Yaku Wazawai no Ouji wa Suteki na Maid to Tabi wo Suru

chương 1.4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nox lắc đầu khi Nana cúi người một cách kính cẩn.

"Đây là lời cảm ơn vì đã đi cùng tôi."

Dù ban đầu vốn định vượt mê cung một mình, Nox cũng cảm thấy bớt cô đơn khi có người trò chuyện trên đường đi. Nhất khi người đó là Nana, người mà Nox tin tưởng nhất trong dinh thự.

"Có bạn đồng hành trong khi phiêu lưu cũng không tệ như tôi nghĩ."

"… Em rất vinh hạnh."

Khi nhìn thấy gương mặt Nox bất ngờ cười nhẹ, Nana lặng lẽ hạ mắt xuống chai thuốc hồi phục và uống cạn phần còn lại. Họ tán gẫu dưới bóng cây, khi đoàn của Rano xuất hiện trước cây cổ thụ thì đôi chân mệt mỏi của Nana đã hoàn toàn hồi phục.

"Cuối cùng cũng đến nơi rồi…"

Ba người từng tràn đầy khí thế, giờ đây mệt mỏi đến mức chẳng còn sức để đùa cợt.

"Còn một chút nữa thôi. Hãy cố gắng lên."

Rano giờ đây sắc mặt đã hồng hào trở lại, thoạt trông thì cậu là người khỏe nhất nếu không tính vết thương ở vai. Nox mỉm cười tự hào khi nhận ra sự khác biệt giữa cách huấn luyện của Rano và bản thân, người đã gian lận bằng ma pháp.

"…"

Rano quay lại nhìn phía sau trước khi bước xuống cầu thang. Không nghi ngờ gì, cậu đang tìm Nox. Nhưng Rano và Nox đã chơi trốn tìm với nhau suốt hơn mười năm qua, vì thế Nox đã phát triển một phương pháp ẩn mình mà không để lộ dấu vết.

Sau khi đoàn của Rano đi xuống cầu thang, Nox từ từ tiến đến cây cổ thụ và áp tai lắng nghe cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.

"… Bọn họ đi rồi."

Hai người nhìn sâu vào bên trong thân cây chưa đóng kín, trao đổi ánh mắt, rồi cùng nhau bước xuống cầu thang mà không gây ra tiếng động.

Tầng thấp nhất này lại trông giống như một ngôi đền.

"Có lẽ mê cung này đã được chọn cho nghi lễ trưởng thành của hoàng gia không chỉ vì độ khó vừa phải, mà còn vì không khí trang nghiêm nơi đây khá phù hợp."

Nox nói nhỏ khi nhìn xung quanh với tâm trạng như đang tham quan.

Hành lang rộng hơn tầng trên, trần nhà cao ráo cùng nguồn sáng lớn chiếu rọi rực rỡ nơi đây.

"Vâng, nhưng lũ quái vật thì chắc chẳng để tâm đến đâu."

Cảm nhận được sự rung chuyển từ phía bên kia bức tường, Nox liền hé cửa nhìn vào trong, nơi một trận chiến lớn đang diễn ra như dự đoán.

Chúa tể của mê cung là một con rắn hai đầu. Nó to bằng cây đại thụ đã nuốt chửng cái cầu thang và đang quằn quại giữa sảnh lớn, nơi mang bầu không khí giống như một thánh đường hay phòng tiếp kiến.

Gã làm vườn gầy yếu giỏi về bẫy và vũ khí tầm xa, cô hầu gái nhanh nhẹn tận dụng khả năng cơ động để thực hiện những động tác khéo léo. Thanh niên ít nói thì có vẻ sử dụng được phép tấn công.

"... Họ đang chiến đấu khá tốt nhỉ."

"Chắc là do Rano bị thương đấy."

Không ai trong ba người còn giữ được vẻ hời hợt như khi ở trên mặt đất. Họ hỗ trợ rano một cách nghiêm túc, hiểu rõ nhiệm vụ của mình và thực hiện chúng.

"Vẫn như mọi khi, Rano là một thanh kiếm được mài dũa tốt, thẳng và không dao động."

Nox hiếm khi có cơ hội chứng kiến Rano chiến đấu nghiêm túc. Dù thỉnh thoảng có lén xem cậu em này tập luyện, nhưng khi Rano cùng cha đi diệt quái vật thì Nox không bao giờ được gọi đi cùng.

"Tôi vẫn nghĩ rằng Rano nên tiếp quản Galaxia."

Bản thân tôi không thể làm được chuyện đó, Nox thì thầm.

Mọi người luôn tụ tập lại xung quanh Rano như đó là lẽ tự nhiên với mong muốn hỗ trợ cậu ấy, đó là sức hút bẩm sinh mà người anh song sinh của cậu không có.

"…" Nana chỉ im lặng mà đứng bên cạnh Nox.

"Nhưng, với tư cách là trợ thủ của người kế thừa Galaxia thì ba người họ chưa đủ mạnh."

Vì mệt mỏi, chuyển động cả ba dần trở nên chậm chạp hơn. Con rắn tuy cũng đã chịu nhiều tổn thương, nhưng Nox cho rằng có lẽ Rano và đồng đội sẽ gục ngã trước khi con rắn bị khuất phục.

"Thân là kẻ đến sau, đây muốn kiếm chút công lao nên mới trợ giúp," Rồi Nox giương cung lên nhắm vào một trong hai cái đầu của con rắn.

"Shh."

Mũi tên được hỗ trợ bởi ma pháp bắn thẳng vào con ngươi màu vàng của con rắn.

"!"

Lano chỉ ngạc nhiên trong một thoáng khi nhìn thấy mũi tên. Rồi không hề liếc nhìn Nox đang đứng gần lối vào, cậu nhân cơ hội khi con rắn đau đớn liền chém phăng cái đầu còn khỏe mạnh của nó.

"Tốt lắm!"Sau khi cả hai đầu không còn, con rắn quằn quại dữ dội rồi ngã xuống nền đá tạo ra một tiếng ầm lớn.

"Ừm, chúng ta đến hơi trễ rồi nhỉ."

Ngay khi tinh thần được thư giãn, nhóm của Rano liền kiệt sức đến mức không thể đứng dậy nổi.

Nox lững thững xuất hiện trước mặt họ, "Làm tốt lắm, Rano. Em giờ là lãnh chúa của Isbelde rồi đấy."

Nox đưa tay ra để giúp người em trai đứng dậy. Nhưng vẫn còn việc phải làm, đó là lấy lõi của mê cung từ xác con rắn. Ngay lúc đó,

"…Không ngờ anh lại bắn cung giỏi đến thế," Lano cười nhẹ.

"Ăn hên thôi, may là trúng ngay mắt."

Nox cũng cười đáp lại với cùng một biểu cảm.

"Thì đó."

Ngay khoảnh khắc Rano nắm lấy tay cậu, Nox sử dụng một chút ma pháp trị liệu. Vết thương nặng từ trận chiến khốc liệt chắc đã ngừng chảy máu.

"Vai của em ổn chứ?"

"Ừ, nhờ lúc nãy mà khá hơn nhiều rồi."

Lano nháy mắt mà đáp lại, điều mà các hầu gái xung quanh sẽ choáng ngất nếu thấy, nhưng chắc chắn cậu sẽ không bao giờ làm điều đó trước mặt họ. Rõ ràng người em trai của cậu đã nhìn thấu mọi thứ.

Khi Rano đến mà bổ đôi cái đầu bị chặt của con rắn, một viên đá màu xanh lam sáng tươi lăn ra ngoài.

"Đây rồi, nó là lõi phải không…"

"Đẹp quá!" Cô hầu gái vẫn chưa đứng dậy nổi kêu lên khi thấy viên ngọc bảo trong suốt mà Rano nhặt lên.

"Trong thanh kiếm của cha cũng có một viên như thế này nhỉ?"

"Đúng vậy, chắc là lấy được từ đây rồi."

Lõi của mê cung mang lại nhiều lợi ích cho người sở hữu, hiệu ứng của nó tuy đa dạng nhưng không bao giờ mang lại hiệu ứng xấu. Vì vậy nên thứ này được giao dịch với giá cao, và là món đồ mà cả quý tộc lẫn mạo hiểm giả đều thèm muốn.

"Vậy thì chúng ta về thôi. Tôi sẽ giúp gã làm vườn, còn Nana hãy lo cho cô ấy. Rano sẽ hỗ trợ người pháp sư."

Lúc này, Nox là người duy nhất còn đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định đúng đắn. Các thuộc hạ của Rano không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo chỉ dẫn của Nox.

Ở tầng sâu nhất của mê cung, sau khi đánh bại con chúa tể sẽ xuất hiện một trận pháp dịch chuyển. Nếu bước lên nền cao giống như một bệ thờ, họ sẽ ngay lập tức được đưa về mặt đất.

Rano vẫn đứng yên khi mọi người bắt đầu bước vào trận pháp, chăm chú nhìn xác con rắn.

"Sao thế? Chẳng lẽ em chưa dứt điểm được nó à?"

Nox đùa cợt, dù biết rằng không có chuyện chúa tể của mê cung vẫn sống khi trận pháp đã xuất hiện.

"Này, nếu con rắn có hai đầu và một trong số đó rơi ra lõi…"

Trong Nox xuất hiện một linh cảm xấu, nhưng với Rano đó lại là linh cảm tốt.

"Có khi nào cái đầu kia cũng có một viên không?"

"… Không thể nào đâu…"

Rano đẩy lưng Nox, khuyến khích người anh của mình thử.

"Nào, thử xem nào, biết đâu được."

"Lõi của mê cung chỉ có một viên thôi chứ… Làm gì có chuyện…"

Nox vừa càu nhàu vừa rút kiếm ra, thứ cậu chưa từng rút suốt cả chặng đường rồi bổ đôi cái đầu còn lại của con rắn để làm Rano từ bỏ.

Một tiếng "kịch" vang lên nhẹ nhàng.

"… Sẽ có…"

Một viên ngọc bảo đỏ cùng kích thước với viên Rano đã nhặt được lăn đến dưới chân Nox.

"Tuyệt vời! Vậy là chúng ta sẽ cùng nhau cai quản Isbelde!"

Rano vui mừng hơn cả lúc nhặt được viên ngọc bảo của mình, liền bay đến ôm chầm lấy Nox.

"A-đau đau…!" Cậu em trai giờ bật khóc, tay ôm chặt vai Nox.

Khi mọi người bước vào trận pháp, họ lập tức được dịch chuyển đến quảng trường phía trước mê cung.

Bên ngoài trời đã tối, ánh sáng từ những túp lều soi rọi những gương mặt hân hoan của những người đang đợi.

"Chào mừng trở về! Thật may mắn khi mọi người vẫn an toàn!"

Các gia nhân chủ yếu là xúm quanh Rano. Còn Nox đang dìu gã làm vườn, lúng túng không biết đội cứu trợ có đến không.

"Có thể đi được rồi chứ?"

"À, cảm ơn ngài."

Gã làm vườn nói lời cảm ơn một cách ngắn gọn rồi nhanh chóng rời đi.

"Này," Nox gọi lại.

"Ta chưa quên chuyện mấy cái bẫy đâu."

Nox cố gắng cười gian ác khiến gương mặt gã làm vườn tái mét. Anh ta trông như sắp ngất, run rẩy mà lảo đảo rời đi.

"Thật đáng thương, nếu không cố làm những chuyện thừa thãi thì có lẽ anh ta đã được thăng chức."

Nana, người đã đưa hầu gái đến lều cứu trợ, trở lại và đưa trà cho Nox như thường lệ.

***

Sáng hôm sau, sau khi hoàn thành nghi lễ trưởng thành.

Rano, với cánh tay được băng bó treo lên sau khi điều trị, và Nox không hề bị thương được triệu tập đến phòng làm việc của Edwin một lần nữa.

"…" Trước mặt cha họ, trên bệ đặt trang trọng là hai viên ngọc bảo, một đỏ và một xanh.

"Tuy chúng con là những người đầu tiên đến tầng sâu nhất, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của anh Nox thì con đã không thể hạ được con rắn hai đầu đó."

Đúng như dự đoán, Rano cố gắng bảo vệ cho Nox.

"Chúng con đã mỗi người hạ một cái đầu, và từ đó xuất hiện hai viên lõi, có nghĩa là mỗi người chúng con đã lấy được một viên."

Tuy nhiên Nox cũng có điều muốn nói.

"Con đến tầng sâu nhất trễ hơn và chỉ cố gắng cướp công của em ấy thôi. Chính Rano đã giáng đòn cuối cùng hạ con rắn, nên cả hai cái lõi đó đều thuộc về Rano."

"Lại nữa, anh lúc nào cũng chỉ biết nói thế!"

Rano không kìm được mà lớn tiếng, nhưng Edwin với một cử chỉ đơn giản là hạ hai tay đang khoanh xuống đã khiến cậu dừng lại.

Truyện Chữ Hay