Nhiệm vụ hộ vệ
“Sao mình lại bị gọi ra sớm thế này không biết… thế giới đúng là toàn điều bất công.
”Một buổi sáng mùa xuân, cuộc sống của Yui từ khi được điều đến Karin đã bước sang năm thứ tư. Ernst, tư lệnh duy nhất của quân đội Karin, cho gọi cậu đến tòa thị chính đã cũ. Trong những trường hợp khẩn cấp, nó còn được sử dụng như một cơ sở quân sự.
Có tất cả mười cấp bậc tồn tại trong đội quân Clarith; bắt đầu từ bậc cao nhất dành cho các chỉ huy ở Bộ Quân Sự, cho đến bậc thứ mười trao cho các tân binh và lính được tuyển vào thời chiến.
Yui được xếp cho bậc thứ sáu bởi cậu là người từ trung ương. Nhưng ở Karin, cậu là chiến lược gia có cấp cao nhất.
Về phần Ernst, người đã cho gọi Yui, ông là một sĩ quan xếp bậc thứ năm và là chỉ huy quân sự đương nhiệm của quân đội Karin.
“Nhưng mà, gọi mình vào giờ này đúng là bất thường thật, có lẽ là tình hình khá cấp bách đây…”
Trong tổ chức quân đội ở các vùng của vương quốc Clarith, các sĩ quan được phái từ ba bộ phận: Bộ phận Phòng Vệ, Bộ phận Ma Pháp, Bộ phận Chiến Lược đến các địa phương khác, và quân lính ở các nơi đó sẽ giao cho các sĩ quan này quản lý – theo thông lệ là như vậy.
Tuy nhiên, Karin là một thành phố nằm sát phía tây lục địa và phía sau nó là một dãy núi đồ sộ. Chính vì không có chung đường biên giới với bất kì quốc gia nào khác, nên giá trị về mặt chiến lược của nó bằng không. Cũng bởi lí do này, tất cả quân lính bảo vệ thị trấn đều là dân địa phương.
Trong khi đó, sự giám sát lỏng lẻo từ phía trung ương có thể khiến cho quân đội địa phương bị người khác lạm dụng. Ba năm về trước, cũng là lần đầu tiên từ khi vương quốc thành lập, tổ chức của quân đội Karin trở thành một vấn đề nan giải. Đó là do có thông tin rằng một số quý tộc đã sử dụng quân đội ở đây để phục vụ cho mục đích cá nhân, khiến cho nơi này trở thành mầm mống tham nhũng.
Sau cùng, phía trung ương quyết định phái người đến để giám sát, ngoại trừ người thuộc Bộ phận Quốc Phòng ra. Bộ phận Ma Pháp và Bộ phận Chiến Lược thì cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, thế rồi, Bộ phận Chiến Lược quyết định cử một sĩ quan thường trú đến đó. Họ chọn Yui Istats, người hay bị gọi là ‘kẻ vô dụng’. Họ giáng chức và đẩy cậu đến Karin.
“Thôi kệ, khỏi suy nghĩ nhiều. Mà nếu là chuyển giao công việc thì phải nghĩ cách khước từ chứ…”
Ernst biết rằng Yui không được tỉnh táo vào buổi sáng nên mỗi khi có họp hội, ông đều làm vào buổi chiều. Nhưng tình huống khiến Ernst phải gọi cậu vào sáng sớm khiến cậu không khỏi bất an.
Thế nên cậu tự đặt ra viễn cảnh tệ nhất là mình bị chuyển về lại vương đô, rồi động não tìm cách kháng lệnh trên đường đến tòa thị chính. Khi Yui vừa xác nhận lại trong đầu được tầm năm cách thì cậu đã đến văn phòng của Ernst.
Đứng trước căn phòng, Yui sắp xếp lại mọi thứ trong đầu lần nữa rồi từ tốn gõ cửa.
“Istats-kun đấy à? Vào đi.”
Đáp lại tiếng gõ là giọng nói điềm đạm của Ernst vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
Nghe tiếng nói, Yui thở nhẹ, thả lỏng vai và chầm chậm đẩy cửa.
Bước vào phòng, trước mắt Yui là một người đàn ông tóc vàng độ chừng 35 tuổi đang ngồi trên chiếc sofa. Đồng thời, cậu thấy ngồi ở phía đối diện là Ernst có mái bạc đã điểm bạc với một biểu hiện cứng nhắc.
“Cũng lâu rồi nhỉ, Istats-kun. Chúng ta từng gặp nhau hồi cậu vừa nhận vị trí mới, mà có vẻ như cậu cũng quen với Karin này rồi.”
Người đang ông trung niên tóc vàng đứng dậy khỏi chiếc sofa, dang hai tay về phía Yui và cười.
Yui không thể nhớ nổi tên của người đàn ông ngay, thế là cậu cúi chào thể hiện sự kính trọng, và đưa mắt nhìn Ernst.
“Cậu Istats, đến đây.”
Thấy ánh mắt Yui, Ernst giục cậu đến bên ông.
Yui được gọi đến, cậu chậm rãi hạ mình xuống sofa, rồi cuối cùng cậu cũng nhớ ra người đàn ông bảnh bao trước mặt mình từ danh sách những cái tên trong đầu.
Bá tước Samuel.
Là tên của người đàn ông ngồi đối diện. Ngoài ra, khi nhắc đến ông, người ta thường gọi bằng ‘thị trưởng’ hơn là ‘bá tước’.
“Thứ lỗi cho tôi vì gọi cậu vào sáng sớm thế này. Thật ra, tôi có định chuẩn bị, nhưng tôi muốn hỏi ý cậu trước…”
Yui hơi băn khoăn về cách né tránh cuộc nói chuyện, nhưng có thị trưởng ở đây thì không có vẻ gì sẽ nói về việc chuyển giao công việc, nên ngay lập tức cậu lấy lại bình tĩnh.
Tuy vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ngài thị trưởng đính thân xuất hiện kể từ khi đến Karin. Thêm cả việc Ernst thường ngày rất ôn hòa nay lại có biểu hiện nghiêm nghị khiến cậu thấy như điềm xấu đang đến.
“Chuyện là, tôi muốn yêu cầu cậu làm hộ vệ. Thời gian là một tuần.”
“……Hộ vệ?”
Yui vô thức đáp lại lời yêu cầu của Ernst.
Các nhiệm vụ hộ vệ ở Karin thuộc thẩm quyền của Bộ phận Phòng Vệ, vậy nên không ai nghĩ rằng một người đến từ Bộ phận Chiến Lược như Yui lại được yêu cầu một nhiệm vụ thế này.
“Phải. Một nhiệm vụ hộ vệ. thứ lỗi cho tôi vì đã đẩy việc này cho người của Bộ phận Chiến Lược như cậu…. Nhưng lần này có vài ngoại lệ.”
Khi Ernst ngập ngừng khó nói, Samuel tiếp lời với một nụ cười.
“Chính tôi là người đã nhờ tư lệnh Ernst hỏi cậu. Sự thật là sắp tới, có một vị khách từ vương đô sẽ đến lãnh thổ của tôi tham quan, mà chính vị khách này lại hơi rắc rối một chút. Đó là Elise Fon Eltobut. Cậu biết chứ?”
Yui suy ngẫm về cái tên Elise, nhưng sau một hồi lục lọi trí nhớ, cậu không nghĩ được ai mình biết cả. Nhưng ngay khi cậu nhận ra họ Eltobut, Yui cảm thấy chấn động như bị đánh vào đầu vậy.
“Eltobut….. Ý ngài là công chúa đệ nhất Elise?!”
Yui lần lượt nhìn cả hai để xác nhận.
Ernst gật đầu sau đó, và dưới ánh nhìn của cậu, Samuel vừa quan sát phản ứng của cậu vừa xác nhận.
“Đúng vậy, chính là cô ấy. Hình như đó là một chuyến thăm quan đồng thời là một cuộc kiểm tra lãnh thổ, nhưng dưới sự quản lý của tôi, không ai có khả năng bảo vệ một công chúa cả, nên tôi mới nhờ một người đến từ vương đô như cậu.”
“Tôi rất tiếc, nhưng tình hình là vậy, Istats-kun. Tôi nghĩ là cậu cũng biết, tôi không có thuộc cấp nào từng được huấn luyện theo văn hóa ở vương đô cả. Thành thực mà nói, tôi chỉ có thể nhờ cậu thôi. Xin lỗi nhưng liệu cậu có thể chấp thuận yêu cầu này được không?”
Ernst, người lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, đang xin lỗi và cúi đầu trước cậu. Yui bối rối, và cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp thuận.
“Tôi hiểu lý do của ngài. Tôi thực sự muốn từ chối, nhưng không có vẻ là tôi làm được rồi, nhỉ? Vậy tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Tuy nhiên, bảo vệ công chúa mà chỉ với người của tôi thì quá ít…..Ta nên làm thế nào?”
Yui hỏi Ernst khi gương mặt của sáu người trong đội hiện lên trong đầu cậu.
Ernst lắc đầu như muốn nói không việc gì phải lo.
“Về việc đó, công chúa được quân lính hoàng gia hộ tống. Các cậu giống như hướng dẫn viên hơn là cận vệ của cô ấy.”
Nghe được những lời này của Ernst làm Yui cảm thấy an tâm. Cậu sẽ không cần phải quá lo lắng về việc bảo vệ công chúa.
Đương nhiên là vẫn có thể xảy ra rắc rối nếu đội hộ tống kia sinh sự với lính ở đây. Điều này vẫn khiến cậu hơi bất an, nhưng cậu gạt suy nghĩ đó sang một bên khi nhận thấy rằng bây giờ mình phải xác nhận một điều.
“……Đã rõ. Vậy khi nào công chúa Elise sẽ đến đây?”
“Chính là hôm nay.”
Ernst trả lời Yui với bộ mặt chua chát.
“Hôm nay….. là thật à?”
Nhận được câu trả lời không tưởng, Yui nhìn lên trần nhà một cách vô thức, nặn ra từng chữ.
“Phải. Công chúa muốn đích thân kiểm tra thực trạng mọi thứ. Có vẻ cô ấy cũng làm như vậy với các nơi khác, đột nhiên đến thanh tra mà không hề báo trước. Chúng tôi cũng mới vừa nhận được thông tin tối hôm qua thôi. Họ đã rời vương đô từ ba ngày trước và có vẻ sẽ tới đây hôm nay.”
“Cái cô này……có cá tính đấy, cô công chúa đệ nhất ấy.”
Thấy dáng vẻ phiền não của hai người, Samuel nở một nụ cười gượng gạo, mở lời đưa Yui về chủ đề chính.
“Nhưng Istats-kun này, hồi cậu ở vương đô, chắc cậu ít nhất cũng nghe vài lời đồn rồi chứ? Về hành vi kì quặc của công chúa ấy, đúng không? Chủ đề này hay được giới quý tộc bàn tán lắm.”
“Đáng tiếc là tôi không nhớ nhiều về các thành viên hoàng tộc…..Còn về cuộc thanh tra này, Tôi nên dẫn cô ta đi đâu?”
“À phải, hôm nay chúng tôi định sẽ đón tiếp cô ấy tại dinh thự của tôi. Còn theo lịch trình, ngày mai cô ấy sẽ tham quan thành phố, ngày kia sẽ là vùng ngoại ô, hai ngày nữa sẽ là dãy núi Kroseon.”
Khi Samuel nhắc đến tên dãy núi tượng trưng cho vẻ đẹp thiên nhiên của Karin, Yui cũng hiểu được mục đích chính của cô công chúa.
“Ra là thế. Tôi hiểu rõ cái ý ‘đi tham quan’ của cô ta rồi. Nếu đã vậy thì tôi cũng nên chuẩn bị theo lịch trình này nhỉ. Bây giờ, tôi xin phép được về chuẩn bị ngay lập tức.”
Nói đoạn, Yui đứng dậy, cúi chào hai người rồi ra về.
“Liệu cậu ta có làm được không? Đương nhiên tôi biết ông có xem qua điểm của cậu ta ở học viện quân sự, nhưng thế vẫn…..”
Samuel dõi theo Yui đến lúc ra khỏi phòng rồi đảo mắt về phía Ernst và đặt ra câu hỏi mà ông đã giữ trong đầu từ nãy giờ.
“Ổn thôi. Cậu ta là một người xuất sắc. Đúng là có nhiều lời đồn về chuyện cậu ta hay trốn việc, nhưng nếu kiểm tra kỹ lại những việc cậu ta đã làm, tôi tin ngài sẽ gần như không thấy có bất kỳ sai sót nào. Nói cách khác, cậu ta đủ tài năng để giải quyết việc mà không mắc sai lầm. Hơn nữa, cậu ta còn giúp đỡ người khác khi rảnh theo cách rất riêng. Trong các kế hoạch của mình, cậu ta không lúc nào đóng vai chính hay nhận công trạng cả.”
“Ra là vậy…. đúng như tôi mong đợi từ tư lệnh. Ông hiểu cậu ta rất rõ.”
Vừa nói, Samuel vừa gật đầu hài lòng.
Từ khi nhậm chức chỉ huy quân sự, Ernst luôn giữ thành phố an toàn dù phải đối mặt với rất nhiều vấn đề mà chưa một lần thất bại. Và Samuel đặt niềm tin tuyệt đối vào vị chỉ huy lớn tuổi.
“Không đâu, tôi chỉ là sếp của cậu ta khi ở đây thôi. Tôi tin chắc là lúc cậu ta trở về vương đô thì sẽ ngược lại đấy, mà chắc tới lúc đó thì tôi nghỉ hưu mất rồi.”
Ernst nói về cậu trai trẻ kia với đầy sự kì vọng cứ như thể vẻ mặt căng thẳng nãy giờ chỉ để lừa người vậy.