Thời gian dần trôi, và rồi bầu trời được nhuộm bởi ánh hoàng hôn. Naoya ra tới cổng trường với những bước chân nặng trĩu. Cậu dựa vào tủ đựng giày, thở dài một hơi.
“Phew ...cuối cùng cũng xong.”
“Làm tốt lắm. Quả là thảm họa với chúng ta, nhỉ.” Kouno Tatsumi ném cho cậu lời nhận xét vừa rồi.
Cả hai đều bị điểm kém trong kì thi vừa qua và đã bị buộc phải học lớp bổ túc. Ngay khi Tatsumi định với tay lấy đôi giày, cậu ta nghiêng đầu thắc mắc.
“Tớ không ngờ được rằng cậu cũng phải học lớp bổ túc đấy, Naoya.”
“Tớ tệ môn toán mà. Cậu cũng biết còn gì, Tatsumi.”
“Nhưng cũng không đến mức trượt kì thi, phải chứ?”
“...Mà, cũng đúng.” Naoya đành phải chấp nhận sự thật.
Cậu không định khoe khoang đâu, nhưng về khoản học tập cậu rất có năng lực. Không phải do cậu vốn thông minh hay gì mà chỉ đơn giản là tập trung nghe giáo viên giảng trên lớp mà thôi, bởi họ luôn đào sâu vào những kiến thức sẽ nằm trong bài thi. Về phần này, khả năng của Naoya cứ như thể một ‘đấng cứu thế’ vậy.
Đó là tại sao mà, với chỉ một chút thời gian tự học trước kiểm tra thôi, Naoya đã có thể vượt qua bài kiểm tra mà không gặp rắc rối nào rồi. Đây là lần đầu tiên mà cậu phải học lớp bổ túc. Tatsumi cũng biết điều này, và chỉ vào mặt Naoya với một nụ cười.
“Gần đây cậu hay bị mất tập trung, nhỉ? Có chuyện gì khiến cậu bận tâm à? Tớ có thể đoán được chứ?”
“Thoải mái.”
“Vậy là về... Shirogane-san, phải chứ?”
“Đúng là, dễ đoán thật.” Naoya trùng vai xuống với vẻ bại trận.
Đúng như những gì Tatsumi đoán, đầu Naoya bây giờ toàn Shirogane Koyuki mà thôi. Bởi bản thân cậu biết điều này hiện rõ trên mặt mình thế nào, nên cậu chẳng thèm giấu hay phủ nhận nó luôn.
“Ý tớ là, tớ chưa từng hỏi cậu điều đó. Nhưng đã có khá nhiều lời đồn về vụ “Nàng Bạch Tuyết Độc Địa” lại thân thiết với một nam sinh nhàm chán rồi đấy.” Tatsumi nói với giọng châm chọc.
Tuy nhiên, biểu cảm của cậu ta lại trở nên nghiêm túc trong một khắc, với vẻ thận trọng.
“Đúng là, tính cách của Shirogane-san có hơi cứng rắn, cơ mà cô ấy thật đẹp, phải chứ? Có vấn đề gì khi được cô ấy thích à?”
“Nếu có thì vấn đề là ở tớ...”
“Huh?”
Naoya thở dài một hơi, khiến Tatsumi cảm thấy bối rối. Naoya thấy tự hào vì Koyuki nghĩ về cậu như vậy. Trên hết, cậu còn thấy hạnh phúc nữa cơ. Nhưng mà, vấn đề ở đây là...
“Tớ không biết mình ‘thích’ Shirogane-san theo kiểu nào nữa...”
“.........Cái gì ?”
Có nhiều cách khác nhau để nói ‘thích’ một ai đó lắm. Ví dụ, bạn có thể thích một người với tư cách gia đình, thích một người với tư cách bạn bè, hoặc theo cách lãng mạn. Cái ‘thích’ mà Koyuki dành cho Naoya thì chắc chắn là theo nghĩa lãng mãn rồi. Tuy nhiên, còn bản thân Naoya thì sao? Cậu cứ đau đáu mãi về điều này suốt mấy ngày qua rồi, và vẫn chưa thể rút ra được câu trả lời.
“Vậy đó là những gì đang xảy ra sao, vậy... Um, cậu đang làm cái mặt gì thế?”
“Eh... Tớ thấy sốc ấy mà.” Tatsumi nhìn Naoya với khuôn mặt tái mét, giọng nói thì run run.
Cái tính hiếu kỳ của cậu ta bay đâu mất rồi, và giờ cứ như thể cậu ta đang thấy một con quái vật đáng sợ trong hình hài Naoya vậy.
“Cậu nghiêm túc đấy à....? Đến cả trẻ mẫu giáo cũng có thể phân biệt được đấy. Đây không phải điều mà một nam sinh cao trung nên bận tâm đâu.”
“Tớ không thể ấy! Tôi chưa bao giờ cảm thấy như này cả!”
“Thì đó là lỗi ở cậu khi chẳng thèm cho bất cứ ai cơ hội thôi.”
“Ugh... t-tớ chẳng thể cãi lại được rồi.”
Những lời vừa rồi của người bạn thuở nhỏ đã găm thẳng vào trái tim Naoya, khiến cậu sụp đổ hoàn toàn. Bởi cậu ấy có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, nên cậu luôn gặp rắc rối trong việc xây dựng mối quan hệ. Cứ khi nào một cô gái có tình cảm với cậu, cậu sẽ ngay lập tức đập vỡ cái hy vọng ấy. Để rồi cuối cùng nhận lại là sự thiếu hụt kinh nghiệm trầm trọng.
Eh, vậy là... mình đã tự đào mồ bản thân à...?
Khuôn mặt Naoya trở nên tái nhợt. Trong lúc đấy, Tatsumi vỗ vào lưng Naoya rồi cười hả hê.
“Cậu quá giỏi ở việc đọc suy nghĩ người khác, nhưng còn chẳng hiểu nổi bản thân mình. Tớ thực sự thấy tội cho cậu đấy.”
“N-Nghĩ về cảm giác của tớ chút coi... cậu là quỷ đấy à?”
“Ý tớ là, tớ có bạn gái mà, nên tớ có quyền.”
“Quyền cơ đấy...”
Cậu ta trông tầm phào thế thôi, cơ mà Tatsumi thực sự hẹn hò với một cô bạn gái đã hơn năm rồi. Từ quan điểm của cậu ta, những vướng bận của Naoya cứ như một trò đùa vậy.
“Nhưng mà... sao Shirogane-san lại có hứng thú với một tên kỳ quặc như cậu chứ... Ồ?” Tatsumi nhún vai tỏ vẻ không tin, rồi đi sau khi đã thay giày.
Tuy nhiên, cậu ta dừng lại ngay trước lối ra vào.
“À này, tớ thì không biết tại sao điều đó lại xảy ra, cơ mà... Có vẻ cô ấy khá nghiêm túc về chuyện này đấy.”
“Huh? Cậu đang nói về cái gì vậy?”
“Shirogane-san chứ còn ai, chẳng phải cô ấy đang đứng kia à?”
“Huh...!?”
Tatsumi chỉ về hướng cổng trước. Các câu lạc bộ vẫn đang hoạt động, và một lượng lớn học sinh đang ở quanh khu vực này. Nổi bật trên những thứ này, người đang dựa vào cột của cổng-Koyuki đứng đó.
“Shirogane-san á!?”
“Ah...”
Naoya hét lớn trong vô thức, rồi chạy lại chỗ cô nàng. Koyuki để ý điều này, và mắt cô sáng lên. Tuy nhiên, nó chỉ kéo dài trong một khắc mà thôi, vì sau đó cô chỉnh lại mái tóc và nở một nụ cười lạnh lẽo như mọi khi.
“Ôi trời, đây chẳng phải Sasahara-kun sao. Trùng hợp thật đấy.”
“Trùng hợp á... đúng hơn là cậu đang đợi ở đây, phải chứ?”
Trông Koyuki có chút mệt mỏi. Cũng có vài dấu chân cô ấn sâu trên nền đất... Cô hẳn đã đứng đợi ở đây khá lâu rồi, không thể sai được.
“Tớ bảo cậu về trước bởi tớ phải học bổ trợ toán rồi mà...”
“Hmpf, đừng có mà tự phụ. Tôi có đợi cậu đâu. Tôi học trong thư viện mà.” Koyuki nói vậy với tông giọng lạnh lẽo, nhưng Naoya biết tỏng cô nàng chỉ đang tỏ vẻ thôi.
Thay vì chỉ ra điều đó, Naoya lại chọn cách cúi đầu trước Koyuki.
“Tớ hiểu rồi. Nhưng, tớ xin lỗi vì lớp học diễn ra lâu quá. Tớ đảm bảo sẽ không có buổi học lớp bổ trợ nào nữa đâu.”
“Ugh... Vậy, nếu cậu thấy muốn xin lỗi, thì tôi sẽ tha lỗi vậy.” Koyuki quay mặt đi, và trả lời với sự không chắc chắn.
Mũi cô nàng đỏ ửng lộ rõ vẻ hài lòng. Naoya không thể không nghĩ rằng Koyuki thật dễ thương.
Đúng như mình nghĩ mà, được ở cùng cô ấy vui thật đấy...
Cậu cảm thấy mệt mỏi vì luôn đọc được suy nghĩ người khác. Thế nên, cậu lại cảm thấy rất khác khi ở cùng Koyuki. thay vì mệt mỏi, nó lại khiến cậu thấy bình yên.
Nhưng...Mình vẫn chẳng thể biết được liệu đây có phải là yêu hay không nữa...
Sau cùng thì, cũng có những người xung quanh Naoya giống với Koyuki. Phụ huynh cậu này, rồi quản lý cửa hàng, và cả-
“Ồ, Naoya đấy à.”
“Ồ?”
“Mm...”
Naoya nghe thấy một giọng nói vui vẻ đằng sau. Khi quay lại, cậu thấy một cô gái. Cô sở hữu mái tóc đỏ, buộc đuôi ngựa, cùng đôi chân thon dài bên dưới chiếc váy. Đôi mắt hạt dẻ khiến cô toát lên bầu không khí hết sức vui tươi. Trên thực tế, cổ là một cô gái năng động.
“Yui, huh. Cậu đang về nhà sau khi hoạt động câu lạc bộ à?”
“Không, nay chúng tớ không hoạt động câu lạc bộ. Vậy cậu thì sao, hiếm lắm mới thấy cậu ở lại mu- Chờ đã, Shirogane-san à!?”
Cô mất vài giây mới nhận ra sự hiện diện của Koyuki, nhưng sau cùng thì lại hét toáng lên. Mắt thì mở to ra, trong lúc quan sát hai người kia.
“Eh, sao hai cậu lại ở cùng nhau!? Quan hệ giữa hai cậu là gì vậy!?”
“Tớ chưa kể cậu à? Nhiều chuyện đã xảy ra, và gần đây chúng tớ đã quen nhau.”
“Ehhhhh... Sao cô ấy lại thân thiết với kẻ kỳ quặc như cậu chứ... Ah, Shirogane-san này, cậu cũng đang về nhà hả?”
“P-Phải...” Koyuki nhẹ gật đầu với vẻ khó sử.
Hình như giữa họ có một rào cản thì phải, nhưng cách họ nói chuyện không giống người xa lạ tẹo nào. Naoya cứ tưởng điều này là lạ, đến khi cậu vỗ tay vào nhau.
“Ồ phải rồi, Yui cũng ở lớp 3. Cùng lớp với Shirogane-san nhỉ?”
“Đúng, đúng. Cơ mà, chúng tớ ít nói chuyện với nhau lắm.”
“...Đúng vậy.” Koyuki gật lần nữa, rồi nhìn qua Naoya.
Cái nụ cười ấy trông rõ gượng gạo. Cùng lúc đó, cậu có cảm giác như thể bị kim châm vậy.
“Mà này ...cậu với Natsuma-san là bạn hả, Sasahara-kun?”
“Bạn á, phải. Nếu phải nói bọn tớ là bạn thuở nhỏ của nhau.”
“Yup. Chúng tớ đã ở cùng nhau từ mẫu giáo rồi! Một trong những kiểu quan hệ mà hay bị thổi phồng ấy.” Yui tiếp lời Naoya.
Natsume Yui, đã là bạn thuở nhỏ của Naoya trong 10 năm qua, nếu không nói là hơn. Kể từ khi họ sống gần nhau, hai gia đình thường xuyên qua lại, và Naoya cũng hay đến ăn tối tại Gia đình Natsume. Đây là một trong số ít những người Naoya có thể thân thiết.
“Ồ...là vậy sao...” Koyuki chấp nhận lời giải thích ấy với một vẻ mặt nghiêm nghị.
Naoya cảm nhận thấy không khí xung quanh đang lạnh dần. Cậu ngay lập tức nhận ra được lý do.
“Ah, không sao đâu, Shirogane-san.” Naoya chỉ vào Yui, rồi giải thích. “Yui chỉ là bạn thuở nhỏ của tớ thôi, cậu không cần lo về bất cứ-“
“N-Này!”
“Mguh...!?”
Koyuki lấy tay che miệng Naoya lại. Naoya thì chết lặng bởi phản ứng bất ngờ này.
Eh, cái? Mình nghĩ mình đã đưa ra lời giải thích ổn, đúng không?
Chắc chắn rằng Koyuki sẽ thấy ghen tị với Yui. Đó là lý do Naoya muốn giải thích cho cô, cơ mà...hẳn là cậu không thể ngờ được phản ứng này rồi. Naoya chỉ thấu hiểu cảm xúc của người khác mà thôi, xong cậu không thể lý giải nguyên nhân tại sao Koyuki lại hành động như vậy. Cậu vẫn đang bối rối khi Koyuki thì thầm với cậu.
“Tinh tế một chút xem nào! Có thể cậu không biết, nhưng vẫn có khả năng Natsume-san có tình cảm với cậu đấy...Cậu sẽ làm tổn thương cô ấy mất!”
“Yui thích tớ á? Không, làm gì có chuyện đó.”
“Và tại sao lại thế!? Vẫn luôn có khả năng mà! Cô ấy là bạn thuở nhỏ của cậu còn gì!”
Nhận định của cô nàng rõ ràng chỉ là bất chợt nghĩ ra mà thôi, nhưng Koyuki hoàn toàn nghiêm túc về nó. Cuối cùng, Naoya cũng đã hiểu lý do mà cô lại đột ngột làm vậy. Trước sự ngạc nhiên của cậu... đó là cách mà Koyuki bộc lộ sự quan tâm của bản thân.
Ehhhh...cô ấy giận Yui, người mà cô cho rằng là tình địch sao...Cô ấy còn có thể dễ thương tới mức nào nữa đây!?
Tạm bỏ qua câu hỏi liệu đây có phải tình cảm lãng mạn hay không, nhưng Naoya lại tiếp tục thích cô gái này nhiều hơn nữa.
“Này, cậu có nghe không đấy!?” Koyuki gằn giọng, bởi chẳng thấy Naoya nói năng gì cả.
Trong lúc đó, Yui để lộ ra một biểu cam mưu mô. Bởi họ chỉ cách nhau có 2 mét thôi, nên cô nàng hoàn toàn nghe được những gì Koyuki nói.
“Ý tớ là, tớ xin lỗi vì đã làm phiền hai cậu, nhưng...”
“Sao suốt ngày dính lấy nhau thế?” Ở đó, Tatsumi lên tiếng, người đang quan sát bên lề.
Yui giơ tay lên.
“Ah, Tatsumi. Hôm nay làm tốt lắm. Cậu ở cùng Naoya à?”
“Phải, bọn tớ phải đi học lớp bổ túc.”
“Wahaha, đúng là không thể ngờ được mà.”
“U-Um...Sasahara-kun này, ai thế?” Với sự xuất hiện của một người nữa, Koyuki rụt rè hỏi.
Cô nàng chắc cũng phải thấy cậu ta ở cùng Naoya vài lần rồi, chỉ là cô không nhớ thôi. Naoya tiến về phía trước và giới thiệu cậu ta.
“Đây là bạn thân cùng lớp của tớ, Kouno Tatsumi.”
“Và, cậu ấy là bạn thuở nhỏ cũng như bạn trai tớ!”
“Rất vui được gặp cậu, Shirogane-san.”
“Ah, rất vui được...Chờ đã, bạn trai á!?”
Cái từ vừa rồi Yui thốt lên khiến Koyuki bị sốc.
“Yup, phải đấy. Như này này, thấy không?”
Yui nói, rồi ôm lấy tay Tatsumi.
Cô làm vậy một cách bình thường, không ngại ngùng chút nào, dùng ngón tay tạo hình chữ V.
“Bọn tớ là một cặp tình nhân!”
“Được rồi...”
“Cậu đừng làm vậy được không? Cậu đang khiến Shirogane-san sợ đấy.”
“Ehh, chúng ta lúc nào chẳng thế này, phải chứ?”
“Đúng ra là thế, nhưng phải tùy vào từng trường hợp.” Tatsumi nói vặn lại, nhưng không hề rút tay ra.
Như cô ấy đã nói, trông hai người họ giống một cặp đôi bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Koyuki kinh ngạc quan sát điều này, trong khi Naoya giải thích.
“Chúng tớ đều là bạn thuở nhỏ, và hai cậu ấy đang hẹn hò. Tớ thì là kỳ đà cản mũi.”
“H-Hmm...là vậy sao...Huh.” Koyuki nhìn hai người kia, rồi gật gù.
Naoya nở một nụ cười gượng gạo.
“...Vậy cậu thấy khá hơn chưa?”
“Huuuh? Cậu nói cái gì vậy? Tôi chẳng quan tâm tẹo nào đến việc cậu có kiểu quan hệ gì với những người con gái khác cả. Cậu có thể thôi tự cao cho tôi nhờ được không?” Koyuki lại tỏ ra lạnh lùng.
Như vậy tức là, bầu không khí căng thẳng lúc nãy đã tiêu tan rồi, và cái khoảng cách thường ngày của cô nàng đã trở lại. Rõ ràng là, hiểu lầm vừa nãy đã được giải quyết rồi. Naoya thở phào nhẹ nhõm, nhưng...
“...Với cả, hai cậu đang làm gì thế?”
Hai người mà Naoya vừa mới giới thiệu nay lại đột nhiên đứng khá xa họ. Hai người đó trốn đằng sau cái máy bán hàng tự động, thì thầm to nhỏ với nhau.
“Hai cậu kia ấy... cậu biết đấy...”
“Nhưng... nếu vậy thì có khác gì hai cậu ấy là...”
“Vậy, có nghĩa là...”
“Ồ, nghe hay đấy. Mình có nên làm vậy không nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!”
Naoya không thể nghe rõ cuộc hội thoại của hai người bạn kia được. Vì hai người bạn thuở nhỏ này biết thính giác của Naoya khá tốt, nên đã di chuyển ra xa đến mức cậu không nghe thấy gì rồi.
Bọn họ nói cái gì vậy nhỉ...?
Naoya tò mò, nhìn chằm chằm vào họ. Cùng lúc đó, Koyuki thì vẫn đang tỏ ra lạnh lùng, cơ mà lại lầm bầm gì đó với bản thân.
“Ý mình là, chẳng phải mình quan tâm tới họ đâu...Chỉ là Natsume-san làm mình thấy hơi tò mò chút thôi, mới bằng tuổi mình mà đã có bạn trai rồi. Mình muốn biết cách mà hai người đó tới với nhau quá...”
Cô nàng chẳng mảy may để ý đến chuyện Yui và Tatsumi đang âm mưu gì cả. Cuối cùng, cả hai quay lại trong khi cười với nhau và bơ hoàn toàn Naoya. Thay vào đó, Yui tiến thẳng tới chỗ Koyuki.
“Này này, Shirogane-san. Nay cậu rảnh không?”
“Eh? Rảnh thì tôi có... cơ mà, tại sao?”
“Hoàn hảo! Chuyện là như này...tada!” Yui lấy ra một cái vé sặc sỡ từ trong cặp.
Cô nàng phe phẩy cái vé trước mặt Koyuki.
“Đây là phiếu giảm giá của một cửa hàng crepe trước nhà ga đấy. Phiếu này dùng cho bốn người, nên sao cậu và Naoya không đi cùng chúng tớ nhỉ?”
“Eh!?” Koyuki mở to mắt, nín thở.
Cô chôn chân tại chỗ trong vài giây, rồi đáp lại bằng một câu hỏi.
“T-Tức là...cậu đang mời tôi...?”
“Yup. Nhưng nếu cậu không muốn, thì cũng không sao cả. Chỉ là hãy xem xét lời mời này thôi!”
“U-Um...thì...” Koyuki tỏ ra bồn chồn khi bị Yui tiếp cận dồn dập.
Trông thấy vậy, Naoya không khỏi thắc mắc.
Đừng bảo là...Shirogane-san có hứng thú đấy nhé?
Yui cũng giống như Tatsumi, một người bạn lâu năm của Naoya. Cô biết về cách Naoya giữ khoảng cách với nữ giới, và cũng có lý khi cô thấy hứng thú với quan hệ giữa Naoya và một người đẹp như Koyuki. Con gái thích những cuộc trò chuyện về tình yêu, và cô ấy là một trong số đó. Tuy nhiên, Naoya còn thích thú hơn Koyuki ấy chứ.
“Cậu đã bao giờ tới đó chưa? Họ hay dùng những nguyên liệu độc đáo lắm! Tớ đảm bảo cậu sẽ thích cho mà xem!
“Ah, um...” Koyuki đỏ mặt nhanh chóng.
Rõ ràng là cô nàng đang cảm thấy căng thẳng.
Cứ thế này thì, cô ấy lại trở thành “Nàng Bạch Tuyết Độc Địa” mất...
Kí ức về ngày trước đó vẫn còn như mới. Đó là lý do, Naoya sẽ giúp đỡ cô...
“Này, hãy cùng nói về mấy chủ đề tình yêu trong lúc ăn bánh crepe nhé.”
“C-Chủ đề tình yêu á...?” Lông mày Koyuki co giật.
Cô lẩm bẩm lại từ này mấy lần, rồi-Nắm lấy tay Yui, với cái vé ở trỏng.
“Tôi sẽ đi! Hãy kể cho tôi thật nhiều về tình yêu nhé!”
“Ồ, đó mới là thứ tớ muốn nghe chứ!”
“Con gái quả là thích mấy thứ như này, nhỉ...”
“Cậu ngừng đùa với mấy từ tối nghĩa được rồi đấy...Nhưng mà phải, tớ chẳng thấy chuyện đấy có gì hay luôn ấy?”
Hai cậu con trai quan sát hai cô gái trở nên phấn khích, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Tiệm bánh crepe luôn đầy ắp học sinh, nhưng vì tan trường cũng được một thời gian rồi, nên chỉ có vài người đang đợi trước tiệm mà thôi. Yui quan sát thực đơn, rồi gật gật với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không biết nên chọn gì nhỉ...Lần trước thì tớ đã ăn crepe dâu rồi, nên chắc hôm nay ăn sô cô la vậy. Tatsumi, cậu nghĩ sao?”
“Tớ không thích ăn đồ ngọt lắm...Họ có thứ gì khác không?”
“Có xúc xích hay salad cá ngừ đấy, tớ nghĩ...Ah, nhân viên bảo họ cũng bán natto và củ cải daikon muối đấy! Muốn thử không?”
“Không đời nào. Cho tớ cơm trắng thôi!”
Cặp đôi bạn thuở nhỏ cứ tán tỉnh nhau trong lúc đặt món như vậy. Naoya tận dụng thời cơ này để bắt chuyện Koyuki.
“Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu bị kéo theo đến đây, Shirogane-san à. Cậu không ép buộc bản thân đấy chứ?”
“Không vấn đề. Tôi rảnh, nên tôi đi cùng các cậu thôi.” Cô nàng nhún vai rồi nheo mắt lại. “Chỉ là... đây là lần đầu tôi được mời đi chơi sau giờ học thế này, nên... tôi có hơi bỡ ngỡ.”
“Ồ phải rồi, cậu bảo cậu không có bạn nhỉ.”
“Ugh... đừng có diễn tả theo cách đó được không? Tôi chẳng thể phủ nhận nó được đâu.” Koyuki lườm Naoya trong khi thở dài.
Sau đó, cô lúng túng nhìn qua gian hàng crepe.
“Đi đường vòng để về nhà thì là một chuyện, nhưng tôi chưa bao giờ tới quán crepe nào như này cả... Nhân tiện về tình yêu thì, tôi cũng chưa được trải nghiệm bao giờ... L-Liệu tôi sẽ ổn chứ? Tôi có chút lo về việc này.”
“Thực sự điều này không to tát đến vậy đâu. Đấy là còn chưa kể đến việc chúng ta vẫn chưa đặt món nữa mà.”
Kể cả vậy, Koyuki trông vẫn đơ ra, nên Naoya chẳng thể ngừng lo cho cô được.
Hôm nay cô ấy thật thà nhỉ...
Trước mặt Naoya, cô luôn cư xử đúng như mọi lúc, nhưng khi đến Yui và Tatsumi thì, cô thậm chí còn chẳng buông lời cay độc nữa là. Có vẻ cô đang cố gắng để kiềm chế bản thân.
Chắc là bánh crepe và cuộc nói chuyện về tình yêu đã thôi thúc cô đến đây...Hoặc có lẽ-Ah!
Naoya đã nghĩ xa xăm, rồi rút ra một kết luận. Cậu nuốt một cái ực, rồi cẩn thận hỏi.
“Đừng bảo là... bởi vì tớ bảo cậu rằng tớ sẽ thấy thích nếu cậu thật lòng hơn đấy nhé?”
“Hmpf, ảo tưởng vừa thôi.” Koyuki khịt mũi một cách kiêu ngạo. “Không đời nào lời nói của cậu lại ảnh hưởng đến hành động của tôi đâu, Sasahara-kun. Cậu đang quá tự phụ rồi đấy. Tôi chẳng thấy mấy cuộc trò chuyện với cậu có chút giá trị nào cả. Nếu được, tôi sẽ quên chúng đi ngay lập tức vào ngày hôm sau luôn ấy. Nhưng... có thể là một chút?” Koyuki lại nói những lời độc địa của mình như thường với Naoya, rồi hắng giọng.
Cô nhìn xuống chân, rồi tiếp tục.
“Tôi muốn thử mấy thứ như này. T-Tôi không quá hứng thú vụ nói chuyện tình cảm, nhưng tôi cũng không ghét đồ ngọt, nên là...” Cô nàng bào chữa một cách yếu ớt.
Với đôi má đã chuyển đỏ, cô ngước nhìn Naoya.
“Đấy là tại sao mà, tôi đã... rất vui vì đã có đủ can đảm để đi. Đây không phải nhờ cậu hay gì đâu, nhưng...tôi vẫn muốn nói vậy, nên là... cảm ơn cậu.”“..........”
“Eh, sao thế? Sao cậu cậu lại không nói gì? B-Bộ tôi nói gì lạ lắm à?”
“Không, ừm...” Naoya phải che miệng đi khi thấy bộ mặt hốt hoảng của Koyuki. “Chỉ là... sức công phá là quá lớn, nên tớ suýt hồn lìa khỏi xác thôi ấy mà. Không cần bận tâm đâu.”
“Này, làm thế còn khiến tôi tò mò hơn đấy...Mà sức công phá là sao?” Koyuki cau mày với điệu bộ bối rối.
Riêng cử chỉ đó thôi cũng đã quyến rũ lắm rồi, khiến tim Naoya nhận một lượng thiệt hại đáng kể.
Mình không thể...Nghiêm túc đấy, ai mà lại không đổ cô ấy cho được?
Cậu vẫn không thể hiểu được cảm xúc mình dành cho Koyuki. Song, tình cảm mà cậu dành cho cô cứ ngày một dâng. Nhìn thấy cô cố gắng thay đổi bản thân đến vậy, Naoya chỉ muốn khen ngợi và xoa đầu cô.
Hm? Vậy tức là… mình giống như người bảo hộ của cô ấy à?
Cuối cùng thì sau khi băn khoăn, một khả năng nữa lại xuất hiện. Cậu thích cô với tư cách một người bạn, một người con gái, hay bởi cậu là người bảo hộ của cô?
Kiểu ‘thích’ mình dành cho cô ấy là gì nhỉ?
Kết cục là, bỏ qua thời gian họ gọi món, kể cả khi đã ngồi vào bàn với ba người kia rồi, Naoya vẫn tiếp tục suy ngẫm về điều này. Trong khi cậu trầm tư suy nghĩ, hai cô gái trở nên nhiệt huyết với cuộc nói chuyện về tình yêu.
“Eh...!? Lí do hai cậu hẹn hò là vì Sasahara-kun á? Tôi thì chẳng thấy cậu ta giống cupid hay gì cả...”
“À, cậu ấy thúc ấy mà.”
“Sao mà một cupid lại đi thúc hai người yêu nhau chứ?”
“Để mà kể ra thì cũng dài, cơ mà...” Yui liếc Naoya, rồi nhún vai. “Nói ngắn gọn thì, vào một ngày lúc sắp tốt nghiệp sơ trung, bọn mình đang về nhà, rồi đột nhiên Naoya bảo rằng ‘Thế, bao giờ thì hai cậu hẹn hò?’, cậu hiểu chứ.”
“C-Chẳng tế nhị chút nào...”
“Phải chứ? Tớ thì không muốn nhớ lại chút nào đâu...” Tatsumi lẩm bẩm, rồi cắn một miếng crepe.
Cả ba người họ đều đang nhìn Naoya, nên cậu không thể làm ngơ được nữa.
“K-Không không không, tớ có lý do riêng mà.” Cậu ngấu nghiến cái bánh crepe, rồi bắt đầu giải thích.
Ba con người này đã ở cùng nhau kể từ khi còn học mẫu giáo rồi. Kể cả không có khả năng đọc suy nghĩ quá đáng của Naoya thì, cũng rõ như ban ngày rằng Yui và Tatsumi có tình cảm với nhau, song lại chẳng có gì xảy ra cả. May mắn thay, họ đều vào cùng trường cao trung, nhưng cả hai lại có rất nhiều bạn. Một khi hai người tốt nghiệp cao trung, họ chắc chắn sẽ sống xa nhau, nên Naoya thấy đây là cơ hội cuối cùng.
Đó là tại sao cậu thúc đẩy hai người họ. Một cách ép buộc. Mọi chuyện ban đầu còn gượng gạo, nhưng chỉ một thời gian sau, hai người thân thiết với nhau như bây giờ vậy.
“Cậu có đồng ý rằng đó là một câu chuyện cảm động không?” Naoya hỏi.
“Tôi không chắc nữa...Nghe nó chẳng giống mấy câu chuyện vừa ngọt vừa chua mà tôi mong đợi chút nào...” Koyuki phàn nàn khi ăn chiếc crepe dâu.
Bởi cô nàng không biết cách ăn, nên cứ mỗi lần cắn, một chút kem dính lại trên đầu mũi cô. Cô sau đó lau nó đi bằng khăn giấy, và rồi điều tương tự tiếp tục. Quan sát hành động này khiến Naoya liên tưởng tới một loài động vật nhỏ nhắn, nó càng làm cảm xúc của cậu dành cho cô tăng thêm.
“Nói về chúng tớ vậy là đủ rồi.” Yui nói. “Tớ muốn nghe thêm về chuyện của cậu, Shirogane-san à.”
“Eh? V-Về tôi á...”
“Chuyện tình ái ấy! Cậu thích điểm nào ở Naoya vậy?”
“Fueh!?” Cô sốc đến nỗi nắm chặt cái crepe, bóp vào giấy bọc.
Mặt cô nàng giờ đỏ hơn cả quả dâu, còn miệng thì cứ mở ra rồi đóng lại trong bối rối và sốc. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại kiểm soát, rồi nở một nụ cười tự mãn- để giấu đi những giọt mồ hôi đang chảy khắp người- rồi lên tiếng.
“T-Trò đùa thú vị đấy. Cơ mà chẳng đời nào tôi lại có tình cảm với mấy kẻ kỳ quặc như cậu ta đâu.” Cô hướng cằm về phía Naoya, rồi tiếp tục nói với tông giọng lạnh lẽo. “Bây giờ ấy... Chúng tôi đang chơi một trò chơi là khiến cậu ta phải lòng tôi. Cậu ta cuối cùng sẽ tỏ tình với tôi. Nhưng mà, tôi chẳng có tí cảm xúc đặc biệt nào cho cậu ta đâu.”
“Ahh, tớ hiểu rồi. Vậy sao, mà cũng không bất ngờ lắm-“
“Phải chứ, phải chứ...Eh?” Koyuki mở to mắt kinh ngạc.
Yui thì không màng gì đến phản ứng vừa rồi, và chỉ thẳng vào Naoya.
“Ý tớ là, cái cậu này chẳng có tí tế nhị nào. Cậu ta chẳng thể che đậy được bí mật, rồi ngoại hình thì cũng ở tầm trung, và cậu ta trông chẳng hợp với một người đẹp như cậu chút nào.”
“Này này, đang nói chuyện thì đừng quay ra lăng mạ tớ như vậy chứ?”
“Với cả cậu ta cũng có lúc vô cảm...chăng?”
“Eh, Shirogane-san nữa à...?” Naoya thấy nhói.
Koyuki tuy vậy mà không đếm xỉa đến vẻ đau đớn của cậu, và tiếp tục.
“Nhưng...Sasahara-kun không phải người xấu. Cậu ta đã giúp tôi nhiều lần rồi, và được ở cùng cậu ấy khiến tôi thấy dễ chịu...Đấy là lý do mà, ừm...” Koyuki lầm bầm trong lúc liên tục liếc Naoya. “C-Cậu ta rất tử tế...thế nên tôi không nghĩ...chúng tôi không hợp đôi đến mức đấy đâu.”
Một đòn tấn công đầy cảm xúc và dễ thương nhắm vào Naoya. Đến cả Yui và Tatsumi cũng đang nhìn chằm chằm vào Koyuki bởi không lường trước được điều này. Naoya cũng nhìn theo phản xạ, để rồi nhận lại cú sốc lớn hơn cả hai người kia. Một khoảng lặng dài, rồi bị phá tan bởi tiếng hết của Koyuki.
“N-Nhưng, nhưng mà nhé, tôi không hề thích cậu ta đâu! Không một tí nào luôn, hiểu chứ!”
“Eh? À, phải, phải, tớ hiểu rồi. Xin lỗi vì đã hỏi mấy thứ kì lạ nhé, Shirogane-san.”
“Hmpf, cậu hiểu là tốt rồi.” Koyuki cắn vào chiếc crepe.
Song, một lần nữa, cô rõ ràng là đang che giấu sự bối rối của mình. Naoya chỉ biết nín thinh khi nhận ra điều này.
Có thể là cô ấy vẫn chưa thành thật được, nhưng cô hoàn toàn hiểu được cảm xúc của bản thân... So với điều đó thì, mình thật...
Naoya thấy có lỗi với Koyuki.
“Tớ hiểu rồi. Hoàn toàn hiểu rồi. Nhỉ, Tatsumi?”
“Yup-”
Yui và Tatsumi cười với nhau, rõ ràng là đang xác thực điều gì đó, nhưng hiện giờ thì Naoya đang quá mông lung để nhận ra. Khi cậu đang ăn crepe, Yui cất tiếng gọi.
“Mà này, cái crepe của cậu trông ngon thật đấy, Naoya.”
“Huh...? Thật à?”
Naoya đang ăn crepe trà xanh nhân đậu đỏ. So với của Yui, thì sẽ chẳng ngọt bằng đâu, nên cô muốn thử một miếng. Đúng như cậu đoán, cô chập hai tay lại.
“Này, này, tớ có thể ăn thử chứ?”
“Huh? Còn lâu. Miệng cậu to lắm, một miếng chắc hết cái bánh luôn quá.”
“Thôi nào, tớ không ăn hết đâu.”
“Chắc chắn là có đấy. Cậu ra ăn của Tatsumi đi.”
“Ehh, nhưng tớ không thích natto.”
“Giờ mới nói, thế sao cậu lại gọi món đó, hả Tatsumi?”
“Thực ra cũng ngon mà.” Tatsumi nói, hai má phồng lên vì crepe natto.
Yui nhìn cậu với ánh mắt trống rỗng, rồi tiến về phía Naoya.
“Chỉ một miếng thôi. Đi mà!”
“Chúa ơi...Được rồi, đây.”
“Yay- Cảm ơn nhé!” Yui không hề chần chừ mà cắn ngay một miếng.
Cả hai người họ đều chẳng bận tâm rằng đây là một nụ hôn gián tiếp luôn. Thay vào đó, Naoya chỉ nhìn xuống phần bánh crepe ít ỏi sót lại sau phát cắn vừa rồi, thở dài một hơi.
“T-Thế thì... tôi cũng muốn một miếng!”
“Eh!?” Naoya sửng sốt bởi lời nói của Koyuki.
Quay ra nhìn, Naoya thấy Koyuki đang nhìn chằm chằm cậu với biểu cảm nghiêm trọng. Có khi chẳng phải cô muốn thử vị của chiếc crepe đâu, chỉ là cô ghen tị với Yui vì bất ngờ tiếp cận Naoya thôi. Bởi Naoya chẳng có lý do gì để từ chối, cậu chỉ còn cách nuốt nước mắt vào trong thôi. Tuy nhiên...
Eh, gì thế này... Tự nhiên mình cứ thấy kì kì sao ấy...
Naoya nhận ra rằng tim mình đang đập nhanh hơn, đồng thời mặt cũng trở nên ấm hơn. Làn sóng xấu hổ công kích cậu, khiến cậu nói lắp ba lắp bắp.
“Đ-Được chứ... Của cậu đây.”
“C-Cảm ơn... Nom.”
Naoya đưa crepe cho Koyuki bằng điệu bộ cứng nhắc, người đang lại gần cậu. Cô vuốt tóc ra sau tai, rồi cắn một miếng nhỏ vào phía góc của chiếc crepe... Naoya chứng kiến điều này trong lúc nín thở.
“Phải đấy, ngon thật.” Cô nhẹ nhàng nhai miếng bánh, rồi lùi về chỗ ngồi.
Cậu nhác thấy hàng môi nhỏ nhắn của cô chuyển động trong lúc ấy.
“Ugh...!”
“Eh, sao vậy? Có chuyện gì à? Chẳng lẽ do tôi ăn quá nhiều...?”
Naoya lấy tay giữ ngực, trong khi Koyuki bối rối. Cuối cùng, một cảm giác kì lạ xâm chiếm trái tim Naoya. Cậu chưa bao giờ được trải nghiệm thứ gì như này cả.
Chuyện gì vậy chứ...Tại sao chỉ với Shirogane-san thì nó lại khác...Tim tôi...!
Naoya còn không nhận ra ý nghĩa của hành động vừa rồi. Não cậu bị quá tải, nên đến cả nghĩ cũng không thể làm được nữa rồi. Tatsumi quan sát Naoya đang cầm cự, rồi nở một nụ cười khoái chí.
“Cậu đúng là một anh chàng may mắn đấy, được ve vãn với cô nàng dễ thương đến thế cơ mà. Nếu không phải vì Yui, thì tớ cũng đã làm vậy rồi đấy.”
“Tớ sẽ vờ như chưa nghe thấy điều đó, Tatsumi à. Nhưng, đúng là tớ phải thừa nhận Shirogane-san dễ thương thật đấy. Da cô ấy nhìn mịn quá!”
“Phải chứ? Cô ấy phong cách này, rồi còn học giỏi nữa. Cô ấy cứ như thể bông hoa trên đỉnh núi vậy.”
“Eh!? Đ-Điều đó...”
Do bất chợt được khen, mà Koyuki đỏ mặt, vội cúi gằm xuống. Bởi cô luôn được đối xử như “Nàng Bạch Tuyết Độc Địa”, cô hẳn là không quen khi được nhận những lời khen như này. Cô còn không có thời gian để tỏ ra độc địa nữa rồi, mà chỉ lặng thinh. Naoya đồng ý với Tatsumi...song, cậu lại thấy băn khoăn.
“Shirogane-san này, cậu đứng hạng đầu trong học sinh toàn khối, đúng chứ? Vậy lúc nào đó cậu có thể giúp tớ học được không?”
“Eh?”
“Huuuuuh...?” Naoya hú lên một tiếng mà đến cả bản thân cậu cũng bất ngờ.
Koyuki mở to mắt bối rối, như thể chưa dự đoán được điều này vậy. Tuy vậy,
Tatsumi tiếp tục nói một cách hờ hững.
“Ý tớ là, trong bài kiểm tra toán lần trước điểm tớ khá thấp ấy. Nên tớ muốn nghiêm túc hơn, cậu hiểu chứ. Nếu cậu mà dạy, thì lần sau tớ chắc chắn sẽ đạt điểm tốt hơn.”
“À-À thì... Toán thì tôi cũng khá.”
“Vậy, tớ có thể xin được đặc quyền này chứ, Shirogane-san? Nếu cậu đồng ý dạy, lần sau tớ sẽ bao cậu nhiều crepe hơn.”
“Eh, nhưng mà...”
“Ah, hay cậu muốn thứ gì khác ngoài crepe? Cứ kể đi, tớ sẽ cố hết sức để đền đáp cậu mà.” Tatsumi cười khoái chí, không ngừng tiếp cận Koyuki.
Cứ như thể cậu đang ép cô ấy vậy. Mà lạ thay, Yui vẫn thản nhiên ngồi ăn crepe. Bản thân Koyuki đã không biết trả lời ra sao, rồi Tatsumi chập hai tay lại.
“Đó là tại sao mà, nếu cậu rảnh thì, liệu chúng ta-
“Không được.” Naoya ngắt lời cậu.
Cậu phớt lờ phản ứng của Koyuki, rồi lườm Tatsumi.
“Không đời nào. Đừng có đến gần Shirogane-san quá như vậy.”
“...Ohh?” Khóe miệng Tatsumi nâng lên đầy thích thú.
Như thể thái độ trước đó là một trò đùa, cậu ta ngồi cười sặc sụa. Koyuki thì nghiêng đầu vì khó hiểu.
“Tự nhiên nói gì vậy, Sasahara-kun. Cậu bực bội vì chuyện gì thế hả?”
“Eh? Ý tớ là, tớ đâu có bực gì đâu...”
Được nhắc nhẹ, Naoya mới nhận ra đây là lần đầu cậu hành động thiếu suy nghĩ. Cậu nghiêng đầu thắc mắc, rồi ăn nốt miếng crepe còn lại.
“Nãy tớ hành xử kì lạ rồi...”
“Lạ á? Đấy là lạ á?” Koyuki hỏi.
“Ý tớ là... tớ chẳng cảm thấy gì khi Yui ăn một miếng crepe của mình, nhưng khi làm vậy với cậu, tim tớ đập nhanh hơn.”
“Eh?”
“Khi Tatsumi tỏ ra thân thiết thái quá với cậu, tớ thấy khó chịu ấy... Tớ tự hỏi, thế này là sao?”
“Đó có phải...” Koyuki nuốt ực một cái, rồi quan sát kĩ Naoya. “Cậu bị cảm lạnh à? Điều đó sẽ lý giải được việc cậu thấy bất ổn đấy.”
“Phải rồi nhỉ, có lẽ... khi nào về nhà tớ phải đo nhiệt độ mới được.”
“Sao lại thành ra thế này!?” Tatsumi vặn lại.
Tay cậu nắm lại vì giận dữ, trong lúc ôm đầu.
“Cái cậu này thật đấy hả? Sau tất cả những gì tớ làm, cậu ta vẫn không hiểu gì sao?”
“Cũng chẳng trách được, Tatsumi à. Naoya có hiểu gì về bản thân đâu.”
“Huh? Hai cậu nói gì vậy?”
Yui vỗ vỗ vào vai Tatsumi để dỗ dành. Naoya quan sát phản ứng của hai người họ, nhưng vẫn chẳng hiểu tí gì. Đáp lại, Yui cười méo mó.
“Cậu chẳng quan tâm tới cô gái nào, nhưng lại nổi đóa lên khi nhắc tới Shirogane-san, nhỉ? Chỉ có một lý do duy nhất cho truyện này thôi đấy, cậu nghĩ vậy không?”
“Lý do á? Vậy còn thứ gì khác ngoài cảm- Ah.” Naoya cuối cùng cũng nhận ra.
Cậu đã hiểu lý do vì sao hai người kia nãy giờ giở đủ trò, và tại sao cậu lại cảm thấy như này rồi.
“Đừng bảo tớ... đây là câu trả lời đấy?”
“Chắc là, đúng rồi đấy-”
“Nhận ra muộn quá đấy, tên đần.”
“Mấy cậu đang nói cái gì vậy...”
Chỉ còn Koyuki ngồi giữa cả bọn, vẫn chẳng hiểu gì. Naoya quay về phía cô, rồi nghiêm túc cất lời.
“Shirogane-san này, đấy không phải biểu hiện của cảm lạnh đâu.”
“Vậy, đấy là cái gì?”
“Đấy là biểu hiện của... tình yêu đấy.”
“Ồ, ra vậy... Chờ đã, cái gì cơ?!” Koyuki suýt nữa lại hiểu sai, nhưng cuối cùng cũng hiểu.
Tuy nhiên, Naoya lại phớt lờ biểu hiện đó, và cầm lấy tay cô. Từ những đầu ngón tay, cậu có thể cảm nhận được cơ thể Koyuki đã nóng lên. Cô gái nhìn giống như sắp đổ sụp vậy.
“Thật lòng mà nói, tớ đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Tớ biết là tớ thích cậu, Shirogane-san ạ, nhưng tớ lại không biết đó là kiểu ‘thích’ gì... Tuy nhiên, giờ thì tớ đã hiểu rồi.”
Suy xét mọi bằng chứng tìm được, cuối cùng cậu cũng đã hiểu được cảm xúc của bản thân.
“Tớ thích cậu theo cách lãng mạn ấy, Shirogane-san ạ! Không nghi ngờ gì nữa!”
“Sao cậu có thể nói như thể nó chẳng là gì vậy!?” Koyuki thốt lớn giữa cửa tiệm yên tĩnh.
Vì thế, nên giờ các khách hàng khác cũng như nhân viên đang nhìn thẳng vào cô. Cả Tatsumi cũng lườm Naoya một cách lạnh nhạt.
“Cái màn vừa rồi của cậu hoặc là 0 hoặc là 100 điểm đấy.”
“À thì, tình yêu rất mù quáng mà.” Yui cười toe toét rồi đưa ra lời nhận xét, nhưng Naoya chẳng quan tâm tới điều đó chút nào.
Vẫn còn điều quan trọng hơn phải nói.
“Shirogane-san này, cậu từng bảo cậu sẽ khiến tớ phải đổ cậu, nhớ chứ?”
“Eh? T-Tôi có nói thế đấy... Có chuyện gì à?”
“Và... cậu cũng bảo sẽ khiến tớ là người tỏ tình cậu.”
“.......Đừng bảo tôi là!?”
“Chính xác là như vậy đấy.” Naoya gật đầu.
Để hoàn thành ước nguyện của cô, Naoya muốn là người mở lời, nhưng...
“Shirogane-san này! Cậu, hãy hẹn hò với- Từ đã, Shirogane-san!?”
“C-Cái này quá bất chợt với tôi... Kya!?”
Trước cả khi Naoya có thể bày tỏ lòng mình, Koyuki đã chạy đi- để rồi vấp ngã cách đó vài mét.
“Ugh... T-Tôi bảo là tôi tự đi được mà.”
“Không, việc này xảy ra là do tớ mà.”
Khi khu dân cư đã ngập ánh chiều tà, Naoya bước đi cẩn thận, với Koyuki trên lưng. Họ đã quay lại trường, vào phòng y tế để kiểm tra vết thương, giáo viên ở đó bảo rằng Koyuki đã bị trật mắt cá chân. Bởi cô sẽ phải nghỉ học một ngày nên họ nghĩ ra phương án này.
Koyuki ban đầu cứ khăng khăng phản đối, nhưng đến giữa chừng thì từ bỏ ý định. Cô chần chừ quàng tay qua cổ Naoya, nhưng ít ra cô không quá khích. Bên cạnh đó, Tatsumi và Yui đã tách ra sau khi ăn xong ở cửa hàng crepe. Cả hai người họ đều lo cho Koyuki, nhưng họ để Naoya lo toan mọi chuyện.
“Đi cẩn thận nha, nhớ chú ý đến Shirogane-san đấy, được chứ!”
“...Hiểu rồi.”
Yui đưa Naoya lời nhắc nhở cuối cùng, mà đến giờ vẫn còn vương vấn trong đầu cậu. Sau khi đi được một đoạn, Naoya cảm thấy phải xin lỗi lần nữa.
“Um... Tớ xin lỗi chuyện trước đó. Tớ có hơi mất kiểm soát.”
“Đúng vậy đấy. Tôi sẽ không thể đến cửa hàng đó lần nữa đâu.” Koyuki nói với điệu bộ hờn dỗi.
Naoya cảm thấy cô đang bồn chồn, khi cô nói tiếp.
“Nhưng... những gì cậu nói trước đó là thật hả?”
“Phải mà. Tớ thực sự thích cậu theo kiểu lãng mạn, Shirogane-san à.”
“Ugh... S-Sao cậu có thể nói thế dễ dàng vậy chứ...” Koyuki lầm bầm.
Bởi cậu đang cõng cô, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim cô đang tăng nhanh. Bởi vậy nên giờ tim Naoya cũng đập nhanh hơn bình thường.
“Nhưng... điều đó thực sự là sự thật sao?”
“Eh?”
“Ý tôi là, chúng ta còn chưa biết nhau lâu nữa. Nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm, hoặc chỉ là một trò đùa... cậu biết chứ?” Giọng cô run run, dần tắt hẳn.
Naoya không biết biểu cảm của cô lúc này là gì, nhưng cảm giác rằng cậu có thể đoán.
“Đấy là tại sao... tôi muốn tin... Nhưng, tôi không thể. Tôi xin lỗi.”
“...Tớ hiểu rồi.” Naoya nói với tông giọng nhẹ.
Thành thật mà nói thì, điều vừa rồi khiến cậu khá sốc, nhưng những gì Koyuki nói hoàn toàn hợp lý.
Phải rồi... tỏ tình nhanh đến thế này, chắc chắn là cô ấy sẽ bối rối rồi...
Koyuki luôn cẩn trọng với người khác. Nếu Naoya đột nhiên tiếp cận cô như này, cô chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác. Như thể tiếp xúc với một chú mèo hoang vậy. Có lẽ lòng tin cô dành cho cậu đã trở lại vạch xuất phát rồi. Đấy là tại sao Naoya trả lời một cách bình tĩnh.
“Đương nhiên rồi, tớ thích cậu lắm. Nên là... Tớ sẽ cố hết mình để thể hiện điều ấy cho cậu. Để cậu sẽ tin tớ.”
“...Hmpf, vậy hãy cố lên.”
Cô muốn tin, nhưng lại chẳng thể làm vậy. Những lời đó chắc chắn là cảm nhận thật lòng của cô, và là một cuộc xung đột nội tâm của Koyuki.
Đúng vậy, chẳng việc gì phải vội cả. Cuối cùng mình đã có thể hiểu được cảm xúc này, nên chỉ cần từ từ mà bày tỏ cho cô ấy thôi.
Trở ngại đầu tiên đã vượt qua rồi. Đây là nơi trận chiến thực sự bắt đầu. Naoya cười, rồi tiếp tục với tông giọng châm chọc.
“Nhưng mà nhé, nếu ngày nào đó, khi mà đã chắc chắn rồi, tớ sẽ tỏ tình lại. Nên là, cậu có thể nghĩ về câu trả lời vào lúc đó không?”
“Ugh... Q-Quả quyết quá đấy... Với cả, nếu tôi từ chối cậu thì sao?”
“Tớ sẽ tỏ tình đến khi nào đồng ý mới thôi.”
“Ahh... Đúng nhỉ, tôi nghĩ rằng... cậu là kiểu người dám làm thế lắm.” Koyuki thở dài.
Nghe như thể cô ấy đã ngán tận cổ vậy. Hoặc chỉ là nó nghe giống thôi, nhưng Naoya hiểu rõ nó. Một nửa trong đó là thích thú, nửa còn lại là e sợ.
“Nhưng, nếu cậu đã cương quyết như vậy thì... chắc là tôi sẽ nghĩ về nó vậy. Hãy cố gắng hết sức đi.”
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu. Tớ sẽ cho cậu chứng kiến cuộc tỏ tình hoành tráng nhất.”
“Xin đừng làm vậy, cơ thể và trái tim của tôi sẽ không chịu được đâu.”
“Nhưng mà, sự khởi đầu luôn quan trọng nhất, phải chứ? Dù sao thì, tớ cũng góp được ba tháng lương làm thêm đấy, cậu có muốn một cái nhẫn hay gì không?”
“Đừng có nhảy thẳng về vạch đích như thế chứ! Tôi vẫn chưa muốn thứ gì như vậy!”
“Tớ hiểu rồi. ‘Chưa’, à. Tiếc nhỉ.”
Cô nàng bảo rằng ‘cuối cùng’ cô vẫn muốn một cái. Koyuki không hề nhận ra sai lầm này, nhưng Naoya đã giữ lại nó cho mình.
Họ cứ tiếp tục bước đi như vậy, đến khi đi sâu vào trong khu dân cư. Đến một cái ngõ, Koyuki chợt nói ‘Dừng lại’. Trước mặt Naoya là một tòa nhà rộng mang hướng phương Tây, xung quanh bao bọc bởi bức tường cao chót vót.
“Đây là nhà cậu sao, Shirogane-san...? To thật đấy.”
“Không hẳn đâu, ở mức bình thường thôi.” Koyuki nói.
Tuy nhiên, vẻ ngoài chỉ có thể miêu tả bằng từ lộng lẫy, và một khi đã mở cửa ra vào, bạn có thể thấy hành lang trải dài bên trong. Những bức tranh hai bên tường cũng rất đắt đỏ.
Naoya đặt Koyuki xuống trước cửa, trong khi cô bối rối.
“Um... cảm ơn vì đã đưa tôi về... Cậu muốn vào chơi chút chứ?”
“Không cần đâu, để sau nhé.”
“T-Tôi hiểu rồi.”
Câu trả lời của Koyuki nghe như thể nửa nhẹ nhõm nửa tiếc nuối vậy. Thực ra, được mời vào nhà một cô gái là việc mà bất cứ thằng con trai nào cũng ngưỡng mộ, nhưng Naoya không muốn quá thúc ép.
“Bố mẹ cậu nay không về nhà, phải chứ? Tớ sẽ thấy tệ nếu vào lắm. Để lần sau tớ ghé mang theo quà, rồi giới thiệu bản thân một cách tử tế mới được.”
“Tôi có vài câu hỏi về điều cậu vừa nói đấy, nhưng thôi hôm nay tôi bỏ qua vậy...” Koyuki lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Cô hẳn đã học được cách không nói vặn lại tất cả mọi thứ Naoya buột miệng. Sau khi thở dài- đôi má cô ứng đỏ, khi nhìn lên cậu.
“Giờ cũng muộn rồi, nên là... gặp cậu sau nhé.”
“Yep. Mình nói chuyện sau vậy. Bảo trọng nhé!”
“Ah, chờ đã.”
Naoya đang định quay đi thì bị ngăn bởi Koyuki. Cậu cảm thấy bối rối khi cô lấy quyển vở trong cặp ra.
“Đây. Có thể cậu không cần đâu, nhưng... tôi nghĩ cái này có thể giúp ích đấy.”
“...Đây là gì vậy.”
“Cậu phải học bổ túc toán mà, phải chứ? Nên là, thì... tôi đã ghi lại mọi thứ kèm giải thích rồi.”
“Thật sao!?” Naoya nhận quyển vở rồi vội nhìn qua, và tìm thấy đủ loại công thức cùng giải thích được viết bên trong.
Phần kiến thức cốt yếu nào cô cũng gạch chân với một màu, và ghi lại đến cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Quyển vở này thậm chí còn chi tiết hơn cả phần lớn những cuốn sách tham khảo ấy chứ. Mà điều này cứ tiếp diễn trong vài trang giấy tiếp, khiến Naoya nói không nên lời. Koyuki vì thấy vậy nên thấy lo lắng, cúi mặt xuống thẹn thùng.
“C-Có lẽ là vì tôi viết thêm thôi, nhưng nếu cậu không cẩn thận, thì lần sau điểm còn tệ hơn đấy. Tôi đã muốn đưa cho cậu trên đường về, nhưng bởi vì phải đến cửa hàng crepe, tôi quên mất, và... Cái mặt gì thế kia?”
“Thì...” Naoya bối rối.
Khi cậu lấy tay che miệng, cậu nhận ra mình đang cười.
“Tớ có thể... tỏ tình lần nữa được chứ?”
“Sao cậu lại làm vậy!? Vẫn chưa rút kinh nghiệm từ lần trước à?!”
“Ý tớ là, tớ thích cậu nhiều lắm...” Naoya chẳng xấu hổ tẹo nào.
Đời nào cậu lại không thích cô được cơ chứ? Giờ nghĩ lại mới thấy, cô bảo cô đã học ở thư viện lúc hai người gặp nhau ở cổng trường, nhưng cô chắc là ghi lại những lưu ý này. Tất cả vì Naoya-
“Thật đấy, tớ có thể cưới cậu không? Cậu thật quá dễ th- Blugh!?”
“Im đi! Biến về ngay cho tôi!”
Bị quyển vở vả ngay mặt, Naoya lùi lại. Cùng lúc đó, cánh cửa đóng sầm lại, và cậu nhận được tin nhắn. Đương nhiên là từ Koyuki, với nội dung hết sức đơn giản.
‘Nếu không hiểu gì cứ hỏi tôi. Tạm biệt.’
Naoya nhìn vào ghi chú rồi điện thoại, và nằm sõng soài trên nền đất.
“...Phải rồi, đây chính là tình yêu.”
Ấy thế mà, sao cậu lại mất nhiều thời gian để nhận ra đến vậy? Giờ mới biết đến điều này khiến cảm xúc của cậu không sao kìm lại được. Naoya đang cười toe toét, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Mình thực sự sẽ tỏ tình lại nếu bình tĩnh thêm một giây quá... Tuy là mình đã có thể bày tỏ tình cảm với cô ấy trước rồi... Rắc rối quá mà.” Naoya lên đường khi lẩm bẩm những lời này.
Bầu trời hoàng hôn đang dần bị nhuộm lại bởi màu đen của màn đêm. Dù cho màn đêm đang buông xuống, nhưng những bước chân của Naoya vẫn nhẹ bẫng, vì tâm trạng của cậu hiện không thể tốt hơn được nữa.
“...!?”
Chân cậu chợt khựng lại. Quan sát xung quanh, nhưng có mỗi Naoya ở đây. Cậu vừa cảm thấy một cái nhìn lạnh lẽo phía sau lưng mình, đến từ Dinh thự Shirogane, song điều đó biến mất ngay lập tức.
“Đấy không phải... mình tưởng tượng ra đâu nhỉ?” Naoya gãi đầu, rồi tiếp tục bước đi.
Đến vài ngày sau cậu mới phát hiện ra chân tướng của ánh nhìn đó, khi cậu tìm thấy một bức thư trong tủ đựng giày.