“Chúng ta lại phải đi đâu nữa vậy?”
“Hả?”
Gã này đi cùng mà thậm chí còn không biết điều đó?
“Nếu vậy còn không rõ, thì sao ngươi lại nhận công việc này?”
“Thì, tại ta rỗng túi mất rồi.”
“Hử? Không phải gần đây ngươi còn bảo là mới kiếm được ít tiền sao?”
“Cái đó thì, ta dùng hết cho một nô lệ rồi.”
Người đàn ông lè lưỡi và làm một cử chỉ ‘teehee’. Nếu một người phụ nữ xinh đẹp làm thế thì trông sẽ rất được, nhưng một gã tội phạm thì chỉ khiến người ta thấy bệnh.
“Cẩn thận khi bàn luận đến nô lệ. Nhiệm vụ này không phải chỉ có mỗi chúng ta đâu.”
“Oops…”
Được nhắc vậy, hắn ngó nghiêng xung quanh để chắc rằng chưa có ai nghe thấy. Bởi chế độ nô lệ bị “cấm” ở quốc gia này.
Dù cho bị cấm, có vài người được "cho phép" sở hữu nô lệ. Những người như là quý tộc và binh lính cần thiết với đất nước chẳng hạn. Còn người của các hội “xám” thì không thèm quan tâm đến luật pháp, nên chúng cũng thường có nô lệ.
“Phải đấy. Nếu mà công khai nói về mấy thứ như vậy trước mặt kẻ khác, chúng ta sẽ bị tra khảo đấy. Thế nên từ giờ cẩn thận hơn một chút đi.”
Có vẻ như đã có người nghe thấy rồi. Một người đàn ông mặc giáp hiệp sĩ tiến về phía này và phát biểu quan điểm của mình. Nhưng đó là tất cả những gì hắn ta làm. Những hiệp sĩ rõ là cũng suy đồi chẳng khác gì người của hội xám.
"Ầy, tôi đùa thôi. Tôi đâu có nô lệ nào đâu."
“Khỏi cần phải giấu.”
Một gã có vẻ quen biết với hiệp sĩ kia bật cười. Một cảnh như vậy không bao giờ có thể phô ra trước mặt công chúng.
Người của một hội “xám” và hiệp sĩ của vương đô, những người phải bảo vệ đất nước và công dân, giờ đang làm việc với nhau. Hơn nữa, chẳng có vẻ gì là hắn ta đang tính hỏi gã đàn ông về việc sở hữu mấy thứ như nô lệ. Gã kia trông có vẻ vui, nhưng chắc chắn người dân sẽ ghê tởm với cảnh tượng này.
"Thế, chúng ta sẽ làm gì đây?"
“Chúng ta sẽ đi chinh phạt hắc hội.”
"Thế có hơi… khoan, nghiêm túc đấy hả?!"
Nghe thấy những gì hiệp sĩ nói, gã đồng bọn liền cắn môi. Chà, cũng hiển nhiên thôi, vì đấy là về một hắc hội cơ mà.
Ngay cả những guild phạm tội cũng vẫn chỉ được xem là “xám”. Gần như chẳng có một guild nào được vương quốc công nhận là “hắc” cả.
"Giờ thì hiểu tại sao tiền công cho vụ này lại cao thế rồi."
“Lần sau thì để ý vào.”
Bởi đây có vẻ là một cơ hội tốt, gã đàn ông quyết định hỏi thêm vài câu hỏi nữa.
“Liệu có ổn không khi địch lại một hắc hội với chỉ ngần này người? Chúng ta cũng có chút tự tin đấy, nhưng mà vẫn… ”
“Hahaha. Một guild với đầy những chiến binh cùng với các hiệp sĩ của vương quốc cùng hợp lực cho việc này cơ mà. Không cần phải lo lắng gì hết. Bên cạnh đó, chúng ta không phải là những kẻ duy nhất lo vụ chinh phạt hắc hội. Những guild và hiệp sĩ khác cũng đang tiến đến hắc hội nữa.”
Hiệp sĩ đáp lại đầy tự tin. Coi bộ vương quốc và các guild thực sự nghiêm túc với vụ chinh phạt này đây. Trong khi gã đàn ông đang nghĩ ngợi về điều đó…
“Các chú ơi, mọi người đang làm gì ở đây thế?”
“Waah?!”
Gã đàn ông giật bắn mình khi nghe thấy một giọng nói cao vút nhưng nhẹ nhàng. Cả nhóm đang ở sâu trong một khu rừng cách xa khỏi nền văn minh mà người thường sẽ không bao giờ bước vào.
Dù rằng việc nghe thấy một giọng nói không thuộc về bất cứ ai trong nhóm đã là kỳ lạ rồi, đó lại còn là giọng của trẻ con nữa. Đồng bọn của gã đàn ông và đám hiệp sĩ cũng bất ngờ và mở to mắt. Dù không tin rằng có thể tìm được ai đó trong khu rừng này, gã vẫn quay về hướng giọng nói phát ra…
“Thực sự là một đứa trẻ này…”
Đứa trẻ với mái tóc xanh lá nhạt cứ nhìn chằm chằm gã giữa khu rừng yên tĩnh. Một bông hoa lớn ấn tượng trang trí tóc của cô bé và rất bắt mắt.
“Sao nhóc lại ở đây?”
“Có lẽ là cùng lý do với chú thôi. Lala sống ở gần người quan trọng nhất của cô ấy.”
Cô bé đáp lại với giọng điệu và cái nhìn hệt như cách mà gã đàn ông vừa dùng với cô. Thở dài một cái như thể đang phải nói chuyện với một tên đần, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô khi nói “người quan trọng” lại trông vô cùng gợi cảm.
Dù đám đàn ông không có hứng thú với trẻ con, trái tim chúng lại vẫn đập nhanh hơn khi thấy biểu cảm đó.[note19442] Thế nhưng, gã đàn ông lại thấy bối rối trước câu trả lời của đứa trẻ.
Đáng ra không hề có một cộng đồng như là làng mạc ở gần đây. Tức là đứa trẻ này chỉ sống cùng với mỗi “người quan trọng” của nó? Khi gã đang tìm kiếm câu trả lời, gã hướng ánh nhìn vào một hiệp sĩ, bởi hắn có vẻ là kẻ thông thuộc địa hình nhất.
“Có lẽ là một tên lang thang nào đó định cư gần đây. Có nhiều người vì lý do trời ơi đất hỡi gì đó không thể sống trong làng mà.”
Gã đàn ông gật đầu sau khi nghe lời giải thích của hiệp sĩ. Hiện giờ thì đấy là lời giải thích thuyết phục nhất rồi.
“Ồ, nhóc khá là dễ thương đấy, nhỉ?”
Một tên đồng bọn tiến lại gần đứa trẻ với nụ cười kinh tởm trên mặt và tạo ra một tiếng xì xụp bằng lưỡi. Gã đàn ông có một cảm giác kỳ dị khi nghe thấy những điều mà tên kia vừa nói.
“Này, ngươi đang đùa đấy hả…”
“Không, không, ta đâu có ý đó! Nhưng với khuôn mặt dễ thương như vậy thì ta chắc rằng con bé có giá cao đấy.”
Gã đàn ông trao cho tên đồng bọn của mình một nụ cười cay đắng, nhưng nhẹ nhõm vì hắn ta không có kiểu sở thích như vậy. Cộng sự của gã đang tính bán đứa trẻ làm nô lệ. Chà, cô bé rõ là có một khuôn mặt dễ thương, nên hẳn là sẽ đem lại một khoản tiền đáng kể.
“Nếu con bé lớn hơn xíu, ta đã lấy nó làm của mình. Nhưng ta không có phải lolicon nhé.”
Người tử tế nào cũng sẽ mất ngủ nhiều đêm khi bán đi một đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng những gã này đến từ các hội xám. Người của hội xám thì nào có trái tim đáng khen ngợi như thế. Dù có cảm thấy hơi có tiếc cho đứa trẻ, gã cũng sẽ không ngăn cản đồng bọn của mình.
“Đừng có làm mấy việc kiểu này quá thường xuyên trước mặt ta.”
Ngay cả hiệp sĩ của vương quốc, những người nên bảo vệ công dân cũng chỉ có phản ứng được nhiêu vậy. Dường như những hiệp sĩ đang hợp tác với các hội xám để chinh phạt hắc hội cũng chẳng phải là người đàng hoàng gì.
“Mấy chú đến đây vì gì vậy?”
“Các chú là những người đàn ông chính trực đến để hạ một guild cực xấu xa đang ở trong khu rừng này. Bởi việc này rất nguy hiểm, nhóc nên ở lại bên cạnh chú thì hơn.”
Một tên đồng bọn đáp lại câu hỏi của cô bé với một nụ cười khả nghi. Dù lời thuyết phục của hắn rõ ràng là với mục đích bắt cóc, cô bé trông không giống định bỏ chạy, bởi cô vẫn cứ đứng yên đấy.
Đứa trẻ này hình như rất thiếu cảnh giác nhỉ? Trong lúc đang nghĩ thế, gã nhớ ra rằng cộng sự của mình đang tính bán nó thành nô lệ.
Nếu bán nó cho một quý tộc có loại sở thích đó, giá hẳn sẽ khá là cao. Gã đàn ông mường tượng ra cảnh được uống thật nhiều sake sau khi bán cô bé đi.
“Whew~”
Tên đồng bọn của gã đã hình dung ra được lượng tiền mà đứa nhóc này đáng giá. Gã đàn ông nở một nụ cười xấu xa trên mặt.
“Ra là vậy. Các chú đến kiếm chuyện đánh nhau với Lala và bạn của cô ấy ha?”
“Hể…?”
Ngay tức thì, nụ cười xấu xa đó đóng băng.
------------------
--------
--
Xin lỗi mọi người vì chap này ra chậm nhé. Thực sự là chap 2 này bản eng làm khá tệ, trans eng có vẻ cũng không hoàn toàn hiểu được bối cảnh nên sử dụng các đại từ khá loạn, thậm chí còn có cả...ngôi thứ nhất, nên mình phải chạy qua check cả raw nữa. Cuối cùng thì cũng xong, yay~~