự là cà ri…” Cô lẩm bẩm hài lòng.
“Thế cậu tưởng chúng ta đã làm cái gì chứ?” Naoya hỏi có phần châm chọc.
“Không, không. Ý tớ không phải như thế. Chỉ là tớ chưa từng nấu ăn, và cảm giác thật tuyệt khi thấy đồ ăn do mình làm ở trước mặt thế này. Có vẻ tớ không hề ngốc nghếch như cậu nghĩ hửm?”
“Nhưng Koyuki này—nếu có mỗi chúng ta thì sẽ chỉ có thể mua thức ăn làm sẵn ở cửa hàng thôi,” Sakuya nói thêm.
“Việc đó chẳng có sao cả…nhưng tự mình nấu ăn khá là tuyệt đấy nhỉ?” Naoya bổ sung nhằm xoa dịu người chị (em) của mình. Đã lâu rồi cậu mới có một bữa ăn giàu sức sống
thế này. Đôi khi cậu dùng bữa với Kirihiki tại chỗ làm, nhưng phần lớn thì cậu sẽ ăn một mình. Ăn cùng ai đó đã trở thành điều xa xỉ với cậu. Hương vị cà ri quen thuộc bỗng trở nên hoàn toàn mới lạ. Quan trọng nhất là cô gái mình thích ở ngay đây.
“Chúng ta làm khá nhiều nên cứ ăn thêm nếu muốn nhé. Còn nếu dư ra thì cậu có thể làm mì udon cà ri, hay cà ri khô hoặc thứ gì tương tự,” Cậu nhắc nhở.
“Làm sao chúng ta có thể làm được thế nhỉ?” Koyuki nghi hoặc hỏi.
“Tớ sẽ viết công thức cho cậu. Tớ sẽ diễn giải dễ hiểu nhất để cho cậu và Sakuya có thể thực hiện,” cậu đáp.
“Ồ nghe ổn đấy. Ngày mai có sẽ giúp chị chứ, Sakuya? …Sakuya?”
“Hmm…” Người được hỏi lầm bầm. Cô đang nhìn về phía trước với biểu cảm phức tạp. Cô ấy không thích cà ri sao? Dù thả hồn theo mây, cô vẫn tiếp tục dùng bữa. Cuối cùng,
cô quay sang Naoya và hỏi, “Anh vừa gọi em là ‘Sakuya’ đúng không?’
“Phải? Vậy thì sao?” Naoya hỏi lại.
“Vậy là anh gọi em bằng tên nhưng lại gọi Koyuki là ‘Shirogane.’ em chỉ thấy điều đó thật kỳ quặc,” Cô trả lời.
“U-Ừm, chắc là vậy,” Cậu thừa nhận. Nếu phải thành thật thì đây không phải lần đầu cậu nghĩ tới chuyện đó. Tuy cậu đã bắt đầu gọi bằng ‘Shirogane’ nhưng có vẻ cơ hội để thay đổi đã qua đi—họ đã vô tình trở nên hơn thân thiết trước khi kịp gọi nhau bằng tên.
Cậu nhìn về phía Koyuki rồi nói, “Liệu tớ thể gọi bằng tên riêng, giống như với Sakuya không?”
“”Um, tớ không bận tâm đâu! Cứ làm gì tùy cậu!” Koyuki thốt lên. Cô vội đưa cốc nước lên môi để che đi sự xấu hổ, tay cô nàng đã run rẩy từ nãy giờ rồi.
Naoya phân tích phản ứng đó. Suy nghĩ thật sự của cô là, ‘Nếu cậu gọi tớ bằng tên thì tớ sẽ vui sướng và xấu hổ chết mất!” Đây là một cơ hội tốt. Cậu lẩm nhẩm tên cô trong đầu—nói to hai âm tiếng ấy đã làm cậu khổ sở—không ít lần. Và rồi, cậu quay phía cô và chậm rãi mở miệng, “Koyuki.”
“Pfffttt!” Koyuki ho, phun lượng lớn nước ra từ miệng.
Naoya vội bước tới và vỗ lên lưng cô. “Xin lỗi. Chuyện này hẳn là còn quá sớm rồi. Cứ từ tốn cũng được. Đừng lo.”
“Nuh!” Cô thở nghẹn.
“Nuh?” Cậu nhắc lại.
“Không đ—!” Koyuki cố nói ra dù vẫn còn ho. Naoya cố đoán ra lời nói của cô và nhanh chóng hiểu được rằng: “Không được! Tớ không thể chịu được khi cậu gọi như vậy!”
“Phải ha, tớ đoán vậy,” Cậu đáp lại ngắn gọn. Cậu đã quá vội vã rồi. Bởi dạo gần đây cô nàng đã trở nên thành thật và thoải mái với bản thân hơn nên cậu đã đẩy nhanh chuyện này.
“K-không, ý tớ là… Uh, đó không phải điều tớ muốn nói,” Koyuki ấp úng.
“Không sao đâu mà. Này, chúng ta đã cố gắng làm cà ri nên hãy ăn nó nào,” Cậu nói, đặt tay lên vai cô an ủi.
Mình nên đợi thêm một thời gian nữa rồi mới gọi cổ bằng tên. Cả lời tỏ tình cũng vậy. Cậu tự nhắc nhở trong đầu. Mối quan hệ giữa cả hai vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Sakuya nhìn vào vẻ ỉu xìu của Naoya phía bên kia, còn Gizzard thì cạ vào chân cậu và kêu lên như đang an ủi rằng: ‘Cảm ơn vì bát cơm chó,” Sakuya khẳng định. “Không có gì tuyệt hơn việc ngắm hai người cả ngày, nhưng chắc là đã đến lúc em về phòng rồi. Đúng chứ hả?”
“Nah, đừng bận tâm về chuyện đó. em muốn ăn thêm không?” Naoya hỏi.
“Rất sẵn lòng. Nếu em ăn ở đây thì hai người có thể tới phòng của Koyuki đấy?”
“Tụi này sẽ không làm mấy chuyện đó đâu, Sakuya!” Koyuki hét lên từ phía bên kia bàn. Nói rồi, cô xấu hổ, vội múc những thìa cà ri. Có vẻ cô nàng đã trở về tính cách thường ngày rồi.
Naoya thở dài. Khi cậu trở về chỗ ngồi thì Koyuki lên tiếng. “Oh,” Cô lầm bầm, hầu hết là với bản thân rồi lơ đãng nhìn lên trần nhà phòng khách. “Tớ quên mất…”
Naoya không khỏi thấy tò mò.
※※※
Bữa tối đã kết thúc suôn sẻ. Sakuya rốt cuộc đã ăn tới ba phần trong khi Koyuki xử đẹp hai phần.
Naoya hiện đang bận rửa bát. Không biết đã có chuyện gì nhỉ… Cô ấy như đã nhớ ra điều gì đó.
Sau khi ăn xong, Koyuki đã im lặng rời đi và lên tầng, để lại Naoya, Sakuya và Gizzard ở phòng khách. Sakuyu đang trò chuyện với Gizzard trong lúc Naoya bận rộn trong bếp. Bất kể tiếng ồn từ vòi nước, cậu vẫn có thể nghe rõ giọng nói của cô.
“Em nghĩ kiểu tiệc nào sẽ hợp với họ đây, Gizzed?”
“Meow?”
“Chị thích kiểu phương tây này. Nó rất là mới mẻ và tuyệt đẹp. Dường như đồ ăn cũng rất ngon nữa.”
“Meow… Mrrp.”
“Em thích kiểu Nhật truyền thống hơn ư?”
“Mrooow.”
Naoya ngó đầu từ phòng bếp và thấy Sakuya đang mân mê thứ gì đó ở trên bàn. Nhỏ đang lên kế hoạch cho đám cưới của mình đấy à? Naoya tự hỏi trong lúc nhìn lên trần nhà phòng khách.
Phòng ngủ của gia đình Shirogana hẳn nằm ngay trên tầng, khi Naoya liên tục nghe thấy tiếng chân và tiếng đồ đạc di chuyển ngay trên đầu. Cậu thắc mắc liệu cô đang tìm kiếm gì không. À không, nó giống như cô nàng đang dọn dẹp thì hơn—tiếng chân không hề vởn vơ mà lại có chút vội vã.
Cô ấy định mời mình vào phòng sao? Suy nghĩ bất chợt ấy khiến tay của Naoya khựng lại, và xà phòng nổi lên quanh bồn. Từ cái nhìn ẩn ý của cô tại bữa tối, vội vàng đi lên tầng rồi tới gấp rút dọn dẹp, cũng không lạ gì khi cậu có kết luận như vậy.
“Không. Không đời nào. Bình tĩnh lại đi Naoya.” Cậu lớn tiếng trấn chỉnh bản thân. Cô còn không thể gọi cậu bằng tên riêng thì làm sao dám mời cậu vào phòng được. Không đời nào.
“Sasahara?” Giọng nói phát ra từ phía sau cậu.
“Agh!” Naoya kêu lên, suýt thì làm rơi chiếc đĩa trong tay. Khi xoay người lại thì cậu thấy Koyuki đang đứng đó. Cô hẳn phải đã thầm tiếp cận trong lúc cậu còn mãi đăm chiêu. “C-chuyện gì thế?”
“Ừ thì…” Koyuki ngập ngừng, chặp hai đầu ngón tay lại với nhau và đảo mắt đi. “Um, đi lối này được chứ? Đừng để Sakuya nhìn thấy. Con bé sẽ trêu chọc chúng ta mất.”
“Huh?”
“Đường này,” Cô nhắc lại rồi đi về phía cầu thang gác phía sau nhà bếp.
“Khoan đã, lối đó là lên tầng hai mà? Tớ thực sự được phép à?”
“Đừng bận tâm. Cứ nhanh chân lên đi.” Cô căng thẳng mà đẩy nhẹ lưng cậu.
“Rồi rồi, tớ hiểu,” Cậu chấp thuận và dè dặt bước lên tầng.
So với tầng trệt, phía trên lại rộng rãi vô cùng. Hàng dài những cánh cửa rải dọc khắp hành lang, còn Koyuki thì đi thẳng tới phòng xa nhất. Ánh mắt quyết liệt của cô khiến Naoya phải bước theo.
Khi ngoan ngoãn đi sau, đầu Naoya bắt đầu nảy ra những suy nghĩ thiếu đứng đắn. Tâm trí cậu như xoay vòng. Không, không đời nào… chắc cô ấy chỉ nhờ mình bưng giúp đồ nặng hay gì thôi.
Trước khi kịp nhận ra, cậu đã vào phòng của một cô gái.
Căn phòng được sơn màu sắc nhẹ nhàng và trang trí với nhiều con mèo nhồi bông. Về đồ đạc—có một cái bàn, một cái tủ nhiều ngăn, một chiếc giường xa hoa, một tủ sách, và một cái két nhỏ—tất cả đều rất hợp mốt và hài hòa với màu của căn phòng. Trên tường còn có mấy nhãn dán bắt mắt và mấy thứ tương tự. Và tất nhiên, mùi hương ở nơi đây cũng rất tuyệt vời.
“Đ-đây chẳng phải là phòng của cậu sao?” Naoya nuốt nước bọt.
“Phải đấy. Thấy sao hả?” Cô đáp với vẻ gì đó thách thức.
Trước diễn biến bất ngờ này, Naoya không khỏi cứng họng. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Cậu bị tấn công bất ngờ đến nỗi trực giác nhạy bén thường ngày cũng trở nên vô dụng—cậu hoàn toàn không biết Koyuki đang nghĩ gì. Nhưng có một điều chắc chắn. “Shirogane, con gái thì đừng dễ dàng mời con trai vào phòng riêng như thế. Cậu còn nhớ chuyện xảy ra khi ở một mình tại chỗ của Kirihiki chứ?”
“Tớ biết nhưng không còn lựa chọn nào khác,” Koyuki lo lắng trả lời trong lúc nhìn xuống sàn rồi gật đầu. “Hôm nay, c-cậu đã làm bữa tối cho chúng tớ nên…t-tớ muốn cảm ơn cậu.”
“C-cảm ơn tớ?” Cậu lắp bắp.
“Nhưng tớ lại quá xấu hổ nếu bị Sakuya nhìn thấy nên mới dẫn cậu đến đây.”
“Xấu hổ ư?” Đầu của Naoya vẫn còn loạn
lên, nhanh chóng nhảy tới một kết luận duy nhất. “Sh-Shirogane, tớ nghĩ chúng ta đẩy hơi nhanh q—”
“Đây,” Koyuki vừa nói vừa đưa ra một chiếc hộp nhỏ được thủ công bọc giấy hồng. Cậu im lặng nhận lấy. “Cậu lúc nào cũng giúp tớ rất nhiều. Vì thế nên tớ quyết sẽ cho cậu thứ gì đó. Và tớ đã mua nó khi chúng ta đi mua sắm đấy.”
“Oh, ra cậu tách khỏi nhóm khi đó là vì thế,” Cậu lầm bầm, nhớ lại lúc cô vắng mặt trong lúc họ mua sắm. Hôm nay mình khá là ngố đấy nhỉ? Cậu tự thầm trách bản thân, còn vẻ mặt trở nên u ám.
Koyuki thấy biểu cảm đó và lo lắng nói thêm, “O-oh, xin lỗi. Tớ đã lo rằng một món quà chỉ khiến mọi chuyện phiền phức. Tớ xin lỗi…”
“Hể!? À không, không, không! Không phải như thế đâu! Tớ cực kỳ hạnh phúc đấy!” Cậu vội chen vào.
“Tớ chưa từng tặng quà cho bất kỳ ai, nên, uh, mong rằng cậu thích nó.”
“Cậu có cho gì thì tớ vẫn vui thôi. Tớ là một người sẵn sàng ăn than mà không nghĩ ngợi đấy?”
“C-chắc là vậy nhỉ.”
“Um, m-mà tớ mở ra luôn được không?” Cậu hỏi.
“Được, cứ làm đi.”
Sau cuộc trao đổi ngượng ngùng, Naoya háo hức mở giấy gói và nhìn vào trong. Trông cậu có vẻ bối rối với nó. “Một chiếc khăn tay?”
Món quà mang màu xanh lam nhạt và được trang trí bằng hoa tuyết. Thật lòng thì cậu nghĩ nó có hơi quá dễ thương đối với mình.
“Phải…tớ đã nghĩ tới thứ gì đó hữu dụng,” Koyuki lưỡng lự giải thích. “Vì mua từ gian hàng con gái nên tớ có hơi lo rằng cậu có thích nó hay không. Nhưng tớ biết đây là thứ phù hợp khi nhìn thấy. Tớ chỉ nghe theo trực giác của mình.”
“Hah…” Cậu thở dài.
“H-hả? Có chuyện gì vậy?”
“Không, không có gì đâu,” Cậu trấn an, cố thốt lên từ đôi môi khô của mình. Cô tặng cho cậu một chiếc khăn tay vói hoa tuyết trên đó. Khi xét tên cô thì nó có nghĩa là ‘tuyết nhẹ,” chuyện này cũng gần na ná lời tỏ tình—dù cho chỉ là vô tình đi chăng nữa.
Mình nên làm gì đây? Cậu tự hỏi. Tình huống gần như hoàn hảo, và cậu đã phải lo lắng và khổ sở lâu tới mức chẳng còn thèm bận tâm gì khác nữa. Cảm xúc của Naoya trào dâng, ngập tràn khắp cơ thể cậu.
Cậu vội nắm lấy tay Koyuki và nói, “Shirogane!”
“Eek!” Koyuki kêu lên và hơi giật lùi lại. Kéo theo đó, cô mất thăng bằng và kéo Naoya theo cùng.
Khi đã lấy lại được tỉnh táo, cả hai nhận ra họ đang nằm trên giường của Koyuki, với Naoya nằm phía trên và như đang ghì chặt cô xuống. Mắt của Koyuki mở lớn như ly, đảo loạn khắp nơi trừ hướng của Naoya. Đôi mắt cô cũng bắt đầu ngấn nước.
Chết tiệt, Naoya nguyền rủa bản thân. Cậu biết rằng mình đã vượt qua giới hạn và Koyuki chưa hề sẵn sàng—hay đúng tâm trạng—để nhận một lời tỏ tình bất chợt. Dù biết rõ điều đó nhưng cậu không thể ngăn lời nói thoát khỏi miệng. “Shirogane! Tớ thích cậu!”
Thời gian bên trong phòng Koyuki như đóng băng một lúc lâu. Tất cả chỉ là sự im lặng.
Và rồi, Koyuki chầm chậm lấy lại được nhận thức. “Eeeek!” Cô hét lên, sút bay Naoya khỏi người và tìm đại vật gì đó mà ném về phía cậu.
Naoya bị đuổi khỏi phòng và cánh cửa đóng sầm lại. Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là Koyuki ngồi đang giường và khóc với khuôn mặt đỏ lựng.
Naoya ngã ngữa ra giữa hành lang và trống rỗng nhìn lên trần nhà. Vẫn chỉ có mỗi sự im lặng kéo dài.
Sau một lúc, Sakuya bước tới với Gizzard trên tay. Khuôn mặt cô vẫn vô cảm, nhưng đôi mắt lại băng lạnh mà bình thường không xuất hiện. “Anh đã làm gì vậy, Naoya?”
“Tất cả là lỗi của anh. Anh đã phạm sai lầm rồi,” Cậu u ám thú tội.
“Mrow!” Gizzard gầm gừ. Nó nhảy khỏi vòng tay Sakuya và tặng cho Naoya một vết cào ra trò ngay giữa trán.
Bất kể ai có khuyên răn ra sao, Koyuki vẫn không chịu ra khỏi phòng suốt cả đêm. Cuối cùng, Naoya đã rời đi mà không có cơ hội để xin lỗi.